XtGem Forum catalog
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Yêu Anh Không Hối Hận - Chương 10

↓↓
Thẩm Bội Tuyền rất vui mừng, nhưng cũng thấy trống rỗng, hai loại cảm giác này cứ lần lượt quấn quanh cô, làm cô cảm thấy có chút khó hô hấp, phải dùng hết hơi sức mới có thể thở, mới có thể quên. . . . . .

bạn đang xem “Yêu Anh Không Hối Hận ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Nghiêm Sĩ Dương dẫn người đến ngân hàng mà Đường Vinh đặt tủ bảo hiểm, bởi vì trong tay có lệnh lục soát của toà án, nên ngân hàng không dám ngăn cản, nhờ vậy mà lục ra được rất nhiều đĩa CD.

Anh mang toàn bộ vật chứng về tòa án để Thẩm Bội Tuyền quyết định nên làm như thế nào.

Vì sợ các đoạn phim liên quan sẽ làm tổn thương đến những người bị hại chưa được đưa ra ánh sáng, nên Thẩm Bội Tuyền muốn một mình Nghiêm Sĩ Dương bí mật kiểm tra các đĩa phim đó, không được phép tiết lộ ra bên ngoài. Song song với việc thu thập chứng cứ từ những đĩa CD, Thẩm Bội Tuyền cũng yêu cầu cảnh sát kêu gọi tất cả những người từng bị Đường Vinh hại hãy ra mặt và xác nhận, hỗ trợ đưa Đường Vinh ra công lý.

Nghiêm Sĩ Dương xem từng cái một, càng xem lại càng căm phẫn, càng mắng liên tục. Bên trong mỗi một cái đĩa là hình ảnh Đường Vinh cường bạo người bị hại, mỗi một màn đều là người bị hại khóc thút thít cầu xin tha thứ, còn tên súc sinh kia lại không thèm để ý mà tiếp tục thú vui tình dục của hắn.

Nghiêm Sĩ Dương kiểm tra từng cái đĩa mà không hề cảm thấy mệt mỏi, rốt cuộc anh cũng tìm được hình ảnh Tiểu Quân bị cường bạo. Những hình ảnh đó anh không dám nhìn lâu, trong hốc mắt anh bây giờ đều là nước mắt, anh lập tức lấy CD ra làm vật chứng.

Đường Vinh là kẻ bị tình nghi lớn nhất, vì lo lắng mà định chạy trốn, nên đã bị Thẩm Bội Tuyền bắt giữ.

Mấy ngày qua, có rất nhiều người bị hại ra mặt tố cáo. Ban đầu những người bị hại đó chỉ có thể len lén khóc thầm, không dám ra mặt, còn bây giờ….họ đã có thể nhìn thấy ánh sáng.

Đường Vinh còn từng cường bạo cô gái mười lăm tuổi, lại uy hiếp gia đình đối phương không được phép nói ra, cả nhà người bị hại sợ hãi nên dọn nhà chạy trốn, thậm chí còn bị Đường Vinh phái người bắt được. . . . . .

Đường Vinh cũng từng sắp đặt cường bạo phụ nữ có chồng, đối phương bởi vì xấu hổ, cộng thêm sợ hãi bị chồng của mình biết được chuyện này, nên đã tự sát. . . . . .

Sau khi xem xong những đĩa CD mà Nghiêm Sĩ Dương đưa, thiếu chút nữa là Thẩm Bội Tuyền bất tỉnh, những hình ảnh đó quá mức rúng động lòng người.

Tên súc sinh kia, nếu hắn không bị pháp luật trừng trị, thì thế giới này còn có công lý sao?

Những hành vi man rợ của Đường Vinh đã được đưa ra ánh sáng, mọi người đều chỉ trích, lên án hắn ta. Có lẽ nhờ vậy mà rất nhiều người bị hại lấy hết dũng khí để lên tiếng, thậm chí nguyện ý ra tòa đối chất. Hơn nữa, tất cả đều muốn như Uông Ánh Quân, tự mình ra tòa nghe tuyên án.

Những chứng cứ phạm tội đã được xác thực, nhưng vì để Đường Vinh tâm phục khẩu phục, Thẩm Bội Tuyền vẫn mở ra một phiên toà, để hắn tận mắt nhìn thấy những đĩa CD mà kiểm sát viên lục soát được, để cho hắn xem qua từng cái một, cũng để xác định những hình ảnh đó là do hắn quay, do hắn cất giấu.

