Gã lao nhanh qua công viên đến khu nhà Karl Marx. cửa vẫn mở. Gã hỏi người gác cửa xem Ruzena có ở nhà không. Cô không có ở đó.
bạn đang xem “Điệu Vales giã từ - Milan Kundera” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Gã lại chạy về phía khách sạn Richmond, lo ngại Ruzena sẽ gặp được Klima lúc gã không có ở đó. Gã chạy vào lối đi công viên, mắt dính chặt vào lối ra khách sạn. Gã không còn hiểu vào những việc đang xảy đến nữa. Nhiều giả thuyết vụt đến trong đầu gã, nhưng chúng đều không đứng vững được. Điều chắc chắn là gã đang ở đây rình mò, và gã biết gã sẽ rình mò cho đến khi nhìn thấy họ.
Tại sao? Để làm gì? Đi về nhà ngủ không phải là tốt hơn ư?
Gã tự nhắc đi nhắc lại là mình cuối cùng phải khám phá toàn bộ sự thật.
Nhưng gã có thật sự muốn biết sự thật không? Gã có thật sự muốn bảo đảm là Ruzena ngủ với Klima không? Hay đúng hơn là gã muốn chỡ Đợi một bằng chứng về sự vô tội của Ruzena? Tuy nhiên, đang đầy nghi ngờ như thế, liệu gã có thể tin vào bằng chứng đó không?
Gã không biết tại sao mình lại chờ đợi. Gã chỉ biết là mình sẽ đợi thật lâu, cả đêm nếu cần và thậm chí nhiều đêm. Bởi vì thời gian bị kích thích bởi nỗi ghen tuông trôi qua với một dáng điệu khó tin. Sự ghen tuông choán đầy đầu óc còn hoàn toàn hơn là một công việc trí óc say mê. Đầu óc không còn một giây giải trí. Người đang ghen tuông không còn biết đến buồn chán.
Frantisek đi một đoạn ngắn trong lối đi, khoảng một trăm mét. Từ đó có thể nhìn thấy lối vào khách sạn Richmond. Gã sẽ đi đi lại lại như thế cả đêm, cho đến khi tất cả những người khác say ngủ, gã sẽ đi đi lại lại như thế cho đến tận hôm sau.
Nhưng tại sao gã không ngồi xuống? Đối diện với khách sạn Richmond có những chiếc ghế băng cơ mà?
Gã không thể ngồi xuống. Lòng ghen tuông giống như cơn đau răng dữ dội. Người ta không thể làm gì khi đang ghen, thậm chí không thể ngồi xuống. Người ta chỉ có thể đi đi lại lại. Từ điểm này sang điểm khác./
27.
Họ đi theo đúng con đường của Bertlef và Ruzena, của Jakub và Olga, cầu thang dẫn lên tầng một trải thảm nhung màu đó cho đến cuối hành lang, kết thúc ở cửa căn hộ của Bertlef. Bên phải là cửa căn phòng của Jakub, bên trái là căn phòng mà Skreta đã cho Klima mượn.
Khi mở cửa phòng và bật đèn lên, anh nhận ra cái nhìn dò xét ngắn ngủi của Kamila khắp phòng. Anh biết cô đang tìm kiếm dấu vết của một người đàn bà. Anh biết cái nhìn này. Anh biết tất cả những gì thuộc về cô. Anh biết là sự thân ái của cô không chân thực. Anh biết là cô đến để dò xét anh, anh biết cô chỉ làm ra vẻ đến để làm anh vui. Và anh biết là cô cảm thấy rõ ràng sự phiền phức cô gây ra cho anh và cô chắc chắn đang phá hoại một cuộc phiêu lưu tình ái của anh.
- Anh yêu, em đến thế này thật sự không làm phiền anh chứ? – cô hỏi.
Và anh:
- Sao lại làm phiền anh được chứ!
- Em sợ ở đây anh buồn.
- Đúng đấy. Không có em anh buồn lắm. Anh rất vui khi thấy em vỗ tay ở dưới sân khấu.
