"Nghe sao cũng cảm thấy như chị đang oán trách em!"
bạn đang xem “Yêu Anh Không Hối Hận ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Chị không thức thời như vậy sao? Chị rất vui vẻ a. . . . . . Chỉ cần vết thương của em nhanh khỏi là tốt rồi." Lý Gia Dung cười, ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, không biết là bởi vì không có huyết sắc cho nên tái nhợt, hay là bởi vì đầu của cô đang bị quấn băng gạc, nên khi ánh sáng chiếu vào thì có vẻ tái nhợt."Tên kia thật là súc sinh, thế nào lại làm em bị thương nặng như vậy? Thật là đáng giận!"
Sờ sờ băng gạc trên đầu mình: “Em không sao rồi, vết thương nhỏ mà thôi."
Lý Gia Dung lộ vẻ sợ hãi: “Thật rất khủng bố nha! Em cũng thiệt là, bình thường tan việc em đâu có đi con đường kia, đêm hôm đó sao lại đi tới nơi đó? Nhưng mà nghĩ lại, đáng lẽ chị nên chờ em cùng nhau tan việc."
"Học tỷ, em không sao rồi."
"Trong lòng cũng không có chuyện gì sao?"
Thẩm Bội Tuyền sờ tim của mình: “Lúc đầu có chút sợ, bây giờ thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa. . . . . . em cũng đã thể nghiệm qua nỗi lòng của những người bị hại, coi như là học một bài học."
"Sao em có thể nói được nhẹ nhàng như vậy?"
Hai người đang nói chuyện phiếm, thì lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Hai người giật nảy mình, nói không sợ, nhưng bóng ma trong lòng nhất thời khó có thể tản đi.
Lý Gia Dung thu lại kinh sợ: “Không phải sợ, không có việc gì, chị đi xem một chút." Sau đó một người đi tới, qua một phút, Lý Gia Dung mỉm cười trở lại: “Tiểu Tuyền, nhìn xem, ai tới thăm em?"
Nhìn thấy người tới, cô cũng thoáng kinh ngạc: “Sĩ Dương."
Nghiêm Sĩ Dương đi vào phòng của cô, Lý Gia Dung rất thức thời, vội vàng đi ra ngoài, để lại thời gian, không gian cho hai người bọn họ.
Trải qua chuyện này, nói không chừng tâm tính của Tiểu Tuyền sẽ thay đổi, nói không chừng Sĩ Dương cũng có tính toán.
Kéo ghế ngồi ở bên giường, hai mắt chăm chú nhìn cô, tự nhiên cũng thấy đầu cô bị bao bọc bởi băng gạc, xuyên qua băng gạc mơ hồ nhìn thấy vết máu, tự nhiên cũng có thể trông thấy trên tay của cô cũng có rất nhiều vết thương, còn gương mặt cô thì sưng đỏ.
Anh run rẩy vươn tay chạm đến băng gạc trên đầu cô, cảm xúc giống như có dòng điện vọt qua, chạy qua thân thể của anh, mang đến đau đớn tột cùng, đau đến nỗi ngay cả thở anh cũng cảm thấy khó khan: "Còn đau không?"
Cô nhìn anh, lắc đầu một cái: “Không đau."
Anh gật đầu một cái, tiếp tục trầm mặc, chỉ có nước mắt nói hộ cho nội tâm khổ sở của anh.
Thẩm Bội Tuyền nhìn, cảm thấy anh có chút kỳ quái, có lẽ là trải qua tai nạn này, làm cho cô không cách nào tiếp tục duy trì tỉnh táo, có thể nhìn thấy anh… thật tốt.
Cô bất lực cầm tay anh: "Em không sao rồi, không phải lo lắng nữa."
Nghiêm Sĩ Dương gật đầu một cái, cũng cầm tay cô, tuy nhiên vẫn không nói.
Anh như vậy cảm thấy rất kỳ quái, hai ngày nay, anh không hề đến bệnh viện thăm cô. Lúc anh biết tin cô bị thương, thái độ của anh rất khác thường, không giống như lúc ở toà án la hét ầm ĩ, lúc nào cũng là cô ngăn anh lại.
Anh cứ như hiện tại, yên lặng nhìn cô, cũng không nói chuyện. Trong ánh mắt của anh rõ ràng tràn đầy thương tiếc, khổ sở, nhưng lại không nói một câu.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên vươn tay ôm cô vào trong ngực: “Tiểu Tuyền, ở nhà dưỡng thương thật tốt, anh đi ra ngoài làm chút chuyện, làm xong anh sẽ đến tìm em."
"Làm chuyện gì?"
"Anh đi thẩm vấn bị cáo, thẩm vấn cái tên khốn kiếp đã tổn thương em." Một câu nói ngắn ngủn, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Dứt lời, anh dùng toàn lực ôm chặt cô, gửi toàn bộ tình cảm và quyến luyến vào cái ôm này, mà cô cũng đã cảm nhận được.
Cuối cùng anh đứng lên, rời khỏi phòng. Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, cảm thấy anh rất kỳ lạ, nghĩ muốn gọi anh lại hỏi, nhưng lại không biết anh lạ ở chỗ nào.
