XtGem Forum catalog
Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 127
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 59

↓↓
Cô tự tin cho rằng Lăng Thiếu Đường yêu mình, nhưng hôm nay cô đã phải nghi ngờ điều này!

bạn đang xem “Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lăng Thiếu Đường hẳn là không quên được An Vũ Ân, nếu không sẽ không có phản ứng mạnh như vậy.

Nếu anh ấy thật sự đã buông bỏ cô ấy, hoặc là yêu cô nhiều đến vậy thì anh có thể dễ dàng buông thù hận trong lòng xuống. Nếu đúng như lời anh nói, An Vũ Ân là chuyện đã qua thì tại sao đến giờ anh vẫn không thản nhiên đối mặt?

Anh có biểu hiện như vậy, chỉ có thể chứng tỏ một điều, người anh yêu sâu đậm chính là An Vũ Ân!

Kỳ Hinh đè chặt tay lên ngực, cô cảm thấy rất đau thương, die♔ndanleq♔uydon cảm giác ấy khiến cô không hít thở nổi.

Ghen tị! Đúng, cô thật sự rất ghen tị với An Vũ Ân!

Cô ghen tị vì An Vũ Ân có được một trái tim hoàn chỉnh của Lăng Thiếu Đường, được Lăng Thiếu Đường để tâm, được Lăng Thiếu Đường yêu thương.

Cô rời tầm mắt, không nhìn vào nét mặt có phần tức giận của Lăng Thiếu Đường. Lúc này, cô sợ không dám hỏi anh có còn yêu An Vũ Ân hay không, vì cô thật sự không dám đối mặt với hiện thực, cũng giống như cô không dám hỏi Lăng Thiếu Đường có yêu mình không.

Kỳ Hinh nhìn đi chỗ khác, cố gượng cười khiến người ta nhìn vào cũng phải đau lòng. Cô hé mở đôi môi anh đào:

- Anh đã không muốn nói thì em sẽ không hỏi lại nữa!

Giọng nói êm ái có chút đau lòng.

Lăng Thiếu Đường nóng lòng muốn vuốt tóc cô.

Kỳ Hinh không truy hỏi, thậm chí còn thể hiện được sự cô đơn và đau lòng khiến anh càng thêm nôn nóng.

Anh không biết mình bị làm sao nữa, một mặt anh không muốn để Kỳ Hinh biết chuyện liên quan đến An Vũ Ân, nhưng mặt khác, anh không muốn nhìn thấy sự buồn lòng của Kỳ Hinh.

Anh nắm chặt tay lại, cố gắng kìm nén sự mâu thuẫn trong lòng, cầm một bộ quần áo rồi mở cửa phòng ra...

- Đường... – Kỳ Hinh kinh hãi, thốt lên.

Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường đầy tình cảm, anh cố gắng giữ giọng bình thường, hờ hững nói một câu:

- Em cứ ngủ trước đi, đừng chờ anh!

Rầm!

Kèm với tiếng sập cửa, diend☮anleq☮uydon trái tim của Kỳ Hinh cũng như con bướm xinh đẹp đột nhiên rơi xuống...

Cô không đuổi theo anh ra ngoài mà vùi mình trên giường, ôm chặt lấy chiếc gối ôm mềm mại, cơ thể bé bỏng hơn run lên.

Lạnh quá! Tại sao lại lạnh như vậy chứ?

Ánh trăng len lỏi qua tầng mây chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Khuôn mặt trắng trẻo ấy giờ lại hơi tái nhợt, đôi mắt cũng bị sự cô đơn và đau buồn lấp đầy.

Bốn phía đều yên tĩnh. Cô tắt đèn đi, vùi bản thân vào trong đêm tối, ngón tay bấu chặt lấy gối ôm.

Trái tim đau lắm, đau đớn vỡ nát! Trái tim đang khóc, vì cô nghe thấy tiếng nước mắt rơi!

Không phải cô đã đoán được rồi sao, yêu Lăng Thiếu Đường là đau khổ, đây là chuyện cô đã biết từ lâu, đáng lẽ trái tim không nên đau khổ đến vậy!

