Nước Áo chìm trong làn tuyết. Những khoảng trắng bao la dường như rộng ra đến vô tận nơi thôn dã và Alice bị cảnh đẹp nơi đây chinh phục. Daldry đã ngủ gần như suốt chuyến bay, anh tỉnh dậy khi chiếc DC-4 gần tới nơi.
bạn đang xem “Chuyến du hành kỳ lạ của ngài Daldry - Marc Levy” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Mong rằng tôi không ngáy đấy chứ, anh vừa mở mắt vừa nài.
- Không ẩm bằng động cơ máy bay, Alice đáp rồi cười.
Bánh vừa chạm đất, máy bay đã đỗ ngay ngắn trước một nhà để máy bay, người ta đưa một cầu nhỏ tới và hành khách có thể xuống.
Taxi đưa họ vào trung tâm thành phố. Daldry nói rõ với tài xế là họ tới khách sạn Sacher. Khi họ tới gần Heldenplatz một chiếc xe tải nhỏ bị trượt trên váng băng nên xoay ngang rồi văng ra vệ đường.
Tài xế taxi vừa kịp tránh cú va chạm. Khách bộ hành vội lao tới giúp người lái xe ra khỏi cabin an toàn, nhưng giao thông thì tắc nghẽn. Daldry liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi lẩm bẩm không biết đến bao nhiêu lần: "Chúng ta sẽ tới quá muộn mất", trước ánh mắt ngạc nhiên của Alice.
- Chúng ta vừa mới tránh được một vụ tai nạn vậy mà anh lại lo lắng chuyện giờ giấc sao?
Thậm chí chẳng buồn để ý đến cô, Daldry yêu cầu người tài xế tìm cách xoay xở đưa họ thoát khỏi đám tắc đường. Không nói được một từ tiếng Anh, người đàn ông chỉ nhún vai chỉ tay về phía vụ lộn xộn trước mặt họ.
- Chúng ta sẽ tới quá muộn mất, Daldry nhắc lại lần nữa.
- Nhưng chúng ta sẽ tới đâu quá muộn cơ chứ? Alice nổi khùng.
- Rồi cô sẽ được biết vào lúc thích hợp, nhưng với điều kiện là chúng ta không bị cầm tù ở đây cả đêm.
Alice mở cửa xe rồi bước xuống taxi mà không nói một lời.
- Vậy đấy, cô cứ làm bộ bướng bỉnh đi! Daldry nghiêng mình ra cửa kính phản ứng lại.
- Anh cũng cả gan chẳng kém đâu! Anh cứ luôn miệng càu nhàu vậy mà thậm chí lại chẳng thèm nói cho tôi biết điều gì khiến anh nóng lòng đến vậy.
- Bởi vì tôi không thể nói cho cô biết, chỉ thế thôi!
- Vậy khi nào anh có thể, tôi sẽ vào lại xe!
- Alice, dừng ngay mấy trò trẻ con đó lại và quay về chỗ ngồi đi, cô sẽ bị nhiễm lạnh mất vả lại cũng không cần phải làm tình hình phức tạp thêm nữa trong khi mọi chuyện đã đủ rắc rối thế này. Thật là may mắn cho tôi khi cái xe tải ngu ngốc kia lại lật nhào ngay trước mặt chúng ta.
- Tình hình gì? Alice hỏi, hai tay chống nạnh.
- Tình hình của chúng ta, chúng ta bị kẹt cứng giữa đám tắc đường này trong khi lẽ ra phải đang thay đồ ở khách sạn rồi.
- Chúng ta sẽ đi khiêu vũ chăng? Alice hỏi giọng đầy mỉa mai.
- Gần như vậy! Daldry đáp, và tôi sẽ không nói với cô thêm nữa đâu. Giờ thì lên xe đi, tôi có cảm giác cuối cùng đường sá cũng thông rồi.
- Đang ngồi trong xe như vậy thì anh làm sao nhìn rõ được bằng tôi, và tôi có thể đảm bảo với anh là chẳng có gì thông cả. Chúng ta tới khách sạn Sacher phải không?
- Quả vậy, sao cô hỏi thế?
- Bởi vì, từ chỗ tôi đứng đây, thưa ngài càu nhàu, tôi có thể thấy biển hiệu khách sạn đó. Tôi đoán nó chỉ cách đây năm phút đi bộ thôi.
Daldry kinh ngạc nhìn Alice. Vì hãng hàng không đã thanh toán cước taxi nên anh bước ra khỏi xe, xách lấy hai chiếc va li vẫn nằm trong cốp rồi yêu cầu Alice theo sát mình.
Vỉa hè trơn trượt không ngăn được Daldry rảo bước.
