Thác Dã giữ chặt bả vai cô, anh cúi đầu nhìn cô, thấy tóc tai cô bù xù, hai mắt vô thần, anh đau lòng:
bạn đang xem “Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Em đừng như vậy, chuyện gì cũng sẽ có biện pháp giải quyết, không phải Nhậm Quang Hy muốn như thế nào thì như thế đó.”
“Nhưng anh ấy đã lấy tóc Tiểu Lạc đi làm xét nghiệm ADN rồi, chỉ cần có kết quả, anh ấy sẽ đưa lên toà… Em biết Quang Hy có thể, anh ấy là Luật sư, nếu muốn quyền giám hộ Tiểu Lạc, em nhất định sẽ bị anh ấy đoạt con mất.”
“Cho dù như vậy, còn có vị hôn thê kia của hắn thì sao, em nghĩ một thiên kim nhà giàu cao ngạo sẽ tình nguyện nuôi nấng con trai của người phụ nữ khác sao?”
“Nói không chừng cô ta sẽ?” Mộ Tranh bất an:
“Quang Hy nói cô ta là bác sĩ nhi khoa, rất thích trẻ con.”
“Con cái nhà người ta thì không sao, nhưng con của người đàn ông của mình và một người phụ nữ khác thì rất khó nói.” Thác Dã khuyên Mộ Tranh:
“Tóm lại trước hết em không được tuyệt vọng, phải bình tĩnh suy nghĩ, nhất định sẽ có cách.”
“Kỳ thật em đã nghĩ rồi.” Mộ Tranh vuốt nhẹ mái tóc hỗn độn:
“Biện pháp duy nhất, chính là em đưa Tiểu Lạc rời khỏi thôn Hoa Điền.”
“Em nói cái gì?” Thác Dã khiếp sợ:
“Ý của em là muốn để Nhậm Quang Hy không tìm được hai người?”
“Phải, đây là biện pháp tốt nhất.”
Vậy còn anh thì sao? Mẹ con họ rời khỏi thôn Hoa Điền, không phải anh cũng sẽ không được gặp họ sao? Không thể chăm sóc hai người, bảo anh làm sao có thể yên tâm đây?
“Không được, anh không tán thành.”
“Thác Dã…”
“Anh không thể để hai người rời khỏi tầm mắt của anh được!” Thác Dã mạnh mẽ tuyên bố, anh đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng:
“Hơn nữa, nếu hai người rời khỏi thôn Hoa Điền, có thể đi đâu được? Tiểu Lạc có bệnh, em lại là phụ nữ chưa chồng phải chăm sóc mình lại còn thêm đứa con nhỏ bệnh tật, rất vất vả.”
“Em không sợ vất vả, sáu năm qua em đã vất vả quen rồi.”
“Nhưng anh lo!” Thác Dã oán giận trừng mắt nhìn Mộ Tranh. “Mấy năm nay em đã đủ khó khăn rồi, anh không muốn em tiếp tục chịu khổ, anh, anh…” Anh mím môi, ngập ngừng một lát rồi liều lĩnh thổ lộ lòng mình:
“Anh muốn chăm sóc cho hai người!”
Mộ Tranh sửng sốt.
“Anh muốn chăm sóc hai mẹ con em.” Thác Dã kiên định lặp lại, trân trọng hôn lên trán Mộ Tranh:
“Gả cho anh đi, Mộ Tranh.”
“Nhưng…” Mộ Tranh chần chừ, cô vẫn luôn coi anh là bạn tốt.
“Anh biết em chỉ coi anh là bạn bè.” Thác Dã mím môi tự giễu:
“Nhưng anh thích em, anh thích em lâu rồi, Mộ Tranh, anh sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được, nên không dám thổ lộ với em, nhưng bây giờ…” Anh gãi gãi đầu, dáng vẻ có chút bất ngờ:
“Em cũng cần anh có phải không, nếu chúng ta kết hôn, Tiểu Lạc sẽ có ba, có một gia đình hoàn chỉnh, cho dù lên toà, quan toà cũng có khả năng phán em nhận quyền giám hộ, đúng không?”
Như thế, dù sao với gia đình có đủ ba mẹ cũng hơn mồ côi ba, việc tranh quyền giám hộ tạm thời cũng có lợi.
“Em không thể lợi dụng anh như vậy.” Mộ Tranh buồn bã chau mày:
“Làm thế đối với anh rất không công bằng.”
“Lợi dụng anh đi, Mộ Tranh.” Thác Dã thản nhiên mỉm cười ngây ngốc. Sự si tình quanh quẩn của anh vẫn không giải thoát được:
“Anh rất vui vì có thể giúp được em, mặc kệ ra sao. Chỉ cần em cần anh, Hoa Thác Dã anh nhất định không từ chối.”
“Thác Dã, anh…”
Mộ Tranh thương tiếc nhìn anh, quả thật những năm gần đây, tình cảm anh đối với cô sâu nặng như thế nào, sao cô có thể không nhìn thấy? Chỉ là trái tim cô không thể mở lòng được.
“Em không cần lập tức trả lời anh, hãy suy nghĩ thật kỹ, anh có thể chờ.”
Nói xong, Thác Dã giống như sợ cô cự tuyệt ngay lập tức, mà vội vàng xoay người bỏ chạy.