Trên thực tế, hắn cũng không thể nào phủ nhận, vì hôm đi lục soát những vật chứng đó, có rất nhiều người nhìn thấy, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.

Đường Vinh hoàn toàn sụp đổ, hắn ta ngồi sững trên toà án, không nói nên lời. Luật sư vẫn còn cố gắng giúp hắn giải thích, nói tình trạng tinh thần của Đường Vinh có vấn đề, thuở nhỏ không được cha mẹ coi trọng, nhiều lần bị thương tổn, nên mới phạm sai lầm . . . . . .

Xem ra là cùng đường nên mới có thể nói ra những lời đó, bởi vì lời nói này tương đương với việc thừa nhận Đường Vinh phạm tội.

Vào ngày tuyên án, mặc dù là mở phiên toà bí mật, nhưng chỗ ngồi dự thính vẫn đầy người, tất cả đều là người bị hại, còn lại là người nhà của người bị hại.

Tất cả bọn họ đều muốn tự mình ra tòa nghe tuyên án, Thẩm Bội Tuyền cũng đã đồng ý.

Nghiêm Sĩ Dương vẫn như cũ ngồi ở chỗ dành cho kiểm sát viên. Khoảng thời gian từ khi vụ án này diễn ra cho tới nay, hôm nay là lần đầu tiên ngồi đầy người.

Mặc dù hôm nay mở phiên toà bí mật, mặc dù họ đã từ chối khéo những người dân không liên quan cùng ký giả để bảo vệ người bị hại, nhưng đối mặt với yêu cầu của người bị hại, bọn họ lại không thể cự tuyệt.

Thẩm Bội Tuyền cùng với hai quan toà khác đi vào tòa án, mọi người đứng dậy nghênh đón.

Cô ngồi nhìn xuống dưới đài, rồi lại nhìn Nghiêm Sĩ Dương, dĩ nhiên cũng nhìn thấy Uông Ánh Quân đang ngồi ở chỗ dự thính, trong hốc mắt đều là nước mắt.

Lại nhìn sang Đường Vinh, cái tên bình thường luôn cuồng vọng phách lối, hôm nay lại vô cùng bất ổn, xem ra, hắn biết mình đang gặp đại nạn.

"Hôm nay mở phiên toà để tiến hành tuyên án, bị cáo vàkiểm sát viên còn có gì muốn bổ sung hay không?" Cô dựa theo trình tự hỏi.

Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu, luật sư của bị cáo lại nói, nội dung đương nhiên vẫn là hy vọng quan toà có thể vì tình trạng tinh thần của bị cáo mà châm chước, cân nhắc mức hình phạt.

Dĩ nhiên, Nghiêm Sĩ Dương vô cùng khinh thường.

Còn Thẩm Bội Tuyền vẫn bình tĩnh, không chút thay đổi: "Quan toà tuyên án, bị cáo Đường Vinh phạm vào điều 29: cưỡng chế, ép buộc quan hệ, đồng thời cũng phạm vào điều 40: vì cưỡng chế, ép buộc quan hệ mà làm người bị hại tự sát, lại còn đe dọa an toàn của người bị hại, phán quyết có tội, xử tù chung thân, tước công quyền (quyền công dân) cả đời."

"Từ những chứng cứ trong đĩa CD, nên toà án quyết định đưa ra hình phạt như trên, có lẽ có rất nhiều những hình ảnh còn chưa được tìm ra, hoặc là do người bị hại không muốn ra mặt. Làm sao bị cáo lại có thể ác độc như thế, coi phái nữ là đồ chơi, chỉ vì ham muốn cá nhân mà liên tục ngược đãi làm nhục người khác, lại còn chà đạp đủ kiểu."

"Mười mấy năm qua đã có biết bao nhiêu người bị hại bị rơi vào đó, không cách nào thoát ra được, thậm chí còn tràn ngập sợ hãi, không có cách nào sống bình thường. Tội của bị cáo là không thể tha thứ, mời ra toà lại tìm mọi cách nguỵ biện, còn đe doạ người bị hại, thật không thể khoan dung, cho nên việc cách ly với xã hội là cần thiết, vì vậy sau khi hợp nghị, quan toà quyết định xử tù chung thân."

Nghiêm Sĩ Dương nắm chặt quả đấm, trong lòng tràn đầy vui mừng, rốt cuộc cũng đợi được kết quả này.

