Cô nhoài người tới nâng cằm tôi lên, rồi nhìn sâu vào mắt tôi. "David, người ta đang tìm cách giết chúng ta. Chính phủ đang tìm cách giết chúng ta. Anh bị chứng hoang tưởng do những nguyên nhân mà chúng ta chưa biết, nhưng chứng bệnh này có thể đã gây tổn thương cho não bộ của anh. Thế mà anh lại định dùng những hình ảnh hoang tưởng này để dẫn dắt chúng ta tìm ra con đường tự cứu mình sao?"
bạn đang xem “Dấu chân của chúa - Greg Iles” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Kẻ nào cố giữ mạng mình sẽ mất mạng."
"Cái gì?"
Tôi lật ngửa bàn tay. "Tôi không nói điều này sẽ cứu chúng ta. Ý tôi là nếu tôi đang bị săn đuổi và có nguy cơ bị giết, thì thà rằng điều đó xảy ra trong lúc tôi đang đi tìm ý nghĩa một điều gì đó mà tôi tin là có ý nghĩa còn hơn."
"Anh thật sự tin rằng những hoang tưởng của anh có ý nghĩa?"
"Phải."
"Tại sao?"
"Tôi không thể giải thích một cách logic. Đó chỉ là một điều tôi biết. Giống như một con chim bay về hướng Nam vậy."
Cô thở dài như một người mẹ mệt mỏi nói chuyện với đứa con. "Cố lên, được không, cố gắng giải thích đi."
Tôi nhắm mắt tìm từ ngữ để giải thích điều không thể giải thích. "Tôi có cảm giác mình được chọn."
"Chọn để làm gì?"
"Tôi không chắc."
"Ai chọn?"
"Chúa."
"Chúa?"
"Phải."
Cô hít sâu và đan tay đặt lên đùi. Rõ ràng cô đang phải đấu tranh để giữ được bình tĩnh. "Tôi nghĩ đã đến lúc anh phải nói cho tôi biết mấy hoang tưởng gần đây nhất là về cái gì? Anh vẫn còn mơ thấy anh là Jesus à?"
"Phải."
"Những hình ảnh ấy khác với hình ảnh trước ở chỗ nào? Tại sao anh lại giấu tôi?"
Thế là cuối cùng chúng tôi đã đi đến lằn ranh giữa sự tỉnh táo và mất trí. Tôi thấy mừng vì chúng tôi đang ngồi trong xe tải chạy trên xa lộ chứ không phải tại phòng khám của Rachel. Cô không thể gọi ai đến để yêu cầu tôi cam kết. "Bởi vì tôi không còn tin chúng là những hoang tưởng. Hay những giấc mơ. Tôi nghĩ chúng là ký ức."
Cô chán nản thở phì ra. "Ký ức ư? Trời ơi, David! Có gì xảy ra trong những giấc mơ ấy?"
"Tôi đang sống lại một đoạn đời của Jesus. Người đi đến Jerusalem. Những trải nghiệm của Người ở đó. Tôi nghe thấy những giọng nói. Giọng nói của chính tôi... của các môn đồ. Rachel ạ, những gì tôi hình dung trong đầu còn thực hơn cảnh tôi đang nhìn thấy xung quanh. Các sự kiện diễn ra rất nhanh. Tôi sắp thấy cảnh đóng đinh lên thập tự giá rồi."
Cô lắc đầu không tin. "Làm thế nào anh có cái ký ức hai ngàn năm, thứ chỉ đi vào trí óc anh sáu tháng gần đây thôi?"
"Tôi không biết."
"Những giấc mơ này thôi thúc anh đến Israel à?"
Tôi không nghĩ mình cảm thấy thôi thúc như lúc trước, nhưng đúng là thế. Những gì tôi coi là nỗi lo lắng chung chung thật ra là cảm giác cưỡng bách đang lớn dần, hối tôi đi đến nơi diễn ra giấc mơ.
"Đến Đất Thánh," tôi nói. "Phải."
"Có phải anh sợ rằng mình sẽ chết trong đời thực nếu không đến đó trước khi mơ về cảnh Chúa bị đóng đinh lên thánh giá không?"
"Có thể. Chủ yếu tôi có cảm giác là nếu tôi không sớm đến đó, tôi sẽ bỏ lỡ cơ hội tìm hiểu những giấc mơ cố gắng nói với tôi điều gì."
Rachel nhìn chăm chăm luồng xe đang đến, đầu lắc tới lắc lui. Rồi cô đột ngột quay sang tôi, đôi mắt cô mở to, rực sáng.
