Từ sau khi Quang Hy đồng ý giúp Thác Dã rửa sạch tội danh, quan hệ vợ chồng giữa hai người càng ngày càng trở nên căng thẳng, ngay cả Tiểu Lạc cũng không cách nào làm thuốc giảng hòa, khi ở nhà, Quang Hy luôn đối mặt với Mộ Tranh bằng thái độ vô cùng lạnh lùng.
Phương Đức Dung nhịn không được, bà lén tìm con dâu nói chuyện:
“Quang Hy không phải vẫn còn giận con chuyện của sáu năm trước chứ? Hẳn mẹ nên nói cho nó biết năm đó thật ra là mẹ…”
“Không phải vậy ạ.” Mộ Tranh khéo léo từ chối ý tốt của mẹ chồng:
bạn đang xem “Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Đây là vấn đề của con và Quang Hy, chúng con sẽ tự mình giải quyết, hơn nữa Quang Hy giận con cũng không phải vì chuyện của sáu năm trước ạ.”
“Vậy rốt cuộc nó đang giận con chuyện gì? Con định giải quyết như thế nào đây?”
Phương Đức Dung sốt ruột thay con trai và con dâu, nếu là trước đây bà sẽ bỏ mặc mọi chuyện, nhưng hiện tại, bà thật sự hy vọng hai người con của bà sẽ hiểu nhau, cùng nắm tay đi về tương lai.
“Tóm lại mẹ không cần lo lắng, con sẽ nghĩ cách ạ.” Mộ Tranh an ủi bà, cô thể hiện với bà rất tự tin, nhưng thật ra cô đang cảm thấy rất hoang mang lo sợ.
Bởi vì Quang Hy nghĩ người cô yêu là Thác Dã, đây thật sự là hiểu lầm lớn mà!
Vấn đề là, cô nên cởi bỏ hiểu lầm này như thế nào đây? Quang Hy đối với cô luôn làm như không thấy, khi ngẫu nhiên phải cùng cô trao đổi về việc biện hộ cho Thác Dã, thì anh luôn bày ra vẻ mặt đang giải quyết công việc, mỗi khi cô muốn thử tới gần anh một bước, thì cô có thể cảm giác anh đang đóng cửa trái tim, rồi lui về sau một bước.
Anh thật sự hận cô như vậy ư?
Nhìn anh vì chuyện của Thác Dã mà phải thường xuyên làm việc đến nửa đêm, không giấu được đôi mắt quầng thâm, làm cô rất đau lòng. Cô chuẩn bị bữa khuya cho anh, nhưng một miếng anh cũng không động vào.
Cô không biết nên làm như thế nào cho phải, càng để ý một người, thì bạn sẽ càng sợ người ấy lạnh lùng với mình, bởi vì khi vết thương đã chồng chất trong tim, nó sẽ không thể chịu nổi bất cứ một tổn thương nào nữa.
Vì thế, cô chỉ có thể đứng từ xa mà quan tâm anh, nhờ người giúp việc mang bữa khuya tới cho anh, khi thì cô tỉ mỉ hầm canh gà, cũng phải mượn tay Tiểu Lạc đưa canh cho ba nó uống.
Giúp anh giặt áo sơ mi, giặt quần, đều chỉ có thể vụng trộm mà làm, cô không dám cho anh biết. Cô không cần anh cảm động, cô chỉ hy vọng có thể chia sẻ sự vất vả với anh, khi anh đang thức đêm hăng hái chiến đấu, thì cô sẽ yên lặng ở đằng sau làm chỗ dựa vững chắc cho anh.
Hai tuần sau, anh tìm được chứng cớ mấu chốt, rửa sạch được tội danh cho Thác Dã, Thác Dã rốt cuộc cũng được tự do, cô biết được tin tức qua điện thoại mà mừng như điên.
“Cảm ơn anh, Quang Hy, em biết chỉ có anh mới có thể làm được, cảm ơn anh!” Cô kích động nói lời cảm ơn.
Ở đầu dây bên kia là Quang Hy đang mang vẻ mặt rất kỳ lạ, anh chỉ trầm mặc một lát, rồi lạnh lùng mở miệng:
“Tôi đã đồng ý chuyện của em, cũng đã làm tốt, kế tiếp em cũng nên báo đáp tôi.”
“Báo đáp?” Cô sửng sốt: “Anh muốn em làm gì?”