- Thế nào chúng ta cũng ngã vỡ mặt mất thôi, Alice vừa nói vừa níu lấy tay áo Daldry. Khỉ thật, có gì mà khẩn cấp đến vậy cơ chứ?
- Nếu tôi nói với cô thì không còn gì là ngạc nhiên nữa. Khẩn trương lên, tôi đã thấy mái che của khách sạn, chỉ hơn ba trăm bước nữa là tới nơi.
Người gác cổng chạy tới, xách lấy va li rồi mở cửa cho họ.
Alice chiêm ngưỡng chiếc đèn chùm lớn bằng pha lê lơ lửng trên một dải dây bện ngay giữa sảnh. Daldry đã đặt trước hai phòng, anh điền vào phiếu thông tin khách lưu trú rồi lấy chìa khoá ở chỗ lễ tân. Anh nhìn giờ trên chiếc đồng hồ quả lắc vốn đặt ở quầy bar nhưng có thể nhìn thấy từ quầy lễ tân rồi chưng ra một bộ mặt chán nản.
- Thế đấy, giờ thì quá muộn rồi!
- Chính là vì anh nói thế đấy chứ, Alice đáp.
- Kệ thôi, chúng ta cứ đi, dù thế nào thì với áo khoác ngoài họ sẽ chẳng thấy gì hết.
Daldry dắt cô chạy qua phố. Trước mặt họ là một toà nhà tuyệt đẹp theo lối kiến trúc tân Phục hưng. Ở mỗi mặt chính toà nhà đều có dựng tượng hai kỵ sĩ đen đang sẵn sàng xông lên phi nước đại. Một mái vòm khổng lồ nhô cao trên Nhà hát opera.
Các quý ông diện lễ phục cùng các quý bà trong bộ váy dài chen chúc nhau trên bậc cầu thang. Daldry nắm lấy cánh tay Alice và dắt cô hoà vào đám đông.
- Đừng nói với tôi là..., Alice thì thầm vào tai Daldry.
- Là chúng ta tới Nhà hát opera? Ồ là vậy đấy! Tôi đã cất công sắp đặt cho chúng ta điều bất ngờ nhỏ nhoi này. Văn phòng du lịch ở Luân Đôn đã thu xếp mọi chuyện. Vị trí ghế ngồi thì phải ra quầy vé mới biết. Không thể có chuyện trải qua một đêm ở thành Vienne mà lại không đi nghe nhạc kịch.
- Nhưng không phải là trong bộ đồ mà tôi đã mặc đi khắp nơi suốt cả ngày trời như thế này, Alice nói. Anh thử nhìn mọi người xung quanh xem, tôi trông chẳng khác gì ăn mày.
- Thế cô nghĩ tại sao tôi lại sốt ruột trên chiếc taxi chết tiệt ấy? Vào đây bắt buộc phải mặc trang phục dạ hội, vậy nên cô hãy làm như tôi và hãy khép chặt vạt áo khoác vào, chúng ta sẽ cởi ra khi nào khán phòng chìm trong bóng tối. Và cô làm ơn đừng có suy nghĩ gì nữa; với Mozart tôi sẵn sàng làm mọi thứ.
Alice vô cùng sung sướng khi được đến Nhà hát opera tới nỗi cô tuân theo lời Daldry mà chẳng hề bàn cãi gì, đây là lần đầu cô được tới chỗ này. Họ len lỏi giữa đám khán giả, hy vọng thoát được ánh mắt dò xét của những người gác cổng, soát vé và ban tổ chức đang hối hả trong đại sảnh. Daldry tới trước quầy vé và xưng tên với nhân viên lễ tân. Người phụ nữ chỉnh lại kính rồi trượt một cây thước kẻ dài bằng gỗ trên cuốn sổ đặt trước mặt.
- Ông bà Daldry, từ Luân Đôn, bà nói giọng đặc âm sắc Áo và chìa vé cho Ethan.
Một hồi chuông vang lên, báo hiệu buổi biểu diễn bắt đầu. Alice những muốn có thời gian chiêm ngưỡng nơi này, chiêm ngưỡng vẻ lộng lẫy của cầu thang lớn, những chùm đèn khổng lồ, những món đồ mạ vàng, nhưng Daldry không cho cô cơ hội. Anh không ngừng lôi tay cô để họ giấu được mình vào giữa đám đông đang tiến về phía người soát vé. Khi tới lượt họ, Daldry nín thở. Nhân viên soát vé yêu cầu họ để áo khoác lại phòng gửi áo, nhưng Daldry làm ra vẻ không hiểu gì. Phía sau họ, các khán giả bắt đầu sốt ruột, người soát vé ngước mắt lên trần nhà, xé cuống vé rồi để họ vào. Cô nhân viên xếp chỗ nhìn chằm chằm vào Alice và rồi lại yêu cầu cô cởi áo khoác ra. Người ta cấm mặc áo khoác trong khán phòng. Alice đỏ bừng mặt, Daldry tức tối, anh hết sức tỏ ra là một kẻ chẳng hiểu lấy nổi một từ người ta đang nói với mình, nhưng cô nhân viên đã đoán ra mưu mô của anh và yêu cầu anh bằng một thứ tiếng Anh chuẩn xác rằng anh nên vui lòng tuân lệnh. Quy định về trang phục rất nghiêm ngặt và trang phục dạ hội là bắt buộc.
