The Soda Pop
Trường Mộng Lưu Ngân

Trường Mộng Lưu Ngân


Tác giả:
Đăng ngày: 26-07-2016
Số chương: 1
5 sao 5 / 5 ( 62 đánh giá )

Trường Mộng Lưu Ngân - Chương 03

↓↓
Dùng Cả Đời Để Quên



Đã vào cuối thu, hai cây xoan trong vườn chỉ còn lại vài chiếc lá mỏng manh đang run rẩy chống chọi lại với những cơn gió lạnh. Thư Mạn ngắm những chiếc lá vàng treo lơ lửng trên nhánh cây rung mình trong gió, trong lòng đầy thương cảm, bất giác thấy bản thân mình cũng giống những chiếc lá ấy. Còn chưa tới cuối thu nhưng lá vàng đã rụng gần hết, chỉ trơ lại những cành cây khô kiệt. Khi trời tối, nếu gặp cơn mưa gió, chúng như bất chợt sống lại, bỗng nhiên biến thành bàn tay của quỷ không ngừng đập phá cửa kính.

Nhiều lúc cô mở cửa số ra, mặc cho mưa gió ồ ạt lao vào phòng, thổi loạn mái tóc cô. Cô với tay về phía cành cây, giống như quá khứ cô trao tay mình cho Lâm Nhiên, chờ đợi tình yêu và hơi ấm anh mang tới. Nhưng mỗi lần mở cửa sổ, khi còn chưa kịp giơ tay cô đã bị những cành cây vô tình quét vào mặt, đau nhói như cái bạt ù tai mà Thư Tần tặng cho cô.

bạn đang xem “Trường Mộng Lưu Ngân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thư Mạn vẫn luôn một mình. Cô chưa từng chuyển đi nơi khác kể từ khi chuyển tới khu nhà cũ kỹ tồi tăm này trong mấy năm qua. Hàng ngày, ngoài việc xuống nhà đón tiễn những đứa trẻ được bố mẹ đưa tới học, cô hầu như không ra khỏi cửa. Dạy bọn trẻ học đàn là việc làm duy nhất hiện nay của cô, cũng là nguồn thu nhập duy nhất. Cô không nhận quá nhiều học sinh, chỉ khoảng bốn, năm đứa, hơn nữa còn nghiêm khắc hạn chế thời gian tập đàn của chúng. Mỗi người học không quá hai tiếng mỗi ngày, cuối tuần nếu hợp lý sẽ kéo dài thêm một tiếng. Tiểu Đường nói cô ngốc, có cách kiếm tiền mà không biết đường, những lúc đó cô chỉ im lặng.

Cô thừa nhận hiện giờ cô rất nghèo. Cô đã mất tất cả mọi thứ, nhưng ngược lại cùng không dám có quá nhiều. Cho dù là tình thân, tình bạn, hay là tình yêu, có nhiều hơn một chút cũng không thể.

“Tiểu Mạn, em không thể như vậy mãi được. Hay là tự tìm cho mình một đường mưu sinh đi.” Lâm Hy thường hay nói với cô như vậy. Lâm Hy hiện giờ là trụ cột của nhà họ Lâm. Mới ba mươi tuổi đã là Viện phó bệnh viện Nhân Ái, cũng là Tổng giám đốc tập đoàn Chấn Á của nhà họ Lâm. Kể cũng lạ, một gia đình có truyền thống theo nghề y lại xuất hiện một nghệ sĩ chơi đàn lừng danh, nếu không phải vụ bê bôi chấn động cả thành phố năm năm trước thì đến bây giờ, Lâm Nhiên chắc chắn vẫn là niềm tự hào lớn của nhà họ Lâm.

Đáng buồn là khi trở thành nhân vật được quan tâm từ một chuyện nào đó, thì cho dù họ đã bị rơi vào cảnh thân bại danh liệt, vẫn không thể nào tránh được việc trở thành đề tài bàn tán, dèm pha của người đời lúc trà dư tửu hậu. Cho dù đã năm năm trôi qua, nhưng khi vừa nhắc tới chuyện cũ, người dân Ly Thành vẫn có thể say sưa bàn luận. Từ sau khi rời Ly Thành trốn tới Đồng Thành, cuộc sống của Thư Mạn mới có thể dần bình lặng.