“Tôi muốn em từ nay về sau… hãy rời khỏi thế giới của tôi.”
“Cái gì!?” Vẻ mặt cô sợ hãi, như bị trúng một đòn sấm sét nặng: “Ý của anh là…”
“Chúng ta ly hôn thôi.”
Ly hôn! Anh muốn ly hôn với cô?
Đầu óc Mộ Tranh trống rỗng, như muốn ngất đi:
“Vì sao? Quang Hy, vì chuyện gì mà anh… muốn ly hôn?”
“Đây không phải là chuyện em muốn sao?” Giọng nói của anh lạnh như băng:
“Em yên tâm, tôi sẽ không lấy quyền giám hộ Tiểu Lạc mà ép buộc em, trải qua chuyện này, dì Hoa đối với em cũng cảm kích hơn nhiều, sẽ không đến mức ngăn cản em vào nhà họ Hoa, em có thể danh chính ngôn thuận gả cho Hoa Thác Dã, chúc em hạnh phúc.”
Chúc cô hạnh phúc? Anh đang chúc cô hạnh phúc?
Mộ Tranh tan nát cõi lòng, nước mắt từ từ chảy xuống, cô nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn tựa dọc theo bức tường, ngồi ập xuống mặt đất.
…
Từ sau khi đưa ra yêu cầu ly hôn, Quang Hy suốt ba ngày không về nhà, chỉ phái người chuyển phát đưa đơn ly hôn đã có chữ ký của anh.
Không ai biết anh đã đi đâu. Di động cũng tắt máy, anh cũng không tới công ty làm việc, dường như anh đã biến mất trong cuộc sống của cô.
Mộ Tranh nhận được đơn ly hôn, mặc dù cô đã tự nhủ mình phải kiên cường, nhưng vẫn không chấp nhận được sự thật này, cuối cùng cũng ngã bệnh.
Tiểu Lạc thấy mẹ nằm ốm mê man trên giường nhưng vẫn gọi tên ba làm bé lo lắng vô cùng, muốn nghĩ cách liên lạc với ba, nhưng gọi điện thoại thì không có người nhấc máy, bé nhanh trí hành động, nghĩ cách đưa thông tin cho ba.
Bé tìm thấy chiếc đồng hồ, lại không biết nên dùng như nào, kiểm tra qua lại, lại không cẩn thận đã làm đứt dây đồng hồ.
Không xong rồi! Không phải bé đã làm hỏng máy gửi thông tin liên lạc rồi chứ?
Bé gấp đến mức khóc to lên, tay nắm đồng hồ, ngồi trong sân nghẹn ngào gọi:
“Ba ơi, ba ơi, ba có nghe thấy không? Tiểu Lạc đang gọi ba, ba nhanh trở về đi, mẹ bệnh rồi! Hu hu…”
Cũng không biết là máy liên lạc có tác dụng, hay là ông trời rủ lòng thương, mà Quang Hy đã thật sự trở về.
“Ba ơi, ba ơi! Ba đã trở về rồi!” Tiểu Lạc vui vẻ nhào vào lòng ba:
“Cái máy liên lạc này thật sự hữu dụng, mẹ không gạt con mà.”
“Tiểu Lạc.”
Quang Hy một mình lang thang ở ngoài đã ba ngày ba đêm, thể xác và tinh thần cũng mệt mỏi lắm rồi, vừa nhìn thấy con, trong lòng anh cũng xúc động:
“Ba rất nhớ con.”
“Con cũng rất nhớ ba! Vì sao ba nhiều ngày không về nhà vậy?”
Bởi vì anh sợ, sợ phải đối mặt với chia ly, sợ phải chịu nỗi đau khi mất đi đồng thời cả con trai và vợ.
Quang Hy mím môi chua xót, xoa xoa đầu con trai:
“Tiểu Lạc mấy ngày nay có khỏe không?”
“Không khỏe, một chút cũng không ạ.” Tiểu Lạc lắc lắc đầu, nước mắt lã chã rơi đầy mặt:
“Mẹ bị bệnh rồi.”
“Mộ Tranh bị bệnh?” Quang Hy kích động.
“Mẹ bị sốt, người rất nóng.” Tiểu Lạc tố khổ.