- Thưa cô, bởi vì cô nói ngôn ngữ của chúng tôi nên chúng ta có thể dàn xếp với nhau. Chúng tôi vừa mới hạ cánh xuống sân bay và một tai nạn ngu ngốc trên những con đường đầy váng băng của đất nước cô đã khiến chúng tôi không kịp thay trang phục.
- Thưa bà chứ không phải cô, nhân viên xếp chỗ đáp, và dù cho lý do của quý vị là gì thì ông cũng bắt buộc phải mặc lễ phục còn bà mặc váy đài.
- Nhưng có gì quan trọng đâu chứ, vì chúng ta sẽ ngồi trong bóng tối cơ mà!
- Tôi không phải người đề ra các quy định; nhưng ngược lại, tôi có trách nhiệm đảm bảo chúng được thi hành. Thưa ông, tôi còn phải xếp chỗ cho những khán giả khác nữa vậy nên ông hãy quay trở ra quầy vé, ở đó các vị sẽ được trả lại tiền mua vé.
- Nói cho cùng, Daldry nóng lòng nói, quy định nào cũng đều có ngoại lệ cả vậy nên luật lệ của cô hẳn cũng thế! Chúng tôi chỉ lưu lại đây có một tối, tôi xin cô đơn giản là hãy nhắm mắt làm ngơ.
Cô nhân viên xếp chỗ nhìn chằm chằm vào Daldry bằng vẻ mặt không để cho anh tia hy vọng nào.
Alice năn nỉ anh đừng làm to chuyện.
- Đi thôi, cô nói, chẳng có gì nghiêm trọng cả, đây là một ý tưởng tuyệt vời và tôi đã hơn cả ngạc nhiên. Đi ăn tối thôi, cả hai ta đều đã kiệt sức, có lẽ sẽ chẳng xem hết nổi một vở opera đâu.
Daldry nhìn xoáy vào cô nhân viên xếp chỗ, cầm lại vé xé vụn ra trước mặt cô rồi dẫn Alice đi ra sảnh.
- Thật tức điên lên được, anh nói trong lúc rời Nhà hát, đây không phải một buổi trình diễn thời trang, mà là biểu diễn âm nhạc.
- Đó là thông lệ, phải tôn trọng thôi, cô đáp để khiến anh nguôi giận.
- Vậy thì thông lệ ấy thật lố bịch, chỉ có thế thôi, Daldry vừa làu bàu vừa bước ra phố.
- Thật kỳ lạ, Alice nói, lúc giận mặt anh trông như trẻ con. Anh hẳn phải từng có tích cách đặc biệt.
- Tôi rất tốt tính và là một đứa trẻ ngoan!
- Tôi chẳng tin lấy nửa lời anh nói, Alice vừa cười vừa đáp.
Hai người đi tìm một nhà hàng và vì thế, họ đi quanh Nhà hát.
- Cái cô xếp chỗ ngu ngốc ấy đã khiến chúng ta lỡ mất vở Don Giovanni. Tôi không làm sao nguôi giận được. Văn phòng du lịch đã xoay xở đủ mọi cách để kiếm được vé cho chúng ta.
Alice để ý thấy một cánh cửa nhỏ nơi người giao hàng vừa từ đó bước ra. Cánh cửa vẫn chưa được khép hẳn và Alice nở nụ cười tinh ranh.
- Anh có sẵn lòng mạo hiểm chịu một đêm ở đồn cảnh sát để được nghe Don Giovanni của anh không?
- Tôi đã nói với cô là với Mozart tôi sẵn lòng làm mọi thứ rồi còn gì.
- Vậy thì theo tôi. Nếu may mắn, có thể tôi cũng sẽ khiến anh ngạc nhiên.
Alice đẩy cánh cửa vẫn khép hờ ở lối đi phụ rồi lệnh cho Daldry theo mình, không được gây tiếng động. Họ băng qua một hành lang dài chìm trong ánh sáng đỏ nhạt lờ mờ.