Trong cuộc sống của mỗi người đều khó tránh khỏi sự cô đơn, nhưng có lúc lại rất an toàn, bởi không cần lo lắng đến chuyện những người bên cạnh sẽ mang đến nỗi đau cho bạn. Con người là loài động vật có khả năng tấn công nguy hiểm nhất, cho dù là người thân, người thân nhất, cũng không tránh khỏi có khi làm tổn thương bạn. Mà sự tổn thương ấy thường khiến bạn khó tìm đường giải thoát.

Đêm tối, những cơn gió rít gào lao tới đem theo trận mưa cuồng bạo. Gió đập thình thình vào cánh cửa phòng ngủ đang mở, trong vườn chốc chốc lại vang lên tiếng kính rơi xuống đất. Trong đêm khuya vắng, âm thanh ấy lại càng trở nên lộng óc. Thư Mạn ra khỏi chăn, vội vàng đóng cửa sổ. Chiếc rèm cửa bị thổi bạt lên cao tít, mọi thứ gần đó đều ướt sũng. Bên ngoài cửa sổ cũng chỉ toàn thấy nước. Cô giơ tay lên trước, xung quanh cô đều là nước lạnh lẽo. Chợt ngay sau đó. Cô cứ ngây người đứng đó, mặc cho mưa đổ ào như hàng ngàn chiếc rơi tới típ quất vào mặt, vào người cô...

Lâm Nhiên, Lâm Nhiên...

Lòng cô thầm gọi tên anh. Tiếng gọi như xé nát tim gan, nước mắt hòa với nước mưa thấm đẫm gương mặt cô tự lúc nào. Cô tưởng như chỉ cần trong tâm trí thét gào tên anh, anh sẽ quay về bên cô. Sợ anh không nghe thấy, cô lại trèo lên bệ cửa, với người ra bên ngoài, gọi tên anh điên dại: “Lâm Nhiên! Lâm Nhiên! Anh hãy về đi! Lâm Nhiên, anh về đi...”

“Ai đấy, nửa đêm nửa hôm hú như ma kêu thế, có cho người khác ngủ không thì bảo!”

Tiếng quát vọng ra từ tầng trên. Cô vội vàng bậm miệng lại, tụt người ngồi xuống bên cạnh cửa sổ. Chiếc váy ngủ lập tức ướt đẫm. Nhưng cô không cảm thấy lạnh, lại dựa vào tường mặc cho mưa bên ngoài không ngừng tạt vào phòng. Để mưa trút nước tưới ướt trái tim cô, cô như chìm trong lòng biển buốt lạnh u tối không biết đêm ngày. Hàng trăm năm, hàng nghìn năm, cô cũng khổng thể nào thoát khỏi.

Không biết bao lâu sau, cô mới dần thiếp đi. Trong cơn mơ màng, cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô chạy ra mở cửa. Mở két một tiếng, khuôn mặt Lâm Nhiên lộ ra từng chút từng chút một. Cô thoáng giật mình, cố mở to hai mắt, nước mắt lại ùa ra tràn mi. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cô được nhìn thấy anh sát gần như thế. Qua dòng lệ làm nhòa mắt, cô thấy anh gầy đi nhiều, khóe mắt đã có nếp nhăn, không còn vẻ sáng ngời như năm nào. Nhưng mắt anh cũng đỏ hoe, tay run rẩy giơ tay về phía cô, những ngón tay anh lạnh băng chạm vào má cô, miệng anh khẽ thầm thì: “Tiểu Mạn...”

“Lâm Nhiên...”

Sáng sớm khi tỉnh lại, Thư Mạn đứng trước cửa sổ phòng ngủ chải đầu. Cây xoan trong vườn đã chẳng còn mấy lá. Cô lại bắt đầu khát khao mùa xuân tới. Cô thích mùa xuân, thích đứng trước chiếc rèm cửa bị gió xuân thổi bay lên cao ngắm phong cảnh bên ngoài. Ngày qua đêm đến, bốn mùa thay đổi, chứng nhân cho cuộc sống vẫn đang tiếp tục. Nhưng vào một buổi sáng mùa thu đó, cô đã nhận ra cô không thể tiếp tục như vậy. Cô mở to mắt nhìn dòng chữ “dỡ nhà” to ngất trên tường bao quanh vườn mà sự đứng tim. Thế là cũng không dám tiếp tục mơ mộng mùa xuân tới, Khi cô xuống hỏi thăm hàng xóm mới biết khu nhà cô đang ở sắp bị phá dở.

