Ngoài cửa sổ, mưa phùn rơi rả rích.
Mưa phùn như tơ, như cây kim đâm xuống, đâm vào lòng Dĩ Thiến.
Cô tựa lưng vào cửa sổ, nhớ tới buổi tối hôm kia, vị hôn phu nói chuyện với cô.
“Anh có một đứa con trai, đã xét nghiệm ADN, xác thực đúng là con của anh.”
bạn đang xem “Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Là… con của Lương Mộ Tranh?”
“Phải, tối hôm đó em cũng đã gặp qua, thằng bé tên Tiểu Lạc, anh muốn tranh quyền giám hộ thằng bé.”
Cô nhìn vẻ mặt phiền muộn của vị hôn phu, trong một đêm, mà cô lại cảm thấy anh đã trở nên xa lạ hơn:
“Anh muốn có thằng bé, đúng không?”
“Đúng, anh muốn có nó.” Anh thẳng thắn thừa nhận, trừng mắt nhìn cô bằng loại ánh mắt gần như trách cứ:
“Em cũng biết đến sự tồn tại của Mộ Tranh, biết rõ quá khứ trước đây của anh và cô ấy, vì sao chưa bao giờ em nói cho anh biết?”
Cô làm sao có thể nói cho anh đây? Cô phải lấy dũng khí ở đâu đây? Nói cho anh, đồng nghĩa với việc mất đi anh!
Nhưng hiện tại, cũng không khác việc mất anh nhiều lắm, tuy anh vẫn biểu đạt anh bằng lòng muốn thành hôn cùng cô, nhưng cô biết, trái tim của anh, đã không còn hướng về cô nữa rồi…
Nước mắt bỗng dưng chảy ra bên khoé mắt Dĩ Thiến, cô lấy tay gạt đi, không chịu đối mặt với sự thật.
Quang Hy là của cô, chỉ cần cô chấp nhận Tiểu Lạc, Quang Hy sẽ ở lại bên cô, dù sao sáu năm trước, là cô cùng anh đi qua những ngày tháng đau khổ nhất.
Quang Hy yêu cô, cô cũng yêu Quang Hy, anh và cô sẽ kết hôn, ai cũng không ngăn cản được…
“Bác sĩ Hà, bác sĩ Hà!” Một y tá kêu to: “Có ca cần cấp cứu gấp!”
Dĩ Thiến lấy lại tinh thần, cô chớp mắt nuốt lệ vào lòng, vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, vài cô y tá cùng bác sĩ thực tập vây quanh một bé trai, trong đó còn có một người, là mẹ chồng tương lai của cô.
“Dĩ Thiến, cháu mau cứu đứa nhỏ này đi!” Phương Đức Dung nhìn cô, vẻ mặt lo lắng:
“Nó vừa mới ở chỗ hôn lễ, bác đuổi nó đi ngay nhưng không biết tại sao, nó liền té xỉu, cháu mau nhìn xem sao lại thế này?”
“Vâng, để cháu xem xem, bác đừng lo lắng.”
Cô an ủi Phương Đức Dung, chen lên để nhìn, thình lình phát hiện đứa bé nằm trên giường bệnh đúng là Tiểu Lạc.
Là con của Lương Mộ Tranh và Quang Hy.
Dĩ Thiến sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, bác sĩ thực tập báo cáo với cô số đo hô hấp của Tiểu Lạc và số liệu nhóm máu, cô ngoảnh mặt làm ngơ, mắt nhìn Tiểu Lạc dần dần mù mịt, trong đầu hiện lên một ý niệm đáng sợ.
Nếu đứa nhỏ này không còn, thì Quang Hy và người phụ nữ kia, sẽ không còn ràng buộc gì nữa, cô có thể hoàn hoàn toàn toàn độc chiếm Quang Hy.
Chỉ cần không còn đứa nhỏ này…
…
Quang Hy nhận được thông báo, anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, Tiểu Lạc đang cấp cứu, nằm mê man trong phòng bệnh, mà mẹ của anh đang đứng ngoài cửa lo lắng nhìn xung quanh.
“Sao con lại tới đây?” Phương Đức Dung thấy anh, vẻ mặt bà vô cùng khiếp sợ:
“Ai nói cho con biết?”
“Là Dĩ Thiến.” Quang Hy vội vàng đáp lại, thầm muốn lập tức chạy vào phòng bệnh xem con:
“Tiểu Lạc như thế nào rồi? Nó có khỏe không?”
