Old school Easter eggs.
50 sắc thái (18+) - E. L. James

50 sắc thái (18+) - E. L. James


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 25
5 sao 5 / 5 ( 74 đánh giá )

50 sắc thái (18+) - E. L. James - Chương 15

↓↓
"Chào anh." Tôi ngượng nghịu khi ra mở cửa. Christian đang đứng ở cổng, quần jean và khoác da.


"Chào em." Anh đáp, khuôn mặt anh sáng ngời, nụ cười rạng rỡ. Tôi mất vài giây để chiêm ngưỡng dung mạo ấy. Ôi, trời ơi! Chàng thật nóng bỏngbộ đồ da.


"Mời anh vào."


"Nếu em cho phép." Anh đùa. Anh mang theo cả một chai sâm-panh – Tôi nghĩ là nên chúc mừng lễ tốt nghiệp của em. Chúc mừng tốt nghiệp, không gì qua mặt nổi Bollinger.

bạn đang xem “50 sắc thái (18+) - E. L. James” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Chọn từ hay lắm." Tôi phán tỉnh queo.


Anh cười xòa. "Tôi thích sự dí dỏm của em, Anastasia."


"Nhà chỉ còn tách trà thôi. Tụi em đóng thùng hết ly rồi."


"Tách trà à? Cũng hay mà."


Tôi vào bếp. Bồn chồn, bao tử sôi ục ục, như thể trong phòng khách nhà mình đang phục sẵn một con báo, một bầy sư tử hay một động vật săn mồi nào đó vậy.


"Anh có cần đĩa lót không?"


"Tách thôi, Anastasia" Christian nói vọng từ phòng khách.


Khi tôi trở ra, anh đang xem gói sách nâu. Tôi đặt tách lên bàn.


"Của anh hết đấy." Tôi lo lắng giải thích.


Chết thật... sắp có chiến tranh rồi.


"Hmm, đáng suy nghĩ đấy. Một trích dẫn rất phù hợp." Anh lần ngón trỏ thanh mảnh theo dòng chữ. "Tôi nghĩ tôi là d'Uberville chứ không phải Angel đâu. Em quyết định chọn thử hạ giá." Anh nhếch một nụ cười ranh mãnh về phía tôi. "Chắc em thấy gì đó đồng cảm với em."


"Đó là lời cầu khẩn đấy." Tôi khẽ đáp. Sao tôi lại căng thẳng thế này?


"Lời cầu khấn? Cầu khấn tôi đừng làm khó em?"


Tôi gật.


"Tôi mua những cuốn sách này cho em." Anh nói khẽ, không thể đọc được gì trong ánh mắt anh. "Tôi sẽ không làm khó em nếu em chấp nhận chúng."


Tôi cố nuốt nước miếng.


"Christian, em không nhận được, chúng quá giá trị." "Em thấy đấy, đó chính là điều phải xử lý, em luôn sập cửa trước mặt tôi. Tôi muốn em giữ lại, đó là kết luận cuối cùng. Rất đơn giản. Em chẳng việc gì phải nghĩ ngợi nữa. Là Người Phục Tùng, chỉ cần em cảm ơn những gì được nhận. Chỉ cần em nhận những gì tôi mua cho, tôi thấy vui khi làm điều đó cho em."


"Khi anh mua những cuốn sách này, em vẫn chưa là Người Phục Tùng của anh mà." Tôi lí nhí.


"Chưa... nhưng giờ em đồng ý rồi, Anasatasia." Giọng anh đầy cảnh giác.


Tôi thở dài. Tôi sẽ không thắng nổi anh trong vụ này, thôi thì sang phương án B.


"Vậy anh muốn mấy cuốn sách này là của em?" Anh nhìn tôi ngờ vực nhưng vẫn chấp thuận.


"ừ."


"Nếu như vậy, em muốn tặng cho quỹ từ thiện ở Dafur, có vẻ như anh rất gắn bó với chỗ đó. Họ sẽ bán đấu giá bộ sách."


"Nếu thật em muốn thế." Môi anh mím lại, thất vọng. Điều đó khiên tôi đỏ mặt.


"Em muốn thê thật mà." Tôi đáp.


Tôi không muốn làm anh thất vọng, những điều anh nói cứ vang vọng trong đầu tôi. Tôi muốn em thèm khát làm tôi hài lòng.