Mộ Tranh xuất thần ngồi yên tại chỗ, không để ý tới Tiểu Lạc đang trốn ở một bên ló đầu ra nhìn.
…
Không xong rồi, không chừng mẹ thật sự sẽ lấy anh Thác Dã, còn ba thì làm sao bây giờ?
Tiểu Lạc nghe lén người lớn nói chuyện, vô cùng khẩn trương, bé không biết “quyền giám hộ” là gì, cũng không hiểu được cái gì gọi là “gia đình hoàn chỉnh”, bé chỉ biết là nếu mẹ với anh Thác Dã kết hôn, thì bé với ba nhất định sẽ bị chia rẽ.
Bé không cần, bé muốn có mẹ và ba, cả nhà cùng ở bên nhau.
Bé lấy đồng hồ ra xem, nghe nói là của ba để lại, là thông tin liên lạc, đáng tiếc bé nghiên cứu mấy ngày nay, vẫn không biết dùng như thế nào.
Nên hỏi ai đây? Tuyệt đối không thể hỏi mẹ, cũng không thể hỏi anh Thác Dã, vậy… Đúng rồi, đến hỏi ông trưởng thôn, ông ấy là người có tiếng nói nhất thôn này, ông ấy nhất định biết chiếc máy liên lạc dùng như thế nào.
Vì thế, một mình Tiểu Lạc ngồi trên xe công đi đến văn phòng trưởng thôn, trưởng thôn đang bận rộn, căn bản không để ý tới bé, bé lưỡng lự đứng bên ngoài, lại không ngờ nghe được một tin tức tốt.
Có mấy người dân trong thôn muốn lái xe đưa hoa tặng Luật sư tiên sinh đến Đài Bắc, Tiểu Lạc biết “Luật sư tiên sinh” chính là người ba ngoài hành tinh của bé, nên bé đã quyết định lén lút đi theo họ.
Bé trốn trong xe, đường đi Đài Bắc gập ghềnh lắc lư khiến đầu bé rất choáng váng, bé bỗng muốn nôn, nhưng cũng rất dũng cảm chịu đựng, nhất định không kêu khổ, không từ bỏ.
Vài giờ sau, xe tải rốt cuộc cũng dừng lại, nhóm thôn dân dỡ hoa xuống, bé cũng chuồn xuống xe, ở lễ đường dự tính sẽ cử hành hôn lễ, bé nhìn thấy người lạ, liền túm tay áo hỏi đối phương:
“Chú ơi chú có biết ba ngoài hành tinh của Tiểu Lạc ở đâu không?”
“Tiểu quỷ, cháu từ đâu tới đây?” Một người không kiên nhẫn hỏi nó:
“Chỗ này rất bề bộn nhiều việc, cháu đi chỗ khác chơi đi.”
Không hỏi được ba đang ở đâu, Tiểu Lạc có chút buồn bã, nhưng bé vẫn cố gắng phấn chấn tinh thần, bé tin rằng mình nhất định có thể tìm được ba, cuối cùng, bé gặp một người phụ nữ trung niên ăn vận sang trọng.
Bà chính là Phương Đức Dung, bà đang đặc biệt tranh thủ chút thời gian đến đây xem xét tình hình chuẩn bị hôn lễ, không ngờ lại bị một đứa trẻ kỳ quái quấn lấy.
“Người ngoài hành tinh gì? Cháu là con nhà nào? Ba mẹ cháu đâu?”
“Mẹ cháu không ở đây, cháu đang tìm ba ạ.” Tiểu Lạc ngây thơ thật thà trả lời.
Phương Đức Dung chăm chú nhìn đứa nhỏ, bỗng nhiên cảm thấy diện mạo đứa nhỏ này có chút quen thuộc:
“Mẹ cháu là ai?”
“Mẹ cháu tên Lương Mộ Tranh, bà có quen sao?”
Lương Mộ Tranh! Phương Đức Dung ngạc nhiên, là cô gái từng mê hoặc đầu óc con trai bà? Cách xa sáu năm, tại sao cô ta lại đột nhiên xuất hiện? Không phải là muốn phá hỏng hôn lễ của Quang Hy và Dĩ Thiến chứ?
Nghĩ đến đây, bà lấy lại vẻ mặt lạnh lùng đuổi Tiểu Lạc đi:
“Thằng bé này, cháu mau tránh ra! Nơi này không phải chỗ cháu nên đến.”
“Nhưng cháu muốn tìm ba.” Tiểu Lạc mếu máo, bộ dạng đáng thương này có phần làm cho người khác yêu thương.
Phương Đức Dung gần như mềm lòng, nhưng bà dằn lòng ép mình phải quyết tâm, rồi gọi bảo vệ đến:
“Đưa thằng bé này ra ngoài.”
“Không đâu!” Tiểu Lạc giãy dụa: “Cháu muốn tìm ba, ba… Hu hu…”
Một cảm giác đau đớn từ bụng dội đến, bỗng dưng bé ôm bụng lăn lộn, ngồi quỳ gối xuống.
“Này, cháu bé, cháu làm sao vậy?”
“Cháu… rất khó chịu…” Bé hoa mắt choáng váng không thở nổi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Phương Đức Dung kinh sợ mở to mắt nhìn, một lúc lâu sau, bà mới quay ra hét to:
“Mau gọi xe đưa thằng bé này đi bệnh viện.”
Chương trước | Chương sau