Insane
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Yêu Anh Không Hối Hận - Chương 08

↓↓
Thẩm Bội Tuyền đột nhiên nói chuyện: “Ngừng! Bị cáo ngồi thẳng, không cần lãng phí thời gian, chờ khi bắt đầu đối chất, nội dung nói ra có chính xác hay không, tự nhiên có thể xác định có phải người bị hại không, không cần dùng phương thức này."

bạn đang xem “Yêu Anh Không Hối Hận ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Nhưng. . . . . ."

"Yên lặng! Bây giờ bắt đầu tiến hành thẩm lý."

Thấy Đường Vinh bị buộc phải ngồi đúng tư thế, vị trí, Nghiêm Sĩ Dương thở phào nhẹ nhõm. Thật may Tiểu Tuyền giúp một tay, không cho Đường Vinh ngay từ đầu đã hù dọa Tiểu Quân.

"Kiểm sát viên đã tỏ rõ lập trường khởi tố, lần này mở phiên toà là nhằm vào việc bị cáo cho rằng khởi tố không hợp pháp, cho nên do bên bị cáo bắt đầu đối chất, luật sư của bị cáo có thể bắt đầu, xin chú ý ngôn từ."

Luật sư đứng lên, trong lúc nhất thời không biết nên đi tới trước mặt ai để đối chất, đành phải đứng ở vị trí, nhìn vào chỗ ngồi của Thẩm Bội Tuyền. "Đầu tiên, tôi muốn hỏi, người trong phòng có biết hôm nay mình dùng thân phận gì đến đây hay không?"

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe được âm thanh nho nhỏ từ microphone: “Tôi. . . . . . Bọn họ nói, tôi là nhân chứng. . . . . ."

"Bọn họ nói, bọn họ là ai? Người nào nói với cô như vậy?"

"A Dương. . . . . . Không phải, là kiểm sát viên . . . . . ."

"Kiểm sát viên nói cô là nhân chứng, cho nên cô không cảm thấy mình là người bị hại? Cô cho rằng mình chỉ là nhân chứng? Có phải là ý này hay không?"

"Tôi. . . . . ."

"Trả lời tôi!"

"Kháng nghị!" Nghiêm Sĩ Dương tức giận rống: “Hung cái gì? Con mẹ nó, mày hung cái gì?"

Thẩm Bội Tuyền nhanh chóng xử lý: “Kháng nghị hữu hiệu, luật sư bị cáo chú ý âm lượng, kiểm sát viên cũng chú ý ngôn từ."

"Được! Có phải cô từng theo thân chủ của tôi, Đường Vinh, lên giường ân ái hay không?"

". . . . . . Đúng . . . . ."

Câu trả lời này làm Nghiêm Sĩ Dương sợ hết hồn, Thẩm Bội Tuyền đang nhìn hồ sơ cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người nhất thời nhìn nhau.

Tại sao Tiểu Quân lại nói "Đúng"?! Nói như vậy chẳng phải chứng tỏ cô tự nguyện sao?

Cô nói cô từng cùng Đường Vinh lên giường ân ái. . . . . . Không phải là bị cường bạo sao? Nếu như là bị cường bạo, cô sẽ phải phủ nhận cách nói "ân ái". . . . . .

"Chuyện diễn ra ở đâu?"

". . . . . ."

"Không thể quá lớn tiếng, nếu không sẽ doạ nhân chứng." Luật sư cười giễu cợt một tiếng: “Xin cô nói cho tôi biết, xảy ra ở đâu?"

"Ở trong nhà anh ta. . . . . ."

"Cô từng ở trong nhà của thân chủ tôi, cùng thân chủ tôi lên giường ân ái, hôm nay cô tới đây với thân phận là nhân chứng, không phải là người bị hại, tự nhiên cũng không phải tố cáo." Nhìn về phía Thẩm Bội Tuyền: “Chánh án, tôi đã hỏi xong."

