The Soda Pop
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 79 đánh giá )

Yêu Anh Không Hối Hận - Chương 07

↓↓
"Học tỷ, chị ra ngoài trước đi."

bạn đang xem “Yêu Anh Không Hối Hận ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lý Gia Dung bất đắc dĩ, bàn về chức vị, trước mắt một quan toà, một kiểm sát, cô nào có địa vị nói chuyện? Huống chi hai người này tuyệt đối không chỉ vì chuyện công việc mà giằng co, tình cảm cũng là nhân tố chiếm một phần rất lớn.

Lý Gia Dung đi nhanh ra ngoài, mang theo mấy cảnh sát toà án rời đi, thuận tay giúp bọn họ đóng cửa lại. Mặc kệ như thế nào, A Dương chắc sẽ không đánh người! Chắc sẽ không đâu. Dù sao đó cũng là cô. . . . . . Là Tiểu Tuyền. . . . . .

Lúc này, Nghiêm Sĩ Dương trông rất nhếch nhác, trên mặt tràn đầy mồ hôi, áo sơ mi trắng trên người cũng nhăn nhúm, tay áo thì xắn tới khuỷu tay, thân hình cao lớn của anh đứng trước mặt cô: “Tại sao?"

Thẩm Bội Tuyền thở dài: “Lý do…em đã nói rất rõ ràng trên toà án."

KhoTruyenHay.Gq-----beti0609

"Cô ấy là Tiểu Quân . . . . . ."

Một câu nói khiến Thẩm Bội Tuyền nhất thời đỏ hốc mắt. Cô biết! Cô biết đó là Tiểu Quân, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được ánh mắt kinh hoảng của Tiểu Quân đêm hôm đó, nghe được tiếng thét thê lương tuyệt vọng của cô ấy!

Cô biết Tiểu Quân bị uất ức, cô biết chứ. . . . . .

Nước mắt Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên rơi xuống, lấy tay lau nhưng lại lau hoài không hết: “Súc sinh kia cường bạo Tiểu Quân, còn cầm đao khắc chữ trên người Tiểu Quân. Em biết không, trên người cô ấy, vết thương lớn nhỏ tổng cộng có hơn một trăm nơi, em có biết không, biết không?"

Thẩm Bội Tuyền cũng đỏ mắt: “Rốt cuộc muốn em nói thế nào? Dù biết là vậy, nhưng muốn giam giữ người hiềm nghi, kiểm sát viên có trách nhiệm phải đưa ra chứng cứ, điểm này anh nhất định biết rất rõ ràng. . . . . ."

"Mẹ kiếp! Hiện giờ còn ai quản việc đó!" Anh tức giận ra quyền, nặng nề đập bàn làm việc của cô, tài liệu trên bàn nhất thời rớt xuống đất, ly nước cũng lung lay, vẩy vài giọt nước ra ngoài.

Anh chỉ biết Tiểu Quân bị tên súc sinh kia làm thương tổn, tên súc sinh chết tiệt kia lấy việc làm nhục Tiểu Quân làm thú vui. Thậm chí. . . . . . thậm chí năm đó, bởi vì Tiểu Quân bị súc sinh kia cường bạo, mới rời khỏi anh!

Trong lòng Thẩm Bội Tuyền đau xót: “Nói như vậy, anh còn là nhân viên chấp pháp sao?"

"Còn em? Em cho rằng em làm như vậy là chính nghĩa sao? Mẹ kiếp! Đây là chính nghĩa mà em nói sao?" Nghiêm Sĩ Dương như muốn nổi điên.

Nhất là lúc nãy, khi anh tận mắt nhìn tên súc sinh Đường Vinh kia nghênh ngang rời khỏi Sở kiểm sát, ở trước mặt phóng viên sẵng giọng nói: “Kiểm sát viên làm việc không rõ ràng, nhưng mà Tổng giám đốc như anh đây nguyện ý tha thứ cho anh ta. . . . . .”

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp ~~

Thẩm Bội Tuyền nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra: “Anh chỉ dùng hai ba tờ giấy mà muốn em đồng ý bắt giữ người? Em không muốn phê bình anh, nhưng anh thái quá lắm rồi! Vì Tiểu Quân, anh cũng không nhớ phải làm công việc kiểm sát của mình như thế nào nữa. . . . . ."

"Đúng!" Nghiêm Sĩ Dương tức giận thừa nhận: “Anh nhìn thấy Tiểu Quân, anh thật sắp nổi điên. . . . . . Lòng anh đau như dao cắt."