"Anh có biết hôm nay là ngày mấy không?"
"Không."
"Còn chưa đầy một tuần nữa là đến lễ Phục sinh."
Tôi chớp mắt. "Thì sao?"
"Chúng ta đang đến gần ngày Jesus chết và phục sinh theo truyền thống. Không phải trong những giấc mơ của anh, mà cả trong thế giới thực."
"Cô muốn nói hai cái đó có liên hệ với nhau?"
"Tất nhiên. Bằng cách nào đó, lễ phục sinh đến gần là duyên cớ cho những giấc mơ của anh, cho nỗi lo âu này. Anh giống như những người nghĩ rằng sắp đến ngày tận thế khi bước sang thiên niên kỷ mới. Anh không thấy sao? Tất cả chỉ là bộ phận của một hệ thống ảo ảnh."
Tôi lắc đầu mỉm cười. "Cô sai rồi. Nhưng cô nói đúng về những ngày lễ. Chúng có thể rất quan trọng."
Rachel nhìn tôi như nhìn một kẻ đang trêu chọc cô một cách tinh vi. "Còn cuộc gặp tổng thống thì thế nào?"
"Chúng ta sẽ gặp sau khi trở về. Thêm một vài ngày thì có gì khác đâu? Nhất là nó lại giữ gìn tính mạng cho chúng ta."
Cô nhắm mắt và nói nhẹ nhàng. "Anh đã bao giờ nói cho Andrew Fielding biết về những hoang tưởng của anh chưa?"
"Rồi."
"Ông ấy bảo sao?"
"Ông ấy bảo tôi hãy chú ý đến chúng. Fielding luôn luôn nói rằng khi cố gắng thực hiện Trinity là chúng tôi đang bước theo những dấu chân của Chúa. Ông ấy không biết mình đã đúng biết bao."
"Tuyệt. Quan điểm thật giống nhau." Rachel đặt tay lên vô lăng như thể đang chạy trên đường, nhưng cô cho xe dừng lại. "Anh có ý định đi theo những hoang tưởng của anh đến Israel thật sao?"
"Phải."
"Và anh thừa nhận những hoang tưởng ấy có thể là hậu quả tổn thương não bộ?"
"Không phải tổn thương não bộ như cô nghĩ đâu." Tôi nghĩ đến sự phấn khích của Fielding khi ông diễn giải thuyết ý thức của mình. "Mà là những nhiễu loạn đối với quá trình lượng tử trong não tôi."
Rachel siết chặt vô lăng đến nỗi các khớp ngón tay của cô trắng bệch ra. "Anh cứ như kẻ quyết định đến Ai Cập tìm ý nghĩa cuộc đời sau khi mơ thấy mình là Pharaoh vậy."
"Tôi nghĩ tôi là thế đấy. Tôi biết chuyện đó nghe điên rồ thế nào. Vấn đề là, chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nếu cách nói này làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn, thì chúng ta ra đi bởi vì chúng ta cần làm một điều gì đó mà có lẽ máy tính Trinity không thể tiên đoán."
"Nó không thể tiên đoán anh sẽ sang Israel sao?"
"Không. Chính việc quét não bằng Siêu MRI đã gây ra những giấc mơ của tôi. Mẫu thần kinh của tôi không có ký ức về những giấc mơ diễn ra sau đó. Ngay cả trong bệnh án của tôi ở chỗ cô cũng không nhắc đến Jerusalem, vì tôi đã thôi đến khám trước khi thành phố ấy trở thành tâm điểm trong những giấc mơ của tôi."
Rachel trông có vẻ đăm chiêu. "Đến Israel không giống như đến Paris, anh hiểu không. Đất nước ấy chiến tranh liên miên. Tôi đã từng đến đó. Họ đặc biệt chú ý đến những người vào ra nước họ. Hãng hàng không Al El kiểm tra an ninh nhiều gấp bốn lần các hãng hàng không khác. Và chúng ta đang bị chính phủ Mỹ săn đuổi. Ngay khi chúng ta tìm cách đặt vé máy bay, họ đã đón lõng chúng ta ở sân bay rồi."
"Cô nói đúng. Chúng ta cần hộ chiếu giả."
Cô cười cay đắng. "Anh nói cứ như là chúng ta cần mua ít bánh mì và sữa trên đường về nhà vậy."
"Tôi còn mười tám ngàn đô la. Phải có cách kiếm ra hộ chiếu giả với số tiền ấy."