“Con… biết đứa nhỏ kia?” Sắc mặt của Phương Đức Dung thay đổi:
“Nói vậy con đã gặp Lương Mộ Tranh?”
“Con đã gặp Mộ Tranh, con muốn giành lấy mọi thứ.” Quang Hy thừa dịp tuyên bố với mẹ.
Bà sợ hãi, không thể tin được, nhìn bộ dạng con trai hốt hoảng, bà cảm thấy không ổn:
“Cho nên, con sẽ không phải… không được! Con không thể dây dưa với cô gái đó nữa, con cô ta thì sao, không liên quan đến con…”
“Ai nói không liên quan đến con? Tiểu Lạc cũng là con trai con!” Anh kích động gào lên khiến Phương Đức Dung sợ hãi.
“Nghe nói vì mẹ đuổi Tiểu Lạc đi, Tiểu Lạc mới bị phát bệnh.” Quang Hy lớn tiếng chỉ trích mẹ:
“Mẹ có biết hay không, mẹ thiếu chút nữa đã hại chết cháu nội của mình?”
Là cháu nội bà? Đứa bé đang nằm trong phòng bệnh, đúng là cháu nội của bà? Phương Đức Dung hoảng sợ không nói gì.
Quang Hy không để ý tới mẹ mà đi vào phòng bệnh thăm con, vài giờ sau, Mộ Tranh cũng đến đây, thấy con trai nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, khiến hy vọng của cô sụp đổ.
“Tiểu Lạc, Tiểu Lạc.” Cô đau lòng vỗ về khuôn mặt tái nhợt của con.
“Thằng bé không có việc gì, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.” Quang Hy ở một bên chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn.
Động tác của Mộ Tranh ngừng lại, hít sâu một lần lại một lần, lòng vẫn ngập đầy oán giận, cô nhảy người lên, dồn ép Quang Hy:
“Vì sao lại như vậy? Tại sao Tiểu Lạc lại ở đây? Là anh thừa dịp tôi không chú ý rồi mang nó đi sao? Tại sao anh có thể làm như vậy?”
Quang Hy nhíu mày, cô không tìm hiểu rõ đã trách mắng làm anh hết chật vật lại ảo não:
“Ở trong lòng cô, tôi là người xấu xa như vậy sao? Không nói một tiếng liền bắt trộm Tiểu Lạc từ bên người cô?”
“Vậy anh nói đi, không phải anh, còn ai lại dẫn nó đến Đài Bắc?” Cô túm vạt áo của anh, đôi mắt lóe lên sự đau lòng:
“Anh có biết tôi không tìm thấy Tiểu Lạc đã lo lắng biết bao nhiêu không? Đã quá thời gian con phải tiêm thuốc, tôi sẽ lo lắng bao nhiêu không? Tôi sợ con một mình phát bệnh bên ngoài, sợ con cô đơn, không có ai giúp con tôi, tôi dường như đã nghe thấy tiếng thằng bé đang khóc, khóc gọi mẹ ơi, tôi biết nhất định nó rất sợ hãi… Vì sao anh muốn làm như vậy? Làm sao có thể mang con tôi đi như vậy? Tôi hận anh, Nhậm Quang Hy, tôi hận anh…”
Mộ Tranh nghẹn ngào, không thể ngừng lại, Quang Hy trìu mến nhìn cô, muốn ôm cô vào lòng, cô lại dùng sức đẩy anh ra.
“Không được đụng vào tôi, không cho phép anh chạm vào tôi!” Cô gần như mắc bệnh tâm thần mà kêu gào, muốn nới lỏng khoảng cách giữa hai người.
Quang Hy cắn răng, giờ khắc này hiếu kỳ nhìn cô, muốn hung hăng mắng cô một chút, lại muốn ôm chặt lấy cô, an ủi cô đừng khóc.
Bởi vì trái tim anh đau, rất đau…
“Lương Mộ Tranh, cô có biết cô rất đáng giận không?”
“Người đáng giận là anh, chính anh cướp con tôi!” Cô chỉ trích:
“Tôi sẽ không để cho anh được như ý nguyện, quyết không để anh cướp Tiểu Lạc đi mất.”
“Lương Mộ Tranh…”
“Đừng cãi nhau nữa, hai người không được cãi nhau nữa.”