Thẩm Bội Tuyền phát hiện chính mình sắp đứng không vững. Trước mặt cô anh thừa nhận anh nhìn thấy bạn gái năm đó, thấy bộ dáng Tiểu Quân như vậy, lòng anh đau… đau đến sắp nổi điên?!

Thẩm Bội Tuyền vẫn cố nhịn, cố gắng đứng vững! Cho dù hai chân cô đang run rẩy, cô cũng phải đứng vững. . . . . . đứng vững . . . . . .

Nghiêm Sĩ Dương đau lòng nhìn cô, anh không ý thức được mình đã nói cái gì, càng không nghĩ tới mình lại ở trước mặt cô nói ra như vậy, những lời kia giống như thừa nhận anh không quên được Tiểu Quân, vẫn luôn chưa từng quên Tiểu Quân!

Đau lòng như muốn nổi điên! Quay đầu, cô không biết mình còn có thể nói gì?

Ông trời, tỏ tình vào đêm đó là chuyện cười sao? Là sự trừng phạt sao? Trừng phạt cô động lòng, trừng phạt cô tham lam không cam nguyện làm bạn bè mà lại hy vọng tình cảm xa vời?

Nghiêm Sĩ Dương ôm đầu, anh như mất khống chế, khóc rống lên, vì Tiểu Quân phải chịu khổ nhiều năm như vậy, anh còn nghi ngờ cô, anh còn từng trách cô. . . . "Tiểu Quân tốt như vậy, là một cô gái tốt, tại sao lại phải gặp chuyện như vậy. . . . . Coi như chia tay, anh cũng không hy vọng cô ấy biến thành như vậy. . . . . ."

Thẩm Bội Tuyền đau xót, hốc mắt cũng ướt. Sao cô lại hi vọng? Cô chưa từng nghĩ tới việc thừa dịp mà nhảy vào. . . . . .

---Dien-Dan-Le-Quy-Don_____beti0609----

Nhảy vào. . . . . . Buồn cười! Cô lại chen chân vào giữa bọn họ. . . . . .

"Anh còn là kiểm sát viên sao? Anh không giúp được Tiểu Quân. . . . . .giương cao chính nghĩa, theo đuổi chân tướng, phát hiện chân lý…anh khinh…Tất cả đều là chó má!"

Cô nhìn anh, nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.

Nghiêm Sĩ Dương cũng nhìn cô, hai mắt của anh không có cô, anh trách cô, oán cô, không thể tiếp nhận việc cô đưa ra quyết định như vậy.

Tốt thôi! Cô sẽ để cho anh oán, oán đi! Cô không sao cả, nhiều lắm cũng chỉ quay về, quay về một đêm trướcđó, quay về thời điểm hai người vẫn là bạn bè, thậm chí quay về hơn mười năm trước, thời điểm hai người không quen biết nhau.

Thật ra thì Nghiêm Sĩ Dương biết rất rõ, dù có nói với Tiểu Tuyền cũng không được gì, tòa án cấp cao đã bác bỏ việc kháng cáo của anh, anh biết mình không thể làm được gì!

Nhưng đó là Tiểu Quân! Tiểu Tuyền không phải cũng biết Tiểu Quân sao, không phải rất quen thuộc với cô ấy sao? Tại sao? Tại sao Tiểu Tuyền không chịu giúp một tay? Tại sao?

Anh trêu tức cô, oán cô, bởi vì cô thay đổi. . . . . . thay đổi. . . . . .

Vì phát tiết, Nghiêm Sĩ Dương nắm chặt quả đấm, hung hăng đánh vào tủ sách thuỷ tinh bên cạnh. Cửa tủ bằng thủy tinh nhất thời vỡ vụn, bên trong trưng bày quyển lục pháp toàn thư mà mười năm trước anh tặng cho Thẩm Bội Tuyền.

Anh đánh thẳng vào trong tủ khiến bản lục pháp toàn thư rớt trên mặt đất! Tiếng thủy tinh bể doạ đến người vẫn đang chờ bên ngoài.

Lý Gia Dung vọt vào, vừa lúc nhìn thấy hai người giằng co. Một bên là Thẩm Bội Tuyền hờ hững, một bên là Nghiêm Sĩ Dương vừa buông quả đấm xuống, tay vẫn còn đang chảy máu.

Anh không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.