Mái tóc dài của cô xõa trên giường, dường như không còn vẻ mềm mại, đáng yêu và phong tình thường ngày mà trong bóng tối lại mang một nét đẹp cô đơn khiến cô càng thêm cô tịch... Ánh trăng kéo dài bóng cô, hai hàng nước mắt tuôn rơi, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại! Khi Lăng Thiếu Đường nặng nề kéo bước chân trở lại phòng ngủ, anh thấy Kỳ Hinh đang nằm trên giường. Cơ thể bé bỏng của cô ôm chặt lấy chiếc gối ôm, dường như một đứa trẻ mất đi cảm giác an toàn, đang cố gắng kiếm tìm sự ấm áp. Chiếc đèn trên tường bị tắt đi, không còn tỏa ra ánh sáng dịu dàng lãng mạn nữa, chỉ còn ánh trăng chiếu vào phòng, tinh tế như giọt nước mắt của Kỳ Hinh. Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng ngồi xuống giường, Kỳ Hinh đang nhắm chặt hai mắt, trên gò má trắng trẻo còn lưu lại vệt nước mắt, mà thông qua chiếc gối bị ướt, anh biết khi anh đi, cô đã khóc. Anh đau lòng, định giơ tay vuốt nhẹ má cô, nhưng bàn tay lơ lửng giữa không trung rồi lại chậm rãi buông xuống. Anh chậm rãi nằm xuống, vươn tay vòng qua người Kỳ Hinh, để cô ôm lấy anh. Hàng lông mi cô khẽ run lên, Lăng Thiếu Đường biết cô chưa ngủ. Phần lưng của Kỳ Hinh vừa tiếp xúc với vòm ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường, cô cảm thấy cực kì đau xót, người đàn ông dịu dàng này tại sao lại không thuộc về cô? Lăng Thiếu Đường chống khuỷu tay lên, tay kia nhẹ nhàng xoay người Kỳ Hinh lại, để cô đối mặt với anh. - Hinh Nhi, em giận à? Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng điệu mềm nhẹ đầy trìu mến. Kỳ Hinh chậm rãi mở to mắt ra, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đen như màn đêm của anh khiến cô hơi sợ. - Không có! Cô đáp lại có phần giận dỗi, giọng nói hơi khàn khàn. Nói xong, cô cắn chặt răng, cố nén bi thương trong lòng. Lăng Thiếu Đường nhìn cô, sau đó đưa tay lên môi cô để cô không cắn môi nữa. - Em đừng vì anh mà khóc! Ngốc ạ! Một giọt nước mắt trào ra, chảy xuống gò má, sau đó chảy đến lòng bàn tay của Lăng Thiếu Đường. Cô nắm chặt lấy bàn tay to của anh, dùng răng cắn ngón tay anh, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô khóc mà không hề có tiếng động nào. Lăng Thiếu Đường không hề nhíu mày lại dù chỉ một cái, diʊendaʊ.nleqʊuydʊon anh chấp nhận sự phát tiết của kh. Thật ra, anh hy vọng cô có thể khóc to ra, bởi vì Kỳ Hinh khóc như này lại càng khiến anh thêm đau lòng! Thật lâu sau, Kỳ Hinh đã khóc mệt, cũng phát tiết xong, cô tùy ý để Lăng Thiếu Đường ôm mình vào lòng, ánh mắt không biết đã phiêu đến nơi đâu. - Hinh Nhi, nhìn vào mắt anh! Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng nói. Anh không muốn thấy Kỳ Hinh như thế này. Rõ ràng cô đang ở trong lòng anh, vậy mà thần trí như đang ở nơi đâu vậy! Kỳ Hinh ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đẹp đầy đau thương. Hơi thở nóng bỏng của Lăng Thiếu Đường bao vây lấy cô, anh đau lòng nói với Kỳ Hinh: - Hinh Nhi, thật ra không phải là anh không dám đối mặt với chuyện này, mà là... anh không biết phải nói với em như thế nào! Giọng nói đè nén có thể nghe ra anh đang ẩn giấu sự đau khổ trong lòng. Kỳ Hinh hơi run lên, cô yên lặng nhìn vào đôi mắt đau khổ của Lăng Thiếu Đường, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn mặt anh tuấn, nhẹ nhàng lên tiếng: - Đường, anh không cần nói nữa. Em... em không cần thiết phải biết chuyện này, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến chúng ta, phải không? Một câu hỏi, như đang hỏi Lăng Thiếu Đường, cũng như đang hỏi chính bản thân cô. Giọng nói của cô khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm yêu thương, vậy mà không hiểu sao hôm nay anh lại phá vỡ bầu không khí ôn hòa giữa hai người chứ? Lăng Thiếu Đường nở nụ cười khổ, anh lắc đầu, nhìn vào mắt Kỳ Hinh rồi nói: - Không, chúng ta đã bị ảnh hưởng, không phải sao? Đôi mắt Kỳ Hinh mông lung như bị một lớp sương mù bao phủ khiến trái tim người khác phải dao động. Cô nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Thiếu Đường, tự lừa mình dối người, tìm cách trốn tránh: - Nếu anh không muốn cho em biết thì em không muốn biết, chỉ cần anh ở bên cạnh, em... em... Lồng ngực Kỳ Hinh phập phồng, giọng nói nghẹn ngào. Cô thật sự rất hối hận, nếu hôm nay cô không gặng hỏi chuyện này thì trong lòng sẽ không đau đớn đến thế. Cô sợ sẽ phải nghe thấy Lăng Thiếu Đường nói ra hiện thực đáng sợ, cô sợ chính miệng Lăng Thiếu Đường thừa nhận rằng anh vẫn còn yêu An Vũ Ân. Tại sao trong lòng cô lại khủng hoảng như vậy?die☣nd☣anlequ☣ydonnn Lăng Thiếu Đường lắc đầu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh lên: - Không, anh vốn không muốn giấu diếm em chuyện năm đó. Chỉ là anh không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi! Hôm nay, sở dĩ anh nói với em là vì anh cảm thấy làm vậy mới công bằng với em, anh không muốn em đau lòng. Đúng! Vừa rồi anh đã ở trong phòng sách suy nghĩ rất lâu, so với sự đau khổ và nước mắt của Kỳ Hinh, những chuyện cũ này quan trọng được đến đâu chứ? Kỳ Hinh cắn môi, cố gắng đè nén sự bất an trong lòng. Cô không biết Lăng Thiếu Đường sẽ nói chuyện gì với cô, chẳng lẽ anh thật sự muốn nói cho cô biết năm đó vì đám cưới với cô mà khiến cho anh và An Vũ Ân đang yêu nhau nhưng phải bất đắc dĩ chia lìa sao?

