Insane
Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 127
5 sao 5 / 5 ( 85 đánh giá )

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 55

↓↓
Kỳ Hinh càng ngày càng cảm thấy lồng ngực khó chịu, cô ho khan mấy tiếng.

Đôi mắt Lăng Thiếu Đường càng thêm căng thẳng, anh biết ở đây thiếu khí, nếu Kỳ Hinh còn bị thương nữa thì sẽ rất nghiêm trọng.

Sau đó, anh cắn răng, bàn tay đang nắm chặt thanh sắt chợt buông ra...

- Đường, anh điên rồi, đừng như vậy!

bạn đang xem “Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Kỳ Hinh gào lên với Lăng Thiếu Đường.

Lăng Thiếu Đường ngoảnh mặt làm ngơ. Anh dùng hai tay “xé rách” cánh cửa ra, xung quanh nhất thời đầy máu tươi.

- Anh mau dừng tay lại!

Kỳ Hinh vừa thấy Lăng Thiếu Đường đã làm cánh cửa bị nứt, bỗng đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay anh.

- Hinh Nhi, bỏ tay ra, nếu không em sẽ bị thương mất! – Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng dỗ dành.

- Không... thà em mất một chân cũng không muốn tay anh có vấn đề!

Kỳ Hinh cất giọng kiên định, đôi mắt đầy nước mắt.

Khóe môi Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười:

- Ngốc ạ, anh học võ từ nhỏ, cánh cửa nhỏ này sao có thể khiến tay anh có chuyện gì được, em coi thường anh quá rồi!

- Không! – Kỳ Hinh ra sức lắc đầu.

Lăng Thiếu Đường vung tay lên, cố gắng làm vỡ cánh cửa, die≈nda≈nlequ≈ydon một đầu có thanh sắt đã bị gãy…

Ngay sau đó, áp lực đè lên chân Kỳ Hinh biến mất.

- Đường... – Kỳ Hinh nhào vào lòng Lăng Thiếu Đường.

Tuy chỉ có những tia sáng âm u nhưng cô vẫn nhìn thấy bàn tay đầy máu tươi của Lăng Thiếu Đường. Cô cắn chặt răng, cởi áo khoác ra.

- Hinh Nhi, em? – Lăng Thiếu Đường giật mình nhìn Kỳ Hinh.

Kỳ Hinh không nói lời nào, nước mắt không ngừng chảy.

Bên trong áo khoác là một chiếc áo sơ mi, cô cắn răng, dùng hết sức xé vạt áo sơ mi ra...

Sau đó, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay phải của Lăng Thiếu Đường, quỳ xuống, lấy vạt áo sơ mi vừa xé ra để băng bó vết thương cho anh.

- Như vậy em sẽ không lo tay anh có thể bị phế nữa!

Kỳ Hinh lau nước mắt, thút thít nói.

Cô thật sự sợ nếu không nhanh chóng tiến hành cách ly vết thương thì sẽ bị nhiễm trùng.

- Lại đây, anh xem chân em nào! – Lăng Thiếu Đường lên tiếng.

- Chân em không sao hết, chỉ vừa bị đè lên thì anh đã chống được rồi, không sao cả! Nhưng tay anh...

Kỳ Hinh lên tiếng, đôi mắt đầy áy náy.

Thật ra, cô có cảm giác chân mình đang chảy máu, nhưng sợ anh lo lắng nên cô cố giấu.

Lăng Thiếu Đường cảm thấy rất ấm áp, bàn tay to của anh phủ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu nói: “Đúng là ngốc!”

Sau đó, anh thu tay lại, ôm cô vào lòng.

- Đường, anh nói xem, chúng ta có thể ra ngoài được ư?

Kỳ Hinh nhìn xung quanh, khắp nơi đầy mùi chết chóc, hơn nữa không khí càng ngày càng ít. Cô biết hai người nên ít nói đi để tiết kiệm dưỡng khí, nhưng cô không muốn phải yên lặng với Lăng Thiếu Đường.

