Lúc hai người Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương tan việc, rời khỏi toà án cũng đã mười giờ tối. Trùng hợp là bọn họ xong việc cùng lúc nên hẹn nhau cùng đi.
bạn đang xem “Yêu Anh Không Hối Hận ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Cũng không có gì!"
"Còn nói không có, trên tòa án tự nhiên anh bật cười, không phải cười nhạo em chứ?" Thanh âm êm dịu nhưng giọng điệu lên án lại rất nặng, là phương thức nói chuyện điển hình của Thẩm Bội Tuyền.
Anh cảm thấy căng thẳng, sợ cô hiểu lầm: “Không phải, không phải, anh. . . . . . anh nhớ tới chuyện trước kia, trước kia chúng ta cùng nhau chạy bộ ở sân trường, sau đó còn khảo bài nhau."
Nghĩ tới, cô cũng cười, hai người tiếp tục đi, đi đến chỗ quẹo, cách chỗ làm càng lúc càng xa, tâm tình cũng càng lúc càng nhẹ nhõm.
"Vậy bây giờ anh còn muốn chơi trò khảo điều luật không?"
Gương mặt điển trai như muốn sụp xuống: “Đừng!"
Cô lắc đầu bật cười: “May mắn giờ anh đã là nhân viên chấp pháp."
Anh đi theo bên người cô, thể hiện một chút động tác để biểu hiện rằng anh luôn chăm sóc cô mọi nơi, ví dụ như để cô đi bên trong, để cô đi phía trước một chút...
Nhìn tay cô nhẹ nhàng lắc lư, Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên muốn nắm tay cô, nhưng lại không đủ dũng khí, nên cứ đưa ra rồi lại rút về!
Bàn tay của Nghiêm Sĩ Dương cứ duỗi rồi lại rút, duy trì một khoảng cách nhất định với tay của Thẩm Bội Tuyền.
Mắt thấy sắp chạm đến, nhưng rồi lại rụt về, trong lòng Nghiêm Sĩ Dương tự mắng mình là kẻ vô dụng. Vào lúc này, Thẩm Bội Tuyền đột nhiên dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt ảo não của anh.
Cúi đầu, thấy tay của anh dừng ở giữa không trung, cô cười: “Anh muốn nắm tay em sao?"
Bộ dạng lúc này của Nghiêm Sĩ Dương giống như đứa bé bị phát hiện ăn trộm đồ. Đây là lần đầu tiên anh thấy xấu hổ, mặt cũng đỏ lên.
Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, chủ động nắm tay của anh.
Cô… cô… cô. . . . . . Cô nắm tay anh?
Cô biết mình kích động, nhưng đây không phải là một ngày, hai ngày, mà là mười năm, đoạn tình cảm đơn phương này nói sao cũng nói không rõ.
"Tiểu Tuyền, em còn nhớ, em từng nói rất thích một nam sinh, thế nhưng anh ta lại thích người khác, cho nên em nguyện ý chúc phúc cho anh ấy. . . . . . Người nam sinh kia là ai?"
"Trí nhớ của anh sao lại tốt như vậy chứ?" Chuyện cũng đã nhiều năm như vậy.
Nói đến cũng buồn cười, đoạn đối thoại này đã trôi qua nhiều năm như vậy mà anh vẫn không quên được, lại thường hay nghĩ tới, muốn biết cái người may mắn đó là ai? Rốt cuộc là kẻ nào có phúc đức như vậy được Tiểu Tuyền thích?
Đáng chết! Anh thật sự để ý, vượt qua cả tưởng tượng của anh!
"Anh trả lời em trước đã, em hỏi anh...anh có còn nghĩ về Tiểu Quân không?"
Nghiêm Sĩ Dương suy nghĩ một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nghĩ, bởi vì anh và cô ấy đã từng kết giao, nhưng bây giờ cũng không còn, bởi vì trải qua nhiều năm như vậy, chắc cô ấy cũng đã gả cho người khác."
Đây là mối tình đầu thời thiếu niên, tuy để lại ấn tượng rất sâu, rất đau nhưng sức mạnh của thời gian vẫn lớn hơn, tuy cô ấy đã từng là người trong lòng anh, nhưng trải qua nhiều năm chia lìa, loại cảm giác thích đó đã sớm phai nhạt, nhạt đến mức chính anh cũng không xác định được là nó có từng tồn tại hay không.
