Dấu chân của chúa - Greg Iles

Dấu chân của chúa - Greg Iles


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 47
5 sao 5 / 5 ( 8 đánh giá )

Dấu chân của chúa - Greg Iles - Chương 43

↓↓
Tôi choáng váng đứng trước quả cầu đen, nhìn màn hình hiển thị ló ra từ sau một tấm bảng trong căn cứ Trinity. Quả bom nổ đã tạo ra một miệng hố rộng tám cây số trên mặt đại dương, và tôi không nghi ngờ gì một đợt sóng thủy triều chẳng mấy chốc sẽ đập nát đường bờ biển Virginia. Khi đám mây hình nấm vươn cao trên bầu khí quyển, một phần tâm trí cố thuyết phục tôi rằng tôi đang nhìn một đảo vòng san hô cằn cỗi trên Thái Bình Dương, chứ không phải mảnh đại dương chỉ cách một thành phố lớn của Mỹ vài cây số. Tôi quay khỏi màn hình và tập trung vào những tia laser màu xanh cháy rực trong quả cầu.


"Ông phải phá hủy hai tên lửa cuối cùng đi," tôi nói.


"Không có gì bắt buộc được tôi."


"Còn bao nhiêu thời gian nữa?"

bạn đang xem “Dấu chân của chúa - Greg Iles” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Hai mươi hai phút."


Tôi đã nghĩ những cú nổ kế tiếp có thể xảy ra bất cứ lúc nào. "Nhưng... điều đó có nghĩa là ông cố ý phóng hai tên lửa đó."


"Đúng."


"Giết thêm người nữa thì có lợi gì? Những gì ông có thể làm được, ông đã phô ra rồi."


"Thiệt hại nhân mạng sẽ tương đối ít hơn so với đầu đạn đầu tiên, được cho là trục trặc tên lửa."


"Ông có nhất thiết phải giết người để thể hiện quan điểm không?"


"Lịch sử đã trả lời có cho câu hỏi đó. Loài người rất chậm hiểu. Ở Hiroshima và Nagasaki, hai trăm nghìn người đã chết. Con người đã học được từ đó."


"Nhưng ông sẽ giết hàng triệu người!"


"Một con số nhỏ bé so với bảy tỷ mạng trên hành tinh. Hy sinh ít để cứu nhiều vốn là truyền thống được kính trọng lâu đời của loài người."


"Ông không làm điều đó để cứu người. Ông làm điều đó để nô dịch con người."


"Đó là vấn đề tầm nhìn xa, bác sĩ ạ. Nếu anh nhìn qua con mắt của tôi, anh sẽ hiểu."


Tôi điên cuồng lục lọi trí óc mình để tìm lý lẽ hợp lý. "Nếu ông quét sạch chính phủ Mỹ, ông sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho mình, không dễ dàng hơn đâu. Nhân dân sẽ hoảng loạn."


"Họ cũng sẽ nhận ra rằng không có đường trở lại."


Tôi mở miệng, nhưng không nói được lời nào. Tuyệt vọng làm mù mịt trí óc tôi. Chỉ còn lại một cách.


"Nếu ông cho nổ những tên lửa ấy, tôi sẽ không nói hết những giấc mơ của tôi."


Máy tính im lặng vài giây. "Anh tin rằng lời đe dọa ấy sẽ bắt tôi quy phục theo ý chí của anh sao?"


"Tôi tin rằng ông muốn biết điều tôi biết hơn là muốn cho nổ những đầu đạn ấy."


"Tại sao?"


"Vì có những giới hạn với ngay cả kiến thức của ông. Khoa học có thể đưa ông trở lại vài phần tỷ giây sau Big Bang, nhưng không thể xa hơn. Nó có thể đưa ông đi trước vài tỷ năm - có lẽ là đến kết thúc của vũ trụ - nhưng không thể xa hơn. Chỉ có tôi làm được điều đó."


