Polly po-cket
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 38
5 sao 5 / 5 ( 89 đánh giá )

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh - Chương 06

↓↓
Sau một hồi suy nghĩ thì Hải Lam đã quyết định xách cặp về sớm. Cô đón xe bus đến Lâm thị. Chị nhân viên sau khi gọi điện thoại xin phép thì nói lại với cô:

- Phó tổng bảo cứ để em lên phòng. Lầu hai mươi hai, rẽ phải.

Hải Lam lễ phép cảm ơn, rồi xin phép đi. Hít một hơi dài, Hải Lam mới gõ cửa phòng.

- Vào đi!- Giọng nam vang lên.

bạn đang xem “Trời Xanh, Biển Cũng Xanh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cô bước vào phòng, không quá rụt rè như lần đầu tiên, nhưng cũng không kém phần e dè. Phong độ của Hải Lam bị tụt giảm mỗi khi bước chân đến căn phòng này. Tự nhiên, nó tạo cho cô cảm giác một chút lạnh, một chút sợ, chắc cũng là do không khí yên ắm, và môi trường làm việc nghiêm túc ở đây làm cho cô căng thẳng.

- Biết thế nào em cũng đến.- Hạo Thiên xoay người lại, ngồi thẳng đối diện với cô, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô gái đang đứng trước bàn làm việc của mình.- Có chuyện gì, em nói đi!

- Tôi…- Tự nhiên Hải Lam trở nên ấp úng. Thái độ bình thản và dường như đoán trước được sự việc của Hạo Thiên làm Hải Lam đột nhiên bối rối. Hít một hơi dài, Hải Lam nói tiếp.- Tôi chỉ muốn biết tại sao phó tổng giám đốc muốn cắt giảm chi phí tài trợ.

- Tôi có nói qua cắt giảm chi phí?- Hạo Thiên nheo mắt, nhớ lại.

- Chẳng phải phó tổng vừa nói hôm qua, lúc người của trường tôi đến xin tài trợ?- Hải Lam lại nói.

Cuối cùng anh cũng đã nhớ ra. Hôm qua, có hai sinh viên của trường Thánh Văn đến xin tài trợ. Hạo Thiên đanh mặt nói:

- Ra là vậy. Thế em đến là vì việc của trường, hay việc tôi không đồng ý cho cậu sinh viên kia thêm phí tài trợ?

- Anh ấy đến cũng là vì việc của trường mà.- Hải Lam cãi lại.

- Còn em?- Hạo Thiên đột nhiên hỏi lại.

- Cả hai.

Cô quá thành thật, cô quá thẳng thắn, mà như thế lại càng khiến anh đau lòng. Cô đến đây vì một nam nhân khác ư?

- Đáng lẽ người sẽ bị gây khó dễ là tôi, nhưng anh Nguyên Kỳ lại đi thay tôi, nên phải chịu đựng thái độ khó chịu của phó tổng giám đốc. Dù anh có vì chuyện gì, cũng không nên trút giận lên người khác chứ?

Trút giận? Ánh mắt của Hạo Thiên càng ánh lên tia lửa nhiều hơn. Cả một tuần lễ bận rộn công việc không ngơi tay, đã không gặp được cô, rồi khi nghe thông báo có sinh viên trường Thánh Văn tới, anh đã vui mừng vì mong gặp cô. Ai dè đã không gặp được thì chớ, lại còn chính là cái tên mà anh vừa nhìn đã thấy gai mắt Trần Nguyên Kỳ. Vì ai mà anh lại thấy tên này gai mắt đến vậy? Cô thì suốt ngày cứ anh Nguyên Kỳ này nọ, rồi còn bảo cô ngưỡng mộ người ta. Khi nói chuyện thì lại dịu dàng, không như lúc nói chuyện với anh. Thật là tức chết mà. Anh đứng dậy, rời khỏi bàn và đi đến gần cô:

- Em muốn thấy tôi nổi giận lắm sao?

Hạo Thiên nhìn thẳng vào mắt Hải Lam, lửa trong mắt anh làm cô sợ hãi, vội vàng lùi về sau mấy bước. Thân hình cao lớn của anh càng ngày càng áp sát vào cô, che hết ánh sáng rọi xuống trên người cô.

- Em chưa biết là lúc tôi thực sự nối giận sẽ đáng sợ như thế nào đâu.

Hạo Thiên một tay nâng cằm, một tay nắm chặt cánh tay của Hải Lam, rồi khuôn mặt anh tiến gần khuôn mặt cô hơn, nhưng vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại bàn vừa reo lên.

- Chết tiệt!- Hạo Thiên buông cô ra, và nhấc máy.

Hải Lam thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy, thật đáng sợ, tim cô bây giờ vẫn còn đập rất nhanh!

Sau khi nghe máy xong, Hạo Thiên quay sang nhìn Hải Lam, lúc này cơn giận đã được kiềm nén phần nào:

- Bây giờ tôi có hẹn ăn cơm với đối tác, em gọi taxi về trước, xong việc tôi sẽ gọi cho em.

