Còn chưa hết câu, đã bị giọng nói chém đinh chặt sắt của Hà Tô Diệp ngắt lời: "Không sao, trông trừng cô ấy giúp anh, một khi có tình trạng khác thường lập tức đưa đi bệnh viện, anh qua đó luôn đây!"
bạn đang xem “Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm - Sênh Lý” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Treo điện thoại, Hà Tô Diệp phát hiện trong lòng bàn tay mình một mảng mồ hôi nhợt nhạt, tay chân giống như bị đông cứng, hoạt động vài cái mới có tri giác, vội vàng báo cáo tiến độ làm việc của mình, rồi cầm lấy áo khoác ra khỏi sở nghiên cứu.
Bầu trời một mảnh tối tăm, tâm trạng trong lòng, khiến hô hấp của bản thân không khỏi rối loạn từng tấc, chỉ có một suy nghĩ trong đầu: "Thẩm Tích Phàm, trăm ngàn lần em đừng gặp chuyện không may, trăm ngàn lần cũng không được, anh lập tức tới đây."
————–
Tăm tối cùng cô độc vô biên vô hạn, tiếng gió vù vù cùng tiếng tuyết rơi bên tai. Thời gian trong lúc ý thức của cô mê man trở nên xa xôi không hẹn trước, cảnh trong mơ người kia đi dưới trời tuyết lớn, vẫn là khuôn mặt cũ đẹp đẽ như vậy, nhưng quanh người lại tản mát ra hơi thở như băng như người cách xa ngàn dặm, không hề tức giận.
Cô liều mạng hướng anh chạy tới, một loại nội tâm sợ hãi bóp nghẹt suy nghĩ của cô. Cô cảm thấy bọn họ trong lúc đó khoảng cách rất gần, gần đến mức chỉ vươn tay ra là đụng tới. Nhưng như thế nào cũng chạm không đến được người của anh, trơ mắt thấy cả người anh từ từ biến mất, ngay cả dấu chân cũng lặn mất tăm, giống như chưa hề tới.
Cô la lên tên của anh, cô cầu xin anh đừng bỏ lại cô một mình, trong không gian tràn ngập nỗi tưỏng niệm tuyệt vọng.
Trời đất mờ mịt, không có gì đáp lại, trước mắt chỉ có màu trắng đậm của tuyết vẫn như cũ bay bay, tiếng gió khàn khàn lại thê lương làm cho tai của con người đau nhức, chỉ còn lại có chính mình đứng trong tuyết, cũng không biết nên về đâu.
Ngay cả nước mắt cũng không biết làm thế nào mà chảy ra, tựa như đã chết lặng.
————-
Chậm rãi, từng chữ từng chữ, cô nghe thấy tiếng nói lo lắng, trầm thấp kia: "Nhóc à, mau tỉnh lại đi, em làm sao vậy?"
Mang theo một chút chất lỏng ấm nóng từ khóe mắt lan xuống, tràn vào trong tóc mai, tầm mắt trong mảnh sương, người con trai nhíu mày lại, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng bất an.
Cái gì cũng không nói được thành lời, chỉ là nước mắt không chịu nổi kiềm chế mà trào ra, không chỉ vì cơn ác mộng vừa rồi, mà còn là ngàn nhớ nhung và mong ngóng, toàn bộ đều giải tỏa hết. Cái ôm của anh trước sau vẫn ấm áp như vậy, cô lúc ấy chỉ có một suy nghĩ trong đầu, vì sao ở trước mặt anh cô luôn luôn yếu ớt như vậy, thích khóc như vậy.
Ngoài cửa sổ tuyết lớn, đem toàn bộ bầu trời đêm nhuộm thành một bức tranh xinh đẹp. Giống như lông của loài chim màu trắng mềm mại, uyển chuyển, phiêu phiêu rơi xuống, đẹp đẽ không cách nào hình dung.
Tất cả mọi thứ trên thế giới đều trở nên sinh động đẹp đẽ như vậy chính là bởi vì người con trai trước mắt này, trong một chốc, cô cuối cùng cũng biết anh có bao nhiêu quan trọng.