Người vừa đi, toàn thân Thẩm Bội Tuyền như mất hết hơi sức, cô cứ như vậy ngồi sững trên đất. Lý Gia Dung tiến lên muốn xem cô, xác nhận tình trạng của cô.

Thẩm Bội Tuyền lắc đầu, nhắm hai mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Nhưng cô không khóc, không khóc thành tiếng, chỉ yên lặng rơi lệ.

Lúc này cô lại mở mắt ra, dùng sức bò đến tủ sách bên cạnh, không để ý việc những miếng thuỷ tinh có thể làm cô bị thương, dùng tay nhặt quyển sách lên, ôm vào trong ngực.

Đây là quà anh tặng, là thứ mà cô vô cùng quý trọng. . . . . . Dù anh không cần, nhưng cô lại xem như trân bảo, so với mạng sống còn quan trọng hơn.

Thật may chuyện đêm hôm đó không có nhấc lên gợn sóng quá lớn, ít nhất viện trưởng của toà án và người đứng đầu ở Sở kiểm sát không phát hiện, mà Thẩm Bội Tuyền cũng không có kháng nghị với Sở kiểm sát chuyện Nghiêm Sĩ Dương chạy tới náo loạn, nên chuyện này coi như bỏ qua.

Lý Gia Dung nghĩ, tủ sách thủy tinh bị phá, tìm nhân viên tạp vụ tới dọn dẹp là được. Hồ sơ rơi tán loạn trên đất, bỏ chút thời sắp xếp lại là ổn…cô là phụ tá của quan toà thì nên làm những chuyện này.

Từ ngày đó trở đi, Thẩm Bội Tuyền trở nên trầm lặng hơn, mỗi ngày đều vùi đầu vào công việc. Mỗi ngày trôi qua, ngoại trừ lúc mở phiên toà, ngoài ra cô không nói một câu nào.

Thậm chí mấy ngày nay, cô đều ở lại tòa án, không chịu về nhà, không ngừng dùng công việc mê hoặc chính mình. Mệt mỏi thì nằm sấp lên bàn ngủ, rạng sáng khoảng 2, 3 giờ lại thức dậy tiếp tục công việc, mặc dù hiệu suất tăng nhiều, nhưng chắc chắn tình trạng sức khoẻ cũng chịu ảnh hưởng.

Lý Gia Dung nhìn thấy vậy, trong lòng cũng muốn hoảng lên, nhưng lại không biết nên nói như thế nào?!

Vụ án của Uông Ánh Quân hiện đang bị kẹt lại ở đó. Uông Ánh Quân là bạn gái trước của Nghiêm Sĩ Dương, mà Tiểu Tuyền đã thích A Dương rất nhiều năm, vốn cho Tiểu Quân đã rời đi, tìm được hạnh phúc, rốt cuộc Tiểu Tuyền có thể cùng A Dương ở chung một chỗ, nhưng hiện tại có lẽ rất khó.

Nhìn Nghiêm Sĩ Dương bất bình thay cho Tiểu Quân, thậm chí vì Tiểu Tuyền không chịu giam giữ Đường Vinh mà chạy tới đây náo loạn, làm cho người ta rất khó không liên tưởng đến, A Dương vẫn còn thích Tiểu Quân!

Khó trách ngày đó Tiểu Tuyền rơi lệ, mặc dù không có khóc thành tiếng. Nhưng trong trí nhớ của Lý Gia Dung, dường như cô chưa từng thấy Tiểu Tuyền khóc, ngày đó có lẽ là lần đầu tiên!

Sau đó, Thẩm Bội Tuyền khôi phục như bình thường, cô vẫn làm việc, vẫn mở phiên toà. Nhưng Lý Gia Dung cảm thấy đây là một trở ngại lớn với Tiểu Tuyền!

Thân là học tỷ, là người luôn chăm sóc, giúp đỡ Tiểu Tuyền, vì muốn xác định hiện tại trong lòng Nghiêm Sĩ Dương nghĩ gì, có phải lại động lòng với Tiểu Quân hay không? Nên Lý Gia Dung quyết định tự thân xuất mã, đi gặp tên kia để tìm câu trả lời.

Xế chiều hôm nay, Lý Gia Dung thừa dịp Thẩm Bội Tuyền mở phiên tòa, len lén từ toà án chạy đến Sở kiểm sát để tìm gặp Nghiêm Sĩ Dương.

