Điệu Vales giã từ - Milan Kundera

Điệu Vales giã từ - Milan Kundera


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 5
5 sao 5 / 5 ( 45 đánh giá )

Điệu Vales giã từ - Milan Kundera - Chương 5 - Ngày cuối cùng (Hết)

↓↓

Cô giáo chỉ một cái cây cành lá rậm rạp lá vàng:

bạn đang xem “Điệu Vales giã từ - Milan Kundera” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đó là một cây đoạn.


Jakub nhìn bọn trẻ. Tất cả đều mặc một chiếc áo măng tô nhỏ màu xanh và đội một chiếc bê rê đỏ. Có thể nói chúng là anh em. Anh nhìn chúng và nhận ra chúng giống nhau, không phải vì quần áo, mà vì vẻ bên ngoài. Anh nhận thấy bảy đứa trong số chúng đều có một cái mũi rất gồ và một cái miệng rộng. Chúng giống bác sĩ Skreta.


Anh lại gần thằng bé mũi to con vợ chồng chủ quán trong rừng. Giấc mơ ưu sinh của bác sĩ Skreta có phải là gì đó khác với một sự ngông cuồng không? Có thật tại đất nước này có những đứa trẻ sinh ra đều là con của người cha vĩ đại Skreta không?


Jakub thấy ý nghĩ này thật nực cười. tất cả những thằng bé này giống nhau bởi vì tất cả con cái của thế giới đều giống nhau.


Dù vậy, anh vẫn không thể ngăn mình nghĩ, thế nếu Skreta thực sự thực hiện được dự án độc đáo của mình? Tại sao những dự án kỳ lạ không thể được thực hiện?


- Thế còn đây là cây gì, các con?


- Đây là một cây dương! – một tiểu Skreta nói, phải, đó đúng là chân dung của Skreta, không chỉ vì nó có một cái mũi lớn, mà còn vì nó cũng đeo kính và có giọng mũi khiến cách nói của bác sĩ Skreta có tinh chất hài hước kinh khủng.


- Tốt lắm, Oldrich! – cô giáo nói.


Jakub suy nghĩ, trong mười, hai mươi năm nữa, tại đất nước này sẽ có hàng nghìn Skreta. Và một lần nữa, anh lại có cảm giác lạ lùng là đã sống tại đất nước mình mà không biết gì đến những chuyện xảy ra. Anh đã sống, có thể nói thế, ở giữa hành động. Anh đã sống qua từng sự kiện nhỏ nhất của chính trị. Anh đã hoà mình vào chính trị, anh đã suýt mất mạng vì đó, và thậm chí khi anh đã bị bỏ tù thì chính trị vẫn làm mối quan tâm hàng đầu của anh. Anh luôn tin là mình nghe thấy ting tim đập trong ngực đất nước. Nhưng ai mới biết nghe nó thực sự đây? Đó có phải là một trái tim không? Hay chỉ là một chiếc đồng hồ báo thức già nua? Một chiếc đồng hồ báo thức rác rưởi, do một thứ thời gian giả tạo? tất cả những trận chiến chính trị của anh có khác gì với những ngọn lửa ma trơi lái anh khỏi những gì đáng kể không?


Cô giáo dẫn lũ trẻ vào lối đi lớn trong vườn, và Jakub cảm thấy trong mình vẫn luôn tràn ngập hình ảnh người đàn bà đẹp. Ký ức về vẻ đẹp đó không ngừng mang đến cho anh câu hỏi, thế nếu anh sống trong một thế giới hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng ra? Và nếu anh nhìn mọi vật từ chiều ngược lại? Và nếu cái đẹp có nghĩa hơn sự thật, và nếu thực sự đó là một thiên thần, hôm trước đó, đã mang bông hoa thược dược lại cho Bertlef?


Anh nghe thấy cô giáo đang hỏi:


- Thế cây này tên là gì nào?


Tiểu Skreta đeo kính trả lời:


- Đó là một cây thích.


14.