Khu nhà này vốn là của sở viễn thông. Bốn năm trước khi cô dọn tới đây đã có tin phá bỏ, nhưng mãi không có động tĩnh gì. Người dân sống ở đây vốn đã quen tai với những lời đồn ấy, mãi tới hôm nay tỉnh dậy, khi mọi người phát hiện chữ “dỡ nhà” được quét lên tường bên ngoài vườn mới biết đó không phải tin đồn nữa. Họ nhanh chóng tập trung lại cùng bàn bạc tìm cách nhưng không kịp, ngay trong ngày hôm đó, có tới mấy chiếc xe đào đất chạy tới trước cửa khu nhà. Sự việc xảy ra chóng vánh khiến mọi người đều trở tay không kịp.

Họ nhanh chóng nắm được tình hình, đại khái toàn bộ khu nhà này đã được bán cho một thương gia bất động sản, sắp tới sẽ xây lại thành một khu chung cư cao cấp mới, người dân ở đây nếu bằng lòng di dời có thế dọn vào sống trở lại sau khi nhà mới được xây, dĩ nhiên phải mua được mới có thể ở. Lúc đầu mọi người còn hớn hở như bắt được vàng, nhưng sau khi biết giá nhà mới bình quân phải từ tám ngàn tệ một mét vuông trở lên, trong khi phí hỗ trợ di dời họ được nhận từ nhà đầu bình quân mỗi hộ chưa tới một trăm ngàn tệ, vốn không đủ để trả kì đầu, thì ai cũng bắt đầu lo lắng. Đây rõ ràng là ép người quá đáng. Họ dĩ nhiên không chấp nhận, trong số họ có người đã sống mấy chục năm ở đây, có người đã về hưu, có người đã già yếu bệnh tật... nhà bị phá rồi thì sẽ ở đâu?

Lập tức có người dẫn đầu dân cư ở đây khua chiêng gỗ trống, kêu gọi mọi người đoàn kết lại cùng đấu tranh với tên gian thương giảo hoạt tới cùng, dù chết cũng không dọn nhà, có giỏi thì họ lấy máy đào đất nghiền qua hết những người già, người trẻ ở đây. Chuyện liên quan đến lợi ích sống còn của mọi người, họ nhanh chóng đoàn kết lại, già trẻ lớn bé, các đấng mày râu, các chị phụ nữ... đứng vây kín khu vườn ngăn không cho người ngoài tiến vào, thề chết cũng phải phản đối đến cùng.

Thư Mạn không tham dự vào chuyên này, vì căn nhà không phải của cô. Năm đó khi không còn chốn nương thân, người bạn học Lộ Tiểu Đường đã đưa tay ra giúp đỡ, cho cô mượn căn nhà này để ở. Nói chính xác hơn thì đây là nhà của bố mẹ Tiểu Đường. Hai ông bà hồi xưa được con trai lớn đón qua Mỹ ở cùng nên căn nhà này vẫn để không. Tiểu Đường lại không quan tâm đến tiền thuê nhà, chỉ cho Tiểu Mạn ở nhờ với điều kiện là dạy con gái cô chơi piano. Có điều con gái Tiểu - Đường lại không thích học đàn, dạy hai năm cũng sống chết không chịu học. Tiểu Đường cũng đành bó tay, nhưng nhà vẫn để cho Thư Mạn ở. Cô cũng không nhắc đến chuyên tiền nong, chỉ nói nhờ Thư Mạn trông nom hộ.