Nhìn Hạo Thiên nghiêm nghị như vậy, Hải Lam biết rằng chuyến đi này là vô ích rồi, lại còn thêm dầu vào lửa. Phen này thì hết cứu chữa.

.

Hải Lam đem tâm trạng sầu não bước ra khỏi đại sảnh thì đột nhiên thấy một dáng người quen quen. Là Nguyên Kỳ đang đứng cạnh chiếc xe máy và đợi cô.

- Nhanh lên, anh đưa em về.- Nguyên Kỳ mỉm cười, rồi đưa chiếc mũ bảo hiểm về phía cô.

- Sao anh biết em ở đây?- Hải Lam ngạc nhiên, cô còn nhiều thứ muốn hỏi nữa.

Nguyên Kỳ nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô thì bất giác lại cười, anh vừa giúp Hải Lam gài nón bảo hiểm, vừa nói:

- Hay chúng ta đi ăn đi, rồi anh sẽ nói.

- Ngại quá, em thật phiền anh.

Nguyên Kỳ đã nhanh chóng kéo cô lên xe, và bắt đầu phóng đi. Chiếc xe di chuyển bất ngờ làm cả người Hải Lam lao về trước, theo phản xạ vô điều kiện, hai tay bất giác ôm lấy eo của anh.

.

- Phó tổng!

- Àh, có chuyện gì?- Hạo Thiên ngây người ra một hồi mới trả lời lại, nãy giờ anh chả có nghe vào được lời nào của người quản lý.

- Chúng ta đi chưa ạh?

Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nhìn ra bên ngoài rồi đáp:

- Được, đi thôi!

۵ ۵ ۵

.

Cảm giác có người chở thật thích, ngồi sau lưng có thể thoải mái nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Nguyên Kỳ chở Hải Lam vào một quán ăn nhỏ, nhưng rất sạch sẽ và kiến trúc khá độc đáo. Hai người cũng nhanh chóng gọi thức ăn. Trong lúc chở đợi, Hải Lam đem những thắc mắc của mình ra hỏi:

- Àh, sao anh biết em tới đây?

- Anh có nghe chuyện Tư Viện đến tìm em, nên anh sang lớp để nói với em là không có chuyện gì lớn, chỉ sợ Tư Viện làm quá lên. Song không thấy em ở lớp, tìm bạn thân của em là Phương Cát, cô ấy mới nói em đến Lâm thị.

Hình như cô cũng không hay nhắc đến Phương Cát trước mặt Nguyên Kỳ, hai người hầu như chỉ nói nhiều về công việc của câu lạc bộ. Sao anh lại biết Phương Cát là bạn thân của cô?

Thấy cô còn đang suy nghĩ gì đó, Nguyên Kỳ hỏi tiếp:

- Em đã gặp phó tổng Lâm chưa?

Hải Lam khẽ gật gật đầu.

- Thế, em đã nói gì với anh ta?- Nguyên Kỳ lại hỏi.

- Cũng không có gì. Chỉ là muốn biết tại sao trường chúng ta lại bị cắt giảm tài trợ, lại còn thái độ đối với anh kém như vậy.- Hải Lam khẽ cúi đầu, cô không dám nói là chuyến đi này của mình như thêm dầu vào lửa, làm cho tên giám đốc kia còn bực tức hơn.

Nguyên Kỳ nở một nụ cười nhẹ nhàng, khẽ xoa đầu cô, an ủi:

- Em thật là ngốc, có gì đến hỏi anh là được rồi, cần gì chạy đến Lâm thị. Em hỏi, anh sẽ không ngại nói đâu mà lo.

- Nhưng…

- Thôi, không sao đâu, thức ăn đem ra rồi, em ăn nhiều một chút.- Nguyên Kỳ vừa nói vừa gắp thức ăn cho cô.- Lần sau có chuyện cần đi gặp người của tập đoàn Lâm thị, em không cần phải đi.

Hải Lam đang ăn thì lại ngước lên nhìn Nguyên Kỳ. Hình như anh đang cố gắng che chở cho cô. Ánh mắt anh có một chút trìu mến.

۵ ۵ ۵

.

Trên bàn ăn của một khách sạn xa hoa, lộng lẫy, thức ăn đã được dọn đầy bàn nhưng hình như chàng trai ngồi đó hầu như không mấy lần động đũa. Anh cứ cầm ly rượu mà đăm chiêu. Cảnh tượng lúc chiều đã làm anh cảm thấy sôi cả máu nóng trong người, ngay cả bây giờ đầu óc cũng chỉ nghĩ đến cô, anh muốn gặp cô, muốn răn đe, trừng phạt cô. Dám có biểu hiện như thế trước mặt anh.

- Phó tổng Lâm!

Tiếng gọi của người ngồi cùng bàn ăn cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạo Thiên. Anh cười nhạt, trách mình sao lại chỉ nghĩ đến cô mà lơ đãng như thế này, nên vội vàng nâng ly cáo lỗi. Hạo Thiên cố gắng kết thúc bữa ăn sớm nhất có thể, anh lái xe thẳng một mạch đến nhà của Hải Lam.

.

- Em đã về nhà chưa?