Thẩm Bội Tuyền trầm mặc: “Cho nên bên biện cho là. . . . . ."

"Bên biện vẫn thỉnh cầu xin tòa án không thụ lí đơn kiện của kiểm sát viên, bởi vì cô Uông Ánh Quân không cảm thấy mình là người bị hại, lại thừa nhận rằng cô ấy và thân chủ tôi chỉ là xảy ra hành vi tình dục, những điều này cho thấy người bị hại không cho là mình bị cưỡng chế, ép buộc quan hệ!"

"Chuyện cô Uông bị thương là sự thật, nhưng tôi cho rằng đó chỉ là thương tổn khi quan hệ, cho dù muốn truy tố, cũng phải do cô Uông nói ra."

Nghiêm Sĩ Dương hít sâu, đứng lên: “Theo ghi chép, khi được thẩm vấn, người bị hại đã nói cô bị cưỡng chế, ép buộc quan hệ, bị làm nhục, còn bị khắc chữ trên người, Chánh án. . . . . ."

"Chánh án, về phần tự bạch, tôi cực kỳ nghi ngờ tính chân thật của nó, xin toà án loại bỏ chứng cứ." Luật sư bổ sung: “Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó, kiểm sát viên khởi tố không hợp pháp. Muốn kiện hay không cũng là do người bị hại nói, mà tội danh này cũng không phải là cưỡng chế, ép buộc quan hệ, nhiều nhất chỉ là tội xúc phạm thôi."

Đường Vinh nở nụ cười, thế cuộc trước mắt cho thấy kiểm sát viên không có phần thắng, anh ta đắc chí vừa lòng, cảm giác luật sư mình mời tới thật sự rất giỏi.

"Cô chắc có muốn kiện không?" Đường Vinh nói: “Tiểu Quân, cô muốn kiện tôi sao? Cô muốn kiện thì cứ kiện! Tôi không quan trọng việc đó, Tiểu Quân. . . . . ."

". . . . . ."

"Cô dám kiện thì kiện đi!"

Đầu kia của microphone truyền đến tiếng thở run rẩy, Nghiêm Sĩ Dương càng thêm tức giận, tức đến muốn nổi đoá, nhưng ngay khi anh định đứng lên nói những lời thô tục, thì Thẩm Bội Tuyền lại lên tiếng trước.

"Bị cáo, bị cáo vừa mới nói gì? ‘Cô dám kiện thì kiện đi’? Ở trên tòa án của tôi, ở trước mặt tôi, bị cáo lại dám đe doạ người bị hại? Bị cáo cho rằng ba quan toà chúng tôi đều chết hết rồi sao?"

Rất hiếm khi thấy Thẩm Bội Tuyền nổi đoá, đến Nghiêm Sĩ Dương còn ngây ngẩn cả người, ngay cả Uông Ánh Quân đang ngồi bên trong cũng sững sờ.

Luật sư bị cáo có cảm giác không ổn, vốn định đứng lên xin tha thứ, nhưng Thẩm Bội Tuyền hoàn toàn không cho anh ta cơ hội. Cô và quan toà hai bên trao đổi ý kiến, hai vị quan toà kia cũng đồng ý.

Cô dọn dẹp hồ sơ: “Phiên toà hôm nay tới đây kết thúc, nghỉ ngơi mười phút, sau đó sẽ mở phiên toà giam giữ. Bị cáo liều lĩnh như vậy, ở trên toà mà dám đe doạ người bị hại, giờ đã có đủ yếu tố để yêu cầu giam giữ."

Tinh thần của Nghiêm Sĩ Dương biến chuyển, tay anh nắm chặt, trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vui mừng. Ông trời! Tiểu Tuyền rốt cuộc có hành động rồi.

Sắc mặt Đường Vinh thay đổi, sắc mặt của luật sư cũng thay đổi, chỉ thấy luật sư không ngừng khuyên giải Đường Vinh, hai người châu đầu ghé tai không biết đang nói cái gì.