Bây giờ căn nhà sắp bị dỡ bỏ, Thư Mạn còn lo sốt vó hơn bất cứ người nào. Ngay cả chỗ ở bình thường nhất cô cũng không có. Cho dù có thể thuê nhà bên ngoài, nhưng chỉ nhìn vào kinh tế hiện giờ của cô thì chắc chắn sẽ không thể thuê được một căn nhà rộng rãi. Không có nhà rộng, cô làm sao mà nhận học sinh, làm sao có thể dạy đàn? Không nhận được học sinh thì lấy đâu ra thu nhập? Bần cùng bất đắc dĩ, cô đành gọi cho Tiểu Đường bàn bạc. Tiểu Đường nhất thời cũng không biết làm thế nào, chỉ cố gắng an ủi cô trong điện thoại. Cô nói “Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”, còn nói: “Chắc cậu chưa ăn cơm đúng không? Hay đến chỗ tớ, tớ đã nấu chắn ngân nhĩ ngon lắm.”

“Tớ còn tâm trí nào mà nuốt trôi.”

“Cậu hay bị bệnh vì cơ thể yếu quá, đến đây đi. Hôm nay trong nhà cũng có khách, chồng tớ cũng ở nhà, thế nào cũng đông vui lắm. Cậu đừng suốt ngày nhốt mình trong nhà, phải ra ngoài đi lại chứ, cứ mãi như thế không có bệnh cũng thành có. Đã ngần này tuổi rồi, cậu cũng phải nghĩ cho tương lai chứ.”

Thư Mạn sợ nhất là cô ấy lảm nhảm mấy chuyện này: “Tớ không đi, tớ đâu có quen khách nhà cậu.”

“Không sao, là bạn làm ăn của chồng tớ thôi. Tớ định giới thiệu cho em họ tớ, vừa hay, cậu qua làm quân sư cho tớ đi.

“Em họ cậu? Cát Văn á?”

“Ừ, con bé đó từ sáng đến tối chỉ biết ăn chơi, lớn tướng rồi còn chưa chịu tìm đối tượng. Cậu mợ tớ sốt ruột lắm rồi, lúc nào cũng bảo tớ giới thiệu cho nó mà mãi chưa tìm được ai hợp ý.

Lần này thì khác, bạn của chồng tớ gần đây mới về nước, tớ thấy cũng có điều kiện được nên định mối mai.”

Thư Mạn bĩu môi: “Cậu đúng là rỗi chuyện. Cát Văn xinh đẹp như thế, công việc lại tốt, cậu còn sợ ế chắc?”

Cát Văn đúng là rất xinh đẹp. Cô làm việc ở đài truyền hình, thông minh, nhanh nhạy, làm việc gì cũng năng nổ. Có lẽ vì công việc ờ đài truyền hình quá bận nên mãi không thấy nhắc tới chuyện bạn trai. Nhưng người theo đuổi Cát Văn chắc không ít. Một cô gái có điều kiện tốt như thế dĩ nhiên yêu cầu thường rất cao. Nhà cửa, xe cộ đều đã đầy đủ, cô hoàn toàn không cần phải dựa dẫm vào đàn ông, vì vậy những anh chàng rỗng tuếch chắc chắn không thể lọt vào mắt xanh của cô.

Thư Mạn còn đang lưỡng lự không biết nên đi hay không, lỡ người ta không ưng em mà lại thích chị thì sao? Ha ha ha...

Trong những người bạn học cô còn hay liên lạc, có lẽ Tiểu Đường là người lấy được chồng sướng nhất. Chồng cô là tổng giám đốc một công ty ngoại thương, bản thân cô không cần đi làm, chỉ ở nhà quán xuyến gia đình. Nhà của Tiểu Đường nằm trong khu phố rất thanh bình, trên con đường ở góc sâu thành phố. Hai bên đường là hai dãy ngô đồng cao lớn sừng sững, mùa này lá vàng vẫn chưa rụng hết mà ẩn mình vào những tán cây. Những ngôi nhà ở đây đều được xây dựng từ lâu, có thể nhìn thấy môt số nóc nhà được thiết kế kỳ công thấp thoáng sau những cây ngô đồng và tường bao quanh, sẽ có người bất giác liên tưởng tới hình ảnh những “căn nhà thâm u” như trong tiểu thuyết. Thư Mạn rất thích ngô đồng. Ở Đồng Thành nơi nào cũng có thể nhìn thấy đủ loại ngô đồng, vậy nên nơi đây mới có tên là “Đồng Thành”.