- Anh có vẻ mệt. Trừ khi anh cảm thấy phật ý?
- Không, không, anh không phật ý. Chỉ có mệt thôi.
- Trông anh có vẻ buồn bã, bởi vì ở đây bọn anh chỉ có toàn đàn ông với nhau, cái đó dễ làm mất tinh thần lắm. Nhưng bây giờ anh có một người đàn bà đẹp rồi đây. Em có phải là một người đàn bà đẹp không?
- Có chứ. Em là một người đàn bà đẹp – Klima nói
Và đó là những lời chân thật đầu tiên mà anh nói trong ngày hôm đó. Kamila có một vẻ đẹp thánh thần và Klima cảm thấy một nỗi đau đớn mênh mông với suy nghĩ vẻ đẹp đó đang phải trải qua một nguy hiểm chết người. Nhưng vẻ đẹp đó đang mỉm cười với anh và bắt đầu cởi quần áo trước mặt anh. Anh nhìn cơ thể cô đang trút dần quần áo, và như thế dường như đang nói lời vĩnh biệt với anh. Hai bầu vú, hai bầu vú đẹp của cô, thuần khiết và nguyên vẹn, dáng nhỏ, cái bụng nơi chiếc quân lót vừa tụt xuống. Anh quan sát cô với vẻ hoài tiếc như với một kỷ niệm. Như qua một lần kính. Như thể người ta nhìn từ xa. Sự trần truồng của cô xa xôi đến nỗi anh không cảm thấy chút kích thích nào. Và tuy thế, anh vẫn ngắm nhìn cô với cái nhìn hau háu. Anh uống sự trần truồng này như phạm nhân uống ly nước cuối cùng trước khi bị xử tử. Anh uống sự trần truồng này như người ta uống một quá khứ đã mất và một cuộc đời đã mất.
Kamila lại gần anh:
- Sao thế? Anh không cởi quần áo à?
Anh không thể làm khác ngoài việc cởi quần áo và anh cảm thấy buồn kinh khủng.
- Đừng có tin là anh có quyền mệt mỏi vào lúc nạy khi em đã đến đây đấy nhé. Em đang muốn anh.
Anh biết là điều đó không thật. Anh biết là Kamila không có chút ham muốn làm tình nào và cô cư xử theo lối khiêu khích đó chỉ với lý do cô nhìn thấy nỗi buồn của anh và vì cô coi đó là tình yêu với một người khác. Anh biết (Chúa ơi, sao mà anh biết rõ cô đến thế!) là cô muốn, qua cử chỉ khiêu khích tình ái đó, bắt anh phải qua thử thách, để biết tâm trí của anh bị một người đàn bà khác xâm chiếm đến mức độ nào, anh biết cô muốn tự đau khổ với nỗi buồn của anh.
- Anh thật sự mệt lắm – anh nói.
Cô ốm lấy anh, dẫn anh đến giường.
- Em sẽ thấy em làm anh quên mệt mỏi thế nào nhé! – và cô bắt đầu nghịch ngợm cơ thể trần trụi của anh.
Anh như đang nằm trên bàn mổ. Anh biết rằng tất cả những toan tính của vợ mình sẽ vô ích. Cơ thể anh co lại thu vào trong và không có một chút khả năng nào dãn ra. Kamila dùng môi lướt đi khắp cơ thể anh và anh biết cô muốn tự làm mình đau đớn và làm anh đau đớn và anh ghét cô. Anh ghét cô bằng tất cả nồng độ của tình yêu của cô, chính cô và chỉ cô, với sự ghen tuông, những nghi ngờ, sự cảnh giác của mình, cô và chỉ cô với chuyến đến thăm ngày hôm nay đã làm hỏng đi tất cả, chính bởi vì cô mà cuộc hôn nhân của họ đã bị tàn phá bởi khối thuốc nổ đặt trong bụng một người khác, một khối thuốc nổ sẽ bùng nổ trong bảy tháng nữa và sè quét sạch tất cả. Chính là cô và chỉ một mình cô, vì cái trò run lên như một kẻ đần độn đó vì te của họ, đã phá huỷ tất cả.
