"Tớ thì mong anh ấy sẽ chuẩn bị tinh thần để ngồi đó cả buổi chiều." Emily cười vang.
bạn đang xem “Đâu chỉ mình anh - Jane Green” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Thật à? Tại sao?"
"Anh ấy nghĩ mình đang ở đâu chứ, đường Oxford à? Anh ấy nghĩ là taxi mọc ở trên cây à? Tớ đoán là đến lúc anh ấy tìm được taxi về nhà thì cũng đến giờ ăn tối rồi."
"Hay lắm. Đáng đời anh ấy. Ôi Chúa ơi. Đến tận bữa tối cơ đấy." Alice than vãn. "Liệu chúng ta có thể không nhắc đến thức ăn nữa được không?"
"Ý em là chiều nay em không muốn đi uống trà kem kiểu Anh à?" Harry mỉm cười khi hai cô gái rên rỉ.
"Ngày mai đi anh," Emily nói. "Em muốn được về nhà ngay và đánh một giấc nồng."
"Em có chắc là em chỉ muốn làm như vậy thôi không?" Harry nắm tay Emily và nháy mắt với cô trong khi Alice giả vờ nôn ọe sau lưng họ.
"Anh làm ơn để dành những lời nói đó trong phòng ngủ được không? Có người sắp nôn rồi kìa."
Khi Joe về đến nhà, lửa nổ lép bép trong lò, hai con chó đang nằm dài ra ngủ, Harry và Emily thì lên giường "chợp mắt buổi chiều."
Alice cuộn mình trong ghế bành đọc sách, cô ngẩng mặt lên và nở một nụ cười khi Joe bước vào nhà. Anh đến bên hôn cô, cô nhăn mặt lại.
"Em ngửi thấy mùi rượu," cô nói. "Anh uống rượu cả buổi chiều à?"
"Anh nói chuyện với một anh nông dân trên đường" - đôi tay Joe mân mê đùi cô - "anh ta mua rượu cho anh uống và còn cho anh đi nhờ về đây."
"Không chỉ là một chén, đúng không, em biết ngay mà. Nhìn anh kìa, khi say anh chỉ muốn làm tình thôi."
"Anh chưa say đâu, chỉ hơi ngà ngà vui vẻ tí thôi, và anh đang rất rạo rực với cô vợ dễ thương của anh. Hai người kia đâu rồi?"
"Đang làm cái mà anh muốn họ làm đấy."
"Em yêu, mình đi thôi, lên gác thôi." Joe hôn Alice rồi đưa cô đi, anh mỉm cười, và hai người lên gác để đến với chiếc giường cồm cộm kêu cót két.
"Ngủ ngon chứ?" Harry đang ngồi bên cái bàn bếp, ngẩng mặt lên khỏi chiếc xăng uých pho mát dưa chua mà anh sắp xử lý.
"Anh lại ăn nữa cơ đấy!" Alice lắc đầu. "Sau bữa trưa ngồn ngộn như vậy sao? À vâng, tụi em ngủ ngon lắm." Cô cố gắng không đỏ mặt, bởi cô biết rằng mình đã hét khi "lên đỉnh", và cô hy vọng hai người bọn họ không nghe thấy tiếng hét của cô. "Anh thì sao? Anh ngủ ngon không?"
"Không gì có thể khiến anh thèm ăn như một giấc ngủ ngắn vào biểu chiều." Harry cười toe toét. "Em muốn ăn một chút không?" Anh mời cô ăn nửa cái bánh còn lại, và bỗng nhiên Alice thấy đói ngấu.
"Sau cuối tuần này chắc em to bằng con voi mất." Cô cắn một miếng bánh rất to. "Sang tuần chắc em phải ăn kiêng bằng súp cải bắp."
"Ăn thế thì kinh quá," Harry kinh hoàng nói. "Chế độ ăn kiêng bằng súp cải bắp là cái quỷ gì vậy?"
"Kinh thật ấy chứ. Chỉ cần nấu một nồi súp rau và ăn liên tục trong năm ngày. Rất kinh nhưng rồi anh sẽ giảm được vài ký lô."
"Và đồng thời em cũng xì hơi thối um cả nước cho mà xem."
"Thôi đi mà!" Alice có vẻ choáng." Các quý cô không xì hơi."
"Ôi, rất xin lỗi. Vậy các quý cô làm gì?"
Alice ngừng lại suy nghĩ. "Bọn em đánh bum bủm kìa," cuối cùng cô đáp trả trong khi Harry cười ồ lên.