Cổng vào khu nhà được bảo vệ rất nghiêm ngặt, phải đăng ký mới có thể vào. Đăng ký xong cô bước ra cửa lớn mới phát hiện dây giày bị tuột, liền khom người xuống buộc lại. Đúng lúc này có một chiếc xe màu xám bạc cánh cửa vân hoa màu đen từ ngoài lái tới, chưa đầy một phút đã bực bội bấm còi inh ỏi. Tiếng còi trong buổi tối thanh tĩnh trở nên rất nhức tai, cô quay đầu lại, khó chịu trừng mắt nhìn. Bình sinh cô xem thường nhất là loại người có tiền mà phách lối.

“Này, nhanh chút được không?” Người lái xe mặc bộ vest màu đen thò đầu ra ngoài cứa sổ hét.

Nhân viên bảo vệ cũng sốt ruột thúc giục: “Cô ơi, cô nhanh chút đi, đừng chặn ở trước cửa, người ta còn phải vào chứ.” Tên lái xe được đà lấn tới, rít lên như một gã côn đồ: “Chó ngoan không cản đường, mày có nghe thấy không hả?”

Trên bàn bảo vệ có một chiếc gậy kích điện, có lẽ dùng để đi tuần đêm. Thư Mạn lao nhanh tới, cầm chiếc gậy kích điện chạy thẳng về phía chiếc xe, đập mạnh xuống cửa kính. Trước giờ cô rất ít khi mở miệng nói lời thô tục, nhưng lúc này cũng phải chửi lớn: “Mày nhìn cho kỹ ai là chó? Mày mới là chó! Đồ khốn! Tháng súc vật!”

Bảo vệ ngay lập tức lao tới. Tên lái xe cũng nhảy xuồng xe.

Thư Mạn đập chiếc gậy kích điện vào bảo vệ, rồi nhân lúc tên lái xe vừa bước chân xuống xe liền đá một cú chính giữa háng hắn. Tên súc vật ngay lập tức quỵ xuống đất gào loạn lên, chỉ còn thiếu nước lăn lộn. Đằng sau cũng có người thét lên, cô quay đầu nhìn lại mới biết chiếc gậy kích điện khi nãy đập đúng mắt của nhân viên bảo vệ. Cô nhìn thấy máu thấm rỉ qua kẽ tay đang bịt chặt mắt của anh. Bất chợt cô không dám cử động thêm, sợ hãi, mắt anh ta sẽ không bị mù chứ?

Ngay lập tức lại có thêm hai bảo vệ bên này lao tới.

Thư Mạn không phản kháng, mặc cho họ bẻ ngược tay cô về sau, một tên trong đó tát cô hai cái đôm đốp đến nổ đom đóm. Thế là hết, tai trái vốn thính lực không tốt của cô lúc này đã hoàn toàn ù đặc, trong miệng mằn mặn, hai má rát bỏng.

Tên bảo vệ đó như vẫn chưa giải tỏa, lại tiếp tục giơ tay lên.

“Dừng lại...”

Cửa xe bỗng nhiên mở ra, một đôi giày sáng loáng chạm xuống đất. Thường trong những bộ phim, chủ nhân của đôi giày này là những người có khí độ khác người. Quả nhiên không sai, một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh đậm lịch lãm bước xuống xe, đeo một chiếc kính không gọng, khoảng chừng ba lăm, ba sáu tuổi, sắc mặt lạnh lùng, vừa đóng khuy áo vừa quát tên bảo vệ đánh người: “Còn thể thống gì không, mấy thằng đàn ông đi ức hiếp một cô gái, các người ỷ thế ai đây?” Đi sát người đó là một chàng trai trẻ cũng mặc bộ vest giống như vậy, có lẽ là trợ lý của người kia.

Tên bảo vệ do dự, từ từ hạ tay xuống. Chắc rằng anh cũng đã gặp nhiều người nên biết người xuất hiện trước mắt này không phải kẻ tầm thường.

“Thưa ông, ông cũng vừa thấy đấy, là cô ta ra tay trước.” Tên bảo vệ bẻ tay Thư Mạn cũng buông tay xuống, ngang ngược nói.

“Là các người đáng bị đánh!” Người đàn ông lạnh lùng ấy có dáng vẻ khiến người khác phải khiếp sợ, nhưng khi nhìn Thư Mạn, sắc mặt lại lập tức trở nên hiền hòa, cũng tự nhiên hạ giọng xuống: “Cô sao rồi? Có đau không?”

