Đời không như là mơ -  Kristan Higgins

Đời không như là mơ - Kristan Higgins


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 110 đánh giá )

Đời không như là mơ - Kristan Higgins - Chương 19

↓↓

Tin nhắn thứ hai. "Grace, lại là Margs đây. Mẹ vừa gọi cho chị. Bữa tối chắc chắn là ở Soleil, vậy nên đi chỗ khác đi, được chứ? Gọi cho chị nhé." Tin này là lúc 4:15.

bạn đang xem “Đời không như là mơ - Kristan Higgins ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Các tin thứ ba đến thứ năm đều giống nhau, tôi lờ mờ nhận ra, dù ngôn ngữ của Margaret mỗi lúc một thậm tệ hơn. Nỗi kinh hoàng dâng lên như một cơn thủy triều lạnh lẽo. Tin thứ sáu như sau. "Grace, em đang ở chỗ quái nào vậy? Mọi người đang chuẩn bị tới cái nhà hàng ngu ngốc đó bây giờ đấy. Nhà Carson, Andrew, Nat, mẹ, bố cùng nội. Gọi cho chị đi! Nhà mình đặt chỗ lúc bảy giờ."


Tôi nhìn đồng hồ. Lúc đó là sáu-giờ-năm-ba-phút.


Julian và Cambry đang cười sung sướng khi Cambry viết số điện thoại vào một mẫu giấy. "Julian?" tôi nói, giọng không hẳn là thì thầm.


"Đợi một giây, Grace," Julian nói. "Cambry và anh..." rồi anh nhìn thấy vẻ mặt tôi. "Chuyện gì vậy?"


"Gia đình em đang trên đường. Tới đây," tôi nói.


Mắt anh trố lên. "Ôi, hỏng rồi."


Cambry nhìn chúng tôi, bối rối. "Có vấn dề gì ạ?" anh hỏi.


"Chúng tôi cần phải đi ngay bây giờ," tôi nói. "Ngay lập tức. Chuyện gấp của gia đình. Ở đây." Tôi lần mò trong ví tìm thẻ quà tặng thư ký của Margaret đã in từ trên mạng ra. Nỗi khiếp sợ chạy rần rần trong huyết quản. Tôi không thể bị bắt gặp ở đây. Tôi không thể! Tôi sẽ chỉ cần nói với gia đình là chúng tôi đã đi đâu đó khác. Thế thôi. Không vấn đề gì cả.


Đúng lúc chúng tôi đứng dậy đi ra, tôi nghe thấy âm thanh khủng khiếp từ giọng cười xã giao căng thẳng của mẹ tôi. Ahahahaha! Ahahahaha! Ooo... ahahaha. Tôi nhìn Julian. "Chạy thôi," tôi thì thầm.


"Bọn tôi cần một lối ra khác," Julian nói với Cambry.


"Xuyên qua nhà bếp," anh trả lời ngay tắp lự. Hai người bọn họ lao đi, quai ví tôi mắc vào ghế của một người khách gần đó. Anh ta nhìn lên.


"Oái," anh ta nói. "Cô bị kẹt rồi, cô gái." Theo nhiều nghĩa hơn là một đấy, thưa ngài. Tôi nhìn anh ta cười hốt hoảng và giật mạnh. Sợi dây không rơi ra.


Nhiều năm trời luyện tập khiêu vũ đã rèn cho Julian sự mềm dẻo và nhanh nhẹn như rắn. Anh luồn lách qua mấy cái bàn về phía căn bếp mở bận rộn, không kịp nhận ra tôi không còn theo sau.


"Được rồi đây," vị khách nói, trượt cái quai ra khỏi ghế. Và đúng lúc tôi quay người để phi theo bạn mình thì nghe tiếng mẹ.


"Grace! Con đây rồi."


Cả nhà tôi bước vào. Margaret, mắt trọn ngược Andrew và Nat, cầm tay. Bố đẩy xe lăn của nội, đi sau là mẹ. Và nhà Carson, Letitia và Ted.


Đầu óc tôi hoàn toàn rỗng tuếch. "Chào mọi người!" Tôi nghe thấy tiếng trả lời như không phải của mình. "Mọi người làm gì ở đây thế!"


Nat ôm lấy tôi. "Mẹ khăng khăng là cả nhà phải đột ngột ập vào. Chỉ để chào thôi, không phải để làm hỏng buổi tối đặc biệt của anh chị." Con bé xích lại để nhìn tôi. "Em thực sự xin lỗi. Em đã nói với mẹ cả triệu lần, nhưng chị biết mẹ rồi đấy."