Nghiêm Sĩ Dương vui mừng đến nỗi chỉ muốn nhảy dựng lên, chỉ kém chút không có hét lên, mới nghĩ muốn lên động viên Tiểu Tuyền, thì phát hiện cô đã cùng hai quan toà đi ra khỏi tòa án.

Làm tốt lắm!

Đây mới là Thẩm Bội Tuyền, ha ha. . . . . .

Chỉ có điều, Thẩm Bội Tuyền vẫn không quyết định giam giữ người!

Nhưng Đường Vinh cũng không dễ chịu, ở phiên toà giam giữ, luật sư của anh ta nào là khuyên can, nào là cãi lý, dùng hết lời lẽ nhưng vẫn không có cách nào thuyết phục được Thẩm Bội Tuyền, không thể khiến cô tin tưởng Đường Vinh tuyệt đối sẽ không gây bất lợi với Tiểu Quân.

Ngay cả những lời như: "Nếu Đường Vinh bị giam giữ, thì giá cổ phiếu của xí nghiệp Đường thị sẽ bị rớt." cũng được lôi ra nói. Làm luật sư quả thật không dễ mà!

Thẩm Bội Tuyền suy nghĩ rất lâu, trong gần ba giờ, cô đều đã nghe ý kiến của kiểm sát viên và bị cáo.

Nghiêm Sĩ Dương chủ trương muốn giam giữ, chủ công hỏa lực đều đặt vào câu nói mới vừa rồi của Đường Vinh: "Cô dám kiện thì kiện đi!", nếu để tên phế vật này đi ra ngoài thì tuyệt đối sẽ gây bất lợi cho người bị hại. . . . . . Hai chữ ‘phế vật’ là từ mà Nghiêm Sĩ Dương đã sử dụng ở phiên toà.

Cuối cùng Thẩm Bội Tuyền quyết định: “Bị cáo Đường Vinh phải nộp ba vạn tiền bảo lãnh, ngoài ra còn kèm theo điều kiện, chỉ cần bị cáo xuất hiện xung quanh người bị hại trong vòng 100m thì lập tức bắt giữ, không cần phải mở phiên toà giam giữ nữa."

Sau khi ra khỏi tòa án, Đường Vinh vội vàng đi gom tiền, may mắn trong nhà anh ta có tiền, nên ba vạn cũng không coi là nhiều. Nhưng lần này, khi đi ra khỏi tòa án, trên mặt anh ta không có chút vẻ vang nào.

Anh ta biết, ở trên phiên toà, vì nhất thời lỡ lời đe doạ người bị hại, nên việc thuyết phục quan toà tin anh vô tội, tin rằng đây chỉ là hành vi tình dục bình thường, sẽ gặp nhiều khó khăn.

Uông Ánh Quân vẫn tiếp tục được cảnh sát vàkiểm sát viên bảo vệ chặt chẽ, bố trí ở một nơi mà Đường Vinh tuyệt đối không thể nào tìm được, để cô nghỉ ngơi thật tốt, hồi phục sức khỏe.

Thân thể thì dễ dàng khôi phục, nhưng vết thương trong lòng thì sẽ rất khó khăn.

Thật ra thì Nghiêm Sĩ Dương cũng có chút mơ hồ, anh không phải cố ý làm bản thân mơ hồ, do Tiểu Quân trở về quá đột ngột, cô quay về với vết thương chồng chất, làm cho anh không tự chủ được mà đau lòng.

Anh mơ hồ, mơ hồ không hiểu tim của mình rốt cuộc thế nào.

Học tỷ hỏi rất đúng. Anh đang thương hại Tiểu Quân sao? Hay là đau lòng Tiểu Quân, vẫn còn yêu Tiểu Quân? Ngay cả anh cũng không biết. . . . . .