Ngược lại, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn ở bên anh, vẫn luôn bên cạnh anh, chưa từng rời đi, cũng chưa từng từ bỏ. Cô khích lệ anh, cổ vũ anh.
"Em vĩnh viễn không quên được ngày mà anh mang theo Tiểu Quân xuất hiện trước mặt em. . . . . . Mặc dù nói muốn chúc phúc cho anh, nhưng vẫn cảm thấy rất khổ sở."
Cổ họng Nghiêm Sĩ Dương căng thẳng, vì cô mà đau lòng: “Tại sao em không nói cho anh biết?"
"Nói cho anh biết, để anh bắt cá hai tay à?"
"Anh. . . . . ."
"Em biết rõ, anh sẽ không làm như vậy." Thẩm Bội Tuyền cười, nắm tay anh thật chặt: “Chỉ có thể nói, chúng ta quen biết không đúng thời gian."
"Có lẽ a...!"
Cô nhìn anh, cảm thấy anh thay đổi thật nhiều, anh đã biết thu liễm, không còn liều lĩnh nữa, năm tháng và thất bại đã tôi luyện, mài dũa tâm trí anh. Tuy có lúc tính cách anh y như đứa bé, tự tin kiêu ngạo, nhưng so với trước kia thì thành thục, chững chạc hơn nhiều.
Nhìn về vụ án là thấy, anh đã đi sâu vào điều tra xuất thân, bối cảnh của bị cáo, phát giác bị cáo là người đáng thương, mặc dù phạm tội nhưng không phải là kẻ đại gian đại ác.
Cô bị anh ảnh hưởng, tâm huyết cũng sôi trào theo. Về vụ án của Hồng Chí, cô xử hai năm tù, nhưng hoãn án ba năm, trong vòng ba năm chỉ cần không tái phạm tội, thì có thể được miễn án. Nói cách khác, Hồng Chí có thể tiếp tục ở cùng với mẹ, không cần phải ngồi tù.
"Thật ra thì anh cũng rất ngốc, nếu không phải học tỷ nói với anh, chắc anh cũng không nghĩ ra." Không nghĩ ra anh đã bị cô chinh phục, không nghĩ ra anh đã đón nhận cô, yêu cô. . . . . .
"Học tỷ nói gì với anh?" Cô thật tò mò.
"Học tỷ nói anh nên có chút lương tâm, nhìn lại xem mười năm nay ai là người làm bạn với anh. Học tỷ còn nói, có rất nhiều người theo đuổi em, nói anh không phải là người duy nhất."
"Cho nên anh muốn báo ân? Hay là dựa theo bản năng, muốn cạnh tranh?"
Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Không phải, dĩ nhiên không phải."
Thẩm Bội Tuyền cũng rất nghiêm túc, cô muốn có được câu trả lời. Cô không phải loại con gái vì tình cảm mà u mê, cô đã nói cô có thể cả đời che giấu tình cảm, cả đời làm bạn bè tốt nhất của anh.
"Tiểu Tuyền, anh thích em." Anh biết, anh phải cho cô đáp án rõ ràng. Những năm gần đây khi cô làm bạn với anh, chăm sóc anh, những thứ cô bỏ ra cũng đã nói rõ tình cảm của cô.
Anh quá ngốc, ngốc đến không thấy rõ, còn tưởng rằng mình đáng thương, tưởng rằng mình không có ai yêu, thì ra mười năm nay đều có cô ở bên anh, anh thật là người may mắn nhất thế giới.
Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, hốc mắt đã ướt, cô cười, gật đầu một cái rồi nắm tay anh đi về phía trước. Cô luôn che giấu kích động, sợ bị người khác phát hiện mình đang mất khống chế.
Nhưng cô đang rất vui mừng, thật. . . . . ."Em cũng thế. . . . . ."
Anh rất vui mừng, dừng bước lại, ôm lấy cô.
Thẩm Bội Tuyền cười, muốn vùng vẫy, nhưng anh không thả, hai người ôm nhau thật chặt. Dù sao cũng đã ra khỏi tòa án, cũng không ai nhìn thấy được, mà cho dù thấy được thì đã sao?
Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nghe tiếng kêu gào. Nghiêm Sĩ Dương sợ có người tấn công nên đẩy Thẩm Bội Tuyền ra sau lưng để bảo vệ, nhưng khi quay đầu lại, bọn họ phát hiện người đó là một cô gái!
Bước chân cô gái lảo đảo, quần áo xốc xếch, trông cực kỳ nhếch nhác. Với trực giác nghề nghiệp, anh lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, giống như ngửi thấy mùi tội phạm.