Cô đặt miệng cô lên bụng anh và anh cảm thấy dương vật mình co lại dưới những vuốt ve của cô, trở vào bên trong, chạy trốn trước cô, ngày càng nhỏ đi, ngày càng lo lắng. Và anh biết là Kamila đo được ở sự chối từ của cơ thể anh nồng độ tình yêu anh dành ột người đàn bà khác. Anh biết rằng cô tự làm mình đau đơn' khủng khiếp và rằng càng đau đớn, cô sẽ càng làm anh đau đớn và sẽ càng bướng bỉnh dùng đôi môi âm ướt đặt lên cơ thể rũ rượi của mình.
28.
Chưa bao giờ anh cảm thấy ít muốn ngủ với cô gái này đến thế. Anh muốn mang lại cho cô niềm vui và bao phủ lên cô với toàn bộ lòng tốt của mình, nhưng lòng tốt đó không có gì chung với ham muốn xác thịt, còn hơn thế, lòng tốt đó loại trừ hoàn toàn nó, bởi nó muốn được tinh khiết, không vướng bụi, tách rời khỏi mọi ham muốn.
Nhưng bây giờ anh có thể làm gì đây? Liệu anh có phải, để không làm hoen ố lòng tốt của mình, đẩy Olga ra không? Vấn đề không phải là ở chỗ đó. Sự chối từ của anh có thể sẽ làm Olga bị tổn thương và sẽ làm cô nhớ rất lâu. Anh hiểu là bình rượu lễ của lòng tốt, anh phải uống nó cho đến cặn.
Và đột nhiên trước mắt anh cô đã trần truồng và anh tự nhủ khuôn mặt cô cao quý và hiền dịu. Nhưng đó chỉ là một lời an ủi tồi khi anh nhìn thấy khuôn mặt gắn liền với cái cơ thể giống với một cành hoa dài và mảnh ở đầu nó có một bôn ghoa mọc tóc to lạ thường.
Nhưng đẹp hay không, Jakub cũng biết là không có cách nào thoát ra được nữa. Mặt khác, anh cảm thấy cơ thể mình (cơ thể nô lệ) lại một lần nữa sẵn sàng nâng chiếc thương làm hài lòng người khác lên. Tuy thế, sự phấn khích của anh dường như được tạo ra ở một người khác, xa xôi, bên ngoài linh hồn anh, như thể anh bị kích thích mà không hề tham dự và anh bí mật không thèm đến sự kích thích đó. Tâm hồn anh xa xôi với cơ thể anh, bị ám ảnh bởi ý nghĩ về thuốc trong túi xách cô gái không quen. Cô lại càng tiếc nuối quan sát cái cơ thể, mù quáng và tàn nhẫn, chạy theo những quan tâm phù phiếm của mình.
Một kỷ niệm mơ hồ thoáng qua óc anh, khi đó anh mười tuổi thì biết trẻ con ra đời như thế nào, và từ đó, ý nghĩ này ngày càng ám ảnh anh nhiều hơn, nhất là khi anh phát hiện ra nhiều chi tiết hơn theo năm tháng cái chất cụ thể của các cơ quan cơ thể phụ nữ. Kể từ đó, anh thường xuyên tưởng tượng ra sự sinh ra của chính mình, anh tưởng tượng cơ thể tí hon của mình tuột ra từ một đường hầm bé tí ẩm ướt, anh tưởng tượng mũi và miệng nó đầy chất nhầy, trơn nhẫy và có đánh dấu. Phải, chất nhầy phụ nữ đã đánh dấu nó để thực hiện trên Jakub, trong suốt cuộc đời anh, cái quyền lực thần bí, vì đã có quyền gọi anh vào mọi lúc và ra lệnh cho an hthoe những cơ chế đặc biệt của cơ thể anh. Tất cả những cái đó với anh thật kinh tởm, anh phản kháng chống lại sự lệ thuộc đó, ít nhất bằng cách từ chối không trao cho đàn bà tâm hồn mình, bằng cách giữ tự do và sự cô đơn của mình, bằng cách giảm thiểu quyền lực chât nhầy vào những giờ hữu hạn của đời anh. Phải, anh rất yêu quý Olga, chắc hẳn là bởi vì, với anh, cô hoàn toàn ở bên ngoài những giới hạn của giới tính và anh có thể chắc chắn là anh sẽ không bao giờ nhắc nhở anh, bằng cơ thể cô, về cái cách thức sinh ra đời đáng xấu hổ đó.