- Chúng ta đi đâu đây? Daldry thì thầm.
- Tôi cũng không biết, Alice khẽ đáp, nhưng tôi nghĩ chúng ta đang đi đúng hướng.
Alice đi theo tiếng nhạc đang càng lúc càng gần. Cô chỉ cho Daldry một chiếc thang dẫn lên một lối đi khác còn cao hơn nữa.
- Thế nếu chúng ta bị bắt gặp thì sao? Daldry hỏi.
- Ta sẽ nói là mình bị lạc trong lúc đi tìm toa lét, giờ thì anh hãy im lặng mà trèo lên đi.
Alice bước vào lối đi thứ hai, Daldry theo sát từng bước chân cô, và càng tiến vào sâu hơn họ lại càng nghe rõ giọng hát opera hơn. Alice ngẩng đầu lên và nhận thấy phía trên có một cái cầu nhỏ, treo trên những sợi dây thép.
- Thế này có vẻ nguy hiểm? Daldry hỏi.
- Có thể, chúng ta ở trên cao, nhưng anh thử nhìn xuống dưới xem, chẳng phải là rất tuyệt sao?
Và rồi đột nhiên Daldry phát hiện ra sân khấu ở ngay dưới chiếc cầu.
Họ chỉ nhìn thấy mũ và trang phục của Don Giovanni, họ không thấy được toàn bộ phối cảnh, nhưng Alice và Daldry hài lòng tận hưởng tầm nhìn không bị che chắn gì xuống một trong những khán phòng opera đẹp nhất thế giới.
Alice ngồi xuống, hai chân đu đưa trong khoảng không theo điệu nhạc. Daldry ở cạnh cô, choáng ngợp trước buổi diễn đang bày ra dưới mắt họ.
Một lúc sau, khi Don Giovanni mời Zerlina và Masetto tới buổi dạ hội, Daldry thì thầm vào tai Alice rằng hồi một sắp kết thúc.
Alice hết sức khẽ khàng đứng dậy.
- Chúng ta nên chuồn trước lúc nghỉ chuyển hồi thì tốt hơn, cô đề xuất. Để thợ bày cảnh phông phát hiện ra chúng ta khi mọi thứ sáng trưng thật chẳng ích gì.
Daldry miễn cưỡng rời đi. Họ lùi bước hết mức kín đáo, trên đường đi đụng một kỹ thuật viên ánh sáng nhưng người này cũng chẳng để ý đến họ, rồi ra ngoài bằng lối đi dành cho nghệ sĩ.
- Buổi tối hết sảy làm sao! Daldry hét lên trên vỉa hè. Tôi sẵn lòng quay lại nói với cô nàng xếp chỗ của chúng ta là màn một thật tuyệt vời!
- Một cậu nhóc hư đốn, thực đúng là một cậu nhóc hư đốn!
- Tôi đói rồi! Daldry thốt lên, trốn chui trốn lủi khiến tôi thèm ăn.
Anh phát hiện ra một quán ăn ở phía bên kia ngã tư, nhưng chợt nhận ra là Alice có vẻ đã kiệt sức.
- Cô nghĩ thế nào về một bữa tối nhanh gọn tại khách sạn? anh đề xuất.
Alice không đợi phải nài nỉ.
Ăn xong hai du khách ai rút về phòng người ấy và, như ở Luân Đôn, họ tạm biệt nhau trên thềm nghỉ. Cuộc hẹn được ấn định vào chín giờ sáng hôm sau, tại đại sảnh.
Alice ngồi vào chiếc bàn làm việc nhỏ bé kê sát cửa sổ phòng cô. Khi tìm thấy trong ngăn kéo những đồ dùng cần thiết để viết thư, cô thán phục loại giấy chất lượng cao rồi thảo những từ đầu tiên trong bức thư gửi Carol. Cô kể cho bạn nghe ấn tượng của mình về chuyến đi, nói bạn hay cảm giác mới lạ của mình khi rời xa nước Anh, mô tả chi tiết buổi tối không thể tin nổi tại Vienne, rồi cô gập lá thư lại ném vào ngọn lửa đang cháy tí tách trong lò sưởi.
* * *
Alice và Daldry gặp nhau vào buổi sáng như đã định. Một chiếc taxi chở họ chạy về phía sân bay Vienne, đường băng đã thấp thoáng phía xa.
- Tôi thấy máy bay của chúng ta rồi, thời tiết rất thuận lợi, chắc chắn chúng ta sẽ tới nơi đúng giờ, Daldry nói để lấp đầy khoảng im lặng vẫn ngự trị từ lúc họ xuất phát.
Chương trước | Chương sau