Nghiêm Sĩ Dương rời đi, Lý Gia Dung bước vào: “Cậu ta cứ như vậy mà về rồi hả ? Sao lại không có lương tâm như vậy chứ?"
"Em cảm thấy anh ấy là lạ."
"Thế nào?"
Lắc đầu: “Không biết, chỉ là lạ, không giống với bình thường."
"Có lẽ là do em nghĩ nhiều thôi."
Vào lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, hai người giật nảy mình, Lý Gia Dung vỗ ngực một cái: “Cứ hù doạ như vậy, chắc chị chết sớm mất."
Thẩm Bội Tuyền nhận điện thoại: “Alo! Tôi là Thẩm Bội Tuyền."
"Thẩm quan toà, cô khỏe chứ?"
"Kiểm Sát Trưởng?" Là lãnh đạo trực tiếp của Sĩ Dương.
"Đúng a! Là tôi." Có chút ngượng ngùng: “Thật sự xin lỗi, cô đang nghỉ phép dưỡng thương mà tôi lại gọi điện thoại."
"Không nên nói như vậy, có chuyện gì sao?"
"Chuyện này. . . . . . nói ra có chút kỳ quái, tôi không có ý mạo phạm, chỉ là cái này. . . . . . chuyện của Sĩ Dương tôi cũng không biết nên thương lượng với ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể gọi hỏi cô."
"Sĩ Dương? Sĩ Dương thế nào?"
"Sáng nay cậu ấy gọi điện thoại cho tôi, nói không làm nữa, còn đưa đơn xin từ chức."
Thẩm Bội Tuyền gần như bật dậy: “Cái gì? Chuyện khi nào?"
"Sáng nay, khi đó tôi cũng sợ hết hồn! Tháng trước cậu ta vừa mới thông qua kỳ khảo hạch, đang chuẩn bị được thăng chức, tiền đồ cũng chỉ vừa bắt đầu."
"Mặc dù bình thường lúc thẩm vấn cậu ta rất hung hăng, đôi lúc bị người ta khiếu nại, nhưng làm việc rất nghiêm túc, rất có tinh thần, nhân tài như vậy, lại còn trẻ như vậy, tôi…. thật sự không bỏ được, cho nên tôi vẫn chưa chấp nhận. Nhưng cậu ta rất kiên trì. . . . . .cho nên tôi nghĩ….lúc trước nghe nói hai ngươi hình như đang kết giao, muốn hỏi một chút xem cô có cách nào khuyên cậu ta hồi tâm chuyển ý hay không. . . . . ."
Ý tưởng trong đầu Thẩm Bội Tuyền đột nhiên lóe lên: “Vừa rồi Sĩ Dương có tới tìm tôi, còn nói có công việc muốn làm, muốn. . . . . ." Đột nhiên, cô nghĩ thông suốt.
"Công việc gì?"
"Không có gì, cám ơn anh, Kiểm Sát Trưởng, tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi anh ấy." Nói xong, cô gác máy, Thẩm Bội Tuyền vẫn đang suy nghĩ….
Lý Gia Dung ở một bên nhìn, không biết mọi chuyện như thế nào.
"Sĩ Dương là lạ."
"Có sao? Chị thấy cậu ta vẫn vậy mà. . . . . ."
Thẩm Bội Tuyền không biết nên nói thế nào. . . . . . Anh xin từ chức? Anh yêu thích công việc này như vậy, tại sao lại xin từ chức? Nếu đã từ chức rồi, tại sao còn lừa cô nói muốn đi thẩm vấn nghi phạm?
Chẳng lẽ. . . . . . Vén chăn bông lên, Thẩm Bội Tuyền nhảy xuống giường.
Lý Gia Dung sợ hết hồn: “Tiểu Tuyền, em muốn đi đâu?"
"Sở kiểm sát! Nhanh, đi Sở kiểm sát!"
"Đi Sở kiểm sát làm gì? Em đâu có làm ở Sở kiểm sát."
Thẩm Bội Tuyền không nói thêm, mặc quần áo vào, không để ý thương thế trong người, lập tức khoác áo choàng, chạy về phía cửa.
Ngàn vạn lần phải để cô đến kịp. . . . . . Ngàn vạn lần không được để cho anh phạm sai lầm lớn. . . . . .
Nghiêm Sĩ Dương ngồi trong phòng thẩm vấn, phía dưới là bị cáo, kẻ đã gây tổn thương cho Thẩm Bội Tuyền, đêm đó hắn đã bị giam giữ, hôm nay anh nhờ người dẫn hắn tới đây.
Trên bàn không có bất kì hồ sơ gì, đôi mắt của Nghiêm Sĩ Dương giờ đây vô cùng lạnh lẽo, anh nhìn đối phương như thể muốn nuốt hắn ta vào bụng.
Gương mặt tên kia không quan tâm, tùy ý đứng đó, mặc dù ánh mắt đêm hôm đó rất ác độc, nhưng cũng là một kẻ biết sợ.
