50 sắc thái (18+) - E. L. James

50 sắc thái (18+) - E. L. James


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 25
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

50 sắc thái (18+) - E. L. James - Chương 24

↓↓

"A, em đọc cuốn đó rồi."

bạn đang xem “50 sắc thái (18+) - E. L. James” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Tôi cũng nghĩ em đọc rồi."


"Một cô gái làng chơi bất hạnh."


Tôi trở người trên chiếc ghế da êm ái. Anh ấy đang muốn nói với mình điều gì chăng?


"Hmm, một câu chuyện thật buồn." Tôi nói.


"Buồn quá ư? Em có muốn chọn nhạc không? Nhạc trong iPod đấy."


Christian lại nở một nụ cười bí hiểm.


Tôi không nhìn thấy iPod của anh đâu cả. Anh gõ vào màn hình bảng điều khiển giữa hai chúng tôi rồi liếc nhìn xuống – ở đó hiện một danh mục bài hát.


"Em chọn đi."


Môi anh thoảng nở nụ cười và tôi biết đó là vẻ như một sự thách đố.


Ipod của Christian rất thú vị. Tôi chạm ngón tay vào màn hình, cuộn danh mục lên để xem và tìm được một bài ưng ý. Tôi nhấn "play". Không thể đoán nổi anh cũng là fan của Britney. Tiết tấu club-mix và techno xâm chiếm lấy cả hai chúng tôi, Christian đưa tay vặn nhỏ âm lượng. Có lẽ còn quá sớm để làm thế: giọng Britney đang đến đoạn gợi cảm nhất mà.


"Độc hại ư?"


Christian cười.


"Em không hiểu ý anh." Tôi giả nai.


Anh vặn nhỏ âm lượng hơn nữa, tôi đang tự mình thầm ăn mừng chiến thắng. Nữ thần nội tại đang đứng trên bục chờ nhận huy chương vàng. Anh lại vặn nhỏ âm lượng. Chiến thắng!


"Không phải tôi tải bài đó đâu," Anh nói, một chân đặt ra sau, kéo ghế lùi vào lòng xe khi chiếc xe tiến ra đường cao tốc.


Gì chứ? Anh ta biết anh ta đang làm gì, cà chớn thật. Vậy thì ai đã làm chuyện đó? Đã vậy, tôi phải nghe Britney hoài hoài luôn mới được. Ai... ai làm?


Bài hát kết thúc, iPod nhảy sang giọng Damien Rice rền rĩ. Ai? Ai? Tôi nhìn trừng trừng ra cửa xe, bụng sôi lên. Ai chứ?


"Là Leila." Anh trả lời câu tôi không hề hỏi.


Sao anh ta có thể biết được nhỉ?


"Leila?"


"Một người cũ, cô ấy tải bài này xuống iPod."


Damien vẫn đang léo nhéo trong khi tôi như ngồi trên đống lửa. Người cũ... người phục tùng cũ? Cố nhân ư?


"Một trong mười lăm người à?" Tôi hỏi.


"Ừ."


"Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy?"


"Chúng tôi kết thúc rồi."


"Tại sao?"


Hừm. Quá sớm để nói đến những chuyện này. Nhưng hơn bao giờ hết, trông anh đang có vẻ rất thoải mái, thậm chí, hạnh phúc nữa, chưa hết, sẵn sàng tiếp chuyện.


"Cô ấy muốn nhiều hơn thế."


Anh thấp giọng, có vẻ tự sự, rồi anh bỏ câu ấy treo lơ lửng giữa chúng tôi, kết thúc nó bằng đúng câu ngắn gọn mà đầy quyền lực ấy.


"Rồi anh không đồng ý?"


Tôi hỏi trước khi bộ lọc ở não kịp tác động lên miệng. Chết thật, mình có muốn biết chuyện này không chứ?


Anh lắc đầu.


"Tôi chưa bao giờ muốn kéo dài, cho đến lúc gặp em."


Tôi thở dốc, quay cuồng. Không phải đó cũng là điều tôi muốn sao? Anh ấy muốn nhiều hơn. Anh ấy cũng muốn điều đó. Nữ thần nội tại vừa nhảy lộn vòng ra khỏi bục nhận giải và phóng lên xe ngựa chạy vòng quanh sân vận động. Không phải tôi.


"Còn mười bốn người kia, chuyện gì xảy ra với họ?" Tôi hỏi.


A ha, anh ấy chịu tâm sự – tiến bộ rồi nha!


"Em muốn một danh sách à? Ly hôn, xử trảm, chết?"


"Anh đâu phải Henry VIII[27]."


[27] Henry VIII (1491-1547) là vua thứ hai thuộc Nhà Tudor, nước Anh, có cả thảy sáu cuộc hôn nhân.


"Để xem, ngẫu nhiên là đến giờ, tôi chỉ còn giữ mối quan hệ với bốn người, chưa tính Elena."


"Elena là ai?"


"Bà Robinson của em đấy."


Anh nhếch miệng một nụ cười kiểu-chỉ- có-mình-tôi-hiểu.


