Pair of Vintage Old School Fru
50 sắc thái (18+) - E. L. James

50 sắc thái (18+) - E. L. James


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 25
5 sao 5 / 5 ( 79 đánh giá )

50 sắc thái (18+) - E. L. James - Chương 9

↓↓
Ánh sáng tràn ngập gian phòng, đánh thức tôi khỏi giấc ngủ sâu. Tôi trở người và mờ mắt. Cả buổi sáng tháng Năm tuyệt đẹp của Seattle đang ở dưới chân tôi. Bên cạnh tôi, Christian Grey đang ngủ rất ngon. Chà, cảnh thế mới là cảnh chứ. Tôi ngạc nhiên thấy anh vẫn còn trên giường. Anh đang nằm đối mặt với tôi, đây là cơ hội chưa từng có để ngắm nhìn anh. Khuôn mặt đẹp, trẻ hơn và thanh thản hơn trong giấc ngủ. Đôi môi cong như tạc hơi hé mở, mái tóc sáng, mềm rối tinh. Hoàn mỹ đến mực này liệu có chính đáng không nhỉ? Tôi chợt nhớ đến căn phòng trên lầu... có lẽ không chính đáng lắm. Tôi lắc đầu, quá nhiều điều phải nghĩ. Tôi muốn đưa tay sang, chạm vào anh nhưng, như một đứa trẻ nhỏ, anh thật đáng yêu khi ngủ. Tôi chẳng còn bận tâm mình sẽ nói gì, anh sẽ nói gì, kế hoạch của anh là gì, nhất là kế hoạch dành riêng cho tôi.


Tôi có thể ngắm anh cả ngy nhưng bây giờ tôi cần vào phòng tắm đã. Tôi trườn khỏi giường, nhặt lấy chiếc sơ mi trắng của anh trên sàn, khoác vào người. Tôi mở một cánh cửa, đoán là phòng tắm nhưng không, tôi đang đứng ở lối vào một gian phòng rộng không kém phòng ngủ. Hàng nối hàng quần áo, sơ mi, giày và cà vạt. Ai lại cần đến từng này quần áo cơ chứ? Tôi tặc lưỡi bất bình. Thật ra, phòng thay quần áo của Kate có lẽ cũng không kém phòng này. Kate! Ôi không. Tôi quên béng mất cô ấy cả tối qua. Tôi đã nói sẽ nhắn tin cho cô ấy. Bực thật. Giờ thì rắc rối rồi. Tôi thoáng tự hỏi cô ấy và Elliot đã thế nào.


Trở lại phòng ngủ, tôi thấy Christian vẫn ngủ say. Tôi thử mở một cánh cửa khác. Đúng là nhà tắm và nó thậm chí còn rộng hơn cả phòng ngủ. Sao một người đàn ông lại cần cả một không gian thênh thang thế này? Hai bồn tắm, tôi thấy buồn cười. Nếu Christian chẳng bao giờ ngủ với ai, thì có lẽ một trong hai bồn này chẳng bao giờ được dùng đến.


Tôi nhìn thấy mình qua tấm gương to treo phía trên bồn tắm. Trông mình có gì khác không? Tôi cảm thẩy mình rất khác. Hơi đau một chút, thành thật mà nói, và cơ bắp, ối chà, cứ như trong đời tôi chưa bao giờ tập thể dục vậy. Thì cậu có bao giờ tập thể dục đâu. Tiềm Thức vừa tỉnh dậy. Cô ả nhìn tôi, môi cong lên, chân nhịp nhịp. Vậy là cậu ngủ với anh ta rồi đây, thất thân với một người chả hề yêu cậu. Dùng ra là một kẻ có những dự định quái đản dành cho cậu, muốn biến cậu thành một kiểu nô ỉệ tình dục.

bạn đang xem “50 sắc thái (18+) - E. L. James” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cậu điên à? Cô nàng gào lên với tôi.