Margaret bắt gặp ánh mắt của tôi và nhún vai. Ừ thì, quỷ quái thật, chị ấy đã cố gắng. Tôi có thể cảm thấy tim mình động thành từng nhịp yếu ớt, hoang mang, và tiếng cười quá khích quẫy đành đạch như một con cá hồi trong dạ dày tôi.


"Grace, con yêu! Con bí mật quá đấy!" mẹ nói nhỏ, mắt mẹ tia thẳng sang bàn tôi, hai ly martini và một phần sò Rockerfeller nằm ngơ ngác. "Mẹ nói với Letitia đây về anh bạn trai bác sĩ tuyệt vời của con, và cô ấy nói là cô ấy không thể đợi để gặp cậu ta, và rồi mẹ phải nói với cô ấy là chúng ta cũng chưa được gặp, và rồi mẹ nghĩ, à, mình sẽ bắn một mũi tên trúng hai đích. Con nhớ nhà Carson chứ, con yêu?"


Tất nhiên là tôi nhớ họ rồi. Tôi phải nhớ, trong ba tuần lễ làm dâu họ, vì Chúa. Một ngày nào đó, lâu, thật lâu về sau, tôi sẽ có thể tha thứ cho mẹ. Nghĩ lại thì, không. Theo kinh nghiệm của tôi thì ông bà Carson là những người xa cách, lãnh đạm, hoàn toàn không có khiếu hài hước. Họ không bao giờ thể hiện bất cứ điều gì ngoại trừ thái độ lịch sự lạnh lùng nhất với tôi.


"Chào các bác. Thật vui được gặp lại các bác." Nhà Carson mỉm một nụ cười giả tạo với tôi. Tôi đáp lại với một tình cảm tương đương.


"Cháu đang ăn gì vậy? Có phải chỗ sò kia không? Ta không ăn những thứ có vỏ."


Nội nói oang oang. "Kinh tởm, nhớp nháp, đầy vi khuẩn. Ta bị chứng kích ứng dạ dày vì nó đấy."


"Grace, con yêu, bố xin lỗi vì chúng ta đã xía vào," bố vừa lầm bầm vừa hôn lên má tôi. "Mẹ con hơi phát cáu lên khi nghe nói con sẽ không tới. Trông con không phải rất xinh sao! Thế cậu ta đâu? Đằng nào chúng ta cũng ở đây rồi."


Andrew bắt gặp ánh mắt tôi. Xét cho cùng thì anh biết tôi khá rõ. Anh nghiêng đầu sang một bên và cười tò mò.


"Anh ấy, à, anh ấy ở trong nhà vệ sinh," tôi nói.


Margaret nhắm mắt lại.


"Được rồi. Ừm, nghe chừng không ổn lắm nhỉ. Con nên đi xem cậu ấy thế nào. Báo với cậu ấy là mọi người tới đây rồi."


Mặt tôi nóng ran lên khi tôi bước (và bước, và bước, Chúa ơi, như thể sẽ kéo dài mãi mãi) qua nhà hàng. Trong phòng giải lao, Cambry chỉ xuống sảnh về phía phòng vệ sinh. Chắc chắn rồi, kia là Julian, nấp ngay trong phòng vệ sinh nam, nhìn hé ra ngoài qua cánh cửa nứt. "Bọn mình làm gì bây giờ," anh thì thào. "Anh đã kể cho Cambry chuyện gì đang xảy ra. Anh ấy có thể giúp chúng ta."


"Em vừa nói với họ là Wyatt không được khỏe. Và anh thì đóng vai Wyatt." Tôi liếc về phía phòng ăn. "Lạy Chúa Jesus, đức Mẹ Mary và Thánh Joseph trên bánh mì đen, bố em đang tới kìa! Chui vào buông ngay. Nhanh lên!"


Cửa đóng lại, và tôi nghe tiếng cửa buồng sập mạnh khi bố ì ạch đi xuống sảnh. "Con yêu? Cậu ta thế nào rồi?"


"Ôi, thật ra là, không tốt lắm bố ạ. Ừm, chắc anh ấy ăn phải cái gì đó không hợp."


"Tội nghiệp cu cậu. Thật là một cách ấn tượng để gặp gia đình người yêu. "


Bố dựa vào tường một cách đáng yêu. "Muốn bố xem tình hình thế nào không?"


"Không! Không, không." Tôi đẩy cửa buồng nam mở ra một chút xíu. "Anh yêu? Anh ổn chứ?"


"Ừ, hự." Julian yếu ớt.