Anh gạt bỏ thật ạnh những ý nghĩ đó, bởi vì tình thế trên chiếc đi văng đã tiến triển rất nhanh và bởi vì anh sẽ phải, trong giây lát, đi vào trong cơ thể cô, và anh không muốn làm việc đó với một ý nghĩ về sự kinh tởm. Anh tự nhủ người phụ nữ đó, người đang mở rộng trước anh, là người duy nhất trên đời anh dành co một sự quý mến thuần khiết và không vướng bụi, và giờ đây anh sẽ yêu cô chỉ để cô hạnh phúc, để cô biết đến niềm vui, để cô chắc chắn vào bản thân mình và được vui vẻ.
Anh tự ngạc nhiên với chính mình, anh chuyển động trên cô, như thể anh đang dập dỡn trên những đợt sóng của lòng tốt. Anh cảm thấy hạnh phúc, anh thấy tốt. Tâm hồn anh khiêm tốn hoà nhập với cử chỉ cơ thể anh, như thể hành động làm tình chỉ là cách diễn đạt bằng cơ thể của một sự dịu dàng nhân từ, của một tình cảm tinh khiết về cái sắp đến. Không có trở ngại nào, không có nốt nào lạc lõng. Họ ôm nhau thật chặt và hơi thở của họ hoà vào nhau.
Đó là những phút đẹp và dài, rồi Olga thì thầm vào tai anh một từ rất bậy. Cô thì thầm một lần, rồi một lần nữa và một lần nữa, bản thân cô cũng bị từ đó kích thích.
Những đợt sóng của lòng tốt đột nhiên bị đẩy lùi, và Jakub đang cùng với cô gái ở giữa sa mạc.
Không, bình thường thì trong tình yêu, không có gì chống lại những lời tục tĩu. Chúng khơi dậy trong anh sự thèm khát thú tính. Chúng khiến những người đàn bà trở nên xa lạ một cách dễ chịu khỏi tâm hồn họ, đáng thèm muốn một cách dễ chịu với cơ thể họ.
Nhưng từ tục tĩu từ miệng của Olga đã phá tan một cách tàn bạo toàn bộ ảo tưởng êm đềm. Nó đánh thức anh khỏi một giấc mơ. Đám mây lòng tốt tan đi và đột nhiên anh thấy Olga trong tay anh, đúng như hình ảnh anh đã thấy một lúc trước với một bông hoa to tướng là cái đầu, dưới dó run rẩy một cành hoa mỏng manh của cơ thể. Con người gây cảm động có những cung cách khiêu khích của gái điếm đó, không ngừng tỏ ra cảm động, điều đó khiến cho những từ tục tĩu có dáng vẻ gì đó hài hước và buồn bã.
Nhưng Jakub biết là anh không thể được để điều gì xuất hiện, rằng anh phải tự chế ngự mình, rằng anh phải uống và uống nữa cái chai rượu lễ lòng tốt rất đắng đó, bởi vì cái ôm siết đầy phi lý này là hành động tốt đẹp duy nhất của anh, sự cứu rỗi duy nhất của anh (không lúc nào anh ngừng nhớ đến thuốc độc trong túi cô gái), sự giải thoát duy nhất của anh.
29.