Nói rồi anh lại rút khăn tay ra lau máu ở miệng cho cô.

Thư Mạn gạt tay anh ta ra, trợn trừng nhìn: “Anh là ai? Đừng có chạm vào tôi!”

Anh ta gượng gạo bỏ tay xuống, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vụt sáng như vừa phát hiện ra điều gì đó. vẻ mặt hứng khởi, anh trêu chọc cô: “Ra tay nhanh thật đấy! Cô trước đây tập võ à? Vệ sĩ của tôi cũng không có phản ứng nhanh được như cô.”

Lúc này tên lái xe của anh ta đã đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn ôm háng, hiển nhiên cú đá vừa rồi của Thư Mạn không hề nhẹ. Người đàn ông đó lại sa sầm mặt với anh ta: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có lớn lối như vậy. Thế nào, lần này biết thế nào là lễ độ chưa? Tự mình chuốc khổ! Ngày mai đến công ty thanh toán nốt tiền lương tháng này của anh, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

“Ông chủ, tôi không sai...”

“Còn già mồm! Nếu anh bị người khác chửi là chó, anh có cắn người ta không?”

Thư Mạn lập tức đính chính: “Anh kia, tôi không cắn người.”

Như nhận ra điều gì, anh”à” một tiếng, dịu giọng nói: “Không phải tôi nói cô đâu, tôi nói là anh ta, còn cả họ...” Anh chỉ vào mấy nhân viên bảo vệ, “Toàn những kẻ miệng chó không mọc nổi ngà voi, suốt ngày thích cắn người.” Nói rồi anh ta lại nói với chàng trai trẻ đi bên cạnh mình, “Đưa họ đi bệnh viện, bồi thường không thiếu một xu.”

“Vâng, thưa tổng giám đốc Diệp.” Chàng trai trẻ nói với tên bảo vệ bị chảy máu mắt, “Đi thôi, tôi đưa các anh tới bệnh viện.”

Người đàn ông họ Diệp đó quay lại nhìn Thư Mạn, như cười như không nói: “Cô à, lần sau đá người cẩn thận chút nhé. Chỗ đấy còn lớn hơn mạng sống của người đàn ông, để nối dõi tông đường đấy. Đá hỏng của người ta cô có đền được không.”

Thư Mạn mặt đỏ như gấc.

“Mặt cô bị sưng rồi, phải xử lý ngay. Nhà cô ở đâu, để tôi đưa về.” Anh ta bước tới gần cô, ánh mắt sáng quắc nhìn cô dò xét. Đó vốn dĩ là một khuôn mặt vô cùng nghiêm nghị, nhưng có nụ cười trên môi bỗng nhiên trở nên hiền dịu đi nhiều, “Tôi là Diệp Quán Ngữ, xin hỏi tên cô là gì?”

Thư Mạn đang định đáp lời thì di động đổ chuông. Tiểu Đường gọi điện hỏi cô sao vẫn chưa đến. Thư Mạn thầm nghĩ bộ dạng này thì gặp người khác thế nào, đành nói trong người không khỏe, hẹn hôm khác lại tới. Dứt chuyện với Tiểu Đường, cô cũng chẳng thèm nhìn người đàn ông vừa tự báo tên trước mặt cô, quay người đi thẳng.

“Này cô ơi, tôi thấy cô bị thương không nhẹ đâu, để tôi đưa cô về!” Anh ta ở đằng sau gọi với. Thư Mạn quay người lại, lạnh lùng nhìn: “Thứ nhất, tôi không phải là cô gì cả. Thứ hai, tôi không cần anh phải đưa về. Thứ ba, tôi không muốn gặp lại anh. Thứ tư, sau này trông chừng cẩn thận mấy con chó của anh, đừng đế đi cắn người lung tung!”

Dứt lời cô hướng thẳng rồi bước thật nhanh.