"Hộ chiếu giả không cho chúng ta vào Israel dễ dàng thế đâu. Họ chạm trán với bọn khủng bố hằng ngày đấy."
"Bị bỏ tù ở Israel còn dễ chịu hơn bị giết ở đây."
Rachel ngả người ra ghế thở dài. "Anh nói đúng."
"Tôi định đến New York. Với mười tám ngàn đô la, tôi có thể kiếm được một hộ chiếu giả ở đó. Tôi biết điều này."
"Còn tôi thì sao?"
"Cô có thể đi. Cô cũng có thể không đi. Tùy cô."
Cô gật đầu như thể đang chờ đợi câu đó. "Tôi biết. Nếu tôi không đi thì sao?"
Tôi nghĩ đến Geli Bauer. "Cô muốn tôi phải nói dối cô ư?"
Rachel sang số, cho xe chạy lên dốc về hướng Bắc, rồi tăng tốc.
"Đi New York phải không?" tôi hỏi.
"Không."
"Vậy thì đi đâu?"
Cô nhìn tôi, mặt bớt cảnh giác hơn bao giờ hết. "Anh muốn tôi đi với anh không?"
Tôi muốn chứ. Hơn nữa, tôi có cảm giác cô đề nghị đi cùng tôi. "Tôi muốn cô đi với tôi, Rachel ạ. Vì rất nhiều lý do."
Cô cười khô khan. "Thế là tốt, vì anh không thể xoay xở được nếu không có tôi. Việc anh ngất trên phố cho thấy anh không hề khỏe. Nếu tôi để anh một mình trên xe này thì bây giờ anh chết rồi."
"Tôi biết mà. Cô có đi không?"
Cô vượt một chiếc xe bồn rồi nhẹ nhàng quay vào làn phải. "Nếu anh muốn đi Israel, thì chúng ta phải tới Washington D.C. trước."
Tôi cứng người trên ghế. Bao nhiêu nghi ngờ về cô lại quay trở lại khiến tôi nôn nao."Tại sao lại là Washington?"
"Vì ở đó tôi quen một người có thể giúp chúng ta việc này."
"Ai?"
Tôi muốn dò xem có sự lừa dối trong mắt cô không, nhưng cô vẫn chăm chú nhìn đường. "Tôi đã điều trị cho nhiều phụ nữ khi còn hành nghề ở New York. Thực ra hầu hết là phụ nữ."
"Rồi sao?"
"Một số họ có vấn đề với chồng."
"Và?"
"Đôi khi tòa án cho phép những người chồng đến thăm con họ, mặc dầu đã có những chứng cớ lạm dụng thể chất. Một số bà vợ sợ điều có thể xảy ra đến nỗi chỉ còn cách bỏ trốn."
Tôi cảm thấy lòng bàn tay ngứa ran. "Cô đang nói về trường hợp giám hộ. Bắc cóc ngay chính con của họ."
Cô gật đầu. "Trốn tránh cảnh sát không phải là khó nếu anh chỉ có một mình. Nhưng nếu có trẻ con thì thật gay go. Anh phải đưa đón nó đến trường, chăm sóc y tế, đại loại thế." Cô liếc nhìn tôi, nét mặt căng thẳng. "Những người phụ nữ ấy có một mạng lưới. Như một hệ thống đường sắt ngầm. Chuyện này cần có tài xoay xở."
"Danh tính khác?" tôi nói
"Phải. Đối với trẻ con, nền móng của một căn cước mới là giấy khai sinh. Đối với người lớn, là thẻ an sinh xã hội và hộ chiếu. Tôi không biết nhiều chi tiết, nhưng tôi biết rằng người giúp đỡ những phụ nữ ấy ở Washington."
"Những phụ nữ ấy mua hộ chiếu giả ở Washington D.C. à?"
Rachel lắc đầu. "Không phải hộ chiếu giả. Mà là hộ chiếu thật."
"Thật? Ý cô là sao?"
Cô liếc nhìn tôi, miễm cưỡng tiết lộ điều cô biết. "Có một phụ nữ làm việc trong cơ quan cấp hộ chiếu ở Washington D.C. Mấy năm trước cô ấy có vấn đề với chồng. Cô ấy rất đồng tình với nghề nghiệp này. Tôi không biết cô ấy là ai, nhưng tôi biết một người mà tôi có thể gọi. Một bệnh nhân cũ."
"Nghề nghiệp này," tôi nói. "Nó vẫn tiếp tục à?"
Chương trước | Chương sau