Lạc Trần di chuyển ánh nhìn, thấy Mông Mông đang gục mặt xuống giường, hình như đã ngủ.
bạn đang xem “Trần Thế ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Lạc Trần dùng hết sức để gọi: “Sở Kinh Dương”, giọng cô vô cùng yếu ớt, “Em làm sao thế này?”
Sở Kinh Dương bước tới bên kia giường rồi ngồi xuống, cầm tay Lạc Trần lên: “Em không sao, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thôi”.
Lạc Trần cảm thấy cô không còn đủ sức để gật đầu nữa, chỉ muốn ngủ tiếp, thế là liền nhắm mắt lại. Nhưng Lạc Sa vẫn đang ở nhà, cậu nhất định sẽ lo lắng. Cô lại mở mắt ra, Sở Kinh Dương vội nói: “Em đừng suy nghĩ gì cả, việc ở nhà anh đã sắp xếp hết rồi, khi em ngủ dậy thì mọi thứ vẫn tốt đẹp như cũ thôi”.
Nghe anh nói như vậy, nước mắt của Lạc Trần cứ thế tuôn rơi. Tất cả sẽ lại tốt đẹp như cũ sao? Tại sao cô lại bất lực thế này? Lẽ nào rời xa Lâm Tự thì cô phải sống trong bi thương đau khổ mãi sau?Cô càng muốn bản thân mình kiên trì độc lập thì càng trở nên yếu đuối, đến cơ thể cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Đột nhiên Lạc Trần cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, những ngón tay khô ráo lau khô những vệt nước mắt trên mặt. Giọng của Sở Kinh Dương vang lên bên tai cô: “Lạc Trần, em phãi nghỉ ngơi cho khoẻ, có sức khoẻ, cuộc sống mới có thể tốt được.”
Từ trước tới nay, Sở Kinh Dương luôn cố gắng khắc chế suy nghĩ muốn tìm gặp Lạc Trần, anh cũng có sự kiêu ngạo và kiên trì của riêng mình. Anh hoàn toàn không có ý định ép buộc một người con gái trong tim đã mang hình bóng một người đàn ông khác. Cho dù là anh yêu cô, luôn quan tâm tới cô, chăm sóc cô trước sau như một thì anh cũng không muốn miễn cưỡng cô phải ở bên mình. Đấy là sự cố chấp của anh trong chuyện tình cảm, cũng là sự tôn trọng giành cho tìm cảm giữa hai người.
Lạc Trần đã tỉnh nhưng lại lười biếng không muốn mở miệng, để mặc giọng nói của Sở Kinh Dương nhè nhẹ trôi lướt qua tai mình.
Sở Kinh Dương cằn nhằn cô với thái độ hết sức yêu chiều: “Đã bao nhiêu ngày rồi em không ăn cơm, không nghỉ ngơi rồi hả? Hôm nay, em bị ngất chủ yếu là vì đường huyết hơi thấp. Nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy dạ dày của em không ổn, hiện giờ hàm lượng bạch cầu cũng thấp. Nếu cứ tiếp tục thế này thì hệ thống miễn dịch cũng sẽ bị anh hưởng. Em không nên để mặc bản thân như thế.”
“Đừng ngủ nữa, giờ em cần phải ăn một bữa no đã.” Sở Kinh Dương ra ngoài lấy một chiếc khăm mặt, cầm tay Lạc Trần lên, lau từng ngón tay cho cô, sau đó lau qua mặt một lượt, “Nào, giờ để anh mua ít đồ ăn nhé”. Nói xong, anh quay sang gõ vào đầu Mông Mông.
Mông Mông phản ứng rất nhanh, vừa mở mắt đã lập tức lao lên hỏi: “Lạc Trần, cậu tỉnh rồi! Cậu làm mình sợ gần chết! Cậu nằm đó ngủ bao lâu rồi chứ, làm mình lo quá!”. Cô vừa dung tay sờ đầu mình, vừa thắc mắc sao mình lại ngủ lâu như thế, còn đầu mình sao lại đau thế này?
Lạc Trần nhìn bộ dáng của Mông Mông, không nhịn được mà phì cười. Dường như chỉ cần có Mông Mông ở bên cạnh là cô có thể cảm nhận được sự tươi đẹp và thuần khiết phải có ở lứa tuổi này, tất cả những gì cô mất đi đều có thể tìm lại được ở Mông Mông.
“Mông Mông, em ở đây với Lạc Trần, anh về nấu cơm tối cho hai người”. Sở Kinh Dương vừa dặn dò vừa cầm áo khoác đi ra ngoài. Đột nhiên, anh như nghĩ ra gì đó, quay đầu lại nhìn Mông Mông.
Mông Mông lần này rất nhanh nhạy, lập tức hết sức lễ phép nói: “Xin thủ trưởng cứ yên tâm, lần này tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ, để cô ấy được nghỉ ngơi. Không để bất kỳ kẻ nào vào làm phiền”.
Sở Kinh Dương gật đầu. Anh chàng Utah kia biến mất cho tới tận lúc này, theo lý mà nói thì người nhà họ Lâm chắc chắn sẽ không bỏ mặt Lạc Trần không hỏi. Sự yên tĩnh lúc này, ít nhiều cũng có vẻ gì đó rất kì lạ.
Lạc Trần cố gắng ngồi dậy, “Không phải là không có chuyện gì rồi sao? Mình muốn về nghỉ ngơi, về nhà ăn cơm cũng được.”
Sở Kinh Dương lại gật đầu.Lạc Trần nằm đây cũng không yên tâm mà nghỉ ngơi, huống hồ giờ anh quay về nấu cơm rồi lại quay lại cũng rất mất thời gian, “Đi thôi, để Mông Mông đỡ em, chúng ta về trước đã, chưa trả giường vội, ngày mai anh sẽ tới đón em đi tiêm”.
Ba người nhanh chóng đi xuống lầu, lên xe lái đi.
Chương trước | Chương sau