Thành thật mà nói, phụ tá của quan toà chạy tới Sở kiểm sát tìm người là chuyện rất bình thường, nhưng tìm kiểm sát viên thì lại là chuyện khác. Huống chi Lý Gia Dung còn là phụ tá của Thẩm Bội Tuyền, mà mấy ngày trước, bởi vì Thẩm Bội Tuyền quyết định không giam giữ Đường Vinh mà thanh danh của cô được lan truyền rộng rãi.

Nghiêm Sĩ Dương khó chịu, đi đến công viên nhỏ gần Sở kiểm sát, anh đang nghiên cứu vụ án, điều tra các chứng cứ khác, cũng đang lâm vào bế tắc, không tìm được đường ra, giờ lại bị người khác cắt ngang như vậy, dĩ nhiên là khó chịu.

"Học tỷ, có chuyện gì?" Giọng nói của anh vô cùng không tình nguyện.

Lý Gia Dung cũng không tức giận: “Còn biết tôi là học tỷ của cậu sao? Cậu cũng thật lễ phép!"

Thân hình anh cao lớn ngồi trên ghế đá ở công viên: “Bây giờ tôi đang vội, xin hỏi học tỷ rốt cuộc có chuyện gì?"

Lý Gia Dung cảm thấy Nghiêm Sĩ Dương đúng là làm người khác không thích nổi, không biết tại sao Tiểu Tuyền lại có thể ngây ngốc thích cậu ta mười năm. Chẳng lẽ, người tình trong mắt hóa Tây Thi? Không đúng, Tây Thi là nữ, Nghiêm Sĩ Dương cũng không phải là nữ. . . . . . "Bây giờ cậu tính toán như thế nào?"

"Cái gì như thế nào?"

"Tiểu Quân!"

Vừa nhắc đến tên của cô gái kia, sắc mặt của Nghiêm Sĩ Dương trầm xuống, trong lòng đau đớn không thôi: “Tôi còn đang điều tra, tôi cũng không tin Đường Vinh có thể thoát tội. Vị hôn phu, vị hôn thê? Hành vi tình dục bình thường? Lừa gạt ai vậy! Có quỷ mới tin. . . . . ."

"Tôi không phải hỏi vụ án, tôi nói tới chuyện ngày hôm đó, cậu làm ầm ĩ với Tiểu Tuyền như vậy, rốt cuộc cậu muốn như thế nào?"

Nhớ tới ngày ấy, Nghiêm Sĩ Dương cũng cảm thấy rất phiền: “Có thể như thế nào? Làm ầm ĩ thì cũng đã ầm ĩ rồi. . . . . ."

"Cậu không cảm thấy mình có lỗi chút nào sao?"

"Tiểu Tuyền nên bắt giữ Đường Vinh . . . . . . Ôi! Làm gì đánh tôi?"

Lý Gia Dung nặng nề gõ vào đầu Nghiêm Sĩ Dương, giống như đang dạy dỗ đứa con trai năm tuổi của cô: “Kiểm sát viên như cậu đúng là vô dụng! Không phải cậu đã thi tư pháp sao, luật pháp cậu học đều bỏ đi hết rồi hả?!"

". . . . . ."

"Trở về học lại các điều luật đi, Tiểu Tuyền xử lý không có sai, tòa án cấp cao bác bỏ kháng cáo, không phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?"

"Nhưng Đường Vinh phạm vào tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, hình phạt nặng nhất là từ bảy năm trở lên . . . . . ."

"Ngu ngốc! Rốt cuộc làm sao mà cậu có thể làm kiểm sát viên được vậy? Theo luật, nếu đã phạm trọng tội thì sẽ không thể trở thành lý do tạm giam giữ." Cô cần phải giúp Tiểu Tuyền nói chuyện: “Ở trên phiên toà, Tiểu Tuyền đã giúp cậu rồi, kiểm sát viên động một chút là mở miệng mắng bị cáo như cậu, ở toà án khác, nhất định là bị đuổi ra ngoài ngay lập tức, còn để cho cậu ở lại mắng chửi người khác như vậy sao!"

"Cứ nhìn thấy tên súc sinh Đường Vinh kia, tôi liền khó chịu á!"

"Thật chỉ như vậy sao?" Cô đột nhiên hỏi.

"Có ý tứ gì?"