"Em ở ngay đâu nếu anh cần nhé," tôi nói, buông cho cánh cửa đóng lại. "Bố, con thực sự ước gì mọi người không đến. Đây là... một tình huống trở nên kỳ cục... buổi tối đặc biệt của chúng con."


Bố đủ tử tế để tỏ ra xấu hổ. "Chà, mẹ con... con biết bà ấy thế nào rồi đấy. Bà ấy cảm thấy cả nhà phải có mặt ở đó để cho nhà Carson thấy... thật ra là, con hoàn toàn thoải mái với mọi chuyện."


"Vâng. Và đúng là con thấy như thế," tôi vừa nói vừa rủa thầm bản thân. Đáng lẽ tôi đừng có đi ăn cái bữa tối ngu ngốc này, nói rằng Wyatt có kế hoạch hay ca mổ cấp cứu hay gì đó. Thay vào đó, tôi lại ở đây, nói dối bố. Ông bố già thân yêu, người yêu thương tôi và chơi trò Nội chiến với tôi và thanh toán tiền làm cửa sổ cho tôi.


"Bố?" tôi ngập ngừng. "Về chuyện Wyatt..."


Bố vỗ vai tôi. "Đừng lo, con gái rượu. Chắc chắn là rất xấu hổ rồi, nhưng không ai lại đi chấp nhất cậu ấy vì tiêu chảy tí xíu cả."


"À, vấn đề là, bố..."


"Chúng ta rất mừng vì con đang gặp gỡ ai đó, con yêu. Bố không ngại thừa nhận là bố rất lo lắng về con. Chia tay với Andrew, thật ra, đó là một chuyện. Tim ai cũng phải tan nát một hai lần. Và bố biết đó không phải ý của con, con yêu."


Miệng tôi há hốc. "Bố biết ạ?" Tôi đã phải chịu đựng đau đớn biết bao khi nói với mọi người rằng vấn đề đến từ cả hai phía, rằng chúng tôi không chắc mình thực sự dành cho nhau...


"Hẳn rồi, con gái rượu. Con yêu nó, rõ như ban ngày. Để cho em gái con hẹn hò với nó..." Bố thở dài. "Chà, ít nhất thì con cũng tìm được ai đó khác. Trên cả đoạn đường tới đây, Natalie đã huyên thuyên không ngừng về việc chàng trai trẻ của con tuyệt vời như thế nào. Bố nghĩ con bé vẫn còn cảm thấy tội lỗi."


Thôi. Thế là đi tong cái mong mỏi yếu đuối muốn thú nhận của tôi. Một người đàn ông bước xuống sảnh và dừng lại nhìn chúng tôi.


"Bạn trai của con gái tôi có vấn đề," bố giải thích. "Tào Tháo đuổi." Tôi nhắm mắt lại.


"Ôi," người đàn ông nói. "Ừm... cảm ơn. Tôi nghĩ là tôi có thể đợi." Ông ta quay đi và trở lại phòng ăn.


Bố đẩy cửa mở hé ra một chút. "Wyatt, con trai? Bác là bố của Grace đây, Jim Emerson."


"Cháo chàu bác," Julian lẩm bẩm bằng một giọng thấp hơn bình thường.


"Bác lấy gì cho cháu được không?"


"Không, cảm ơn bác." Julian tương thêm một tiếng rên hòng tăng tính chân thực. Bố nhăn mặt và đóng cửa lại.


"Sao chúng ta không quay lại nhỉ?" tôi gợi ý. Tôi hé cửa ra lần nữa. "Anh yêu? Em sẽ trở lại ngay nhé."


"Được rồi," Julian trả lời bằng giọng khàn khàn, rồi ho. Thật ra thì tôi nghĩ anh đang diễn hơi quá, nhưng kể cả có thế thì tôi vẫn nợ anh một mạng. Bố nắm lấy tay tôi khi chúng tôi trở lại phòng ăn, và tôi siết tay ông đầy biết ơn khi chúng tôi lại gần gia đình mình, mọi người đã ngồi yên vị quanh một chiếc bàn lớn. Vợ chồng nhà Carson cau mày xem xét thực đơn, nội săm soi đồ đạc, mẹ trông như sắp bay lên đến nơi với thứ không khí căng thẳng đang bu xung quanh. Andrew, Nat và Margaret điều ngẩng lên nhìn tôi.


"Anh ấy thế nào rồi?" Nat hỏi.


"Không tốt lắm," tôi nói. "Một con sò hỏng hay gì đó."


"Ta bảo rồi. Sò là cái thứ đờm dãi bằng cao su bẩn thỉu," nội hùng hồn, đến mỗi một người khách gần đó phải bịt miệng nôn khan.