"Đừng nghĩ nữa, Anastasia. Đừng nghĩ về điều đó nữa." Giọng anh bình thản và nghiêm túc.


Làm sao có thể không nghĩ đến được. Cậu có thể tưởng tượng cậu là chiếc xe hay mấy thứ vô tri vô giác anh ta vẫn sở hữu ẩy. Tiềm Thức không mời mà trở lại. Tôi lờ tịt cô ả. Có cách nào xua tan không khí này không? Câu chuyện giữa hai chúng tôi tự nhiên trở nên căng thẳng. Tôi không biết làm sao bây giờ. Tôi ngó xuống mấy ngón tay. Làm sao thoát ra khỏi tình huống này bây giờ?


Anh đặt chai sâm-panh lên bàn rồi tiến đến trước mặt tôi. Anh đưa tay nâng cằm tôi lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ mặt anh đầy cương quyết.


"Tôi sẽ còn mua cho em rất nhiều thứ khác, Anastasia. Cứ nhận hết đi. Tôi có thể mua được. Tôi là người giàu có." Anh cúi xuống, hôn lên môi tôi nhẹ và dịu dàng. "Nhé." Anh buông tôi ra.


Ỗ là la, Tiềm Thức há hốc mồm nhìn tôi.


"Chuyện đó làm em thấy mình rẻ rúng." Tôi đáp.


Christian lùa tay vào tóc bối rối.


"Đừng cảm thấy thế. Em cả nghĩ rồi, Anastasia. Đừng áp những điều người khác nghĩ lên các chuẩn mực đạo đức cũng mơ hồ của chính em. Đừng phí năng lượng vào những chuyện đó. Chỉ vì em dè dặt với những dự định của mình; chuyện đó hoàn toàn tự nhiên thôi. Em không biết em sắp bước vào con đường nào đâu."


Tôi nhăn nhó, cố hiểu những điều anh nói.


"Nên thôi đi, dừng lại đi." Anh nhẹ nhàng ra lệnh, tay anh lại nắm lấy cằm tôi, dịu dàng kéo ra để tôi nhả môi dưới khỏi răng. "Không việc gì em phải thấy mình rẻ rúng cả, Anastasia. Tôi không nghĩ em thấy thế. Tôi chỉ mua vài cuốn sách cũ vì nghĩ rằng, nó có giá trị nào đó với em, thê thôi. Sâm-panh nhé." Mắt anh ấm áp và dịu dàng, tôi mỉm cười bối rối. "Thế, tốt hơn rồi." Anh nói. Anh cầm chai sâm-panh, tháo vỏ bọc nút và vòng kim loại, dường như vặn cả cổ chai chứ không chỉ vặn nút, chiếc nút bần bật ra, nổ một tiếng giòn, không một giọt rượu nào trào ra ngoài. Anh đổ rượu vào nửa tách.


"Màu hồng." Tôi ngạc nhiên.


"Bollinger Grande Anneé Rosé 1999, một loại rượu truyền thống cực ngon." Anh nói một cách thích thú. "Đựng trong tách trà."


Anh cười.


"Trong tách trà. Chúc mừng em vừa nhận bẳng, Anastasia"


Chúng tôi chạm cốc, anh nhấp một ngụm, tôi vẫn không nghĩ đây đã là sự đầu hàng của mình.


"Cảm ơn anh." Tôi đáp và nhấp một ngụm. Tất nhiên là quá ngon rồi.


Christian kéo tôi về ghế sofa, anh ngồi xuống, ôm tôi ngồi vào sát bên.


"Cha dượng em quả là ít nói."


"Anh ăn tươi nuốt sống cha em rồi." Tôi trề môi. Christian bật cười.


"Chỉ vì tôi biết câu cá thôi."


"Sao anh biết ông thích câu cá?"


"Em nói mà. Hôm đi cà phê."


"Ồ... em à?" Tôi lại nhấp một ngụm rượu. Chà, trí nhớ của anh tuyệt vời. Hmm... sâm-panh cực kỳ tuyệt vời.


"Anh thử rượu ở quầy rồi à?"


Anh nhăn mặt.


"ừ. Ăn gian nhỉ."


"Khi nếm rượu này, em liên tưởng đến anh. Sao anh rành về rượu thế?"