Tối hôm đó anh dẫn Tiểu Quân ra ngoài để cô ấy cảm thấy thoải mái hơn. Trên thực tế, anh còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô, lúc ở Sở kiểm sát, ở toà án, Tiểu Quân không muốn nói, bởi trong lòng cô có áp lực, cô sợ hãi, cho nên anh cũng không muốn hỏi.

Ở công viên bên cạnh Sở kiểm sát, Tiểu Quân ngồi trên ghế đá, Nghiêm Sĩ Dương đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn y như trước kia, Tiểu Quân nhìn anh, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Nghiêm Sĩ Dương ngồi xổm người xuống nhìn cô, cô vẫn như năm đó, vẫn là cô gái khéo léo dịu dàng.

Cô đã từng không giải thích mà biến mất khỏi anh, khiến anh đau khổ, chờ đợi. Chờ anh cũng đã chờ, đợi anh cũng đã đợi, anh đợi đến khi không muốn đợi thêm nữa, đợi đến khi tim của anh cũng thay đổi, hướng về một cô gái khác. Vậy mà giờ Tiểu Quân lại trở về. . . . . ."Tiểu Quân, anh cảm thấy có một số việc em vẫn chưa nói cho anh biết."

Cô co rúm lại, cả người sợ hãi, trong đầu như đang nghĩ tới chuyện xảy ra trong những năm gần đây.

"Những chuyện này liên quan tới vụ án, có lẽ cũng liên quan tới. . . . . . năm đó tại sao em lại rời bỏ anh. . . . . . Tiểu Quân, em có thể thành thật nói cho anh biết không?"

Thân thể cô run rẩy, cắn môi dưới, nước mắt cũng chảy ra.

Đoạn trí nhớ kinh khủng kia không ngừng nhảy ra, cô cảm thấy mình giống như đang bị trói chặt . . . . . . Không! Kinh khủng hơn, cô giống như là bị đóng đinh trên mặt đất, máu chảy không ngừng, toàn thân trần truồng, thậm chí giống như bị ngũ mã phanh thây.

Từ hơn mười năm trước, từ giây phút rời khỏi Nghiêm Sĩ Dương, bi kịch của cô cũng đã xảy ra. . . . . .

Những năm gần đây, cô vẫn luôn chạy trốn, cô cho rằng cô có thể thoát khỏi cảnh ngộ đó. Nhưng không, nó như hình với bóng, bóng dáng của ác ma kia vẫn tồn tại bên người cô. "Em. . . . . ."

"Tiểu Quân, nơi này không phải Sở kiểm sát, nói cho anh biết, mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sợ hãi, gương mặt của tên đàn ông kia lại hiện lên trong đầu cô, trong nháy mắt chiếm lấy cô. Ác ma, cô phải làm sao để loại bỏ nó đây? Cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi nó đây?

Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu một cái, hốc mắt đã ướt: “Em biết không? Năm đó, lúc em rời khỏi anh, anh thường một mình núp ở phía sau đài quan sát vừa khóc vừa uống rượu. Anh thầm nghĩ: ‘Mẹ kiếp! Anh kém cỏi như vậy sao? Tại sao em lại muốn rời khỏi anh? Tại sao?’”

"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô chỉ có thể nói xin lỗi.

"Nhưng. . . . . ." Anh cố gắng lau nước mắt: “Coi như chia tay, anh cũng không muốn em biến thành bộ dáng này. . . . . . Em nên hạnh phúc, vui vẻ, tìm một người yêu em mà ở cùng nhau, coi như không phải là anh thì cũng không sao, Tiểu Tuyền đã nói, thích một người, chỉ cần người đó hạnh phúc là tốt rồi. . . . . ."

Cô che miệng, không ngừng khóc.

"Anh không muốn em biến thành như vậy!" Nghiêm Sĩ Dương gầm nhẹ: “Tiểu Quân, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những năm này em sống ra sao? Tại sao em sợ Đường Vinh như vậy? Tên kia đã làm cái gì? Rốt cuộc có chuyện gì?"