Lăng Thiếu Đường gật đầu: “Có thể, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài!”

Sau đó, anh cẩn thận quan sát bốn phía, Kỳ Hinh cũng hỗ trợ. Hai người như những nạn nhân trong trận động đất, xung quanh toàn là đất đá.

Trong bầu không khí nghẹt thở, nóng đến cực điểm, cũng cực kì khát, nhưng bốn phía tối om lại khiến con người ta tuyệt vọng.

Kỳ Hinh vô lực ngã ngồi xuống đất, miệng lưỡi cô khô rát, trên người không còn chút sức lực nào.

Thời gian như ngưng đọng lại, bọn họ không biết đã qua bao lâu, d..*i๖e❀ndannnnlllllequ๖yd๖n có thể là vài phút, cũng có thể là vài tiếng, có khi là mấy ngày rồi.

Trong lúc này, bọn họ đã trải qua vài cơn dư chân, tuy rằng không nghiêm trọng lắm nhưng cũng đủ khiến bọn họ khiếp sợ.

Không gian xung quanh bọn họ cũng biến đổi, dường như chỉ còn đường cùng, giống như một ngôi mộ.

Bốn phía cực kì yên tĩnh, chẳng hề có thanh âm nào cả, dường như tử thần đang đến gần, mất hết toàn bộ mọi hy vọng.

- Đường...

Giọng nói của Kỳ Hinh đã trở nên khàn khàn, cô khó khăn gọi Lăng Thiếu Đường.

- Hinh Nhi, em sao thế?

Tuy thể lực của Lăng Thiếu Đường tốt hơn nhiều so với Kỳ Hinh, nhưng qua một khoảng thời gian, vừa nóng lại vừa khát khiến giọng nói của anh cũng khàn đi.

- Em... khát quá!

Kỳ Hinh siết chặt tay lại, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác nóng như lửa đốt trong cổ họng.

- Cố kiên trì một chút!

Lăng Thiếu Đường cũng cố nén cảm giác khô cạn, đôi mắt thâm thúy đầy kiên định.

Nói xong, anh cầm lấy một con dao vung về bốn phía. Con dao này là do lúc vô ý anh nhặt được trong đám phế tích.

Trong bóng tối vang lên tiếng vật cứng va chạm vào nhau.

Lăng Thiếu Đường tìm được một lỗ thủng trên một bức tường đổ nát.

Anh mừng như điên, ai ngờ bên ngoài lỗ thủng đó là chiếc sân phơi bằng xi măng.

Anh cố gắng tận dụng con dao, nhưng cũng chỉ thất bại.

Đá, thép, vòi nước,... tất cả dưới lưỡi dao trở thành một khối thép góc cạnh.

Anh liên tiếp đục thêm vài lỗ nữa, nhưng cũng toàn là đường cùng.

Kỳ Hinh bắt đầu không hít thở nổi, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Kỳ Hinh bắt đầu bị ảo giác, cô nghe thấy tiếng choang choang do dao va chạm với vật cứng.

Âm thanh có vẻ rất miễn cưỡng, máy móc, đơn điệu, vô lực, nhưng cô thật sự muốn nghe ra chút hy vọng sống sót.

- Có hy vọng sao?

Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh đang suy yếu, anh cắn răng muốn đấu cùng tử thần tới cùng.

Anh biết, mất đi hy vọng, đối với cô chính là cái chết.

Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn của anh vang lên, muốn an ủi Kỳ Hinh: “Có hy vọng!”

- Có thể ra ngoài sao?

- Có thể, nhất định có thể, anh cam đoan với em!

Kỳ Hinh yên lặng, lồng ngực lên xuống phập phồng, có thể thấy cô vẫn còn sống.

Lăng Thiếu Đường cũng không gắng gượng nổi, anh cảm thấy cả người nóng lên, tay chân mềm nhũn.

