Polly po-cket
Dấu chân của chúa - Greg Iles

Dấu chân của chúa - Greg Iles


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 47
5 sao 5 / 5 ( 72 đánh giá )

Dấu chân của chúa - Greg Iles - Chương 32

↓↓

Rachel nhắm mắt. Làm sao nàng giải thích được gọi cho Nara thì họ sẽ có nguy cơ bị sát hại?

bạn đang xem “Dấu chân của chúa - Greg Iles” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Tôi sẽ thử," nàng nói. "Chắc phải mất chút thời gian mới liên lạc được với anh ấy."


Weinstein đưa nàng sang phòng bên và hướng dẫn nàng cách gọi điện thoại đường dài từ bệnh viện. Xong anh ta cho nàng mã số nhắn tin của mình rồi về nhà.


Rachel chằm chằm nhìn điện thoại, cố tự thuyết phục mình gọi cho Nhà Trắng. Đó là cách duy nhất nàng nghĩ có thể tiếp cận Ravi Nara. Nhưng có gì đó giữ nàng lại. Đó là một niềm tin đang lớn dần lên, rằng David dù bệnh tật thế nào, cũng không hoàn toàn hoang tưởng. Anh đã bảo nàng rằng Ravi Nara là mối nguy hiểm, và nàng tin anh một phần. David có thể không bao giờ biết về biểu hiện tín ngưỡng trong anh, nhưng phải chăng đó không phải là bản chất của tín ngưỡng. Tin mà không cần trả lời, không cần tưởng thưởng, không cần chứng cớ? Nàng đứng dậy, lau mắt và không động đến điện thoại.


Đó là trước đây mười giờ.


Từ lúc ấy đến giờ, nàng dành hết thời gian ngồi dán mắt vào màn hình điện não, giống như người hành hương nhìn một tượng đá cẩm thạch với hy vọng nó sẽ nhỏ lệ. Thế nhưng sóng alpha vẫn duy trì không đổi. Khi còn là một bác sĩ nội trú trẻ tuổi, nàng đã trải qua nhiều đêm ngồi nhìn các bệnh nhân từ từ trượt vào cõi chết không thể nào cưỡng được. Là bác sĩ tâm thần, nàng đã thấy những bệnh nhân tự tử chết trong gang tấc do những chất độc tự kiếm tác hại khôn lường. Tuy nhiên, chỉ có một trải nghiệm duy nhất từng đưa nàng đến cõi cô đơn tuyệt vọng như thế này.


Cái chết của con trai nàng.


Hồi ấy nàng đã dở sống dở chết, và bây giờ, sau khi tìm được người đàn ông một ngày nào đó có thể cho nàng đứa con khác, thì nàng lại thấy mình đang ngồi bên giường bệnh của anh, bất lực chờ đợi điều không tránh khỏi.


Vào lúc ba giờ sáng, một đợt sóng theta và beta mới xuất hiện trên màn hình điện não. Chúng kéo dài mười bảy phút, rồi biến mất. Cứ sau nửa giờ một, nàng lại vỗ tay bên tai David, nhưng sóng alpha vẫn giữ nguyên không đổi.


Theo máy thì David đã chết não.


Một giờ sau bình minh, nàng cúi xuống hôn lên trán anh, rồi sang phòng bên nhấc điện thoại. Phải mất một hồi cãi lộn với nhân viên trực, nhưng rồi vài phút sau nàng cũng được nối với tổng đài của Nhà Trắng ở Washington D.C.


"Tôi gọi để trình báo về Dự án Trinity," nàng nói.


"Yêu cầu nhắc lại," điện thoại viên nói.


"Dự án Trinity."


"Xin giữ máy."


Rachel nhắm mắt. Tay nàng run bần bật, và một tiếng nói bên trong bảo nàng bỏ máy. Nhưng trước khi nàng có thể thì một giọng đàn ông cụt lủn hỏi trong máy. "Xin hỏi ai gọi vậy?"


"Rachel Weiss."


Có tiếng thở gấp. "Nhắc lại?"


"Tôi là bác sĩ Rachel Weiss. Tôi đang đi cùng bác sĩ David Tennant, tôi rất cần giúp đỡ. Tôi nghĩ anh ấy sắp chết."


"Bình tĩnh nào, tôi sẽ..."


"Làm ơn," nàng gào lên, cuối cùng nàng đã mất tự chủ. "Tôi cần nói chuyện với người có chuyên môn!"


"Bác sĩ Weiss, dù cô đang làm gì, hãy giữ máy. Cô đã đi đúng hướng. Đừng nghi ngờ gì điều đó."


Chương trước | Chương sau

↑↑
Chúng ta ly hôn đi

Chúng ta ly hôn đi

Tôi đang chăm chú xem ti vi thì anh lên tiếng: "Chúng ta ly hôn đi!". *** Lúc anh nói câu

28-06-2016
Những ký ức về mẹ

Những ký ức về mẹ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Có những

27-06-2016
Mảnh ghép ngắn

Mảnh ghép ngắn

Khi ai đó hỏi tôi cuộc sống dài hay ngắn, tôi trả lời: Cực ngắn! Đừng thắc mắc

24-06-2016