Vừa đi được mấy bước, người đàn ông đằng sau cũng đáp cô: “Cô ơi, cô nghe cho rõ nhé. Thứ nhất, tôi không coi cô là quý cô nào đó. Thứ hai, tôi rất có thành ý đưa cô về, nhưng cô từ chối nên tôi cũng hết cách. Thứ ba, tôi chắc chắn còn muốn gặp lại cô, hơn nữa nhất định sẽ gặp lại cô. Thứ tư, lúc cô tức giận trông rất hấp dẫn, đêm nay chắc tôi sẽ mất ngủ mất, nhưng tôi muốn chúc cô ngủ ngon, ok?”

“Chết tiệt!” Cô thầm mắng.

Về tới nhà, vừa bước vào cửa chuông điện thoại lại reo, Lâm Hy gọi điện tới, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Tiểu Mạn, thời gian này đừng đi lung tung, đề phòng những người bên cạnh em...”

Ngày hôm sau, Tiểu Đường bất ngờ gọi điện cho Thư Mạn, hỏi cô có hứng thú đến trường dạy đàn không,/ nói là đãi ngộ cao, nếu trường hợp đặc biệt nhà trường còn sắp xếp chỗ ăn ở, như vậy cô sẽ có chỗ trú chân, chí ít không phải lo về chỗ ăn ở. Thư Mạn dĩ nhiên bị xiêu lòng, chỉ là đến trường dạy đàn không thể bằng mình tự nhận học sinh. Tự do của cô sẽ bị hạn chế nhiều, hơn nữa xa lánh xã hội bao năm, cô đã không còn biết cách chung sống thế nào với mọi người. Tiểu Đường thấy cô có vẻ chần chừ liền ra sức động viên: “Là đồng nghiệp của chồng tớ giới thiệu đấy. Trường học đó gần đây dang tuyển giáo viên, đãi ngộ chắc chắn là tết, không có vấn đề gì. Chỉ là hơi xa một chút, ở tận Ly Thành, nhưng mà nhà cậu khổng phải ở Ly Thành sao? Ở gần nhà một chút cũng chẳng có gì không tốt cả.”

Thư Mạn ngay lập tức cảnh giác: “Ở Ly Thành?”

“Đúng vậy, trường đó rất nổi tiếng, cả ở Ly Thành cũng như cả nước...”

“Trường piano quốc tế Lâm Nhiên?” Thư Mạn bất ngờ thốt lên.

Tiểu Đường kinh ngạc: “Cậu, sao cậu biết...”

Làm sao cô có thể không biết? Ba năm trước nhà họ Lâm vì muốn tưởng nhớ Lâm Nhiên cũng như truyền lại tài nghệ của anh đã mở riêng một quỹ giáo dục lấy tên Lâm Nhiên, đồng thời xây dựng một trường dạy đàn quốc tế lấy tên anh. Dĩ nhiên phía đầu tư chính là nhà họ Lâm. Khi mới mở, trường đã tạo được sự quan tâm rộng rãi trong xã hội, cũng bởi do danh tiếng của Lâm Nhiên quá lớn. Cho dù là trường tư thục, học phí đắt đỏ nhưng học sinh các nơi vẫn theo học vì ngưỡng mộ tài nghệ xưa kia của Lâm Nhiên. Hiềm một nỗi bục cửa tuyển sinh của trường rất cao, việc tuyển sinh rất tỉ mỉ, không phải nhân tài xuất chúng thì khó có thể vào. Giáo viên được dạy ở đây đều là những tên tuổi lớn trong giới âm nhạc, người bình thường muốn xin vào rất khó.

Tư cách của Thư Mạn thì không cần phải nói nhiều, nhưng trường học đó là của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm trước giờ coi cô như thù, sao có thể chấp nhận việc cô vào đó dạy?

“Xin lỗi nhé, Tiểu Đường, có lẽ tớ không dạy được đâu.” Cô thành thật nói.

“Tại sao?”

“Chuyện này, một lời khó nói hết, nhưng thật sự là tớ không thể.”

“Chỉ vì trường đó của nhà họ Lâm à?” Tiểu Đường dĩ nhiên biết chuyện cũ của Thư Mạn và Lâm Nhiên, nhưng suy nghĩ của cô lại khác, “Bỏ đi Thư Mạn, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, sao cậu còn phải làm khó mình? Cậu xem hiện giờ cậu đang sống thế nào?” Im lặng chốc lát, Tiểu Đường lại thẽ thọt, “Nói thật cho cậu vậy, là người ở trường đó chủ dộng đến tìm tớ mời cậu đi dạy đấy...”