Cô dùng sức lắc đầu, không muốn nói, cũng không dám nói!

Sự sợ hãi quá sâu, bóng ma trong lòng quá lớn, làm cho cô không thở nổi, cô không thể nói, đừng ép buộc cô. . . . . . Uông Ánh Quân khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Nghiêm Sĩ Dương cũng rất khổ sở, không biết nên an ủi cô thế nào, muốn hỏi lại hỏi không ra nguyên do, cuối cùng lại biến cô thành như vậy.

Anh thật vô dụng. . . . . . Chuyện gì cũng không làm được. . . . . .

"Đừng khóc, anh xin lỗi, anh xin lỗi. . . . . ." Anh ngồi chồm hổm, vỗ vỗ lưng của cô, thậm chí ôm vai cô, an ủi cô, anh không giỏi nói lời an ủi, chưa nói được hai câu đã bắt đầu mắng Đường Vinh, nhưng hiện tại đây là điều duy nhất mà anh có thể nghĩ tới.

Động tác rất thân mật, nhưng đêm đã khuya, người có thể thấy cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn có người thấy được. Vừa hay, người nọ chính là Thẩm Bội Tuyền.

Cô đứng cách đó không xa nhìn bọn họ, cô không trốn, bởi cô không cảm thấy mình cần trốn, nhưng cô cũng không cảm thấy mình cần hiện thân.

Vốn đã không có gì, vốn là cái gì cũng không có. . . . . .

Xoay người đi trở về, vốn dĩ vừa tan việc, đang định đi về thì lại thấy cảnh này, cô không thể phủ nhận sự đau lòng của mình, cô có thể gạt được người khác, nhưng không thể lừa gạt mình!

Cô quay trở lại phòng làm việc, lên lầu, cô trốn trong góc khuất, bởi vì học tỷ đang chuẩn bị rời đi, cô không muốn cô ấy phát hiện mình quay lại, nếu không sẽ ngăn cản học tỷ tan việc.

Đợi đến khi Lý Gia Dung đi, Thẩm Bội Tuyền mới xuất hiện, tiếp tục đi về phía trước, lấy chìa khóa ra, mở ra cửa phòng làm việc, đi vào, ngồi xuống ghế.

Đèn không mở, cô thì vẫn ngồi đó, mắt chớp cũng không chớp, nhìn căn phòng yên tĩnh, sau đó cũng không nhúc nhích.

Đột nhiên, nước mắt cứ như vậy chảy xuống. . . . . .

Chảy qua đôi má, xuống tới cằm, sau đó rơi xuống, một giọt lại một giọt, nước mắt mang theo đau thương, mang theo ký ức của nhiều năm trước.

Có lẽ, cô nên buông tay rồi.

Mười năm, chính cô cũng không thể tin mình có thể yêu một người đàn ông mười năm, trong thời gian đó, cô chưa từng muốn anh đáp lại, càng không nghĩ đến việc được anh yêu.

Cô vẫn tin chắc, nếu là của mình, thì sẽ là của mình .

Chương trước | Chương sau

↑↑
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Làm ơn

Làm ơn

Nhà cải cách giáo dục VVebster từng cho rằng nhân cách của mỗi con người được thề

01-07-2016
Tường vi khô

Tường vi khô

Và tôi bắt đầu hiểu ra cái cảm giác của Chi ngày hôm ấy, cái cảm giác ép mình tin

24-06-2016
Hoa bụi đường

Hoa bụi đường

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Chúng ta

25-06-2016
Em chỉ là công nhân

Em chỉ là công nhân

(khotruyenhay.gq) 24 tuổi, Chị tốt nghiệp Đại học với một cái ngành được coi là

28-06-2016
Viết về mẹ!!!

Viết về mẹ!!!

Viết về mẹ... đó là điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến, cũng như chưa bao giờ thích

24-06-2016