Ruzena trèo bốn bậc thang một và cố sức không quay đầu lại. Cô sập cánh cửa phòng phục vụ và đi thật nhanh về phòng thay quần áo. Cô mặc thẳng chiếc blu trắng của y tá lên người và thở phào nhẹ nhõm. Cảnh vừa xảy ra với Frantisek làm cô bối rối, nhưng cùng lúc làm cô nhẹ nhõm một cách kỳ lạ. Cô cảm thấy giờ đây cả hai, Klima và Frantisek, đều xa lạ và xa xôi.


Cô đi ra khỏi phòng thay quần áo và đi vào căn phòng có những người phụ nữ đang nằm trên giường sau khi tắm xong.


Người đàn bà tứ tuần đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ gần cửa.


- Cô được quyền chưa? – bà hỏi giọng lạnh lẽo.


- Rồi. cám ơn chị - Ruzena nói và tự tay chìa một chiếc chìa khoá và một chiếc khăn tắm lớn ột bệnh nhân mới.


Ngay khi người đàn bà tứ tuần đi ra, cánh cửa hé mở và cái đầu của Frantisek hiện ra.


- Em nói việc đó chỉ liên quan đến mình em là không đúng đâu. Nó liên quan đến cả hai chúng ta. Cả anh nữa, anh cũng cần phải nói!


- Tôi xin anh, đi ngay đi! – cô trả lời – Đây là khu phụ nữ, đàn ông không có việc gì làm ở đây hết! Đi ngay lập tức đi, nếu không tôi sẽ cho người bắt anh ra đấy!


Frantisek mặt dại ra, và những lời đe doạ của Ruzena khiến gã điên cuồng, đến mức gã tiến vào phòng và đóng sập cửa lại sau lưng.


- Em bảo người bắt tôi ra thì cũng thế thôi! Cũng thế thôi! – Gã gào lên.


- Tôi đã nói anh đi ngay cơ mà! – Ruzena nói.


- Anh đã khám phá, cả hai người! Chính thằng cha đó! Tất cả những cái đó, toàn là dối trá và cậy thần thế. Hắn đã dàn xếp tất cả với em và với tay bác sĩ đó bởi vì hắn đã biểu diễn cùng tay kia tối hôm qua! Nhưng anh, anh biết hết và anh sẽ ngăn cản người ta giết đứa con của anh! Anh là bố đứa bé và anh có quyền được nói! Anh cấm em giết con của anh!


Frantisek gào lên và những người đàn bà đang nằm trên giường, quấn người trong chăn, tò mò nhổm đầu dậy.


Lần này, đến lượt Ruzeana bị đảo lộn hoàn toàn bởi vì Frantisek gào lên và cô không biết làm thế nào để giảm bớt mức độ cuộc cãi cọ của họ.


- Đó không phải là con anh – cô nói – Anh chỉ bịa ra thôi. Đứa bé không phải là con anh!


- Gì cơ? – Frantisek gào lên và tiến vào trong căn phòng để đi qua cái bàn và lại gần Ruzena – Thế nào cơ? Đó không phải là con anh? Anh biết rõ quá đi chứ! Anh biết mà!


Vào lúc đó, một người đàn bà trần truồng và ướt lướt thướt từ bể bơi đi lên, tiến về phía Ruzena để cô quấn bà vào khăn tắm và dẫn đến một cái giường. Bà ta nhảy dựng lên khi nhìn thấy cách mình vài mét Frantisek đang đứng nhìn thẳng vào mặt bà với đôi mắt không thấy gì hết.


Với Ruzena, đây là khoảng nghỉ, cô lại gần người đàn bà, quấn khăn cho bà và dẫn bà đến một cái giường.


- Người kia làm gì ở đây thế? – người đàn bà quay đầu về phía Frantisek hỏi.


- Một thằng điên ấy mà! Gã đó không bình thường đâu và tôi không biết làm thế nào để tống được hắn ra khỏi đây. Tôi không biết phải làm gì với thằng cha đó nữa! – Cô vừa nói vừa quấn người đàn bà vào một cái chăn ấm áp.


Một người đàn bà đang nằm hét lên với Frantisek:


- Ông kia! Ông không có việc gì để làm ở đây hết! Ông đi đi!