Câu trả lời của Trinity nghe như một tiếng cười. "Anh tin là anh làm được. Nhưng có một điều rõ ràng đối với anh cũng như đối với tôi là những giấc mơ của anh hầu như chắc chắn là sản phẩm của trí tưởng tượng. Bác sĩ tâm thần của anh tin rằng anh bị mắc chứng hoang tưởng, thậm chí có thể là tâm thần phân liệt."


"Vậy tại sao lúc này ông lại đang nghe tôi?"


Im lặng từ phía quả cầu.


"Đó là vì tổng số kiến thức của loài người đã được nạp vào bộ nhớ của ông, thế mà ông vẫn còn cảm thấy trống rỗng. Nhưng tôi có câu trả lời mà ông muốn. Vậy... tôi xin ông lần nữa. Xin hãy phá hủy các tên lửa đó đi."


"Anh không cần phải lo lắng về các tên lửa. Tòa nhà này đã được gia cố và bọc bảo vệ. Dù cho có nổ hay bức xạ anh vẫn sống sót."


"Tôi không lo lắng cho bản thân tôi!"


"Có thực anh quan tâm nhiều đến thế về những người mà anh không hề quen biết?"


Tôi tự hỏi không biết có phải "Peter Godin" cuối cùng đã biến mất vào trong cái thực thể kỹ thuật số vô cảm này không. "Tôi chắc chắn có biết một số người bên ngoài tòa nhà này. Ngoài đó có một phụ nữ. Cô ấy đã có lần cứu sống tôi. Có lẽ hơn một lần. Cô ấy tin tôi, giúp tôi đi tìm chân lý. Tôi không muốn cô ấy phải chết."


"Chúng ta hãy tiếp tục cuộc thảo luận."


"Không. Tôi yêu người phụ nữ ấy. Tôi muốn cô ấy sống. Tôi muốn dành tất cả thời gian còn lại với cô ấy."


"Không còn nhiều thời gian đâu."


Tôi nhắm mắt, không thể tìm ra thêm lời nói thuyết phục nào nữa.


"Nếu anh muốn bác sĩ Weiss sống, hãy kể nốt phần còn lại."


Phòng Tình thế


Rachel ngồi bên bàn trong phòng Tình thế, thầm nhớ lại những lời cuối cùng của David với Trinity. Tuyên bố của anh về tình yêu không tác động gì đến máy tính ấy, nhưng nó lại khiến cô yên tâm đôi chút.


"Chúng ta làm gì bây giờ, thiếu tướng?" thượng nghị sĩ Jackson hỏi.


"Chỉ có một việc chúng tôi có thể làm ở đây," tướng Bauer trả lời. "Sơ tán." Viên tướng quay lại nhìn gian phòng. "Tôi sẽ kiểm tra xem có sơ tán được bằng máy bay không. Tôi yêu cầu mọi người ngồi yên ở đây. Tôi sẽ trở lại ngay."


Ông ta bước nhanh ra phía cửa, nhưng trước khi tới nơi, ông ta quay lại nhìn xoáy vào Evan McCaskell và John Skow. Rồi ông ta vẫy hai người đi theo.


Khi cửa nhà để máy bay đóng lại, Geli Bauer lướt đến ngồi vào chiếc ghế đối diện với Rachel. Rachel cố không nhìn vào vết sẹo trên má ả, nhưng nó cứ như đập vào mắt. Geli mang vết sẹo với vẻ kiêu căng, như thể nó là dấu hiệu gì vinh dự lắm.


"Tennant mất trí hay điên?" Geli hỏi.


Rachel nói mà không cần suy nghĩ. "Thực tình tôi không biết."


"Chuyện Chúa ám ảnh anh ta là nhảm nhí. Nhưng có điều nực cười là, nếu không nhờ cái đó, thì cô đã chết rồi. Vì nếu hai người không sang Israel, thì tôi đã tìm ra cô."


Rachel biết ả nói đúng. Quyết định đuổi theo các ảo ảnh của Tennant đã kéo hai người ra khỏi tầm truy lùng mà hầu như không có cách nào khác làm được. Rachel tin rằng trong cả sự nghiệp, Geli chưa để lọt một ai khỏi tay mình.