Chờ cô bình tĩnh trở lại, Hà Tô Diệp mới hỏi: "Đến cuối cùng là mấy ngày không ngủ rồi, em đây là do phổi nhiễm lạnh phát sốt, vừa rồi trong điện thoại của Lâm Ức Thâm kể lại tình trạng của em, lúc nãy thật sự đã làm anh hoảng sợ."
"Lâm Ức Thâm ?" Thẩm Tích Phàm mở lớn đôi mắt: "Anh ta gọi điện thoại cho anh, anh ta làm sao mà quen biết anh?"
"Bởi vì anh là em họ của cậu con trai của dì ba của bác anh ấy....." =.=" Lâm Ức Thâm đẩy cửa bước vào, cười hì hì tiếp lời: "Không ngờ tới phải không? Hai bọn anh có chút quan hệ thân thích."
Thẩm Tích Phàm nhìn Hà Tô Diệp cầu xin sự giúp đỡ, anh gật gật đầu: "Thật ra anh cũng không rõ ràng hai bọn anh là có cái quan hệ cấp bậc gì, nhưng trên cơ bản chính là cái tình huống trên."
Khó trách trước kia nhìn thấy hai người bọn họ ở trong khách sạn thân mật nói chuyện với nhau, mà Lâm Ức Thâm lúc nói với cô hai từ "Bạn trai" luôn mang theo nụ cười giảo hoạt, thì ra là như vậy— cô tỉ mỉ đánh giá hai người trước mặt: "Thật sự có chút giống nhau!"
Lâm Ức Thâm cười cười: "Bạn trai chính quy đến rồi,đàn anh này cũng phải đi, không muốn làm cái bóng đèn nữa."
Hà Tô Diệp nhấn hai vai cô xuống: "Em trước tiên cứ nằm đi, anh tiễn cậu ấy."
Đi đến đầu cầu thang, Lâm Ức Thâm xua xua tay: "Không cần tiễn, chăm sóc cô ấy tốt vào, không cần cám ơn em!"
Hà Tô Diệp cười vang, có chút xin lỗi có chút trấn an mà chân thành nói: "Cám ơn em!"
Lâm Ức Thâm mím môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Bỏ đi, bỏ đi, trước khi ra nước ngoài hai chúng ta đều đã nói rõ ràng, hy vọng anh đừng quên!"
Ánh mắt Hà Tô Diệp trong trẻo, thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại nói rất có khí phách: "Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy!"
Lâm Ức Thâm nheo lại ánh mắt nhìn trời tuyết lớn bên ngoài, một chút tươi cười đọng lại bên môi, thâm ý thật lâu, cũng như chút được gánh nặng.
————–
Sau khi trở về, Thẩm Tích Phàm liền hỏi: "Lâm Ức Thâm làm cách nào tìm được điện thoại của anh, ký túc xá không phải không có điện thoại à?"
Anh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cậu ta tìm được người quen ở sở nghiên cứu trực tiếp báo tin cho anh."
Thẩm Tích Phàm gục đầu xuống: "Thật xin lỗi, Hà Tô Diệp, em thật sự là kẻ phiền toái, thực sự rất rất xin lỗi anh."
Một nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng , mềm mại đặt trên trán của cô, dịu dàng vô hạn, anh gạt ra đám tóc mái trước trán , thẳng tắp nhìn vào mắt cô: "Nên là anh nói lời xin lỗi."
Vỗn là một phút yên tĩnh, ấm áp, thì cái bụng của cô lại hò hét đánh trống tưng bừng, Thẩm Tích Phàm xấu hổ không chịu được, Hà Tô Diệp mỉm cười xoa xoa đám tóc hơi rối của cô, dặn dò: " Mặc thêm áo vào, rồi ăn cơm thôi."
