"Tôi biết cô đang nghĩ gì, Grace ạ," Lou lảnh lót. "Đây không phải là tôi. Nhưng hãy đối diện thẳng thắn với chuyện đó. 'Cô' đâu có được việc đâu, nếu không 'cô' đã chẳng ngồi trong cái lớp này. Tôi nói đúng chứ?"
bạn đang xem “Đời không như là mơ - Kristan Higgins ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Anh ta hạ được chúng ta ở điểm đó," Karen thở dài thừa nhận.
"NHƯ THẾ THÌ KHÁ LÀ MẤT GIÁ," tôi nói, nhại lại kiểu nói uốn éo của Lou khi chúng tôi ngồi trong quan Blakie nửa tiếng sau đó, ừng ực uống margarita.
"Ít nhất cũng xong rồi," Julian nói.
"Được rồi, hai người dừng lại đi. Anh ta có lý đấy chứ. Nghe này," Kiki nói, đọc một trong các tài liệu được phát. "Khi ở trong một nhà hàng hay quán bar, thẳng vai lên, cẩn thận nhìn quanh và tự nhủ. Mình là người phụ nữ đáng thèm khát nhất ở đây. Điều đó sẽ giúp bạn toả ra sự tự tin cần thiết để khiến đàn ông chú ý tới bạn." Cô tập trung một cách nghiêm nghị.
"Tôi là người phụ nữ đáng thèm khát nhất ở đây," Julian chế nhạo một cách nghiêm túc.
"Vấn đề ở chỗ, anh đúng là như vậy," tôi trả lời, huých nhẹ vào sườn anh.
"Quá tệ anh lại không phải chuẩn men," Kiki nỏi. "Nếu thế anh và em đã có thể hú hí với nhau."
"Nếu tôi mà chuẩn men thì giờ Grace và tôi đã cưới và có có sáu đứa con rồi," Julian quả quyết, vòng tay quanh người tôi.
"Oái," tôi nói, nghiêng đầu tựa vào vai anh. "Nhưng mà, sáu hả? Có vẻ nhiều nhỉ."
"Tớ sẽ thử cái này," Kiki nói. "Nó là bài tập của chúng ta mà, đúng không? Vậy nên, có mất gì đâu. Mà này, tớ là người phụ nữ đáng thèm muốn nhất ở dây, và tớ đang toả ra sự tự tin." Cô mỉm cười đứng dậy, đi về phía quầy bar, khoanh tay và dựa vào quầy để ngực đẩy lên như sóng biển trong bão tố.
Một người đàn ông lập tức để ý. Anh ta quay lại, cười tán dương và nói gì đó.
Đó chính là Callahan O'Shea.
Mặt tôi ửng lên. "Khỉ gió," tôi rít lên. Lạy Chúa Kiki đừng nhắc tới cái lớp đó, vì một là, Callahan sẽ biết ngay tôi đang chẳng hẹn hò ai hết, và hai là... à... nếu Kiki lại định bắt đầu với một người đàn ông khác, chẳng phải cô nên biết Callahan vừa mới ra tù sao? Và liệu anh ta có nên biết cô ấy có xu hướng hơi lập dị khi dính tới đàn ông không?
"Có lẽ em nên cảnh báo cô ấy," tôi lầm bầm với Julian, không rời mắt khỏi hai người họ. "Đó là hàng xóm nhà em, một tên cựu tù." Tôi kể cho Julian về quá khứ của Cal.
"Ôi, anh không biết nữa. Biển thủ nghe có vẻ chẳng tệ lắm," Julian nói, nhấp môi ly piria colada của mình. "Và Chúa ơi, Grace. Em không nói với anh là anh ta nóng bỏng thế kia."
"À, thật ra là..." giọng tôi lịm dần. Kiki nói gì đó, Callahan trả lời, và Kiki ngửa đầu ra, cười ngất ngư. Mắt tôi nheo hẳn lại. "Em... em sẽ quay lại ngay," tôi nói.
Đi về phía quầy bar, tôi chạm vào cánh tay Kiki. "Kiki, tớ nói chuyện với cậu một lát được không?" tôi nói. Tôi quay sang người hàng xóm. "Chào, Callahan." Mặt tôi đã đỏ bừng lên. Băn khoăn không biết tóc mình ra sao. Cáu tiết thật. Tôi muốn mình trông xinh đẹp vì Callahan O'Shea đang nhìn tôi.