Tiếng nói mỏng manh non nớt vang lên, lọt vào tai hai người đang tranh chấp, làm hai người đồng thời quay đầu nhìn Tiểu Lạc đang trên giường bệnh.
Không biết thằng bé đã tỉnh lại khi nào, chỉ thấy bé ngồi trên giường bệnh, tủi thân khóc.
“Tiểu Lạc, con tỉnh rồi!” Mộ Tranh chạy về phía con:
“Con có khỏe không? Có đau không? Nói cho mẹ biết, con có chỗ nào không thoải mái không?” Cô kích động nhìn con từ trên xuống dưới.
Tiểu Lạc lại lạnh nhạt đẩy cô ra: “Con muốn ba cơ.”
“Cái gì?” Cô sửng sốt: “Tiểu Lạc, con nói cái gì?”
“Con muốn ba!” Tiểu Lạc kêu khóc:
“Mẹ rất xấu, mẹ không cho con và ba ở chung với nhau, mẹ chỉ muốn chia rẽ chúng con, mẹ là người xấu, Tiểu Lạc ghét mẹ nhất!”
Tiểu Lạc… ghét cô nhất?
Mộ Tranh chấn động, đứa con cô thương yêu nhất, tình nguyện muốn ba, chứ không cần người mẹ như cô?
Cô đứng yên tại đó, đôi mắt đau đớn, cô rất muốn khóc, nhưng nước mắt đã khô cạn, cổ họng lại chua xót, không thể nói được lời nào.
Cô nhớ tới năm đó, cô làm sao có thể chịu đựng được đau đớn lớn như vậy để sinh Tiểu Lạc, mà từ khi con sinh ra, nó đã nhỏ gầy, suy yếu, làm cô sợ vô cùng, sợ mình không thể bảo vệ được đứa nhỏ này.
Những năm gần đây, cô lúc nào cũng không dám lơi lỏng, sợ mình sơ sẩy một cái, lại hại đứa nhỏ phải chịu khổ, con sinh bệnh, cô cõng con đi bệnh viện, con phát sốt, cô thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc con.
Cô yêu đứa nhỏ này, rất yêu rất yêu, chỉ cần nhìn thấy con tươi cười ngây thơ chất phác đáng yêu, cô liền cảm thấy cuộc đời mình tràn ngập màu sắc rực rỡ, con là bảo bối, là hy vọng sống của cô.
“Tiểu Lạc…” Cô run run vươn hai tay về phía con.
“Mẹ xấu lắm, vì sao mẹ không cho Tiểu Lạc ở cạnh ba? Con ghét mẹ, ghét mẹ nhất!”
Không nắm được tay con, tay cô khựng lại giữa không trung, cô suy sụp cúi đầu.
Lòng cô tan nát.
Quang Hy đứng ngoài hành lang, nhìn cô cuộn mình, khuôn mặt chôn vào hai đầu gối.
Có lẽ cô đang khóc, nhưng anh biết, cô sẽ không để cho anh thấy.
Tiểu Lạc xa lánh, làm cô chịu đả kích rất lớn, anh chưa từng thấy vẻ mặt tuyệt vọng như thế của cô.
Quang Hy ngóng nhìn Mộ Tranh, phát hiện hận ý mình đối với cô, giờ phút này, đều tan biến. Anh thầm nghĩ muốn bảo vệ người phụ nữ thương tâm tiều tụy này, anh thầm nghĩ sẽ làm nụ cười lại xuất hiện trên môi cô.
Anh lặng lẽ đi tới văn phòng của Dĩ Thiến, gõ cửa.
Dĩ Thiến mời anh vào, giống như sớm đoán được anh sẽ đến, vẻ mặt không hiện chút kinh ngạc nào:
“Ngồi đi, em chờ anh lâu rồi.”
Cô pha cho anh một ly cà phê.
Anh nhận cà phê: “Cảm ơn em đã cứu Tiểu Lạc.”
“Nên mà, vì em là bác sĩ.” Cô nhẹ giọng cười.
Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô, trong dáng vẻ tươi cười của cô, anh nhìn thấy một chút miễn cưỡng.
Cô biết đã bị anh nhìn thấu, cũng không hề làm bộ nữa, chua xót mím môi:
“Kỳ thật trong phút chốc, em muốn trừ khử đứa nhỏ kia để nó không còn tồn tại.”
Quang Hy chấn động, bàn tay nắm lại thật chặt.
Chương trước | Chương sau