Có lẽ vừa sốt nóng xong, cháo trắng cho vào miệng một chút hương vị cũng không có, cô chính là nhìn cái bát thôi cũng thấy nuốt không trôi, Hà Tô Diệp không bằng lòng: "Lại ăn thêm một chút đi, lát nữa còn phải uống thuốc, dạ dày rỗng không thì thuốc không hấp thụ được."
Cô nhất thời tò mò: "Uống thuốc gì, em thế này cũng cần phải uống thuốc à, không phải giảm sốt rồi còn gì?"
"Em là do viêm phổi dẫn đến sốt cao, anh không phải đã nói em không cần liều mạng như vậy sao? Vốn thân thể cũng không khỏe, hiện tại lại càng kém!" Hà Tô Diệp nhắc tới bệnh trạng còn có chút nóng lòng, đôi mày càng nhăn lại.
Cô tò mò: "Thế em bây giờ phải uống thuốc gì?"
"Canh Đương Quy, bồi bổ tâm tì, ích khí sinh huyết, bên trong có hoàng kì, phục linh, bạch thuật, cam thảo, long nhãn, đương quy, viễn chí, mộc hương, cẩu kỷ tử" Hà Tô Diệp thở dài: " trước tiên đi ngủ một lát, khi nào xong anh gọi em dậy thì uống."
"Nhưng mà, thuốc này lấy từ đâu ra? Nước Mỹ cũng có thuốc Đông y sao?"
"Khu phố tàu có cửa hàng bán thuốc bắc, đông y ở chỗ nào cũng được người Trung quốc hoan nghênh. Đúng rồi, hôm này là ngày mùng ba năm mới, lúc anh đi tới đó còn thật náo nhiệt."
Cô nhẹ nhàng phì cười, còn có chút trẻ con: "Chỗ ấy có mứt quả, có bánh sủi cảo với bánh trôi nóng hổi, có biểu diễn múa sư tử hay không, còn có câu đối, cùng chữ Phúc nữa!"
"Nhớ nhà hả?" Hà Tô Diệp cầm lấy bàn tay cô: "Nếu muốn đi như vậy, anh dẫn em đi xem, nhưng mà không khí tết trong nước vẫn hơn."
Thẩm Tích Phàm lại cảm thấy rung động trong lòng, nói đến miệng lại thu lại không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ nhẹ nhàng bốc lên nhúm thuốc gọi là Đương quy* kia, đặt ở trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói: "Đợi sau nửa năm nữa, em cùng nó sẽ giống nhau, vậy còn anh?"
(* Đương quy: 当归 có nghĩa là quay về)^^
"Đồ ngốc!" Hà Tô Diệp trấn an cười lên vui vẻ: "Em nói xem?"
Đương quy, đương quy—" lang thang mệt mỏi quay về quê, nhớ nhất nhà cũ có cha mẹ" Cô không khỏi yêu thích cái tên này.
(* cụ thể câu đó là游子疲惫当归乡, 最念老屋居高堂: Du tử mỏi mệt đương quy hương, tối niệm lão ốc cư cao đường, mình cũng không biết nên dịch thành như thế nào cho hay nhất, nhưng đại khái là nghĩa như ở phía trên^^ ).
Cuối cùng là vị cố nhân nào đã làm cho tên của vị thuốc đông y này nổi tiếng như vậy, là lòng mẹ ngày đêm mong con về, hay là người con gái tương tư nhung nhớ người chồng ngày trở lại, nhưng mặc kệ là ai, chúng đều là một phần tâm ý, một loại tưởng niệm nhập vào sâu đáy lòng.
Có lẽ mệt mỏi muốn chết rồi, mà cũng có thể là tác dụng của thuốc Đông y, cảm giác buồn ngủ mông lung hiện lên rất nhanh, dường như còn có người nào đó bên môi cô nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, cô mỉm cười, rồi lại ngủ mất.
Vì thế, một đêm không ác mộng cứ thế qua đi.
————-
Ngày hôm sau, cô bị ánh nắng sáng sớm lay tỉnh.