“Người phía trường học?” Thư Mạn thoáng ngạc nhiên.

“Ừ, đúng thế.” Tiểu Đường cuối cùng cũng đành nói ra sự thật, “Thật ra trường đó trên danh nghĩa là của nhà họ Lâm mở, nhưng người quản lý thật sự lại không phải là nhà họ Lâm, họ chỉ là cái danh thôi. Trường này do hiệu phó Vi Minh Luân phụ trách, hiệu trưởng rất ít khi ra mặt. Lần này chính là ông hiệu phó đó nhờ người đến tìm tớ, không biết từ đâu mà ông ta nghe nói tớ có quan hệ tốt với cậu... Tối qua ông Vi còn trực tiếp điện thoại gặp riêng tớ, nói ngưỡng mộ danh tiếng của cậu từ lâu, rất hy vọng cậu có thể tới chỗ họ dạy học, còn nói không cần phải lo lắng chuyện khác, có lẽ ông ấy cũng biết chuyện của cậu với Lâm Nhiên.”

Thư Mạn nhất thời không biết nói gì. Cô hoàn toàn không quen biết Vi Minh Luân.

“Đi đi, đi đi mà Thư Mạn, với tài năng của cậu chỉ dạy vài đứa thì đúng là lãng phí. Nếu có thể đào tạo được nhiều tuổi trẻ âm nhạc hơn, tớ tin Lâm Nhiên nơi chín suối cũng cảm thấy vui lòng.”

Câu nói này đã có chút tác động tới cô.

Vì cô cũng biết, Lâm Nhiên chắc chắn sẽ tán thành với việc cô làm như vậy.

“Nhưng mà...” Thư Mạn vẫn rất lo lắng, “Người nhà họ Lâm sẽ thế nào?”

“Vừa nãy tớ nói rồi mà, nhà họ Lâm thực chất không tham dự vào hoạt động trong trường. Trường cũng không phải chỉ do mình họ quyết định, nghe nói trường xây dựng theo cơ chế cổ phần, nhà họ Lâm chỉ chiếm một phần nhỏ thôi. Ông chủ thật sự, nhà đầu tư thật sự của nó chính là hiệu trưởng. Hiệu trưởng không biết có phải là người Tây hay không, tên là gì ý nhỉ, à đúng rồi, tên là Sam gì đó...”

“Sam?”

“Đúng vậy, ông Vi đã nói như vậy. Cậu xem, ngay cả hiệu trưởng cũng không phải họ Lâm, cậu còn gì lo lắng nữa? Ông Vi hy vọng cậu sớm trả lời, bên họ bây giờ đang rất thiếu người.”

“Cái người tên Sam gì đó có quan hệ gì với họ Lâm?”

“Ôi giời ơi, chuyện này làm sao tớ biết được. Chỉ biết tên tiếng Trung hình như mang họ Đỗ...”

“Họ Đỗ?”

“Đúng, chính là họ Đỗ. Nếu không phải người Tây thì chắc là Hoa kiều đấy.”

↑↑
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Gửi con gái yêu

Gửi con gái yêu

Con gái yêu quý của Mẹ, Mẹ xin lỗi. Mẹ vô tâm và thiếu trách nhiệm với con lắm

24-06-2016
Thức đợi bình minh

Thức đợi bình minh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Biết chết liền

Biết chết liền

Muốn sign out trên YM chỉ cần bấm tổ hợp phím Ctrl+ D nhưng muốn sign out ra khỏi tình

30-06-2016
Thỏ xám thoát hiểm

Thỏ xám thoát hiểm

Thỏ xám thoát hiểm Thỏ xám đang đi chơi trên sườn núi thì thấy Gấu, Sói và Cáo

24-06-2016
Lũ ếch muốn có vua

Lũ ếch muốn có vua

Lũ ếch đã chán chường mệt mỏi với việc tự trị. Chúng đã được tự do quá nên

23-06-2016
Đề ơi là đề

Đề ơi là đề

Số là hôm qua hắn đánh trúng được đầu bảy nên hôm nay hắn chủ chi vụ nhậu

25-06-2016