Tôi cau mày với mình trong gương. Tôi sẽ phải xử lý hết mấy chuyện này. Thẳng thắn mà nói, sẽ gục ngã êm ái trước một người đẹp và giàu vượt xa Croesus, lại có một Căn Phòng Đỏ đang đợi tôi. Tôi rùng mình, bấn loạn và bối rối. Mái tóc tôi vẫn tự xù lên theo ý nó. Mái tóc chết tiệt chằng hợp với tôi chút nào. Tôi cố chải tóc bẳng những ngón tay nhưng đành tuyệt vọng – có lẽ tôi sẽ tìm thấy dây buộc tóc trong ví.


Tôi thấy đói. Tôi quay lại phòng ngủ. Người đẹp trong rừng vẫn ngủ, tôi để anh ngủ và trở xuống nhà bếp.


Ôi không... Kate. Tôi để giỏ xách trong phòng làm việc của Christian mất rồi. Tôi lục giỏ và tìm ra điện thoại di động. Ba tin nhắn.


"Ốn chứ, Ana?"


"Cậu đang ở đâu, Ana?"


"Mẹ kiếp, Ana"


Tôi gọi cho Kate. Cô ấy không nghe máy nên tôi để lại một tin nhắn thật nhã nhặn rằng tôi vẫn còn sống và không bị gã Bluebeard' thủ tiêu như cô ấy đã lo lắng – mà có lẽ đã bị rồi không chừng. Ôi, chuyện này thật rối rắm. Tôi sẽ phải sắp xếp và phân tích lại những cảm xúc của mình dành cho Christian Grey. Nhưng bây giờ chuyện đó là bất khả. Tôi lắc đầu chống cự. Tôi cần có thời gian riêng tư và phải rời khỏi chỗ này, để suy nghĩ.


Tôi tìm thấy đến hai chiếc cột tóc cùng lúc trong giỏ xách và nhanh chóng buộc tóc lại thành đuôi. Được rồi! Trông có vẻ nữ tính hơn và có lẽ sẽ an toàn hơn với Bluebeard. Tôi lấy iPod ra khỏi túi, đeo tai nghe vào. Không gì bẳng nghe nhạc và nấu nướng. Tôi bỏ iPod vào túi áo Christian, vặn to âm lượng và bắt đầu nhún nhảy.


Trời ạ, tôi đói.


Tôi hơi dè dặt trước gian bếp nhà anh. Tất cả đều bóng loáng và hiện đại, không một ngăn chứa đồ nào có tay cầm. Tôi mất vài giây mới nhận ra rằng cần ấn vào để mở các ngăn kéo này. Có lẽ tôi nên nấu bữa sáng Christian. Anh đã ăn trứng tráng vào hôm nào ấy nhỉ... à, hôm qua, ở Heathman. Chà, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra kể từ lúc đó. Tôi xem tủ lạnh và thấy có rất nhiều trứng, tôi quyết định sẽ ăn bánh kẹp và thịt muối. Tôi vừa sửa soạn vật liệu làm bột bánh, vừa nhún nhảy quanh nhà bếp.


Bận rộn là điều tốt. Nó khiến tôi có một chút thời gian để suy nghĩ nhưng không nghĩ quá sâu. m nhạc réo rắt bên tai cũng khiến tôi không nghĩ được gì nhiều. Tôi đã đến đây dể qua đêm trên giường của Christian Grey và đã làm điều đó mặc dù anh ta không hề để ai ngủ trên giường của mình. Tôi mỉm cười, tác vụ đã hoàn tất. Khoảnh khắc trọng đại. Tôi cười toe. Cực kỳ trọng đại. Và rồi tôi lọt thỏm vào ký ức đêm qua. Lời nói anh, cơ thể anh, cách âu yếm của anh... Tôi nhắm mắt lại vì cơ thể râm ran sự hồi tưởng. Tiềm Thức cau có... Khỉ gió – đó không phải là âu yếm, cô nàng tức tối gào lên với tôi. Tôi phớt lờ nhưng sâu trong thâm tâm vẫn biết cô ta có lý. Tôi lắc đầu để tập trung vào việc đang làm.