"Mày thật sự là người sao? Mẹ kiếp! Thấy con gái ở ven đường đều muốn cưỡng bức sao?"
Đối phương phản kháng: "Tôi muốn tìm luật sư."
"Không phải mày nói là tình trạng tinh thần có vấn đề sao? Tình trạng tinh thần có vấn đề, còn biết tìm luật sư?"
"Trước khi luật sư đến, tôi sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì."
Nghiêm Sĩ Dương nhún vai: "Mày không cần phải trả lời bất cứ vấn đề gì, tao cũng sẽ không hỏi nữa."
Loại người cặn bã giống như hắn, giữ lại chỉ biết làm tổn thương người vô tội.
Hắn nói tình trạng tinh thần của hắn có vấn đề, vậy nên có khởi tố đến tòa án, cũng sẽ không xử quá nặng. Hơn nữa Tiểu Tuyền cũng không có bị thương tổn thật sự, mà hắn cũng chưa thực hiện được mục đích, như vậy sẽ không thể nào bị xử nặng.
Nhưng nghĩ đến đêm hôm đó Tiểu Tuyền bị kinh sợ, bị tổn thương, thì anh không thể tha thứ cho tên súc sinh này! Anh không muốn loại chuyện này sẽ xảy ra trên người của người con gái mà anh yêu nhất.
Cô gái mà anh yêu nhất. . . . . . Đúng a! Tiểu Tuyền chính là người con gái mà anh yêu nhất. . . . . .
Trước kia anh nghĩ không thông, đó là do anh ngu xuẩn. Bây giờ, anh muốn vì cô gái anh yêu làm một chút việc. Nếu luật pháp không có cách nào trả lại chính nghĩa cho người con gái anh yêu, thì anh muốn mình sẽ là người đem chính nghĩa tới cho cô ấy!
Nhớ tới đêm hôm đó Tiểu Tuyền chịu đủ kinh sợ, bác sĩ nói trên người cô vết thương chồng chất, bởi vì không ngừng giãy giụa, lại còn bị tên súc sinh này đánh tàn bạo.
Nghe thấy vậy toàn thân anh phát run, khi thấy sắc mặt Tiểu Tuyền tái nhợt, toàn thân anh như nhũn ra.
Nhớ đến đêm đó, khi nhận được điện thoại, anh lái xe như bão táp, chạy tốc độ cao vọt tới bệnh viện. Đoạn đường kia là con đường dài nhất mà anh từng đi qua trong cuộc đời, dọc theo đường đi anh suy nghĩ lung tung, thậm chí không ngừng rơi lệ.
Tiểu Tuyền bị thương tổn. . . . . .
Tiểu tuyền bị thương rồi. . . . . .
Đáng chết! Sớm biết thì anh nên theo sát cô, thời gian này anh không dám đi quấy rầy cô, sợ mình suy nghĩ không rõ sẽ tổn thương cô, nhưng lại không biết tim của anh vẫn luôn đặt trên người Tiểu Tuyền…. Anh yêu cô!
Đối với Tiểu Quân, anh thấy đau lòng nên cố gắng vì cô tìm kiếm chính nghĩa. Nhưng khi chuyện giống vậy xảy ra trên người Tiểu Tuyền, anh nổi điên, anh chỉ muốn cùng tên khốn kiếp trước mắt này đồng quy vu tận (cùng nhau chết)!
Nghiêm Sĩ Dương đi xuống dưới, hôm nay anh tới không phải để thẩm vấn, anh đã sớm nộp đơn xin từ chức, đưa nghi phạm từ trại tạm giam đến Sở kiểm sát, bởi vì anh muốn dạy dỗ đối phương một trận.
Anh biết rõ, chỉ cần anh ra tay, tất cả sẽ chấm hết. Tiền đồ của anh, cái gì cũng chấm hết! Nhưng tên súc sinh này nhất định có thể dễ dàng ra khỏi tòa án, không cần phải chịu trách nhiệm, cũng sẽ không bị xử phạt, đã như vậy, hãy để cho chính anh xử phạt hắn ta!
Anh muốn tự tay chấm dứt tên súc sinh này. . . . . .
"Anh muốn làm gì?"
Nghiêm Sĩ Dương đi về phía hắn, không nói hai lời, vung một quyền vào mặt đối phương, bởi vì sức lực to lớn nên hắn ngã xuống, đụng vào góc.
"Đừng. . . . . ."
"Mẹ kiếp! Lúc Tiểu Tuyền kêu ‘đừng’, mày có buông tha cho cô ấy không?" Lại thêm một quyền, anh ra sức đánh, đánh đối phương một trận tàn bạo.
"Cứu mạng ……cứu mạng ……kiểm sát viên đánh người!"
Mắt Nghiêm Sĩ Dương đỏ lên, không ngừng đánh đối phương.
Bên ngoài có người nghe tiếng động, chạy tới muốn nhìn xem, nhưng phòng thẩm vấn đã bị khóa, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được chìa khóa, nên bên ngoài không vào được.
"Mày đáng chết!"
Chương trước