Anh ấy chỉ thành khẩn hỏi bạn, mang theo giọng điệu thăm dò, tôn trọng ý nguyện của bạn. Tôn trọng như vậy, chính là mang ý nghĩa "Có được là hạnh phúc của tôi, nhưng không phải là mệnh của tôi", dù cho kết quả có thế nào, thì người con trai ấy đều có thể yên lặng chấp nhận.
bạn đang xem “Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm - Sênh Lý” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Người đàn ông như vậy, hẳn là sẽ cho cô cảm giác an toàn.
Nhưng bỗng nhiên Thẩm Tích Phàm có một cái ý niệm trong đầu muốn trêu cợt anh, một người con trai như vậy, cảm tình ẩn chứa quá sâu, rất tốt, luôn bình tĩnh tự nhiên như vậy, cũng không thấy anh bối rối vô thố.
Cô rũ mắt buông mi, ánh mắt né tránh, do dự một lúc: " Suy nghĩ cái gì, căn bản không cần phải suy nghĩ......"
Sắc mặt Hà Tô Diệp hơi hơi thay đổi, những lời này trong lòng anh đã thầm đọc hàng trăm ngàn lần, mãi đến khi nói ra trong lòng vẫn còn lo lắng không thôi, anh không thích nhất là làm những việc mình không nắm chắc, nhưng lần này không thể không để cho bản thân đánh cuộc một phen. Câu trả lời của Thẩm Tích Phàm khiến cho trong lòng vốn không ngừng lên xuống bỗng bắt đầu lạnh cả người.
Nhưng không ngờ, tiếp theo đó cô lại cười vang lên: "Suy nghĩ cái gì hả, Bác sĩ Hà, hôm nay em khóc lớn một lúc còn không khiến anh phát hiện ra em thích anh sao, em làm người cũng thất bại quá đi! Anh tại sao lúc nào cũng phải bắt em nói ra trực tiếp như vậy?"
Miệng Hà Tô Diệp hơi hơi giương lên, anh cảm giác như trong lòng có hàng vạn đóa hoa đang nở rộ, nghĩ mở lời lại không biết nói từ đâu: "Anh...."
Thẩm Tích Phàm quay mặt qua chỗ khác, cảm thấy bản thân vừa rồi quả thật có chút lớn mật, cô cả đời này còn chưa nói trắng ra như vậy bao giờ, hôm nay xem như ngoại lệ đi—–tên con trai chậm hiểu này.^^
Bầu không khí bỗng trở nên mơ hồ, trong không gian đều là hương vị ngọt ngào.
Ngón tay của anh nhẹ nhàng bao lấy bàn tay cô, kiên định, ấm áp, giống như nói ra một lời thề vô thanh vô thức.
"Hà Tô Diệp, em cho rằng anh đã hiểu rồi, hại em cứ thế mà vui sướng nửa ngày a!"
"Anh không phải cố ý, buổi trưa bọn Khâu Thiên đều ở đây, anh lại không thể hỏi ra miệng, lại nói, em không nói rõ anh làm sao mà biết được."
"Hà Tô Diệp ........"
"Ừ?"
"Em đã nhìn thấy quyển sách đó rồi, các phương thuốc ấy, anh viết chúng lúc nào vậy?"
"A...à, là lần trước sau khi đưa em về rồi viết, bệnh án trước đây của em chỗ anh đều có, mấy đơn thuốc này có cái anh dám chắc chắn,cũng có cái anh đánh dấu chấm hỏi, nếu có bốc thuốc thì vẫn phải kết hợp với tình trạng bệnh thực tế một chút để điều chỉnh độ tăng giảm."
"Đúng rồi, anh vừa nãy lo lắng lắm hả? Tỏ tình kém quá đi!"
"Thật xin lỗi, những lời này anh cũng là lần đầu tiên nói như vậy, nên chưa có kinh nghiệm gì....".
—————
Đi trong vườn hoa phía sau bệnh viện, Hà Tô Diệp cảm thấy tay của Thẩm Tích Phàm có chút lạnh, anh biết thể trạng của cô vẫn như vậy, mặc kệ là xuân hạ thu hay đông tay chân luôn lạnh lẽo.
Long nhãn, cẩu kỷ, táo đỏ đều là thực phẩm bổ máu, cô tự tay vì anh mà nấu cháo, chờ sau khi anh xuất viện cũng sẽ vì cô mà nấu một bát, có lẽ chỉ có cơ hội vài lần ít ỏi, bởi vì sau này cho dù bọn họ đều đi tới cái nước Mỹ kia, cũng vẫn cách nhau rất xa.
Một thành phố ồn ào như vậy, có ánh đèn rực rỡ mới lên, con đường màu đêm, giống như một bức tượng điêu khắc đen trắng, rất nhiều đèn đường chiếu rọi, rất nhiều nhà cao tầng nổi bật , cũng rất nhiều bóng người mờ ảo dao động, tất cả trở thành phong cảnh đường phố tấp nập, nhộn nhịp. Mà bọn họ lại im lặng nắm tay nhau, ở một góc của thành phố, trao cho nhau sự ấm áp.
Đợi sau một năm nữa đi, anh muốn nắm tay cô, dưới pháo hoa rực rỡ, chim oanh tung cánh, cỏ cây đâm chồi, đối với trời, trước mặt mọi người, nói ra câu kia: "Tôi đồng ý".
Đúng vậy, 'tôi đồng ý', cùng em trải qua năm tháng đằng đẵng, cùng em ngắm những thay đổi phù hoa của thế gian, đó nhất định là điều đẹp nhất.
Chương trước | Chương sau