Nhà bếp này là một tinh hoa của ngành nội thất. Tôi hy vọng mình biết cách sử dụng. Giờ tôi cần một chỗ để giữ nóng bánh kếp trong khi bắt đầu làm thịt muổi. Amy Studt đang hát trong tai tôi về sự lạc lõng. Bài hát từng rất có ý nghĩa với tôi; bởi tôi đúng là một người lạc lõng. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thật sự tương thích với bất kỳ đâu và rồi giờ đây... tôi phải cân nhắc một lòi đề nghị kỳ lạ từ chính Vua Lạc Lõng. Vì sao anh ấy lại có dáng vẻ đó? Thật khác xa với những gì tôi biết.


Tôi đặt thịt muối lên vỉ nướng và trong khi chờ thịt chín, tôi đánh trứng. Tôi xoay người lại, Christian đang ngồi trên một chiếc ghế cao tại quầy ăn sáng, người tựa vào quầy, những ngón tay thuôn dài đỡ lấy mặt. Anh vẫn mặc chiếc áo thun lúc ngủ. Mái tóc chết tiệt quả là, thật sự quả là hài hòa với anh, như thể nó được sắp đặt để rối lên như thê. Trông anh vừa vui thích, vừa kích động. Tôi sững người, đỏ mặt rồi thu người lại, giật tai nghe ra khỏi tai, đầu gối nhũn ra trước cái nhìn của anh.


"Chào buổi sáng, cô Steele. Sáng nay trông em tràn đầy năng lượng." Giọng anh ráo hoảnh.


"Tôi... tôi ngủ ngon." Tôi thốt ra lời giải thích.


Môi anh có vẻ đang mỉm cười.


"Không hiểu sao." Anh dừng lại, khẽ nhíu mày. "Khi trở lại giường tôi cũng ngủ rất ngon."


"Anh đói không?"


"Cực kỳ." Anh đáp, ánh mắt thâm u và tôi không nghĩ anh đang nói về thức ăn.


"Bánh kếp, thịt muối và trứng nhé?"


"Có vẻ ngon đấy."


"Tôi dọn bàn. Cô nấu nướng. Cho phép tôi mở nhạc trong lúc em... à... nhún nhảy chứ?"


Tôi liếc xuống mấy ngón chân, biết mình đang ngượng chín người.


"Đừng vì tôi mà dừng lại. Rất vui mà." Giọng anh có vẻ thích thú.


Tôi cong môi. Vui á? Tiềm Thức oặt người cười lăn lộn. Tôi quay đi, tiếp tục đánh trứng, hình như đánh hơi quá tay. Lát sau, anh đến bên tôi, dịu dàng giữ lấy đuôi tóc.


"Tôi thích thế này." Anh thì thầm. "Tóc không còn bảo vệ được khuôn mặt em nữa."


Hmm Bluebeard...


"Anh muốn dùng món trứng thế nào?" Tôi hỏi đong đưa.


Anh mỉm cười châm chọc.


"Trộn đều và đánh kỹ."


Tôi cúi xuống món ăn, cố giấu nụ cười. Sáng nay có lẽ anh sẽ không nổi giận. Nhất là khi tâm trạng đang đặc biệt vui vẻ thế này. Anh mở một ngăn tủ, rút ra hai tấm trải cá nhàn, trải lên quầy ăn sáng. Tôi đổ trứng đã khuấy đều vào chảo, lấy thịt muối ra, trở mặt và để lại vào lò nướng.


Khi tôi quay lại, trên bàn đã có nước cam và anh đang pha cà phê.


"Em dùng trà không?"


"Vâng, nếu có."