Đôi mắt anh nhìn đâu đâu cũng toàn thấy một màu trắng như sương.

Thật ra, anh đã cảm thấy tuyệt vọng, cái chết cận kề, nhưng anh không muốn từ bỏ, vì Kỳ Hinh, dù có chết anh cũng phải ra được ngoài.

Thật lâu sau.

Bốn phía vẫn tối om như cũ, bầu không khí hoàn toàn khô cạn.

Lăng Thiếu Đường thở hổn hển, vô lực dựa vào phiến đá bên cạnh. Bàn tay buông thõng xuống, bàn tay phải dù đã được băng bó nhưng vẫn đang rỉ máu.

- Hinh Nhi... em sao rồi?

Anh cố gắng đến bên Kỳ Hinh, ôm cô vào trong lòng.

Kỳ Hinh hơi mở mắt, hé mở đôi môi khô cạn: “Đường... có phải lần này chúng ta thật sự sẽ chết không?”

Giọng nói của cô không hề có chút sợ sệt, nhưng cũng chẳng còn hy vọng gì.

- Đừng nói linh tinh, vừa rồi em đã đồng ý với anh là sẽ không nói thế nữa cơ mà!

Lăng Thiếu Đường đau lòng nhìn Kỳ Hinh, thật ra anh rất sợ Kỳ Hinh không chống đỡ nổi.

Trong hoàn cảnh như vậy, đến cả anh còn mất hy vọng, huống hồ là một cô gái như cô.

Kỳ Hinh cố gắng nở một nụ cười, cô chậm rãi vươn tay, xuyên qua ánh sáng mờ mờ phủ lên gương mặt cương nghị của Lăng Thiếu Đường: “Đường... thật ra em... em luôn tin tưởng, có anh ở bên cạnh... dù có chết em cũng thấy hạnh phúc”.

Hốc mắt Lăng Thiếu Đường đã trở nên ươn ướt, die✬ndanl✬equyd✬on trong lòng cũng thấy cực kỳ đau đớn.

- Hinh Nhi... em yêu anh sao?

Không phải lời ra lệnh mạnh mẽ, câu hỏi nhẹ nhàng ấy khiến Kỳ Hinh cũng nhói lòng.

Những giọt nước mắt của cô thấm ướt áo Lăng Thiếu Đường, giọng nói khàn khàn đầy dịu dàng vang lên: “Đường... em luôn yêu anh... dù yêu đến mức đau đớn... nhưng vẫn là yêu...”

Trái tim Lăng Thiếu Đường như bị ai đó bóp nghẹn, anh ôm chặt Kỳ Hinh vào lòng, tuy đau khổ nhưng lại thấy cực kì hạnh phúc.

- Đường... ôm chặt em đi... xung quanh tối quá...

Giọng nói của Kỳ Hinh càng ngày càng yếu, dường như một người đang cận kề cái chết.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu...

Tử thần đang chậm rãi vây quanh Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường, hy vọng cũng như ánh mặt trời càng ngày càng trở nên mơ hồ.

Cuối cùng, Lăng Thiếu Đường cũng nằm vật xuống. Nhưng anh vẫn cố hết sức, lấy tay chống lấy con dao, như muốn nâng đỡ mọi sức lực.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Tờ giấy tìm người

Tờ giấy tìm người

Hắn lục lại tờ giấy tìm người. Trong ánh sáng vàng nhạt của chiếc bóng đèn dây

24-06-2016
Chỉ cần được yêu

Chỉ cần được yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Cải lạc loài

Cải lạc loài

Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, tôi biết đã muộn lắm rồi, ừ, muộn lắm, những vẫn

27-06-2016
Chuyện tình thư viện

Chuyện tình thư viện

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Lung linh mắt nắng

Lung linh mắt nắng

Tính em là vậy, khi đã yêu mến ai thì quan tâm hết mình. Con người sống để yêu nhau.

24-06-2016