"Trông cháu rất tuyệt, Grace," bà Carson rời mắt khỏi thực đơn và nói. Bà ta nghiêng đầu như thể lấy làm ẩn tượng vì tôi đã không cắt họng khi con trai bà đá tôi.


"Cảm ơn, bác Carson," tôi nói. Trong khoảng một tháng, tôi đã gọi bà là Letty. Chúng tôi ăn trưa với nhau một lần khi bàn về đám cưới.


"Mẹ có ít thuốc rối loạn tiêu hóa Imodium đây đó trong này," mẹ nói, lục lọi trong túi.


"Không, không, không sao đâu ạ. Cái này giống hơn với... thật ra. Bọn con sẽ phải về nhà. Con rất xin lỗi. Wyatt rất muốn được gặp mọi người, nhưng cả nhà hiểu cho." Tôi nặn ra một tiếng thở dài. Không chỉ là tôi đang hẹn hò một người đàn ông tưởng tượng, mà anh ta lại còn bị tiêu chảy nữa. Cừ khôi quá đi mất. Đúng kiểu có thể làm Andrew phát ghen.


Đợi một chút. Theo những gì tôi biết rất rõ, Wyatt Dunn không được sáng tạo ra để khiến cho ai ghen tuông cả. Tôi liếc nhìn Andrew. Anh ta đang nhìn tôi, vẫn nắm tay Natalie, và mắt anh ta đang ẩn giấu điều gì đó. Là tình cảm ư? Miệng anh ta kéo hắn về một bên, tôi nhìn đi chỗ khác.


"Em sẽ đưa chị ra xe." Natalie nói.


"Ở lại đây," Margs gần như gắt lên. "Anh ấy không muốn gặp em trong tình cảnh thế này đâu, ngốc ạ." Natalie ngồi sụp xuống trở lại, trông rất tội nghiệp.


Tôi hôn lên má mẹ, vẫy tay với nội và cuối cùng, rời khỏi phòng ăn. Anh bồi bàn Cambry đang đợi bên ngoài nhà vệ sinh. "Các bạn có thể đi ra bằng đường phía sau." anh nói nhỏ, đẩy mở cánh cửa nhà vệ sinh. "Julian? Bờ biển thoáng rồi."


"Em rất xin lỗi," tôi nói với bạn mình. "Và cảm ơn anh," tôi thêm, ấn tờ hai mươi đô vào tay Cambry, "Anh thật tốt bụng."


"Không có gì. Cũng khá vui mà." Cambry nói. Anh dẫn chúng tôi tới một lối ra khác, cách xa phòng ăn chính bắt tay Julian, níu lấy hơi quá lâu.


"Chà, anh biết là anh đã có một khoảng thời gian vui vẻ," Julian tuyên bố khi chúng tôi đánh xe ra khỏi bãi đỗ. "Và, em đoán xem Grace, anh có một cái hẹn! Vậy đó, trong cái rủi có cái may."


Tôi liếc sang bạn mình. "Anh đã rất tuyệt khi ở trong đó," tôi nói.


"Giả vờ tiêu chảy là chuyên môn của anh đấy," anh nói, và vì câu đó chúng tôi cười đến nỗi tôi phải tấp vào lề.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhà giả kim - Paulo Coelho

Nhà giả kim - Paulo Coelho

Trích đoạn: Fatima "Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một

15-07-2016 43 chương
Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Mật mã Da Vinci - Dan Brown

Giới thiệu: Trong khi đang công tác ở Pari, nhà biểu tượng học của trường Đại học

15-07-2016 106 chương
Đắp mền mùa đông

Đắp mền mùa đông

 Một ngày cuối năm, nhóm hùn tiền lại, ra Chợ Lớn mua hơn trăm cái mền để tặng

28-06-2016
Ma lon

Ma lon

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Truyện kinh dị số 1" Đêm đông, đêm

27-06-2016
Chạm mặt

Chạm mặt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần trên cán

25-06-2016
Tỉnh dậy

Tỉnh dậy

Cô bước như lết trên đường từ bệnh viện về nhà. Mọi thứ trong đầu về một

01-07-2016
Yêu như lần đầu

Yêu như lần đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyenngan "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Thân gửi tháng 12!

Thân gửi tháng 12!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Đời sinh viên") Lật tờ lịch tháng 11

24-06-2016
Rụng rơi những mộng

Rụng rơi những mộng

Một thằng nhỏ kém hơn mình chừng chục tuổi nghe ý tưởng đó phì cười. Nó hỏi sao

24-06-2016

The Soda Pop