Xem thêm: http://KhoTruyenHay.Gq/viewtopic.php?f=142&t=326684Mái tóc dài của cô xõa trên giường, dường như không còn vẻ mềm mại, đáng yêu và phong tình thường ngày mà trong bóng tối lại mang một nét đẹp cô đơn khiến cô càng thêm cô tịch...

Ánh trăng kéo dài bóng cô, hai hàng nước mắt tuôn rơi, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại!

Khi Lăng Thiếu Đường nặng nề kéo bước chân trở lại phòng ngủ, anh thấy Kỳ Hinh đang nằm trên giường.

Cơ thể bé bỏng của cô ôm chặt lấy chiếc gối ôm, dường như một đứa trẻ mất đi cảm giác an toàn, đang cố gắng kiếm tìm sự ấm áp.

Chiếc đèn trên tường bị tắt đi, không còn tỏa ra ánh sáng dịu dàng lãng mạn nữa, chỉ còn ánh trăng chiếu vào phòng, tinh tế như giọt nước mắt của Kỳ Hinh.

Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng ngồi xuống giường, Kỳ Hinh đang nhắm chặt hai mắt, trên gò má trắng trẻo còn lưu lại vệt nước mắt, mà thông qua chiếc gối bị ướt, anh biết khi anh đi, cô đã khóc.

Anh đau lòng, định giơ tay vuốt nhẹ má cô, nhưng bàn tay lơ lửng giữa không trung rồi lại chậm rãi buông xuống.

Anh chậm rãi nằm xuống, vươn tay vòng qua người Kỳ Hinh, để cô ôm lấy anh.

Hàng lông mi cô khẽ run lên, Lăng Thiếu Đường biết cô chưa ngủ.

Phần lưng của Kỳ Hinh vừa tiếp xúc với vòm ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường, cô cảm thấy cực kì đau xót, người đàn ông dịu dàng này tại sao lại không thuộc về cô?

Lăng Thiếu Đường chống khuỷu tay lên, tay kia nhẹ nhàng xoay người Kỳ Hinh lại, để cô đối mặt với anh.

- Hinh Nhi, em giận à?

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng điệu mềm nhẹ đầy trìu mến.

Kỳ Hinh chậm rãi mở to mắt ra, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đen như màn đêm của anh khiến cô hơi sợ.

- Không có!

Cô đáp lại có phần giận dỗi, giọng nói hơi khàn khàn.

Nói xong, cô cắn chặt răng, cố nén bi thương trong lòng.

Lăng Thiếu Đường nhìn cô, sau đó đưa tay lên môi cô để cô không cắn môi nữa.

- Em đừng vì anh mà khóc! Ngốc ạ!

Một giọt nước mắt trào ra, chảy xuống gò má, sau đó chảy đến lòng bàn tay của Lăng Thiếu Đường.

Cô nắm chặt lấy bàn tay to của anh, dùng răng cắn ngón tay anh, nước mắt không ngừng chảy xuống, cô khóc mà không hề có tiếng động nào.

Lăng Thiếu Đường không hề nhíu mày lại dù chỉ một cái, diʊendaʊ.nleqʊuydʊon anh chấp nhận sự phát tiết của kh.

Thật ra, anh hy vọng cô có thể khóc to ra, bởi vì Kỳ Hinh khóc như này lại càng khiến anh thêm đau lòng!

Thật lâu sau, Kỳ Hinh đã khóc mệt, cũng phát tiết xong, cô tùy ý để Lăng Thiếu Đường ôm mình vào lòng, ánh mắt không biết đã phiêu đến nơi đâu.

