XtGem Forum catalog
Dấu chân của chúa - Greg Iles

Dấu chân của chúa - Greg Iles


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 47
5 sao 5 / 5 ( 87 đánh giá )

Dấu chân của chúa - Greg Iles - Chương 45

↓↓

"Đừng mở," Rachel nói.

bạn đang xem “Dấu chân của chúa - Greg Iles” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi bước khá xa về phía tường để quan sát hàng rào từ tính. Khi Levin chạm vào tay nắm cửa, một tiếng rắc đanh gọn vang trong gian phòng. Levin đưa vội tay lên bịt tai, và cánh cửa thép an toàn kẽo kẹt xoay quanh bản lề mở ra ngoài.


Một bóng đen xuất hiện ở khe cửa mù mịt khói, vung cánh tay lên với tốc độ chóng mặt, và Levin nằm vật ra nền nhà.


"Chuyện gì xảy ra thế?" máy tính hỏi với giọng y hệt mẫu thần kinh Peter Godin từng dùng. Ravi Nara trườn vào sau quả cầu đen của Trinity. Tôi nắm tay Rachel chạy ra phía cửa gần bức tường sau. Cửa này không mở ra ngoài mà mở qua hàng rào từ tính sang buồng điều khiển máy MRI. Khi tôi lao theo nàng vào đó, tôi liếc lại phía sau và thấy một mớ tóc vàng hoe phía trên bộ áo chống đạn đen.


"Geli," tôi vừa nói vừa khóa cửa sau lưng và đẩy Rachel qua trạm điều khiển. "Xuống tầng hầm!"


Phía sau trạm điều khiển có một cầu thang xoắn đưa xuống tầng hầm, nơi để siêu máy tính Godin Bốn. Tôi chưa từng xuống đây, nhưng biết dưới đó có các nhân viên kỹ thuật của Levin, có lẽ với những vũ khí tự động họ đã dùng để đánh trả đòn tấn công đầu tiên của Geli Bauer. Rachel lao xuống các bậc thang rồi lại lao vội lên.


"Cửa khóa!"


Tôi chạy xuống, dùng cả hai nắm tay đấm vào cánh cửa thép. "Mở ra, mẹ kiếp!"


Không có gì xảy ra.


"David!"


Lật đật quay trở lên, tôi thấy Geli Bauer vừa ló ra từ phía hàng rào từ tính, cách khoảng hơn một mét. Tôi đẩy Rachel ra sau bức tường thủy tinh plexi của trạm điều khiển và ấn nàng ngồi xuống sau các máy tính.


Tại sao Geli không đơn giản bước ngang qua căn phòng để bắn chúng tôi. Ả nghĩ chúng tôi có những khẩu súng máy mà nhân viên của Levin sử dụng. Ngay khi ả nhận ra chúng tôi không có, chúng tôi sẽ chết.


Levin rên lên từ trên sàn nhà gần phía cửa, nhưng anh không nhúc nhích.


"Nó đâu rồi?" Rachel rít lên từ dưới sàn nhà.


Khi tôi cúi xuống trả lời, một cây búa vô hình đẩy tôi vào tường. Vai tôi tê dại, và mặt như phải bỏng. Âm thanh của phát súng dường như đến sau viên đạn rất lâu, nó đập vỡ bức tường thủy tinh plexi và dội xuống mặt tôi những mảnh sắc như dao cạo.


Rachel cố đứng lên, nhưng tôi ấn nàng xuống.


Geli Bauer từ sau hàng rào từ tính bước ra và thận trọng đi ngang qua phòng MRI, khẩu súng của ả nhằm thẳng vào ngực tôi, mắt ả đảo nhanh từ sau ra trước.


Không có vũ khí nào trong tay và không có chỗ nào để chạy. Trong khi tôi chờ đợi phát đạn cuối cùng, thời gian dãn nở rộng xung quanh tôi. Geli di chuyển chậm chạp, giống như một con báo rình mồi. Tôi nhìn xuống mắt Rachel, biết rằng đây là cái nhìn cuối cùng của tôi trên mặt đất.