Chỗ của những người dự thính truyền tới những tiếng kêu gào vui mừng, nhưng cũng có tiếng khóc. Đôi mắt đẫm lệ của Uông Ánh Quân nhìn Thẩm Bội Tuyền…… bội phục cô, cảm tạ cô.

"Những vật chứng liên quan sẽ do kiểm sát viên tiếp tục cất giữ, nếu như bị cáo muốn chống án, thì có thể cung cấp những vật chứng đó cho toà án sử dụng, nhưng sau khi định tội xong thì nên lập tức tiêu hủy, để tránh người bị hại phải chịu tổn thương lần thứ hai."

Nghiêm Sĩ Dương nghe, gật đầu tán thành.

Đường Vinh ngồi sững ở đó, toàn thân mềm nhũn, luật sư cũng không còn cách nào để cứu vãn.

Thẩm Bội Tuyền đột nhiên đổi giọng, nhìn Uông Ánh Quân đang ngồi ở chỗ dự thính: “Thật xin lỗi, chính nghĩa tới quá muộn. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."

Uông Ánh Quân bịt miệng, không ngừng khóc. Những người khác cũng nghẹn ngào, trên mặt mỗi người đều là nước mắt.

"Tôi thay mặt tất cả người bị hại cám ơn cô, nhờ cô nguyện ý đứng ra nên mới có thể đưa người xấu ratrước công lý. Bởi vì dũng khí của cô, nên vụ án này mới có thể tra ra manh mối, cám ơn cô."

Uông Ánh Quân khóc, vừa lau nước mắt vừa lắc đầu.

Người nhà của người bị hại khác đột nhiên cầm tay cô, nói cám ơn cô….

"Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà." Thẩm Bội Tuyền đứng lên, bên trong tòa án đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay không dứt.

Đường Vinh bị cảnh sát toà án mang đi, tiếp tục giam giữ, đời này có lẽ là tìm không thấy lối ra của nhà giam rồi.

Nghiêm Sĩ Dương cũng đứng lên, nhìn bóng lưng gầy yếu của Thẩm Bội Tuyền. Vì vụ án này, cô hao hết tâm lực, thậm chí còn phải chịu đựng chỉ trích, bất mãn của anh.

Thẩm Bội Tuyền theo hai quan toà đi ra khỏi toà án. Những giọt nước mắt ẩn thật lâu trong hốc mắt của cô rốt cuộc cũng chảy ra. Trong nháy mắt khi cô xoay người đi, Nghiêm Sĩ Dương đã nhìn thấy nước mắt của cô.

Cô biết, cô rốt cuộc có thể thở phào một cái rồi !

Cô không thẹn với lương tâm, từ đầu tới cuối, mặc kệ là công việc, hay là tình cảm, cô đều không thẹn với lương tâm. Dù kết quả ra sao cũng không quan hệ, cô đều có thể chịu đựng.

Vụ án của Đường Vinh kết thúc như vậy, mặc dù bị cáo lập tức đòi chống án, còn yêu cầu bỏ việc giam giữ, nhưng tòa án cấp cao không tán thành, vẫn tiếp tục giam giữ người.

Từ khi Thẩm Bội Tuyền thẩm vấn vụ án này đến khi kiểm sát viên tìm được chứng cứ, xã hội đã chịu không ít ảnh hưởng.

Cho dù Đường Vinh có muốn chống án cũng sẽ không có kết quả tốt, bởi vì toà án cấp cao cũng đã sớm chịu ảnh hưởng.

Huống chi bằng chứng như núi, hắn còn muốn đổ thừa cho ai?

Vụ án này quả thực là oanh động cả xã hội, nhất là việc Nghiêm Sĩ Dương dùng kế lừa gạt Đường Vinh nói ra mấu chốt, làm cho cả vụ án đột phá, mọi người lại càng có nhiều chuyện để nói.

Việc quan toà Thẩm Bội Tuyền sau khi tuyên án xong lại chính miệng nói xin lỗi vớingười bị hại, nói chính nghĩa tới quá muộn, cũng làm cho mọi người khắc sâu ấn tượng.

Cuộc sống của Thẩm Bội Tuyền vẫn cứ trôi qua như thường lệ. Mỗi ngày vẫn đi làm, vẫn mở phiên toà, vẫn phán quyết sinh tử. Cô vẫn thường phải nhắc nhở bản thân, đừng nghe thị phi, đừng xem tất cả trở thành đương nhiên, phải biết được hoài nghi. . . . . .