Lý Gia Dung nhìn anh, nói ra lo lắng trong lòng, cô tin đây cũng là lo lắng của Tiểu Tuyền, mà Tiểu Tuyền vẫn luôn không dám nói. "Bình thường đầu óc cậu rất rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện chỉ dùng hai ba tờ giấy lại kêu toà án bắt giữ người. . . . . . Cậu thành thật nói đi, có phải vì vụ án này có liên quan đến Tiểu Quân, nên cậu mới có thể biến thành như vậy không? Có phải cậu vẫn thích Tiểu Quân không?"

Nghiêm Sĩ Dương lại bộc phát, anh đứng lên, dùng sức đạp ghế: “Mẹ kiếp! Tại sao mấy người đều nghĩ đến chuyện như vậy? Tại sao?"

". . . . . ."

"Người nào cũng đều nói như vậy, mẹ kiếp. . . . . ."

"Bởi vì biểu hiện của cậu làm cho người ta có loại cảm giác này."

Nghiêm Sĩ Dương thở dốc, tức giận và kinh ngạc: “Tôi là kiểm sát viên, Tiểu Quân là người bị hại. Con mẹ nó!… Tôi không nên giúp cô ấy sao?"

"Cậu là kiểm sát viên, nhưng lại quên làm như thế nào để giam giữ người bị hiềm nghi? Nếu như không phải dính dáng đến tình cảm riêng tư, cậu sẽ quên hết những ‘thường thức cơ bản’, những điều quan trọng như vậy sao? Cậu lừa gạt quỷ à!" Cô gằn giọng, còn nhấn mạnh bốn chữ “thường thức cơ bản”.

"Tôi. . . . . ."

Lý Gia Dung không muốn nói nhiều với anh: “Nghiêm Sĩ Dương, cậu còn yêu Tiểu Quân hay không, tôi cũng không thèm để ý, tôi cũng không có tư cách quản cậu, nhưng cậu nghe cho rõ, đừng có dùng cái cớ này rồi đổ lên đầu Tiểu Tuyền!"

Nhớ tới đêm hôm đó, Tiểu Tuyền quỳ trên mặt đất dọn dẹp những thứ kia, nhìn Tiểu Tuyền ôm quyển lục pháp toàn thư, hình ảnh đó, cảnh tượng đó, cứ nghĩ đến, Lý Gia Dung lại cảm thấy đau lòng đến tột đỉnh.

"Tôi. . . . . . Tôi nào có?"

"Tôi nói thẳng với cậu, Tiểu Tuyền yêu cậu nhiều năm như vậy, nếu như cậu không thể đáp lại, thì cách xa cô ấy một chút, đừng có tổn thương cô ấy nữa."

"Tại sao lại nói qua chuyện khác? Tôi với Tiểu Tuyền chỉ xảy ra một chút tranh chấp trong công việc. . . . . ."

"Công việc? Tự cậu phân biệt rõ ràng được sao?" Lý Gia Dung đứng lên: “Cậu không cần trả lời tôi, tự trả lời chính mình là được rồi."

Vốn cô định đi, nhưng còn có một số lời không thể không nói: “Tôi nghe được hai người nói chuyện, cậu chất vấn Tiểu Tuyền, hỏi cô ấy chính nghĩa là cái gì. Tôi cho cậu biết, tôi biết Tiểu Tuyền nhiều năm rồi, cô ấy không hề có lỗi với người nào, bao gồm cậu, bao gồm Tiểu Quân. Tiểu Tuyền không nói, nhưng tôi biết, cậu cứ như vậy mà nghi ngờ cô ấy thì so với việc giết cô ấy còn tàn nhẫn hơn! Nghiêm Sĩ Dương, tôi không muốn mắng cậu, nhưng cậu thật sự rất đáng giận!" Nói xong liền rời đi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Văn minh xí xổm

Văn minh xí xổm

"Giờ thì giữa cái hố xí này và con... Bố chọn đi!!!". *** Chiều hè nắng chang chang,

28-06-2016
Bây giờ ba ở đâu?

Bây giờ ba ở đâu?

Mẹ làm thư ký văn phòng nên dễ bị lôi cuốn. Tôi hơi khó chịu vì chiếc váy đầm mẹ

30-06-2016
Duyên phận trong đời

Duyên phận trong đời

Chuyện này giải thích cho những cuộc tình dù giữa họ quả thực không có vấn đề gì

24-06-2016
Đi về phía biển

Đi về phía biển

Tặng Khoa. Con sóng lớn ngoài biển khơi. Em không cần một vị trí có thể gọi tên trong

24-06-2016
Nếu anh đi bộ đội

Nếu anh đi bộ đội

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Nếu anh

25-06-2016