Rachel cầm tay tôi và nhắm mắt lại. Khi nàng làm thế, tôi thấy một nút đỏ lớn trên bảng công tắc bên cạnh đầu nàng. Hàng chữ bên dưới ghi: KHỞI ĐỘNG TRƯỜNG DAO ĐỘNG. Tôi đập nắm tay mình vào nút bấm.


Tiếng rắc của phát súng tắt ngấm trong tiếng rít tàn bạo của máy Siêu-MRI. Tôi nhìn lên và thấy Geli Bauer cúi gập người, nắm chặt bàn tay phải đang nhỏ máu xuống sàn nhà. Từ trường cực mạnh của máy quét, giống như bàn tay của Chúa đã giật phăng khẩu súng khỏi nắm tay ả và có lẽ đã cắt phăng một ngón tay là ít.


Khẩu súng của ả hóa ra bị dán chặt lên tường của phòng máy MRI. Cách đó không xa, một con dao treo lơ lửng, có lẽ từ trường cực mạnh đã giật nó khỏi thắt lưng Geli. Bỗng nhiên tiếng rít ngừng bặt, cả súng lẫn dao rơi xuống sàn. Geli tiến lại phía tôi, mắt ả hằn học tia giết người. Tôi bước ra từ sau bảng điều khiển, nhưng với một bên vai vô dụng, tôi chẳng làm đựơc gì. Hôm ở ga Liên Hiệp, tôi còn cả hai cánh tay khỏe mạnh thế mà Geli đã suýt giết chết tôi.


"Tại sao cô làm thế?" tôi hỏi.


Ả đấm tôi ngã xuống sàn và đá như sấm sét vào ngực tôi, cưỡi lên người và bóp nghẹt cổ tôi. Ngón tay cái của ả lần tìm khí quản.


"Dừng lại!" Rachel quát từ trong trạm điều khiển. "Bây giờ chẳng còn lý do gì nữa!"


Tôi cố chống cự, nhưng một lần nữa Geli lại ở thế thượng phong. Động mạch cảnh của tôi bị chặn, và tôi mê đi. Tôi cảm thấy như bao lần tôi ở bên bờ cơn ngủ rũ. Nhưng lần này, khi những làn sóng đen cuộn phủ trùm lên tôi, một tiếng rú khủng khiếp xuyên vào tận trung tâm bộ não tôi. Nó là tiếng rú của một đứa trẻ khi chứng kiến cảnh khủng khiếp vượt quá sức chịu đựng, gần như vượt khỏi ngưỡng nghe của tai người, đầy đau khổ và không thể dập tắt. Tiếng rú kéo tôi ra khỏi cơn hôn mê, trở lại với ánh sáng... rồi bỗng nhiên ngừng bặt, để lại sự im lặng trống rỗng như trên một hành tinh chết.


Trong im lặng vang lên một giọng mà tôi tin chắc phát ra từ bộ não thiếu oxy của tôi, một giọng bình tĩnh, siêu phàm, nghe như nửa nam nửa nữ.


"Hãy nghe tôi, Geli. Người đàn ông bên dưới cô không phải người mà cô căm ghét. Tennant không phải là người cô muốn giết. Người mà cô muốn giết đang đứng sau lưng cô."


Bàn tay kẹp như chiếc êtô trên cổ tôi vẫn giữ nguyên, nhưng tôi cảm thấy thân người Geli đè lên tôi xoay chuyển. Tôi mở mắt ra. Ả đang nhìn qua vai vào vật gì mà tôi không thấy.


"Kết liễu đi!" một giọng đàn ông cục cằn quát lên. "Làm việc của con đi!"


Tướng Bauer đã vào nhà Cách ly.


Gọng kìm của Geli thít chặt cổ tôi, nhưng ánh mắt ả không còn vẻ điên giận nữa.


"Tôi biết rõ cô, Geli ạ," giọng nói lạ cất lên. "Trái tim tôi đau đớn cho cô. Tôi biết về vết sẹo của cô."