Tại sao có thể như vậy? Trong lòng Quang Hy nóng như lửa đốt, anh vội vàng chạy lên lầu, trở về phòng ngủ, quả nhiên vợ anh đang nằm mê man trên giường, khuôn mặt tái nhợt làm anh không đành lòng.
“Quang Hy, không được… không được bỏ em lại…” Cô ở trong mộng thương tâm nói mê. Khóe mắt ẩn chứa nước mắt.
“Mẹ luôn gọi tên ba, nhất định là vì mẹ rất muốn gặp ba.” Tiểu Lạc hốc mắt ửng hồng.
Thật sao? Cô thật sự muốn gặp anh? Anh nghĩ đến lúc cô nhận được đơn ly hôn sẽ rất vui vẻ đến gặp mặt người yêu của mình mới phải…
Quang Hy ngẩn ngơ, đi đến trước giường vợ đang nằm, dường như cô cảm giác được anh đã về, nên bàng hoàng vươn tay tới, anh do dự cầm lấy tay cô.
“Ba ơi, mẹ sẽ khỏe lại, đúng không ạ?” Tiểu Lạc lo lắng hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Quang Hy dùng tay kia nắm bàn tay nhỏ của con trai. “Ba cam đoan.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tiểu Lạc yên tâm, bé làm nũng tiến sát vào lòng ba, lúc này mới nhớ đến cái đồng hồ đã đứt dây.
“Con xin lỗi ba, Tiểu Lạc muốn nhận lỗi với ba.”
“Nhận lỗi gì?”
“Đây ạ.”
Tiểu Lạc đáng thương mở lòng bàn tay nhỏ ra, dây đồng hồ đã đứt thành hai phần:
“Con xin lỗi ba, con làm hỏng máy thông tin ba tặng cho con rồi.”
“Thì ra là vậy.” Quang Hy buồn cười:
“Không sao, hỏng rồi thì thôi, cùng lắm ba lại mua cho con cái khác.”
“Không được! Đây là món quà đầu tiên ba tặng cho con, không thể mua lại được.” Tiểu Lạc ảo não.
“Được rồi, được rồi. Để ba xem có thể sửa được không nào.”
Vì dỗ con nín khóc, Quang Hy đành phải nhận lấy đồng hồ, không ngờ lại ngoài ý muốn phát hiện ra một cái thẻ nhớ được cất giấu cẩn thận trong đồng hồ:
“Đây là cái gì?”
Anh lấy thẻ nhớ ra, đồng thời cũng tìm được một bí mật đã cất giấu sáu năm nay…
Khi Mộ Tranh tỉnh lại, cô bắt gặp một hình ảnh thật ấm áp, người đàn ông cô yêu nhất ôm đứa con cô thương nhất, cả hai đang dựa vào giường cô mà ngủ gật.
Hai cha con đều hàm chứa nụ cười trên miệng, giống như đang rất hạnh phúc trong mơ.
Cô ngắm nhìn hai người, bỗng nhiên đôi mắt chua xót, rõ ràng cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại cứ chảy ra.
Quang Hy hơi giật mình một chút, từ trong mộng tỉnh lại, thấy cô cũng đã tỉnh, giơ tay đặt lên trán cô:
“Trán em bớt nóng rồi.”
Cô cảm giác được ánh mắt ấm áp của anh, trong lòng chấn động.
“Em đợi một chút.”
Anh mỉm cười, bế Tiểu Lạc về phòng ngủ của bé, khi trở lại trước mặt Mộ Tranh, trên tay anh còn cầm một tập tài liệu.
Là đơn ly hôn!
Mộ Tranh kinh hãi, toàn thân rét run: “Anh vẫn muốn kiên trì… ly hôn với em sao?”
“Em không muốn à?” Anh không đáp hỏi lại.
Cô mê man nhìn anh, trong lòng rối rắm, giãy dụa hồi lâu, rốt cuộc cũng thổ lộ tiếng lòng:
“Đúng, em không muốn, Quang Hy, em không muốn… ly hôn với anh.”
“Vì sao?”
“Bởi vì người em yêu… là anh.” Hai tay Mộ Tranh gắt gao nắm chặt lấy chăn, cúi đầu giấu đi ánh mắt bi thương:
“Cho dù anh hận em, dù anh muốn rời khỏi em, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết, người em yêu… là anh, vẫn… luôn là anh.” Trong phút chốc cô nghẹn ngào, giọng nói cứ đứt quãng:
Chương trước