Elena! Mẹ ơi! Mụ phù thủy cũng có tên mà lại là một cái tên như tên nước ngoài mới khiếp chứ. Trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một mụ già lẳng lơ, lố lăng, da nhợt nhạt, đầu tóc tổ quạ, môi đỏ chót và tôi hiểu rằng bà ấy đẹp. Không được để ý. Không được để ý.


"Chuyện với bốn người kia thì thế nào?" Tôi hỏi để tự làm mình xao nhãng.


"Rất tò mò, luôn hăm hở với thông tin, cô Steele." Anh vui vẻ gắt lên.


"Ồ vâng, thưa Quý Ngài Bao Giờ Cô Hết Kỳ Kinh?"


"Anastasia – một người đàn ông nên biết những chuyện đó."


"Thế sao?"


"Tất nhiên?"


"Để làm gì?"


"Vì tôi không muốn em có thai."


"Em cũng thế mà! Ít nhất là trong vài năm nữa."


Anh chớp mắt, thoáng giật mình rồi lại trở về dáng vẻ thoải mái thấy rõ. Vậy đó. Christian không muốn có con. Bây giờ hay là không bao giờ? Tôi liêu xiêu bởi cuộc phản công mang tên cởi mở của anh, bất ngờ và chưa từng có tiền lệ. Có thể tại đang là sáng sớm? Hay có gì đó trong nước của Georgia? Trong không khí? Tôi còn muốn biết thêm gì nữa không ta? Thôi kệ đi.


"Thế rồi với bốn người ấy, chuyện thế nào?"


"Một người gặp người khác. Ba người kia thì muốn – nhiều hơn. Tôi lại chấp thuận chuyện đó."


"Vậy còn những người khác nữa?" Tôi nhấn mạnh.


Anh hơi liếc nhìn tôi rồi lắc đầu.


"Không đến nơi đến chốn."


Chà, cả một đống thông tin. Tôi liếc nhìn kính xe và nhận ra bầu trời đang sáng dần màu hồng pha xanh biển. Bình minh đang đuổi theo chúng tôi.


"Chúng ta đi đâu thế?"


Tôi hỏi, bối rối nhận ra Đường Liên bang 95. Chúng tôi đang tiến xuống phía Nam. Đó là tất cả những gì tôi biết.


"Ra bãi đáp máy bay."


"Mình chưa về Seattle đấy chứ?" Tôi giật mình cảnh giác.


Tôi đã chào mẹ đâu. À mà mẹ còn đang đợi chúng tôi sẽ đến ăn tối nay nữa cơ mà.


Anh bật cười.


"Không, Anastasia, chúng ta sẽ tìm hiểu tình yêu thứ hai của tôi."


"Thứ hai?" Tôi cau mày.


"Ừ, sáng nay tôi sẽ cho em biết thú tiêu khiển của tôi."


Tôi cố lục lọi bộ não, nhăn nhó, săm soi lại lý lịch sáng chói của anh.


"Là cô, cô Steele. Cô đứng đầu danh của tôi. Nếu có thể mang cô vào được."


Ớ.


"Quả là cao cấp so với danh mục giải trí của em, thứ tự ưu tiên cũng kỳ lạ nữa." Tôi đỏ mặt lí nhí.


"Rất vui được nghe điều đó." Anh đáp tỉnh khô.


"Vậy là đến bãi đáp máy bay?"


Anh cười toe toét.


"Bay vút."


Từ ấy làm ré lên một tiếng chuông ầm ĩ.


Anh từng nhắc đến chuyện này rồi.


"Tụi mình sẽ đuổi theo bình minh, Anastasia."


Anh quay sang nhìn tôi cười hết cỡ, trong lúc đó, máy định vị GPS đang báo rẽ phải vào một chỗ nhìn như kiểu khu công nghiệp phức hợp. Anh dừng trước một tòa nhà đồ sộ sơn trắng, đề bảng Hiệp hội bay lượn BRUNSWICK.


Tàu lượn! Chúng tôi sắp đi tàu lượn à?


Anh tắt máy xe.


"Em sẵn sàng cho chuyện này chưa?" Anh hỏi.


"Anh sẽ bay à?"


"Đúng thế."


"Vâng, sẵn sàng."


Tôi đáp không chút do dự. Anh cười rộng, cúi hôn tôi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đừng gọi cho anh nữa

Đừng gọi cho anh nữa

Trái tim Vân dường như vỡ nát khi nghe người mình yêu thương suốt 6 năm trời nói qua

30-06-2016
Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Nàng Cự Giải mạnh mẽ

Một ngày nào đó, rất gần thôi, tôi sẽ ôm cậu ấy thật chặt, với tất cả yêu mến

25-06-2016
Giấc mơ đêm

Giấc mơ đêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Cái Tết nghèo

Cái Tết nghèo

Một buổi chiều tà đang dần bao trùm lên khắp thành phố, thấp thoáng chiếc bóng thon

24-06-2016
Ba năm...

Ba năm...

Tình yêu học trò chỉ là tương tư, nay thích một người, mai thích người khác. Nhưng

25-06-2016
Chiều vắng

Chiều vắng

Ngày dì Út Thu Lý tròn bốn mươi bảy tuổi, dì từ giã thêm một lượt ba cái răng.

24-06-2016

Teya Salat