Cô gái kia đến gần bọn họ thì té xuống, Nghiêm Sĩ Dương lập tức buông Thẩm Bội Tuyền ra, tiến lên đỡ cô gái, Thẩm Bội Tuyền cũng lộ vẻ lo lắng, ở một bên đỡ phụ.
Hai người còn chưa kịp nhìn về cô gái thì thấy phía trước có tiếng kêu gào, dường như một đám đàn ông đang đuổi theo cô gái này, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy có người thì lập tức chạy mất.
"Cô gì ơi… Cô. . . . . ."
Cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền, bọn họ cũng sợ ngây người. Cô. . . . . . Là cô. . . . . .
Cô gái nhìn thấy bọn họ, nước mắt rơi xuống như đê vỡ, cảm thấy xấu hổ, cảm thấy nhục nhã, cảm thấy không còn mặt mũi, cô thét lên một tiếng: “A ~~" sau đó ngất đi.
"Tiểu Quân. . . . . ."
Tiểu Quân. . . . . .
Tình huống này khiến Thẩm Bội Tuyền vô cùng sợ hãi, đến bây giờ vẫn không thể tin được!
Dựa vào phán đoán của mình, Nghiêm Sĩ Dương nhận định việc này chắc chắn có liên quan đến việc phạm tội. Anh cũng không để ý đến Thẩm Bội Tuyền, kêu xe cứu thương rồi trực tiếp ôm Uông Ánh Quân đến bệnh viện, đồng thời thông báo cho cảnh sát vàkiểm sát viên.
Cô trở về nhà một mình.
Sau khi về đến nhà, cô không biết mình nên làm cái gì. Đến giờ cô vẫn còn không thể thoát khỏi sự sợ hãi, không có cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ.
Một đêm khó ngủ… Trong đầu cô toàn nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Quân, và tiếng thét chói tai của cô ấy. Mấy năm nay rốt cuộc Tiểu Quân đã trải qua chuyện gì? Sao cô ấy lại như vậy?
Một người vốn dĩ đã bị lãng quên, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ, lại còn xuất hiện với bộ dáng bi thảm, thật khiến người ta không kịp phản ứng. Rốt cuộc Thẩm Bội Tuyền mất ngủ cả đêm. Cô đi đến toà án với đôi mắt gấu mèo và tinh thần không tốt, tiếp tục giải quyết đống công việc như núi kia.
Học tỷ nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô không nói một câu, chỉ lắc đầu một cái, sau đó xử lý công văn, thẩm duyệt hồ sơ, viết bản án.
Cô đang suy nghĩ gì? Có lẽ cô đang sợ! Tiểu Quân biến mất nhiều năm như vậy, nhưng nay cô ấy lại xuất hiện, có phải tất cả sẽ thay đổi hay không?
"Tại sao mình có thể nghĩ như vậy. . . . . .?" Thẩm Bội Tuyền tự trách mình, sao có thể vì tình cảm riêng tư mà trở nên lạnh lùng như vậy, hình như Tiểu Quân gặp phải đả kích rất lớn, đả kích đó nhất định rất nghiêm trọng, không biết như thế nào? Những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không kềm chế được, cô gọi điện thoại di động hỏi Nghiêm Sĩ Dương, điện thoại đổ chuông nhưng lại không có ai nghe. Sau đó cô lại gọi đến Sở kiểm sát tìm Nghiêm Sĩ Dương, nhưng không có nói tên của mình, đối phương chỉ nói kiểm sát Nghiêm vừa bắt giữ nghi phạm, bây giờ vẫn đang lấy khẩu cung.
Liên lạc không được. . . . . . Anh ta thật là, dù thế nào đi nữa thì tối hôm qua cô cũng chính mắt nhìn thấy sự việc, chẳng lẽ nói cho cô biết một tiếng cũng không được, để cô biết rõ tình hình, không cần phải lo lắng nữa.
Học tỷ Lý Gia Dung ngồi ở bàn làm việc bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô: “Tiểu Tuyền, hôm nay có chuyện gì sao, có vẻ như em không được tập trung?"
"Không có việc gì." Cô lắc đầu nói.
Nói không có việc gì là gạt người, không biết sao cô cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra, cũng sẽ rất nghiêm trọng, điều này làm cô thật lo lắng.
Học tỷ tiếp tục xử lý công việc của mình.
