Polaroid
Dấu chân của chúa - Greg Iles

Dấu chân của chúa - Greg Iles


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 47
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Dấu chân của chúa - Greg Iles - Chương 21

↓↓

"Đỗ lại!" Rachel thét lên.

bạn đang xem “Dấu chân của chúa - Greg Iles” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cố gắng hết sức để mở mắt, tôi ngoặt xe vào một con đường rừng nhỏ, cố sức chạy thêm một trăm mét nữa rồi mới dừng. Tôi dừng xe trước biển báo ĐỖ, rồi lấy khẩu súng tự động của người chết từ bộ áo liền quần ra, chĩa vào Rachel:


"Xuống xe."


"Cái gì?"


"Xuống xe! Và bỏ điện thoại di động của cô lại đây. Làm đi!"


Cô nhìn ra ngoài cửa kính như thể bị bắt phải nhảy xuống vực. "Anh không thể để tôi ở ngoài đây được."


"Tôi sẽ cho cô vào khi tôi tỉnh dậy. Nếu cô còn ở đây."


"David! Bọn chúng sẽ tìm thấy ta mất. Hãy để tôi lái!"


Tôi hất khẩu súng về phía cô. "Làm theo tôi bảo!"


Cô để điện thoại trên băng ghế, trèo ra khỏi xe và đóng cửa lại. Đôi mắt đen của cô nhìn tôi qua lớp kính cửa đọng nước mưa. Khi tôi nhoài ra khóa cửa, một đợt sóng đen lại cuộn dâng.


Một cánh cổng thành cao ngất án ngữ trước mặt tôi, một vòm cung đơn sơ trong bức tường đá màu vàng. Dân chúng xếp hàng trên đường, một số người vẫy tay reo mừng, số khác thì khóc. Người ta giữ lừa để tôi leo lên. Chủ nghĩa tượng trưng là quan trọng. Cần thực hiện một lời tiên tri.


"Đây là cửa Đông, thưa Ngài. Ngài có chắc không?"


"Chắc."


Tôi cưỡi lừa đi qua cổng thành. Có tiếng tù và. Binh lính La Mã nhìn tôi cảnh giác. Phụ nữ chạy qua phố đến sờ tay vào áo choàng của tôi, vào tóc tôi. Những khuôn mặt trên đường phố hẹp này là những khuôn mặt đói khát, không phải đói ăn, mà đói hy vọng, đói lẽ sống.


Con đường biến mất và trở thành thánh đường với những cột trụ. Tôi ngồi trên bậc thềm, khẽ trò chuyện với đám đông. Họ lắng nghe với vẻ mặt tò mò, hoang mang. Họ không nói thật những suy nghĩ của mình. Trong đầu họ chỉ có chung niềm trăn trở: "Có phải ông ấy đấy không? Có thể thế không?"


"Các người biết cách giải thích sự xuất hiện của mặt đất và bầu trời," tôi nói với họ. "Thế tại sao các người không biết cách giải thích hiện tại? Ta đã gieo lửa trên thế gian này, và ta sẽ canh chừng đến khi lửa bốc lên rừng rực."


Tôi nhìn các gương mặt. Những lời lẽ ấy tác động đến mỗi người một khác. Đàn ông thì chộp lấy thứ họ cần, vứt bỏ những thứ khác. Một vài người hỏi tôi từ đâu đến. Câu trả lời tốt nhất là một câu đố.


"Chẻ một thanh củi ra có ta ở đó. Nâng một tảng đá lên, các ngươi sẽ thấy ta."


Tôi rời khỏi thánh đường và bước đi trong những con ngõ nhỏ của thành phố. Tôi muốn được yên tĩnh một lúc nhưng từ khắp phía người ta xáp đến hỏi chuyện. Các tăng lữ đến gần và hỏi tôi. Mù thì hay trông.


"Ai cho ông quyền đến đây nói và làm những chuyện này?" họ hỏi.


Tôi mỉm cười. "Thánh John rửa tội cho mọi người. Quyền của ông ta đến từ trời hay từ người?"


Tăng lữ trả lời trong nỗi lo sợ của đám đông. "Điều này chúng tôi chưa rõ."


"Vậy ta sẽ không nói cho ngươi hay ai cho ta quyền làm những điều này."


Tôi bỏ lại đám đông sôi sục trên đường phố, nhưng không xong. Họ bám theo tôi lên đồi và gạn hỏi đến cùng. Câu trả lời của tôi khiến họ phát điên.


"Ta chỉ còn ở lại với các ngươi trong giây lát," tôi nói. "Sau đó ta lại trở về nơi mà ta từ đó đến đây. Nơi ta đến, các ngươi không thể đến. Các ngươi tìm ta nhưng không thể thấy ta. Các ngươi thuộc về thế gian này. Ta thì không."


Họ bảo tôi là kẻ nói dối.


"Các ngươi chỉ còn lại chút ánh sáng," tôi nói. "Hãy bước đi trong khi còn ánh sáng, xua bớt bóng tối trong mình. Ai bước theo ta kẻ ấy sẽ không bao giờ còn bước trong bóng tối."


Ngay khi tôi nhìn họ, tôi thấy ở họ cái nhìn kết tội. Tuy vậy tôi không thể quay khỏi con đường của mình. Trong mắt một tăng lữ tôi thấy sự căm ghét, và cả sự kết tội hắn dành cho tôi... một sự trừng phạt kiểu La Mã. Nhưng đau đớn không phải là nỗi sợ lớn nhất của tôi. Một người mạnh mẽ phải chịu được đau đớn. Cái mà tôi không thể chịu đựng là nỗi cô đơn, cô đơn lần nữa đến muôn đời...


Rachel đang kêu thét. Tôi hoảng loạn chớp mắt, rồi cánh cửa bên trái tôi bị giật tung ra. Tôi cố quay lại xem là ai thì lại chìm vào cơn buồn ngủ ập đến như cát lún.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Món quà để đời

Món quà để đời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Sau này

27-06-2016
Nhỏ Bọ Cạp

Nhỏ Bọ Cạp

Cậu ấy nói thích em, vậy mà mấy ngày sau em phát hiện ra là cậu ấy cũng

23-06-2016
Tình yêu và thù hận

Tình yêu và thù hận

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Người thứ 3

Người thứ 3

Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh

01-07-2016