Tôi tìm ra chỗ để đĩa và đặt đĩa vào khay làm nóng. Christian với sang tủ chén, lấy ra mấy túi trà Twinnings English Breakíast. Tôi bậm môi.


"Mấy thỏa thuận hôm qua...?"


"Thỏa thuận à? Tôi không chắc chúng ta đã thỏa thuận điều gì, cô Steele ạ." Anh đáp.


Anh nói thế là sao? Còn thỏa thuận? Mối ưm... quan hệ hay đại loại thế của chúng tôi? Anh vẫn đầy bí ẩn. Tôi cho thức ăn ra hai chiếc đĩa đã hấp nóng rồi dọn lên hai tẩm trải. Tôi lục trong tủ lạnh được một ít nước quả thích.


Tôi ngẩng lên thấy Christian đang đợi tôi cùng ngồi vào bàn.


"Mời em, Steele." Anh tiến đến một chiếc ghế cao.


'Mời anh, anh Grey." Tôi khẽ gật rồi trèo lên ghế, hơi cau mày khi phải ngồi xuống


"Còn đau lắm không?" Anh vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế.


Tôi đỏ mặt. Sao anh ta lại thoải mái hỏi một câu riêng tư như thế được?


"Thành thật mà nói nhé, đau không thể tả được." Tôi cao giọng. "Anh muốn bày tỏ sự thương cảm với em à?" Tôi hỏi lại, ngọt ngào quá mức.


Tôi nghĩ anh đang nén một nụ cười nhưng không chắc.


"Không. Tôi chỉ muốn biết em có thể tiếp tục bài học vỡ lòng nữa được không."


Á – Tôi lặng người nhìn anh, ngưng thở, bên trong tôi, ngũ quan thắt lại.


Chao ôi... Tôi nén tiếng kêu.


"Ăn nào, Anastasia." Khẩu vị tôi bỗng biên đâu mất, lần nữa... thêm nữa... vâng, vâng mà.


"Ngon lắm." Anh nhìn tôi cười rộng.


Tôi ráng nuốt phần trứng tráng nhưng không cảm thấy mùi vị gì. Bài học vỡ lòng. Anh muốn làm gì với miệng của tôi? Đó có phải là bài học vỡ lòng không?


"Đừng cắn môi nữa. Nó làm tôi điên lên và sực hình dung ra em không mặc gì sau cái áo sơ mi của tôi, mà điều đó thì càng làm tôi điên hơn."


Tôi dìm gói trà túi lọc vào chiếc tách nhỏ Christian bày sẵn. Tâm trí quay cuồng.


"Bài học vỡ lòng cho em như thế nào?" Tôi hỏi, âm sắc giọng nói quá cao đã phản bội lại mong ước cố tỏ ra thật tự nhiên, thờ ơ và bình tĩnh như tôi đã có thể làm được để khống chê đám nội tiết tố đang lồng lộn trong cơ thể.


"Xem nào, em còn đau, tôi nghĩ chúng ta sẽ thử với các kỹ năng miệng."


Tôi nghẹn trà, trân trân nhìn anh, mắt mở to, miệng há ra. Anh vỗ vỗ lưng tôi, rồi đẩy cho ly nước cam. Tôi không thể đoán được anh đang nghĩ gì.


"Đó là nếu như em muốn ở lại." Anh tiếp.


Tôi liếc sang anh, cố gắng lấy lại thăng bằng, vẻ mặt anh vẫn kín bưng, không thể đoán nổi. Thật nản lòng.


"Em chỉ ở lại hết hôm nay. Nếu được. Mai em phải đi làm." "Mai mấy giờ em phải đến chỗ làm?"


"Chín giờ."


"Tôi sẽ đưa em đến đó trước chín giờ."


Tôi cau mày. Anh ấy muốn mình ở lại thêm một đêm nữa? "Em cần phải về, tối nay – em cần quần áo sạch."


"Chúng ta sẽ tìm ra quần áo cho em ở đây thôi."