Giống như một viên ngọc lớn trong vỏ một động vật thân mềm, căn hộ sang trọng của Bertlef cận kề với hai căn phòng kém sang trọng hơn của Jakub và Klima. Trong hai căn phòng bên cạnh, sự im lặng và trầm lắng ngự trị từ lâu thì Ruzena, trong vòng tay của Bertlef,thở ra những tiếng rên rỉ khoái lạc cuối cùng.
Rồi cô nằm dài thoải mái bên cạnh ông, và vuốt ve khuôn mặt của ông. Sau một lúc, cô oà khóc. Cô khóc rất lâu và vùi đầu vào ngực ông.
Bertlef vuốt ve cô như thể cô là một cô bé và thực sự cô cảm thấy mình bé tẹo. Bé nhỏ hơn boa giờ hết (chưa bao giờ cô giấu mặt như thế vào ngực một ai đó), nhưng cũng lớn lao hơn bao giờ hết (chưa bao giờ cô cảm thấy nhiều khoái lạc như hôm nay). Và những giọt nước mắt đưa cô đến, với những cử chỉ giật giật, những cảm giác sung sướng cho đến giờ cô chưa bao giờ biết đến.
Lúc này Klima và Frantisek đang ở đâu? Họ đang ở đâu có trong màn sương mù xa vời, những dáng hình đang đi xa đến chân trời, nhẹ bỗng giống như một sợi lông hồng. và khoái cảm bướng bỉnh của Ruzena chiếm lĩnh người này và khiến cô thoát khỏi người kia đang ở đâu? Nó trỏ thành gì từ những cơn giận dữ quặn người của cô, từ sự im lặng đau đớn của cô, nơi cô bị nhốt vào từ sáng nay?
Cô đang nằm đó, cô oà khóc và ông vuốt ve khuôn mặt cô. Ông bảo cô ngủ đi, rằng ông có một phòng ngủ ngay bên cạnh. Và Ruzena mở mắt nhìn ông. Bertlef đang trần truồng, ông đi vào phòng tắm (người ta nghe tiếng nước chảy) rồi quay trở lại, mở tủ ra lấy một cái chăn và dịu dàng đắp lên người Ruzena.
Ruzena nhìn thấy những mạch máu phập phồng trên bắp chân ông. Khi ông cúi xuống cô, cô nhận ra những lọn tóc xoăn của ông đã lốm đốm bạc và muối tiêu và chúng để lộ rõ làn da. Phải, Bertlef đã sáu mươi tuổi, có thể là sáu mươi lăm, nhưng với Ruzena, điều đó không có nghĩa gì. ngược lại, tuổi tác của ông khiến cô an tâm, rọi chiếu một ánh sáng diệu kỳ lên sự trẻ trung của chính cô, vẫn còn xám xịt và ít biểu hiện, và cô cảm thấy tràn ngập cuộc sống và cuối cùng tất cả ở đầu con đường. Và đây là cái cô phát hiện ra, với sự có mặt của ông, rằng cô vẫn còn trẻ lâu và cô không cẫn phải tự ép mình. Bertlef vừa ngồi xuống cạnh cô, ông vuốt ve cô và cô có cảm giác tìm được chỗ trú ngụ, hơn là trong sự tiếp xúc mang tính củng cố của những ngón tay ông , trong sự ôm xiết đầy đảm bảo của tuổi tác ông.
Rồi cô mất ý thức, trong đầu cô diễn ra những ảo tưởng hỗn độn của sự sáp lại gần của giấc ngủ. Cô choàng tỉnh và toàn bộ căn phòng với cô dường như tràn ngập một thứ ánh sáng màu xanh. Cái chớp loé đặc biệt cô chưa từng bao giờ thấy đó là cái gì? có phải mặt trăng đã xuống đến đây, được bao bọc bởi một tấm khăn choàng màu xanh? Chí ít thì Ruzena cũng không mơ trong khi đang mở mắt đấy chứ?
Bertllef mỉm cười với cô, vẫn không ngừng vuốt ve khuôn mặt cô.
Và giờ đây, cô nhắm mắt lại một cách thực sự. Giấc mơ mang cô đi.
Chương trước | Chương sau