- Tôi tin là tôi có việc để làm ở đây! – Frantisek đáp lời, bướng bỉnh, không nhúc nhích mảy may. Khi Ruzena quay lại gần gã, gã không còn tái mét nữa, mà là xanh nhợt, gã không còn hét lên nhưng nói rất nhỏ, giọng kiên quyết.


- Anh sẽ nói với em điều này. Nếu em bỏ đứa bé, anh cũng sẽ không còn nữa đâu. Nếu em giết đứa bé, thì em sẽ có hai cái chết gánh trong lòng đấy.


Ruzena thở dài một tiếng và nhìn cái bàn. Ở đó, đặt cái túi của cô, với một tuýp đựng thuốc viên màu xanh nhạt. Cô cầm lên một viên và uống.


Và Frantisek nói giọng không còn gào lên nhưng chỉ còn rên rỉ:


- Anh xin em đấy. Ruzena. Anh xin em. Anh không thể sống thiếu em. Anh sẽ tự tử.


Lúc đó, Ruzena cảm thấy đau quặn trong bụng và Frantisek thấy khuôn mặt cô trở nên không thể nhận ra, quặn lên vì đau đớn, mắt mở to hết cỡ nhưng không nhìn thấy gì, cơ thể co thắt, gập lại, hai tay bấu chặt vào bụng. Rồi anh thấy cô gục xuống đất.


15.


Olga lội bì bõm trong bể bơi và bỗng nhiên cô nghe thấy...Thực ra cô nghe thấy gì? Cô không biết mình nghe thấy gì. Căn phòng đầy tiếng hỗn độn. Những người phụ nữ bên cạnh cô ra khỏi bể bơi và nhìn về căn phòng bên cạnh, nơi dường như đang phát ra đủ thứ âm thanh. Olga cũng thấy mình bị cuốn vào hơi thơ/ không thể cưỡng lại đó và không nghĩ đến gì hết, đầy một sự tò mò lo lắng, cô đi theo những người khác.


Trong phòng bên cạnh, cô nhìn thấy một đám phụ nữ gần cửa ra vào. Cô nhìn thấy họ từ phía sau lưng, họ trần truồng và ướt lướt thướt, mông bóng nhoáng, nhoài về phía mặt đất. Đứng ngay trước mặt cô là một người đàn ông trẻ tuổi.


Những người đàn bà trần truồng khác đổ xô đến nhập bọn và đến lượt mình Olga cũng rẽ đám người để đi trong đám đông và nhìn thấy cô y tá Ruzena nằm trên mặt đất không động đậy. Người đàn ông trẻ tuổi quỳ xuống và hét lên:


- Chính tôi đã giết cô ấy! Chính tôi đã giết cô ấy! Tôi là một kẻ sát nhân!


Những người đàn bà dính đầy nước. một trong số họ cúi xuống thi thể đang nằm của Ruzena để bắt mạch. Nhưng đó là hành động vô ích, vì cái chết đã đến và không còn khiến ai nghi ngờ nữa. Những cơ thể trần truồng và ướt lươt thướt của những người phụ nữ sốt ruột xô đẩy nhau để thấy cái chết rõ hơn, để thấy nó trên một khuôn mặt quen thuộc.


Frantisek vẫn tiếp tục quỳ. Gã ôm Ruzena vào vòng tay và hôn lên khuôn mặt cô.


Những người phụ nữ ngồi xung quanh gã và Frantisek ngẩng lên nhìn họ nhắc lại:


- Chính tôi đã giết cô ấy! Chính tôi! Bảo người ta bắt tôi đi!


- Phải làm cái gì đó đi! – một người phụ nữ nói, và một người khác đi ra hành lang, chạy đi gọi người. Sau một lúc, hai người đồng nghiệp của Ruzena chạy tới cùng một bác sĩ mặc áo blu trắng.


Khi đó Olga nhận ra mình đang trần truồng, cô đang xô đẩy giữa những người phụ nữ trần truồng khác trước một người đàn ông trẻ tuổi và một bác sĩ mà cô không biết và đột nhiên cô thấy tình huống này thật lố bịch. Nhưng cô biết là nó không ngăn cản cô ở lại đây trogn đám đông và nhìn cái chết đang làm cô phấn khích.