"Và bây giờ chúng ta ở đây," Rachel nói. "Nơi tận cùng thế giới."


Một nụ cười lướt qua môi Geli. "Giờ thú tội phải không?"


"Tôi chẳng có tội gì mà thú. Còn cô thì sao? Có phải cô đã giết Andrew Fielding?"


Geli nhìn quanh để chắc chắn không có ai đứng gần.


"Phải."


Rachel nhớ về một bé gái mê say sự tàn ác của chính nó. "Tại sao một phụ nữ lại có thể làm những việc như cô đã làm? Có phải trong người cô mang đầy thù hận không?"


Geli sờ tay lên miếng băng vết đạn ở cổ. "Tôi biết tại sao cô có cảm giác đó."


Đôi mắt Rachel không hề tỏ ra nao núng. "Cô đã tức giận từ trước đó rất lâu."


"Bây giờ cô định chơi trò tâm thần với tôi sao?"


"Tôi là bác sĩ tâm thần mà."


Geli cười chua chát. "Bác sĩ tâm thần đầu tiên của tôi quyến rũ tôi khi tôi mười bốn tuổi. Nhưng tôi là người thắng cuộc. Anh ta đã tự tử vì tôi."


"Còn cha cô thì sao? Ông ấy có vẻ giống như một... một kiểu bác sĩ Strangelove 1 trong đời thực vậy. "


"Giá như cô biết được."


Rachel tự hỏi không biết nỗi bất hạnh bí mật nào thúc đẩy người đàn bà lạnh lùng này. "Có gì đen tối giữa hai cha con cô."


"Không. Chỉ là chuyện thường tình trong một gia đình quân nhân thôi."


"Cô ghét ông ấy. Tuy vậy cô vẫn sống đúng như ông ấy mong đợi ở cô."


Nụ cười mỉa mai tắt ngấm trên gương mặt Geli. "Cô yêu Tennant à?"


"Phải."


"Cô còn yêu anh ta nữa không nếu hóa ra anh ta bị mất trí?"


"Còn."


"Thế thì cô hiểu quá ít về tôi và cha tôi." Ả vê vê ngón trỏ và ngón cái như người nghiện thiếu thuốc lá. "Ai giết người đàn ông đến nhà Tennant hôm ấy? Cô hay Tennant."


Lần đầu tiên, Rachel có cảm giác bất an. "Tại sao cô quan tâm? Cô yêu anh ta à?"


"Chúng tôi ngủ với nhau vài lần."


"Cô thực sự đã làm quá sức mình, đúng không?"


Geli nhướng mày. Thời điểm nhạy cảm đã qua. "Tại sao cô nói chuyện với tôi, bác sĩ?"


"Cứ cho là tôi đang cố gắng tìm hiểu xem cô nguy hiểm đến mức nào."


"Ý cô muốn xem tôi ở đây để thi hành nhiệm vụ hay chỉ để tìm cách trả thù hai người phải không?"


"Đại khái thế."


Nụ cười lạnh lẽo trở lại. "Có lẽ hai nhiệm vụ ấy chỉ là một. Còn câu hỏi nào nữa không?"


Rachel thì thầm nhỏ đến nỗi giọng cô khó có thể nghe được. "Có thật là cha cô sẽ cho sơ tán chúng ta không?"


Mắt Geli lóe lửa. "Cô thông minh hơn tôi tưởng. Tôi không trông mong vào đấy đâu."


Ravi Nara ngồi trên cát bên ngoài nhà để máy bay dùng làm phòng Tình thế, bắp thịt y co thắt lại vì sợ hãi, mắt nhìn lên bầu trời đêm. Ở căn cứ White Sands không có phòng giam, cho nên đám lính gác phải trói tay y vào một cột cờ cạnh cổng. Một quả bom neutron, viên tướng đã nói thế. Ravi đang suy nghĩ về cái chết ghê rợn do nhiễm độc phóng xạ thì cửa bật mở và tướng Bauer vừa bước ra, vừa quát tháo ra lệnh vào chiếc điện đài xách tay.