Màu trắng đầy trời, ánh nắng mật ngọt chiếu vào trên đám tuyết đọng, phát ra quầng sáng nhẹ nhàng, thuần khiết như vậy, không một chút tỳ vết. Thẩm Tích Phàm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cả người thoải mái nói không lên lời.
Nhưng, tuyết lớn thế, tối hôm qua Hà Tô Diệp làm cách nào mà tới được.
Phòng bếp truyền đến từng đợt hương thơm, là loại mùi vị đậm đà, lập tức bẻ gãy suy nghĩ trong cô, vôi vàng xỏ dép đi vào bếp, lại phát hiện Hà Tô Diệp đang bưng cái bát to, nhìn thấy cô vội hỏi: "Tỉnh dậy? bây giờ em thấy thế nào?"
Cô sờ sờ cái trán, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Không có việc gì rồi, hiện tại tinh thần cũng tốt hơn, anh làm cái gì thế, thơm quá!"
"Là cháo rau." Hà Tô Diệp thuận tay nâng lên cái bát, làm cho Thẩm Tích Phàm thỏa mãn hít thật sâu, anh không khỏi bật cười: "Cô nhóc này, đừng có mà mê mẩn như thế, nhanh đi rửa mặt đi."
Cháo rau vào tới miệng là hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, một bát không đủ phải thêm một bát, mà Hà Tô Diệp chỉ mỉm cười nhìn cô: "Không cần ăn gấp vậy, cẩn thận đau dạ dày."
Bởi vì là món ăn tự tay anh làm, cho nên khi ăn càng thơm nồng đậm.
Nghĩ tới anh vì cô mà làm nhiều việc đến thế, nhưng cô lại cảm thấy không đủ, cảm thấy đối với bản thân lúc nào cũng không có cảm giác an toàn, mà trong lòng luôn tồn tại khúc mắc, đối với tương lai hai người lúc nào cũng sợ hãi, lo lắng, thấp thỏm, mà căn bệnh lần này cũng là do trong lòng rối loạn mà sinh ra.
Việc học nặng nề như này thật sự chẳng thấm vào đâu, cuộc sống tự ngược như nhà sư khổ hạnh chính là cảm giác cô đơn xấu hổ ám ảnh. Thì ra là cô đã vướng vào bệnh tương tư, bởi vì nhung nhớ, mới thấy cô độc, sợ hãi, mới mạnh mẽ, rồi bất lực, mới không thể khống chế được, mà anh chính là vị thuốc đông y của cô.
Nếu đã thiếu tình yêu của anh nhiều như vậy thì để thời gian cả đời này trả lại đi.
Cô buông đũa, nhìn ánh mắt của anh mà tràn đầy bướng bỉnh, thẳng thẳn, nhẹ nhàng nói ra, từng chữ từng chữ một: "Hà Tô Diệp, em nghĩ....nghĩ mình muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh."
Bàn tay cầm đũa hơi hơi run lên, sau đó chính là âm thanh thanh thúy của tiếng đũa va vào bát, trong mắt anh nổi lên một loại cảm xúc phức tạp, vừa vui sướng, cảm động , còn là một thứ gì đó nói không lên lời, Thẩm Tích Phàm nhìn không ra đó là gì, chỉ tùy ý nhìn anh đứng lên đi đến trước mặt cô, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm.
Hà Tô Diệp ở bên tai cô chỉ nói một chữ, lại cảm thấy so với bất cứ lời thề non hẹn biển của ai cũng đều chân thành nhất.
Anh nói: "Được!"
Lời hứa hẹn cả đời.
Mùa đông này, ở nơi đất khách xa lạ, cô cuối cùng hiểu được, tình yêu trong thế giới sẽ có loại hạnh phúc tay trong tay , tình yêu trong thế giới sẽ có thiên trường địa cửu, đồng cam cộng khổ.
Ở trong sự đẹp đẽ của thời gian, cô gặp được anh, yêu thương anh, sau đó quyết định bên nhau cả đời.
Năm tháng tới đây, viên mãn không còn gì hối tiếc.
Toàn văn hoàn
Chương trước | Chương sau