Ngồi trong phòng làm việc đọc hồ sơ, thuận tay cầm lên tư liệu bên cạnh: “Học tỷ, giúp em đưa đến phòng văn thư có được hay không?"

Lập tức nhảy dựng lên: “Không thành vấn đề." Trong khoảng thời gian này, Thẩm Bội Tuyền rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, luôn xem công việc là nhất, hiện giờ Tiểu Tuyền nguyện ý nói với cô, cô phải nói mới được. "Tiểu Tuyền a!"

Ngẩng đầu: “Sao thế?"

"Em. . . . . . Haizz! Thôi." Vốn là muốn hỏi, cô thật không muốn nhận điện thoại của Nghiêm Sĩ Dương sao?

Học tỷ Lý Gia Dung ôm tư liệu, mở cửa đi ra khỏi phòng làm việc, lập tức nhìn thấy một người ở hành lang, người nọ chính là Nghiêm Sĩ Dương: "Cậu. . . . . ."

Nghiêm Sĩ Dương mấp máy môi, nhìn cửa lớn đóng chặt: “Tiểu Tuyền…… cô ấy. . . . ."

"Cô ấy đang bận!" Cô tức giận nói.

Đúng là Thẩm Bội Tuyền đang rất bận, kể từ sau khi xong vụ án của Đường Vinh, cô lại phải tập trung tinh thần vào một vụ án khác, là vụ án khởi tố một kiểm sát viên.

Thành thật mà nói, cô cảm thấy làm loại công việc này lâu dài sẽ giảm thọ .

". . . . . ."

Học tỷ tiếp tục nói chuyện không chút khách khí: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Bây giờ vụ án của Đường Vinh đã kết thúc, cậu đã trở thành đại anh hùng, còn tới tìm Tiểu Tuyền làm gì?"

Anh cười khổ: “Tôi không phải đại anh hùng, là Tiểu Tuyền mới đúng. . . . . ."

Nhìn bộ dạng của anh, học tỷ cũng không nỡ tiếp tục chỉ trích: “Haizz! Thật ra thì nói như vậy cũng không đúng! Phải xử lý vụ án khó giải quyết lại phiền toái như vậy… cuối cùng đã có thể thành công định tội được người xấu, các người ai cũng cực khổ, ai cũng có công lao."

"Tôi không có, đều là công lao của Tiểu Tuyền." Nhìn cánh cửa, anh không dám mở cửa đi vào.

Mấy ngày nay anh gọi điện thoại cho Tiểu Tuyền mấy lần, giọng điệu của cô đều như giải quyết công việc. . . . . . Làm sao lại có nhiều công việc như vậy? Giữa bọn họ, chỉ còn lại công việc thôi sao?

Tiểu Tuyền. . . . . ."Có phải Tiểu Tuyền không tha thứ cho tôi hay không?"

"Tha thứ? Nếu tôi là Tiểu Tuyền, tôi mới không tha thứ cho cậu... cậu có biết cậu nói chuyện rất quá đáng không? Lại còn dám chất vấn Tiểu Tuyền lén lút gặp mặt luật sư bị cáo! Tôi đã nói rồi, Tiểu Tuyền là người thế nào, cậu không phải không biết, cậu chất vấn cô ấy như vậy, so với việc giết cô ấy còn tàn nhẫn hơn."

Nghiêm Sĩ Dương chỉ cảm thấy hối hận không thôi, trong ánh mắt cũng tràn đầy hối hận, khổ sở. Ánh mắt buồn bã của anh đã nói rõ tất cả: “Tôi thật sự xin lỗi, là tôi nói sai."

"Cậu đi mà nói với Tiểu Tuyền!"

"Tôi nói rồi, nhưng cô ấy. . . . . ."

"Cô ấy không tha thứ cho cậu?"

Anh lắc đầu: “Cô ấy nói không quan tâm."

Học tỷ gật đầu: “Cậu xong đời rồi!"

Nhưng mà anh cũng nên suy nghĩ một chút, rốt cuộc mình cần cái gì? Vụ án của Tiểu Quân đã kết thúc, người xấu chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt, hiện tại vấn đề chính là bản thân anh.