Bác sĩ nắm cổ tay Ruzena, đang nằm, vô vọng tìm mạch, và Frantisek không ngừng nhắc đi nhắc lại:


- Chính tôi đã giết cô ấy! Gọi cảnh sát đi, bắt tôi đi!


16.


Jakub tìm thấy người bạn của mình ở phòng khám tại khu nhà Karl Marx, vào lúc anh từ toà nhà điều trị chức năng về. Anh khen bạn chơi trống hay tối hôm qua và xin lỗi không thể đến gặp được anh sau buổi biểu diễn.


- Tớ giận vì điều đó lắm đấy – bác sĩ nói – Đây là ngày cuối cùng cậu ở đây và Chúa mới biết buổi tối cậu biến đi đâu. Bọn mình có bao nhiêu chuyện để nói với nhau. Và tệ nhất là chắc chắn cậu lại ở chỗ con bé gầy gò đó. Tớ nhận ra sự biết ơn là một tình cảm xấu xa.


- Sự biết ơn nào? Tớ phải biết ơn cô ấy vì cái gì?


- Cậu đã viết cho tớ là bố cô ấy đã làm rất nhiều cho cậu.


Ngày hôm đó bác sĩ Skreta không phải khám bệnh và bàn phụ khoa nằm ở góc phòng không có ai nằm. Hai người bạn ngồi đối diện nhau trong những chiếc ghế phô tơi.


- Không đâu – Jakub nói – Tớ chỉ muốn cậu chăm sóc cho cô ấy và tớ thấy cũng đơn giản khi nói với cậu là tớ có một món nợ biết ơn với bố cô ấy. Nhưng quả thật, hoàn toàn không phải thế đâu. Bây giờ tớ đã đặt dấu chấm hết cho tất cả, tớ có thể nói cho cậu biết. Khi tớ bị bắt, bố cô ấy đã đồng ý hoàn toàn. Chính bố cô ấy đã khép tội tử hình cho tớ. Sáu tháng sau ông ấy lên giá treo cổ, trong khi tớ, tớ đã gặp may và thoát ra được.


- Nói cách khác, đó là con gái của một thằng khốn – bác sĩ nói.


Jakub nhún vai:


- Ông ấy tin tớ là kẻ thù của cách mạng. tất cả mọi người đều nhắc đi nhắc lại với ông ấy điều đó và ông ấy đã bị thuyết phục.


- Thế tại sao cậu nói đó là bạn cậu?


- Chúng tớ từng là bạn. Và điều đó lại càng quan trọng để ông ấy bỏ phiếu bắt tớ. Qua đó ông ấy chứng tỏ là ông ấy đặt lý tưởng cao hơn tình bạn. Khi ông ấy tố cáo tớ là kẻ thù của cách mạng, ông ấy đã có cảm giác là làm im miệng mối quan tâm cá nhân của m'inh nhân danh cái gì đó cao thượng hơn và ông ấy đã trải qua cái đó như hành động lớn của đời mình.


- Và đó là một lý do để cậu yêu cô gái xấu xí đó hả?


- Cô ấy chẳng liên quan gì. Cô ấy vô tội.


- Những người vô tội như cô ấy thì có hàng nghìn. Nếu cậu chọn cô ấy trong những số người khác, thì chắc là bởi vì cô ấy là con của bố cô ấy.


Jakub nhún vai và bác sĩ Skreta nói tiếp:


- Cậu cũng khốn kiếp bằng ông ấy. Tớ tin cậu cũng coi tình bạn của mình với cô gái đó như là hành động lớn nhất của đời cậu. Cậu đè nén trong mình nỗi hận thù tự nhiên, sự ghê tởm tự nhiên của cậu, để chứng tỏ cậu độ lượng. Đẹp đấy, nhưng cùng lúc nó phản tự nhiên và hoàn toàn vô ích.