"Không rành đâu, Anastasia, tôi chỉ biết những gì tôi thích thôi." Ánh mắt anh sáng lên, như ánh bạc, và lại làm tôi ngượng. "Nữa chứ?" Anh hỏi, chỉ chai sâm-panh. "Vâng."


Christian vui vẻ đứng dậy lấy chai rượu, rót thêm vào lách của tôi. Dường như anh định làm tôi say? Tôi nhìn anh nghi ngờ.


"Chỗ này thu dọn xong cả rồi. Em sẵn sàng để chuyển chỗ rồi à?"


"Gần như thế."


"Mai em phải làm không?ݍ


"Có ạ, bữa cuối ở Clayton."


"Anh định giúp em chuyển nhà nhưng lại hứa gặp em gái ở sân bay mất rồi."


Ồ... chuyện này mới đây.


"Sáng sớm thứ Bảy, Mia bay đến Paris. Ngày mai anh phải quay lại Seattle, nghe Elliot nói sẽ giúp em chuyển nhà." "Vâng, Katevui lắm."


Christian nhăn mặt. "ừ, Kate và Elliot, nghĩ thế nào nhỉ?" Anh lẩm bấm và không hiểu vì sao, tôi có cảm giác anh không vui. "Em định làm gì ở Seattle?"


"Có mấy chỗ hẹn em phỏng vấn làm thực tập rồi."


"Khi nào em mới định kể tôi nghe chuyện đó?" Anh nhướng mày.


"ơ... em đang kể đây."


Anh nheo mắt.


"Ở đâu?"


Không hiểu tại sao, có lẽ vì anh bắt đầu tỏ ra uy quyền, tôi không muốn nói nữa.


"Mấy nhà xuất bản."


"Đó là việc em muốn làm à, ở nhà xuất bản ấy?"


Tôi thận trọng gật đầu.


"Rồi sao nữa?" Anh nhìn tôi chờ đợi.


"Sao nữa gì ạ?"


"Ô hô, đừng giả ngốc thế, Ana, nhà xuất bản nào?" Anh cáu.


"Mấy nhà xuất bản nhỏ thôi mà." Tôi đáp.


"Sao em không muốn tôi biết?"


"Thuyết phục vô hiệu."


Anh cau mặt.


"Hứ, anh mới là ngốc ấy."


Anh bật cười. "Ngốc? Tôi? Chúa ơi, đúng là kinh ngạc với em thật. Uống nào."


Anh rút ra một bản in email tôi gửi và một bản hợp đồng. Anh đi khắp nơi với mấy tờ giấy này trong túi à? Tôi sực nhớ áo khoác anh đưa tôi có khi cũng có một bản này. Khỉ ạ, tốt nhất là phải nhớ điều đó. Tôi uống cạn ly.


Anh liếc nhanh sang tôi.


"Nữa nhé?"


"Vâng."


Anh cười, nụ cười ôi-sao-mà-hài-ldĩig rất đặc trưng của anh. Anh nhấc chai rượu lên rồi chợt khựng lại.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoa hồng có gai

Hoa hồng có gai

Cuộc sống của cô là những trang sách mở, bất cứ ai nhìn vào đó cũng có thể soi

29-06-2016
Dòng sông quê hương

Dòng sông quê hương

Hồi tôi còn nhỏ cũng thế, nếu không sợ mẹ đau lòng thì tôi đã không đem đổ cả

29-06-2016
Sâu và Táo

Sâu và Táo

Ngẫm ra cái sự đời bon chen trước kia có lẽ cũng uổng công, tự mình dây vào phiền

29-06-2016
Đơn giản là...thích

Đơn giản là...thích

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Bức hoạ không nét vẽ

Bức hoạ không nét vẽ

Lòng người có những khoảng lặng, vui chẳng được mấy chốc mà sao buồn thì cứ dài

24-06-2016
Tháng 2 mùa yêu!

Tháng 2 mùa yêu!

Tháng hai rất chậm bởi những dãy phố ngày thường tấp nập huyên náo, bỗng một ngày

29-06-2016
Vết sẹo cuộc đời

Vết sẹo cuộc đời

Sẹo bên ngoài rách mấy rồi sẽ liền da thôi, nhưng sẹo trong lòng con người, tâm hồn

23-06-2016
Mương rộng hào sâu

Mương rộng hào sâu

Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. *** Con mương

24-06-2016