- Hinh Nhi, nhìn vào mắt anh!

Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng nói. Anh không muốn thấy Kỳ Hinh như thế này. Rõ ràng cô đang ở trong lòng anh, vậy mà thần trí như đang ở nơi đâu vậy!

Kỳ Hinh ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đẹp đầy đau thương.

Hơi thở nóng bỏng của Lăng Thiếu Đường bao vây lấy cô, anh đau lòng nói với Kỳ Hinh:

- Hinh Nhi, thật ra không phải là anh không dám đối mặt với chuyện này, mà là... anh không biết phải nói với em như thế nào!

Giọng nói đè nén có thể nghe ra anh đang ẩn giấu sự đau khổ trong lòng.

Kỳ Hinh hơi run lên, cô yên lặng nhìn vào đôi mắt đau khổ của Lăng Thiếu Đường, bàn tay nhỏ bé đặt lên khuôn mặt anh tuấn, nhẹ nhàng lên tiếng:

- Đường, anh không cần nói nữa. Em... em không cần thiết phải biết chuyện này, nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến chúng ta, phải không?

Một câu hỏi, như đang hỏi Lăng Thiếu Đường, cũng như đang hỏi chính bản thân cô.

Giọng nói của cô khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm yêu thương, vậy mà không hiểu sao hôm nay anh lại phá vỡ bầu không khí ôn hòa giữa hai người chứ?

Lăng Thiếu Đường nở nụ cười khổ, anh lắc đầu, nhìn vào mắt Kỳ Hinh rồi nói:

- Không, chúng ta đã bị ảnh hưởng, không phải sao?

Đôi mắt Kỳ Hinh mông lung như bị một lớp sương mù bao phủ khiến trái tim người khác phải dao động.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Thiếu Đường, tự lừa mình dối người, tìm cách trốn tránh:

- Nếu anh không muốn cho em biết thì em không muốn biết, chỉ cần anh ở bên cạnh, em... em...

Lồng ngực Kỳ Hinh phập phồng, giọng nói nghẹn ngào.

Cô thật sự rất hối hận, nếu hôm nay cô không gặng hỏi chuyện này thì trong lòng sẽ không đau đớn đến thế.

Cô sợ sẽ phải nghe thấy Lăng Thiếu Đường nói ra hiện thực đáng sợ, cô sợ chính miệng Lăng Thiếu Đường thừa nhận rằng anh vẫn còn yêu An Vũ Ân.

Tại sao trong lòng cô lại khủng hoảng như vậy?die☣nd☣anlequ☣ydonnn

Lăng Thiếu Đường lắc đầu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh lên:

- Không, anh vốn không muốn giấu diếm em chuyện năm đó. Chỉ là anh không tìm được cơ hội thích hợp mà thôi! Hôm nay, sở dĩ anh nói với em là vì anh cảm thấy làm vậy mới công bằng với em, anh không muốn em đau lòng.

Đúng! Vừa rồi anh đã ở trong phòng sách suy nghĩ rất lâu, so với sự đau khổ và nước mắt của Kỳ Hinh, những chuyện cũ này quan trọng được đến đâu chứ?

Kỳ Hinh cắn môi, cố gắng đè nén sự bất an trong lòng.

Cô không biết Lăng Thiếu Đường sẽ nói chuyện gì với cô, chẳng lẽ anh thật sự muốn nói cho cô biết năm đó vì đám cưới với cô mà khiến cho anh và An Vũ Ân đang yêu nhau nhưng phải bất đắc dĩ chia lìa sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Tình cũ

Tình cũ

Anh chủ động đợi nàng ở bãi giữ xe, nàng dắt con gái đến gần, hỏi anh có khỏe

30-06-2016
Tình yêu muộn màng

Tình yêu muộn màng

Nàng không yêu chàng. Bởi vì xuất thân bần hàn, bởi vì cần trả nợ, mà nàng lấy

30-06-2016
Vũ điệu thanh xuân

Vũ điệu thanh xuân

Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một

23-06-2016
Em không phải gái hư

Em không phải gái hư

Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây

24-06-2016
Cô Gái Của Sếp

Cô Gái Của Sếp

Tên truyện: Cô Gái Của SếpTác giả: wanderlustThể loại: Truyện VOZ, Hồi ỨcTình trạng:

18-07-2016 18 chương
Vược

Vược

(khotruyenhay.gq) Và thêm một điều khác nữa, ấy là Vược có vợ đủ ba miền Bắc -

27-06-2016
Con cáo và cái bóng

Con cáo và cái bóng

Một con cáo tinh thần đang vui vẻ thèm ăn rời hang đi tìm mồi. Khi nó chạy, nắng

24-06-2016
Dư vị

Dư vị

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nếu như trên

27-06-2016