Thẩm Bội Tuyền an tĩnh được một lát thì lại bắt đầu gọi điện thoại, cố gắng liên lạc với Nghiêm Sĩ Dương, nhưng vẫn không có kết quả. "Học tỷ, Sở kiểm sátbên kia có chuyện gì không?"
"Sao lại hỏi đến Sở kiểm sát? Có chuyện gì sao? Vụ án có vấn đề gì à?"
"Không phải, hôm nay bọn họ có đưa tin người nào, hoặc đang điều tra vụ án nào không?"
Học tỷ lắc đầu: “Không có nghe nói! Tiểu Tuyền, em quên sao? Chuyện của Sở kiểm sát, chúng ta không nhất định sẽ biết. Toà án của chúng ta với bộ phận của bọn họ là riêng biệt. Bọn họ muốn làm cái gì cũng sẽ không báo cho chúng ta biết!"
Đúng a! Cô thật là…lo lắng đến u mê: “Đúng rồi . . . . .Em quên mất." Cô cười khổ, cười mình ngốc, ngốc đến mức ngay cả những chuyện cơ bản cũng quên.
Thẩm Bội Tuyền không hỏi nữa, cô không nên tiếp tục phân tâm, như vậy thật không giống cô. Nếu đã làm việc thì phải chuyên tâm, không nên nghĩ đông nghĩ tây, nếu không sẽ không công bằng với những đương sự đang chờ cô phán quyết.
Trải qua lần tự thuyết phục, Thẩm Bội Tuyền thu lại suy nghĩ, chuyên tâm làm việc, kiểm duyệt, sắp xếp tư liệu, tổ chức mở phiên toà. Học tỷ cũng như bình thường, bận rộn giúp cô một tay.
Qua hết buổi trưa, rồi lại qua buổi chiều, cô bận đến nỗi quên luôn chuyện xảy ra tối hôm qua, những án kiện chất đống như núi này đã chiếm hết tâm tư của cô.
Công việc hàng ngày chính là như vậy, thời gian vĩnh viễn không đủ dùng. Đồng hồ đã điểm…. cô hoài nghi ai đó đã chỉnh giờ, chứ không sao chưa gì đã 5 giờ chiều?
Cô duỗi người, hoạt động gân cốt một chút, nhìn đồng hồ, cô kinh ngạc khi thấy một ngày lại trôi qua. Dừng lại công việc cũng là lúc tất cả lo lắng đều trở lại.
Nhìn điện thoại, cô do dự không biết có nên gọi điện hỏi thăm một chút hay không? Nào có ai như vậy, tối ngày hôm qua còn mới tỏ tình với nhau, mặc dù không cần dính như keo sơn, nhưng ít nhất anh ta cũng nên gọi điện cho cô chứ?
Cho dù . . . . . gặp lại Tiểu Quân, thì cũng nên điện thoại cho cô.
Tuy không muốn nghĩ theo chiều hướng đó, vì nghĩ như vậy có vẻ như cô rất không độ lượng, nhưng cô cũng là con gái mà! Cô đã đặt hết tâm tư, tình cảm vào, làm sao có thể không nghĩ đây?
Nhưng lý trí của cô vẫn tự an ủi mình, Sĩ Dương là kiểm sát viên, tập trung điều tra tội phạm là chức trách của anh, có lẽ cả ngày hôm nay anh rất bận, bận đến nỗi không có thời gian chú ý đến cô, việc này cũng dễ hiểu mà.
Thẩm Bội Tuyền, cô là người lý trí, phải suy nghĩ thoáng, có biết không. . . . . .
"Ôi trời ơi!!!. . . . . ." Học tỷ đột nhiên mở cửa vọt vào.
Thẩm Bội Tuyền nhìn về phía người đang chạy vào, vẻ mặt học tỷ kinh hoàng, sắc mặt hốt hoảng, giống như đang chịu đựng điều gì rất khủng khiếp. "Học tỷ, làm sao vậy?"
"Rút trúng rồi, rút trúng toà án của chúng ta, Tiểu Tuyền, em phải chuẩn bị mở phiên toà giam giữ rồi. . . . . ." Học tỷ giống như tuyển thủ marathon, ngàn dặm chạy tới báo tin.
"Mở phiên toà giam giữ cũng không phải lần đầu tiên, làm gì khẩn trương như vậy?"
"Là vụ án của A Dương, sáng sớm hôm nay Đường Vinh được đưa đến để tra hỏi, hiện tại bọn họ muốn xin tòa án lệnh giam giữ."
Chương trước | Chương sau