"Chào, Grace," anh ta nói. Anh ta mỉm cười... chỉ phớt thôi, nhưng thế cũng đủ. Anh chàng hấp dẫn đến bất công.
"Ôi, hai người biết nhau à?" Kiki hỏi.
"Phải. Chúng tớ sống cạnh nhà nhau. Anh ta mới chuyển đến."
Tôi ngần ngừ, không biết mình có đang là đúng không. Nhưng Kiki đã làm bạn tôi trong nhiều năm. Nếu là tôi, liệu tôi có muốn biết anh chàng mà tôi quan tâm có phải vừa mới ra tù hay không không nhỉ? Nếu biết, cô ấy có thể đưa ra quyết định riêng. Phải không?
Callahan đang nhìn tôi. Quái thật. Tôi dám cá một nông trại rằng anh ta biết tôi đang nghĩ gì.
"Kiki, Julian và tớ có một câu hỏi," cuối cùng, tôi nói.
"Được chứ," cô nói ngập ngừng. Tôi kéo cô đi vài bước, không nhìn Cal. "Ừm, Kiki," tôi thì thầm. "gã đó vừa mới ra tù đấy. Vì biển thủ hơn một triệu đô la." Tôi cắn môi.
Cô cau mày. "Ôi, khốn thật!" cô nói. "Thế này không điển hình sao? Để mặc tớ chọn một gã tội phạm. Khỉ gió. Tất nhiên anh ra cũng long lanh đấy chứ, hả?"
"Và anh ta có vẻ... thật ra, anh ta... Tớ chỉ nghĩ là cậu nên biết."
"Không, cậu đúng đấy, Grace. Tớ đã gặp đủ chuyện khó khăn rồi, đúng không? Đâu cần phải hẹn một tên cựu tù."
Trong khi tôi lê bước phía sau cách một hai bước chân, Kiki trở lại quầy bar và nhận đồ uống của mình từ tay người pha rượu. Callahan theo dõi chúng tôi. Nụ cười của anh ra biến mất. "Cal, rất vui được gặp anh," Kiki lịch sự nói.
Anh ta đánh mắt sang tôi với một cái nhìn như là đã biết chuyện, nhưng anh ta chỉ nghiêng đầu một cái nhã nhặn. "Chúc buổi tối vui vẻ," anh ta nói, quay lại với trận bóng rổ trên ti vi phía sau quầy bar. Kiki và tôi chuồn nhanh về bàn.
Trà atiso của chúng tôi đã được mang tới, và Julian đã ăn xong, anh đang nhìn chằm chằm qua phía bên kia nhà hàng với đôi mắt hoang dại đầy cảm xúc, hướng về phía một anh chàng tóc vàng đẹp mã, anh này cũng đáp trả không kém phần nồng nhiệt.
"Tiến lên đi," tôi nói, hất hàm về phía anh chàng. "Anh là phụ nữ đáng thèm muốn nhất ở đây."
"Trông anh ta giống một cầu thủ bóng bầu dục. Tom Brady," Julian lẩm bẩm.
"Làm sao anh biết được Tom Brady là ai?" tôi hỏi.
"Mọi anh chàng đồng tính ở Mỹ đều biết Tom Brady là ai," anh nói.
"Có thể anh ta chính là Tom Brady ấy," Kiki nói. "Biết đâu được. Tiến lên đi, thử một phát. Hãy làm cho anh ấy cảm thấy nam tính và thông minh. Hãy sử dụng những mánh của phụ nữ chúng mình."
Mất một giây, Julian có vẻ đắn đo, rồi vai anh nhẹ sụp xuống. "Không," anh nói. "Tại sao tôi lại cần một người đàn ông khi đã có hai cô gái xinh đẹp các cô chứ."
Từ lúc đó cho đến hết buổi tối, tôi liên tục liếc nhanh về phía lưng của Callahan O'Shea khi anh ta ăn bánh hamburger và xem trận bóng rổ. Anh ta không hề nhìn lại.
Chương trước | Chương sau