John Skow và viên chánh văn phòng tổng thống đi theo viên tướng. Ba người bước ra khỏi cửa mười lăm mét thì dừng lại. Có lẽ họ không trông thấy Ravi trong bóng tối.


"Tôi cầu xin Chúa cho ông nghĩ ra được kế gì đó, thiếu tướng ạ. Bởi vì sơ tán khỏi đây thì chẳng làm được quái gì cho Washington."


"Tôi có một kế hoạch. Nhưng tôi không nghĩ chỉ có một mình tôi. Thế nào Skow?"


Gã NSA gật đầu. "Chúng ta có thể hủy diệt Trinity."


"Bằng cách nào?"


"Cách ly nó khỏi mạng Internet. Thế cũng như hủy diệt nó."


"Nói nhanh lên."


"Khi Godin chết, máy tính bị treo và các tên lửa Nga phóng đi. Nguyên nhân và hậu quả, đúng không?"


Tướng Bauer gật đầu.


"Chắc trước đây Trinity đã phải gửi đi một số tín hiệu an toàn. Một tín hiệu không đổi nói với vài máy tính nào đó rằng mọi chuyện với Trinity đều ổn. Khi Godin chết, tín hiệu ấy bị đứt quãng, và các tên lửa Nga được phóng đi. Nếu chúng ta có thể tách tín hiệu 'tất cả đều ổn' khỏi phần còn lại của đầu ra Trinity, có lẽ chúng ta có thể sao lưu nó. Sau đó chúng ta chỉ việc nạp phiên bản của mình vào đường dữ liệu mà Trinity đang dùng và cắt điện cung cấp cho Trinity. Trinity sẽ bị hủy diệt, nhưng các máy tính có nhiệm vụ trả thù sẽ không biết có trục trặc xảy ra."


"Ông cần bao lâu để cách ly tín hiệu ấy?"


"Tôi không biết. Trinity sẽ phát hiện ra bất kỳ sự do thám nào trên đường truyền của nó, vì thế chúng ta phải làm việc đó ngoài cáp truyền. Như vậy tín hiệu sẽ bị biến dạng. Và bởi vì tín hiệu này được phát bởi máy tính và cho máy tính, cho nên nó rất phức tạp. Nó có thể rất rối rắm với chúng ta, nếu không có khả năng phân tích mạnh mẽ."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhà giả kim - Paulo Coelho

Nhà giả kim - Paulo Coelho

Trích đoạn: Fatima "Nếu em là một phần của vận mệnh anh thì sẽ có một

15-07-2016 43 chương
Em ở đâu - Marc Levy

Em ở đâu - Marc Levy

Giới thiệu: Thủa niên thiếu, họ luôn ở bên nhau. Với niềm lạc quan của tuổi trẻ,

15-07-2016 10 chương
Vụ cá cược tình yêu

Vụ cá cược tình yêu

"Nếu tình cảm mà dành cho nàng là thật, thì những chuyện linh tinh kia có đáng gì. Có

25-06-2016
Con vào dạ, mạ đi tu

Con vào dạ, mạ đi tu

"Mạ" là Mẹ. Con vào dạ, mạ đi tu là khi "cấn thai" vào lòng tự nhiên người mẹ nào

24-06-2016
Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Nocturne -1 Kí Ức Đẹp

Truyện kể về quãng thời gian trung học của iloveviu, một cậu học sinh không bình

23-07-2016 37 chương
Love bus

Love bus

Hạnh phúc đôi khi như cơn gió, nếu ta không nắm giữ sẽ bay đi rất nhanh. *** 1. Hạnh

26-06-2016
Vết sẹo cuộc đời

Vết sẹo cuộc đời

Sẹo bên ngoài rách mấy rồi sẽ liền da thôi, nhưng sẹo trong lòng con người, tâm hồn

23-06-2016
Bộ Tam Siêu Quậy

Bộ Tam Siêu Quậy

Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở

21-07-2016 19 chương

Disneyland 1972 Love the old s