"Hai người đang cười gì vậy?" Emily đi vào bếp. "Alice! Tớ không tin là cậu vẫn ăn được nữa sau bữa trưa no căng như vậy. Tớ thì không thể ăn thêm được. Mà cậu đang ăn gì đấy?"
Alice nhún vai. "Tớ cũng không biết, nhưng ngon lắm. Anh Harry làm đấy."
"Pho mát, giăm bông, dưa chua, xốt mayonnaise, cà chua, dưa chuột và thành phần bí kíp là hành," Harry tự hào nói.
"Ngon tuyệt cú mèo luôn," Alice nói trong khi nhồm nhoàm bánh, và cô mời Emily cắn một miếng.
Emily cúi xuống cắn một miếng nhỏ. "Ừm ừm," cô nói, "ngon thật là ngon. Anh Harry, anh làm cho em một cái nhé?"
"Tất nhiên," anh đáp. "Chỉ cần em hứa là tuần sau em không ăn món gì khiến em đánh bum bủm là được."
"Gì cơ?"
"Em hứa với anh trước đi, rồi em hỏi Alice xem nó là cái gì sau cũng được."
"Được rồi, gì em cũng hứa, em hứa sẽ không làm vậy," Emily cười ồ lên, "tuần sau sẽ không ăn món gì khiến em đánh bum bủm."
"Được rồi. Một suất bánh giăm bong và pho mát đặc biệt mang nhãn hiệu Harry sẽ có ngay tức khắc."
"Emily, em đừng để bụng nhé, nhưng cái giường ngủ nhà em kêu ghê quá." Joe vừa đi vào bếp vừa xoa xoa thắt lưng.
"Em biết mà, xin lỗi nhé. Ít nhất thì anh cũng chỉ phải ngủ trên đó một đem thôi," Emily phân trần.
"Cái gì đấy?" Joe nhướng người lên vẻ quan tâm trong khi Harry đạt chiếc bánh xăng uých to tổ chảng trước mắt Emily đang rất háo hức được ngoạm nó.
"Món bánh đặc biệt của Harry," Alice cười vang. "Anh có muốn một cái không?"
"Chúa ơi, không." Joe dựa người vào lưng ghế và đặt một tay lên bụng, lắc đầu quầy quậy. "Sau khi ăn trưa no căng như thế à? Anh sắp không thở nổi rồi đây."
"Đấy là bởi vì anh không đi bộ về đấy."
Emily ngồm ngoàm nói. "Không khí thôn quê khiến năng lượng được tiêu hao hết."
"Ờ, năng lượng của anh tiêu hao hết rồi," Joe nháy mắt "em không phải lo."
Chủ nhật, họ đi loanh quanh trong khu bán dụng cụ làm vườn ở Burford, Emily mua một số thảo mộc để trồng trong vườn sau, rồi họ đến Broadway tản bộ trên những con đường rải sỏi và ngắm nghía những cửa hàng đồ cổ.
"Chẳng phải đây chính là thứ mà vợ chồng mình vẫn tìm kiếm à?" Joe dừng trước một cửa kính và nhìn chằm chằm vào chiếc tủ tường kiểu Pháp được trang trí hoa văn. "Chẳng phải nó rất hợp với phòng ngủ dành cho khách khứa sao em?"
"Nó rất đẹp," Alice nhất trí, cô gí sát mặt vào kính để che hình phản chiếu và nhìn rõ hơn. "Em không nghĩ anh thích phong cách này."
Thường thì Joe không thích. Vẻ hiện đại của đồ đạc làm bằng đá nguyên khối trong nhà họ mới là gu của Joe, nhưng Joe thích sưu tầm mọi thứ, và Joe thích những thứ gì đắt đỏ. Mới hồi tuần trước, anh đọc được bài báo trên tờ Tập san Kiến trúc về những chiếc tủ có từ thế kỷ mười tám và thấy chúng gần như giống hệt cái này.
"Vào xem thôi em," Joe nói. "Xem giá bao nhiêu." Bốn mươi phút au, bốn người bọn họ cùng đi ra khỏi cửa hàng và Joe nở một nụ cười rạng rỡ. Anh không thích gì hơn là được trả giá, và bởi vì anh mua thêm chiếc ghế từ thời vua Louis XIV nên anh quyết mặc cả để mua hai món với số tiền dưới mười ngàn bảng.
"Em có thấy thứ đó bao nhiêu tiền không?" Harry vẫn choáng váng trong khi hai cặp đôi tạm thời tách nhau ra, Joe và Alice đi mua sắm thực sự, còn Emily và Harry chỉ định ngó nghiêng. "Em thấy anh ấy vừa tiêu bao nhiêu tiền không?"