Tôi không có sẵn tiền mặt để mua quần áo. Anh đưa tay lên giữ cằm tôi, trì xuống cho đến khi môi dưới tôi rời khỏi răng trên. Tôi thậm chí còn không biết mình đang cần môi. "Thế nào?" Anh hỏi.


"Em phải về nhà tối nay."


Môi anh mím lại thành một đường thẳng.


"Thôi được, tối nay." Anh chấp thuận. "Giờ thì ăn sáng đã." Cảm giác đói ban nãy và bao tử của tôi bây giờ đang bất nhất. Tôi chẳng còn lòng dạ nào để ăn. Tôi nhìn đĩa thức ăn sáng dang dở. Đơn giản là tôi không đói.


"Ăn đi, Anastasia. Tối qua em đã không ăn gì."


"Em thật không đói chút nào." Tôi nói khẽ.


Anh nheo mắt.


"Tôi rất muốn em ăn hết phần ăn sáng đi."


"Có chuyện gì giữa anh và thực phẩm thế?" Tôi buột miệng. Đôi mày anh cau lại.


"Tôi đã nói rồi, tôi khó chịu với thức ăn thừa. Ăn đi." Anh gắt. Đôi mắt thẫm lại, đau đớn.


Khỉ gió. Chuyện này là sao chứ? Tôi cầm nĩa lên, ăn chậm, cố nhai từng miếng. Với cái kiểu anh cư xử kỳ lạ thê' này về thức ăn, lần sau tôi sẽ không lấy quá nhiều thức ăn vào đĩa. Cử chỉ anh vẫn mềm mỏng nhưng tôi thì cực kỳ cẩn trọng suổt bữa ăn còn lại. Tôi nhận ra đĩa anh hết nhẵn thức ăn. Đợi tôi ăn xong, anh dọn bàn.


"Cô nấu, tôi dọn."


Thật dân chủ.


"Đúng thế." Anh nhíu mày. "Dù không phải cách của tôi. Tôi dọn bàn xong, chúng ta sẽ tắm."


"Vâng, được."


Ôi trời... Mình rất sẵn lòng tắm. Điện thoại reng, cắt ngang cơn mơ màng của tôi. Là Kate.


"Chào cậu." Tôi bước qua cửa kính, lánh ra ban công, tránh anh ấy.


"Ana, sao tối qua cậu không nhắn tin." Kate giận dữ.


"Tớ xin lỗi. Quá nhiều chuyện xảy ra với tớ."


Cậu ổn chứ.


"Tớ không sao."


"Thật đấy chứ?" Cô nàng bắt đầu khai thác tin. Tôi cảnh giác với sự háo hức trong giọng nói Kate. "Kate, không thể nói quá nhiều qua điện thoại." Christian đang nhìn tôi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Em ở đâu - Marc Levy

Em ở đâu - Marc Levy

Giới thiệu: Thủa niên thiếu, họ luôn ở bên nhau. Với niềm lạc quan của tuổi trẻ,

15-07-2016 10 chương
Mảnh ghép trái tim

Mảnh ghép trái tim

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Rau sạch

Rau sạch

(khotruyenhay.gq) Vậy là cô ấy đang ngồi trước mặt chị. Sau hàng chục cuộc điện

29-06-2016
Hoa độc

Hoa độc

Ẩn mình vào con hẻm tối, bên kia đường, mọi người đang vây quanh một cửa

24-06-2016
Bến xe cuối đường

Bến xe cuối đường

(khotruyenhay.gq)...Hình như Hương thích anh. Chuyện đó thật là lạ! *** “Này cô, cô

28-06-2016
Gần chiều

Gần chiều

Bạn biết đấy, bình thường, thậm chí đôi lúc phải tầm thường, thì mới an ổn

25-06-2016
Những vì sao cô đơn

Những vì sao cô đơn

Sứt cầm đèn pin của mẹ soi lên bầu trời. Bầu trời như một tấm thảm nhung lấp

24-06-2016