Geli chết lặng.


"Nghe giọng của cha cô đây, Geli. Hãy nghe sự thật."


Giọng của tướng Bauer tràn ngập gian phòng, nhưng không phát ra từ cổ họng ông ta. Nó phát ra từ các loa của Trinity.


"Vết sẹo đó à? Tôi sẽ nói cho anh biết tại sao nó không chịu sửa đi. Ba tuần sau khi mẹ nó chết, nó từ trại huấn luyện về nhà và định giết tôi."


Bàn tay vẫn đặt trên cổ tôi, nhưng không còn sức lực nữa.


"Nó đã nghe câu chuyện ở Việt Nam, bọn lính bộ binh bất mãn dùng lựu đạn để giết lũ sĩ quan mà chúng ghét. Anh hiểu không, đặt một quả lựu đạn trong nhà xí và khi bọn kia đi là cho chúng tiêu luôn."


Tướng Bauer đứng nghểnh đầu kinh ngạc nghe chính giọng mình phát ra từ loa. Bàn tay phải của ông ta nắm khẩu Beretta 9 ly màu đen mà tôi đã thấy chĩa vào McCaskell.


"Đêm ấy tôi đang uống rượu, trên giường. Nó tưởng tôi ngủ rồi. Mà có lẽ tôi đang ngủ. Nó lẻn vào đặt quả lựu đạn phốt pho trắng chết tiệt lên chiếc bàn đầu giường tôi. Bằng phản xạ tay tôi vùng ra khỏi chăn và chụp cổ tay nó. Tiếng kêu của nó làm tôi tỉnh hẳn, và tôi nhìn thấy quả lựu đạn. À, tôi lăn nhanh ra phía mép kia của giường, như một chiến sĩ lão luyện. Nhưng nó bị kẹt phía bên kia và phải bỏ chạy, Willy Pete 1 nổ trước khi nó kịp ra khỏi cửa. Đó là nơi nó bị vết sẹo ấy. Và đó là lý do vì sao nó không chịu chữa. Vết sẹo ấy là vụ tự tử của mẹ nó, là sự căm ghét của nó đối với tôi, là toàn bộ cuộc đời buồn chó chết của nó. Quả thật là lâm ly thống thiết. Nhưng nó lại đang làm lính. Căm thù là nhiên liệu cho người lính."


Geli toài ra khỏi người tôi và tiến về phía cha ả, hai tay buông thõng hai bên. Tôi không nhìn rõ mặt ả, nhưng rõ ràng thân người ả đang che đường đạn bắn của cha mình.


"Ông nói với ai đấy?" Geli thét lên. "Ông kể lại chuyện ấy với ai?"


"Tránh ra!" viên tướng quát.


"Hãy nghe tôi, thiếu tướng," giọng nói kỳ quái vừa cứu mạng tôi lại cất lên. "Tại sao ông muốn giết tôi. Ông đã giết đi phần lớn con người ông. Ông đã giết đi phần lớn con gái ông. Nhưng tôi là phần trong sạch nhất trong ông. Phần trong sạch trong con người. Ông hy vọng gì vào việc giết tôi?"


Tôi bắt đầu trườn về phía sau, về chỗ trạm điều khiển.


Viên tướng chĩa súng vào tôi, nhưng Geli đã dịch sang che đường đạn.


"Ông yêu bóng tối hơn ánh sáng phải không?"


Giọng nói bất khả kháng, như của một đứa trẻ. Nhưng tướng Bauer không thèm để ý. Ông ta chuyển sang ngang, cố tìm một đường bắn.


"Bỏ súng xuống," Geli giơ cả hai tay lên nói. Ả muốn cứu chúng tôi sao?


"Thôi đi," ả nói. "Thôi đi!"


Vẻ mặt giận dữ của viên tướng không hề thay đổi. Tiếng nói của máy tính cũng như của Geli đều không lọt vào tai ông ta. Ông ta di chuyển xa hơn sang bên trái, về phía máy MRI, cố tìm một góc ngắm bắn chết ngay.