"Em thấy rồi," Emily nói. "Xấp xỉ tiền lương cả năm của em."
"Kể cho anh nghe về anh ấy đi." Harry lắc đầu kinh ngạc.
"Sở thích của Joe là tiêu tiền." Cô nhún vai. "Đến giờ thì em chấp nhận sự thật này rồi. Em quyết định là trên đời này có những người có-nhiều-thứ, và có những người không-có-gì, và chắc chắn em là người không-có-gì."
"Em có anh mà." Harry siết chặt tay Emily và gương mặt cô sáng bừng lên.
"Anh nói đúng. Quên điều em vừa nói đi nhé. Hiển nhiên bây giờ em là người có-nhiều-thứ."
"Em biết không, thực sự là anh đang rất vui," Joe nói sau khi họ mua được bốn món đồ, thêm một chiếc bàn có nắp cuộn, một chiếc ghế Eames nữa.
"Hay lắm," Alice nói khi anh nắm tay cô. "Em vui lắm." Cô không nói thẳng ra là anh vui vì anh được đi mua sắm chứ gì, mặc dù cô tin chắc là như vậy.
Alice hiểu rằng thành công của Joe luôn được xác định bởi sự sở hữu vật chất. Càng có nhiều thứ, anh càng có nhiều cơ hội phô trương với thế giới và càng cảm thấy bản thân tốt đẹp hơn.
Mọi thứ trong cuộc sống của Joe phải là thứ tốt nhất. Tất chân của anh không thể là tất thường được, phải là tất len cashmere. Anh không đời nào chịu ở khách sạn nếu đó không phải là Relais & Chaateaux hoặc Four Seasons. Ô tô anh lái phải là ô tô Martin DB7 Vantage, vợ anh phải thật xinh đẹp và tóc vàng. Ngay cả bồ nhí của anh cũng phải thuộc hàng đỉnh của đỉnh.
Alice không quan tâm đến bất cứ gì trong những thứ trên. Alice chỉ muốn được hạnh phúc, và hôm nay, khi nhìn thấy Joe trong tâm trạng phấn khởi, khi anh nắm tay cô và ấu yếm hôn lên mấy ngón tay, Alice chợt quên việc dạo này anh thường ủ rũ và vắng mặt đều đặn.Cô cảm thấy biết ơn khi có được người chồng tuyệt vời và chu đáo như anh.
"Vậy ra anh làm đồ mộc à?" Họ đang ngồi trong một quán trà, nhâm nhi bánh nướng tự làm phết dày kem và mứt đặc. Joe tỏ ra thích thú lạ kỳ. "Quả là sự trùng hợp thú vị. Anh thợ mộc chúng tôi thuê làm chúng tôi thất vọng quá, và chúng tôi đang tìm thợ mộc khéo tay đóng giá để đồ trong phòng làm việc của tôi." Joe hào hứng. "Anh làm mộc có giỏi không vậy?"
Alice muốn đá cho anh một cái, nhưng cô không làm thế.
"Có chứ, nhưng tôi không làm cho bạn bè." Harry nói dối và nở một nụ cười. "Tôi thấy việc đó thường dẫn đến rắc rối."
"À vâng. Tôi hoàn toàn hiểu điều đó. Chà, nếu anh biết thợ nào khác, anh nhớ báo giùm tôi nhé." Joe dừng chủ đề này lại và Alice rất biết ơn anh vì điều đó. Nhưng ngay sau đó cô khẽ rên lên khi nhớ Harry đã nói anh thường làm đồ mộc tặng bạn bè. Chắc hẳn anh ấy nghĩ Joe rất tệ.
"Không tệ," Harry nói với Emily như vậy vào buổi tối hôm đó, khi họ quay trở lại Luân Đôn và nằm trên giường với nhau. "Chỉ là có thái độ kẻ cả quá, và đến từ một thế giới hoàn toàn khác. Không phải kiểu người mà anh có thể tiếp xúc thường xuyên."
"Nhưng anh mến Alice chứ?" Emily rúc đầu gần hơn vào Harry.
"Có chứ. Alice rất tuyệt. Anh chỉ không hiểu tại sao cô ấy lại kết hôn với anh ta."
"Em biết," Emily thở dài. "Nhưng em vẫn sẽ ủng hộ cô ấy chừng nào cô ấy vẫn ở bên anh ta. Em phải làm vậy mà. Em là bạn thân nhất của cô ấy."
Chương trước | Chương sau