Học tỷ đổi giọng, thở dài nói: "A Dương, cậu biết không? Ngày đó tôi chạy đi mắng cậu, tự tôi cũng cảm thấy không đúng lắm, cậu là kiểm sát viên, coi như cậu không biết Tiểu Quân, đụng phải người bị hại giống như Tiểu Quân, lấy cá tính của cậu, cậu cũng sẽ không bỏ qua. Cậu có thể vì Tiểu Quân truy tìm chính nghĩa, nhưng cậu có biết rõ ràng cảm giác của cậu đối với Tiểu Quân là gì không?"

"Tôi. . . . . ."

"Suy nghĩ của Tiểu Tuyền tôi hiểu, cô ấy không muốn cậu khó xử, hoặc nói, cô ấy vẫn cảm thấy là do cô ấy đã chen vào giữa cậu và Tiểu Quân, nên cô ấy thà rằng im lặng, thành toàn cho cậu và Tiểu Quân. Bây giờ đổi lại, cậu nên nói cho cô ấy biết, rốt cuộc người cậu muốn là ai? Thật đáng chết! Tôi ghét nhất là khi đàn ông lựa chọn. . . . . . Nhưng quan trọng là, người cậu muốn chọn là ai?!"

Lựa chọn, anh làm sao có thể lựa chọn?

Ngay từ đầu, anh không hề nghĩ Tiểu Quân sẽ trở về, dù sao cũng đã qua 7, 8 năm. Trong khoảng thời gian này người ở bên cạnh anh chính là Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền đã trở thành thói quen của anh, anh cũng đã đón nhận cô gái này, thậm chí còn tỏ tình với cô.

Nhưng Tiểu Quân đột nhiên xuất hiện, mang theo tổn thương khắp người, trong lúc nhất thời anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn phải cứu Tiểu Quân, bảo vệ cô, giúp cô báo thù.

Vì vậy anh không có thời gian quan tâm đến Tiểu Tuyền. . . . . . Thậm chí anh còn chỉ trích cô. . . . . .

Hiện tại, Tiểu Tuyền đã không cho anh cơ hội. . . . . .

"A Dương, Tiểu Tuyền không giống như cậu nghĩ, không phải lúc nào cô ấy cũng lãnh tĩnh (bình tĩnh +lạnh lùng) đâu, cô ấy. . . . . . cô ấy thường khóc một mình. Cậu có thể trực tiếp vì Tiểu Quân theo đuổi chính nghĩa, Tiểu Tuyền lại phải băn khoăn đến việc cô ấy là quan toà. Huống chi giữa ba người các cậu tuyệt đối không chỉ là quan toà, kiểm sát viênvà người bị hại đơn giản như vậy, áp lực của cô ấy cũng không nhỏ!"

Nghiêm Sĩ Dương thở dài, trong lòng càng đau hơn.

Anh rốt cuộc phải làm cái gì? Tiểu Tuyền bây giờ đã đẩy anh ra ngoài, không muốn nghe anh nói nữa, giữa bọn họ bây giờ ngay cả bạn bè cũng không phải.

Anh không nên như vậy. . . . . . Tiểu Tuyền. . . . . .

Vỗ vỗ bờ vai của anh, học tỷ đi đưa tài liệu, có một số việc chỉ có thể tự dựa vào chính mình để thông suốt, cậu ta thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu rõ ràng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Cái nắm tay siết

Cái nắm tay siết

Đã một thời gian rất dài San không gặp lại Nam, nhưng tình yêu trong San có vẻ chưa bao

24-06-2016
Sự hối hận muộn màng

Sự hối hận muộn màng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cuộc đời là

27-06-2016
Giữa bầy đàn

Giữa bầy đàn

"Người ta nhiều khi tưởng chỉ một mình lủi thủi nơi thâm sơn cùng cốc, xa làng xa

24-06-2016
Tạm biệt Bầu Trời

Tạm biệt Bầu Trời

Tình cảm đặc biệt đó nó không định nói ra. Nó biết, cứ giữ khư khư trong lòng

24-06-2016
Tiếng đàn núi

Tiếng đàn núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") "Bấy lâu nay ai

24-06-2016
Tôi thích Sida

Tôi thích Sida

Thiếu nữ hớn hở: - Cần Sida. Cần ngay lập tức! Bác sĩ há hốc mồm: - Thứ ấy tôi

01-07-2016
Ngược

Ngược

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Mọi người nói

24-06-2016