- Không đúng đâu – Jakub phản đối. – Tớ không hề muốn đè nén gì trong tớ va1 tớ không tìm cách tỏ ra độ lượng. Chỉ đơn giản là tớ thương hại cô ấy. Ngay khi nhìn thấy cô ấy, lần đầu tiên. Khi đó cô ấy còn là một đứa bé mà người ta đuổi ra khỏi nhà, sống cùng mẹ đâu đó ở một ngôi làng trên núi, người ta sợ nói chuyện với họ. Rất lâu cô ấy không được đi học, dù đó là một cô gái có tài. Thật bẩn thỉu khi hành hạ con cái vì lỗi của bố mẹ chúng. Cậu muốn tớ ghét cô ấy, cả tớ nữa, vì bố cô ấy ư? Tớ đã thương hại cô ấy. tớ đã thương hại cô ấy bởi vì bố cô ấy đã bị xử tử, và tớ thương hại cô ấy bởi vì bố cô ấy đã gửi một người bạn đến cái chết.


Lúc đó có tiếng điện thoại. Skreta nhấc máy và nghe một lúc. Anh xám mặt lại và nói:


- bây giờ tôi đang có việc ở đây. Tôi có cần đến thật sự không? – Rồi một lúc im lặng và Skreta nói – Được rồi. Tốt. Tôi đến đây – Anh dập máy và chửi thề.


- Nếu người ta gọi cậu thì đừng để ý đến tớ, dù sao tớ cũng phải đi đây – Jakub nói và đứng dậy khỏi ghế.


- Không, cậu không được đi! Chúng ta còn chưa nói được chuyện gì cả. Và chúng ta phải nói chuyện gì đó hôm nay chứ? Người ta đã cắt đứt dòng suy nghĩ của tớ. Và đó là một chuyện quan trọng. Tớ đã nghĩ đến vào sáng nay. Cậu không nhớ là chuyện gì à?


- Không – Jakub nói.


- Chúa ơi ,thế mà tớ phải chạy đến khu tắm đây..


Tôi hơn hết là chia tay như thế, giữa một cuộc trò chuyện – Jaklub nói và bắt tay bạn mình


17.


Cơ thể không còn sức sống của Ruzena nằm trong một căn phòng nhỏ thường được dành cho bác sĩ trực đêm. Nhiều người bu lại đó, thanh tra hình sự cũng đã ở đó, ông ta vừa tra hỏi Frantisek và ghi lại lời khai. Frantisek thêm một lần nữa bỉêu lộ ý muốn bị bắt.


- Có phải anh đưa cô ấy viên thuốc này không, đúng hay không? – viên thanh tra hỏi.


- Không!


- Thế thì đừng nói là anh đã giết cô ấy.


- Cô ấy lúc nào cũng nói với tôi là sẽ tự tử - Frantisek nói.


- Tại sao cô ấy lại nói với anh là cô ấy sẽ tự tử?


- Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ tự tử nếu tôi tiếp tục làm hại đời cô ấy. Cô ấy không muốn có đứa con. Rằng cô ấy thà tự tử còn hơn có đứa con!

Chương trước

↑↑
Em ở đâu - Marc Levy

Em ở đâu - Marc Levy

Giới thiệu: Thủa niên thiếu, họ luôn ở bên nhau. Với niềm lạc quan của tuổi trẻ,

15-07-2016 10 chương
Đơn xin cầu hôn

Đơn xin cầu hôn

(khotruyenhay.gq) Và, anh, xin anh, anh hãy nghe cho rõ nhé.... Em sẽ chỉ dũng cảm được 1

30-06-2016
Thư mục "Kỉ niệm"

Thư mục "Kỉ niệm"

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đâu cần

27-06-2016
Thời gian muộn

Thời gian muộn

Thầy Đức vừa bước ra khỏi lớp, Linh liền quẳng ngay cuốn sách Hóa xuống đất rồi

29-06-2016
Chiếc nón mẹ làm

Chiếc nón mẹ làm

Audio - Một ngày nọ, cậu bé Anders được mẹ may cho một chiếc mũ mới. Chiếc mũ màu

30-06-2016
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương

Old school Easter eggs.