- Tôi đang ở nhà. Anh hỏi làm chi?

- Cho em ba phút, nhanh ra đầu đường gặp tôi, không thì tôi sẽ tự động tìm đến nhà em.

Hết. Chỉ nói như thế thôi rồi hắn cúp máy. Bá đạo, đúng là bá đạo mà, cứ thích ra lệnh cho người khác. Cô thở dài, nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ rồi, giờ này mà ra khỏi nhà thì nhị vị phụ huynh lại thắc mắc dò hỏi đủ thứ, nhưng mà không ra gặp hắn thì chắc chắn sẽ không yên. Tên này nói là dám làm đó. Heiz, chỉ sợ khi gặp ba mẹ, hắn lại nói lung tung, vậy thì phiền cho cô lắm. Cô nhanh chóng mặc thêm áo khoác, rồi bay ra cửa, chỉ nhanh để lại lời báo cáo với ba mẹ: “Con đi ra gặp bạn ở đầu đường một chút rồi vào ngay.”

۵ ۵ ۵

.

Đợi mãi mà không thấy Hạo Thiên bước ra khỏi xe, nên Hải Lam đành bước vào trong xe.

- Sao giờ này mà anh còn đến?

- Nhớ em!

Cô cảm thấy tên này như bỡn cợt mình, chẳng phải vừa gặp ở công ty hắn ta lúc chiều rồi sao.

- Tôi không giỡn với anh đâu nha.

- Tôi là nói thật.- Anh trầm giọng.- Rốt cuộc là em với cái tên họ Trần kia có quan hệ gì?

- Tôi đã nói rồi, chính là không phải quan hệ như anh nghĩ.

- Vậy tại sao em nói chuyện với hắn lại dịu dàng như vậy, lúc nào cũng gọi hắn là anh rất ngọt ngào, lại còn đến tìm tôi nói thay cho hắn, rồi hai người lại tình tứ trước công ty tôi nữa chứ.- Anh lớn tiếng.

- Anh uống rượu sao?- Hải Lam khá ngạc nhiên khi thấy Hạo Thiên có vẻ mất bình tĩnh.

Hút điếu thuốc cầm trên tay, miệng phả ra ra một làn khói trắng, Hạo Thiên cười nhạt nói:

- Đi gặp đối tác thì lúc nào chả phải uống.

Hải Lam ho sặc sụa, và đẩy cửa xe bước ra ngoài. Cô vốn là không chịu được mùi thuốc lá. Thấy Hải Lam như vậy, Hạo Thiên lo lắng, quăng điếu thuốc hút dở, chạy qua đầu xe bên kia xem cô thế nào.

- Em sao vậy?

- Tôi bị dị ứng với mùi thuốc lá. Ngửi mùi này là tôi cảm thấy khó thở, và buồn nôn.- Hải Lam hít thở không khí trong lành bên ngoài xe, đã dần dần tắt cơn ho.

- Tôi xin lỗi.- Hạo Thiên một tay vịn vai cô, một tay khẽ đập đập vào lưng cô.- Em thấy sao rồi?

- Không sao, tôi vẫn ổn.- Hải Lam bây giờ đã dứt hẳn cơn khó chịu, lấy lại bình tĩnh, cô nói.- Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe. Lần sau anh đừng có hút nữa đi, còn không ít nhất cũng là trước mặt tôi.

- Được.

Anh trả lời nhanh và dứt khoát làm cô hơi bất ngờ. Hải Lam vẫn chưa suy nghĩ ra được gì thì Hạo Thiên đã nói tiếp:

- Em chưa trả lời tôi.

- Huh?- Hải Lam ngạc nhiên, cô không nhớ lúc nãy anh ta có hỏi cô điều gì.

Hạo Thiên khẽ nhíu mày nhìn chăm chăm vào Hải Lam:

- Em quên thật hay giả vờ ngây ngô? Cả tuần không được gặp em đã làm tôi rất khó chịu rồi, vậy mà khi em đến gặp tôi chưa kịp thăm hỏi gì thì đã lên tiếng giúp tên họ Trần kia, sau đó còn để tôi bắt gặp cảnh hai người tình tứ trước cổng công ty tôi nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người

Chàng Ngốc Bám Người thuộc thể loại truyện ngôn tình sủng mời các bạn đọc truyện

20-07-2016 18 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Trăng lạnh (Phần cuối)

Trăng lạnh (Phần cuối)

Ngôi nhà nằm im lìm, cô độc nơi cuối con đường, bây giờ Cường mới thấy rõ sự âm

24-06-2016
Có mất đi đâu...

Có mất đi đâu...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đã từ

25-06-2016
Thiên đường sụp đổ

Thiên đường sụp đổ

(khotruyenhay.gq) - Đây chẳng phải lần đầu tiên và em thì cũng không phải người đàn

27-06-2016
Ba là mùa xuân

Ba là mùa xuân

Càng lớn càng nhận ra Tết không phải là ngày hội của trẻ con mà là những khoảnh

23-06-2016
Tha thứ

Tha thứ

Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ đúng không bà.... *** Cái Thương đứng đó, chăm

25-06-2016