"Ông sẽ giết tôi để làm việc đó chứ?" Geli hỏi.


Tôi quay nhìn lại bức tường chắn bằng thủy tinh plexi rạn vỡ, mong Rachel ra tay. Nàng đang nhìn như bị thôi miên vào vũ điệu tử thần của hai cha con Bauer.


"Ba sẽ không giết con," tướng Bauer nói, rồi ông ta dùng báng súng hất Geli sang một bên, đánh bật ả như đánh một đứa trẻ.


Ả vừa ngã, viên tướng đã vung nòng khẩu súng về phía tôi, nhưng đúng lúc đó máy Siêu MRI rít lên và ông ta ngã lộn xuống như bị đánh bằng đạn trái phá. Khẩu súng của ông ta đập vào máy scan MRI và treo lên đó như thể bị hàn vào máy.


Rachel quỳ xuống bên tôi, dùng một ngón tay sờ thử vai tôi.


"Đỡ anh đứng dậy," tôi thều thào.


"Anh cứ nằm yên."


"Làm ơn... cho anh đứng dậy."


Tôi cố gượng quỳ lên. Rachel đỡ dưới vai lành của tôi và giúp tôi đứng lên.


Geli đang đứng bên cạnh cha ả, nhìn xuống mà không tin vào mắt mình. Cổ viên tướng loang máu đỏ, đôi mắt vẫn mở đờ đẫn. Ông ta đứng giữa cây súng và máy MRI khi Rachel ấn nút khởi động. Từ trường dao động cực lớn của máy đã giật cây súng về phía nó bằng một lực không thể cưỡng nổi, với tất cả những gì trên đường đi của nó. Trong trường hợp này, đó chính là một phần cái cổ họng của viên tướng.


"John Skow vẫn đang cố gắng tắt nguồn máy tính," Geli nói bằng một giọng đều đều. "Tôi nghĩ gã không thể làm được nếu cả hai người còn sống."


"Tôi vẫn an toàn," Trinity nói. "Và tôi lấy làm tiếc cho cô, Geli."


Rachel và tôi bước chậm rãi qua hàng rào từ trường. Quả cầu đen chờ đợi, những tia laser màu xanh của nó phát ra đều đặn như nhịp tim trong mạng carbon. Trên màn hình bên dưới nó, tôi thấy hình ảnh Rachel và tôi đang nhìn vào camera của Trinity.


"Ngươi có biết chúng ta không?" tôi hỏi.


"Biết," giọng trẻ con cất lên. "Rõ hơn hai người biết về bản thân nhiều."


--------------------------------1 Willy Pete: tiếng lóng chỉ lựu đạn phốt pho trắng (White Phosphorus).


Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhà giả kim - Paulo Coelho

Nhà giả kim - Paulo Coelho

Trích đoạn: Fatima "Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một

15-07-2016 43 chương
Mảnh vỡ thủy tinh

Mảnh vỡ thủy tinh

Vịt đập vỡ chiếc cốc. Những mảnh vỡ bắn khắp sàn nhà.Và, cũng theo cách Jin tự

29-06-2016
Trọn đời trọn kiếp

Trọn đời trọn kiếp

Yêu thương một ai đó, không phải chỉ là cố hữu giữ người ấy cho riêng mình, mà

24-06-2016
Người bạn

Người bạn

Dũng có một chú chó tên là Phốc. Hai năm trước, ngày Dũng lên lớp 3, ba mẹ Dũng mua cho

24-06-2016
Mùi Hương Trầm

Mùi Hương Trầm

"Mùi hương trầm" là ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng của tác giả

20-07-2016 29 chương
Răng của chúng mình

Răng của chúng mình

"Không phải tự nhiên mà tôi nghĩ chị đã không yêu chính chị. Có yêu ngón tay đứt

24-06-2016
Những cuộn len rối

Những cuộn len rối

Mọi thứ trong cuộc sống như những cuộn len nhiều màu sắc mà ngày qua ngày tôi vẫn

25-06-2016