Quang Hy bị dọa nhảy dựng lên, vội vàng giơ tay cướp lại.
bạn đang xem “Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Không cho phép nghịch ngợm.”
“Xem đi, chú khẩn trương như vậy, nhất định là có vấn đề.” Tiểu Lạc nhìn anh chăm chú, phát biểu cảm nghĩ. “Chỗ này cất giấu bí mật, đúng không ạ?”
“Không phải!”
Quang Hy tức giận phản bác, tự nhiên mình lại tranh luận với một thằng quỷ nhỏ, vừa hại não lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
“Chỉ là chiếc đồng hồ này rất quan trọng với chú.”
“Vì sao ạ?”
“Bởi vì…”
Quang Hy sửng sốt, đúng vậy, vì sao đây? Kỳ thật anh cũng không hề có ấn tượng với chiếc đồng hồ này, chỉ biết là đây là thứ sau khi anh tỉnh lại Dĩ Thiến đã đeo vào giúp anh, nhưng ngay cả Dĩ Thiến cũng không biết ý nghĩa của nó.
Chỉ là, mỗi khi anh nhìn này chiếc đồng hồ này, thì trong ngực lại có cảm giác hoài niệm mà đau thương, dường như anh đã quên một chuyện quan trọng nhất, một người quan trọng nhất.
“Tóm lại, không cho cháu động vào nó!”
Anh đưa tay lấy lại đồng hồ rồi cất vào túi, để nó tránh xa tầm mắt như hổ cướp mồi của Tiểu Lạc.
“Nhưng…”
Tiểu Lạc còn muốn nói thêm gì nữa nhưng bác trưởng thôn đã xoa xoa đầu của bé.
“Được rồi, Tiểu Lạc, đừng làm phiền chú luật sư, nếu mẹ cháu biết cháu không ngoan thì sẽ tức giận đó.”
“Vâng ạ.”
Tiểu Lạc chu môi, nghe lời ngồi xuống, nhưng đôi mắt to tròn kia vẫn chăm chú đảo qua đảo lại trên người Quang Hy, Quang Hy bị bé nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy rất không thoải mái.
Thật phiền phức mà, anh không có cách đối phó với con quỷ nhỏ này, tuy vị hôn thê của anh là bác sĩ nhi khoa, cả ngày ở chung với trẻ con, nhưng anh cũng không có được một chút tình thương trẻ con nào từ cô.
Thật vất vả mới về đến hội trường, Quang Hy vội vàng nhảy xuống xe, né tránh Tiểu Lạc.
“Tiểu Lạc, con đi đâu vậy?”
Mộ Tranh ở hội trường tìm không thấy con trai, nóng lòng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiểu Lạc đi xuống từ cửa xe, nên lớn tiếng gọi rồi ôm cổ bé.
“Có biết mẹ rất lo cho con không?”
“Mẹ, con gặp chú ngoài hành tinh, trên tay chú ấy có mang theo đồng hồ liên lạc bí mật như mẹ từng kể đó.”
Tiểu Lạc vui vẻ tuyên bố cuộc gặp gỡ kỳ lạ vừa nãy của mình.
Cái gì? Mộ Tranh không hiểu, đang muốn hỏi rõ thì trưởng thôn đã đi tới, cầm trên tay một bó hoa tươi.
“Nhanh lên, Mộ Tranh, luật sư đã tới, cháu mau lên sân khấu tặng hoa đi.”
“Vâng, trưởng thôn đưa cho cháu ạ.”
Mộ Tranh đứng dậy đón nhận bó hoa.
Trưởng thôn lên sân khấu, cầm micro lên:
“Alo, Alo.” Cổ họng thanh thanh. “Vâng, xin chào các ông các bà, các chú các bác, đàn ông đàn bà, tôi là trưởng thôn Hoa Điền, hôm nay muốn giới thiệu cho mọi người vị luật sư vừa tới thôn Hoa Điền, anh là một luật sư rất giỏi, đến từ Đài Bắc…”
Một đoạn giới thiệu dài không có ý nghĩa, nhóm nông dân nghe đến phát chán, mọi người cố rướn cổ lên nhìn, thầm muốn nhìn rõ người ngồi sau khán đài kia là thần thánh phương nào, đáng tiếc trưởng thôn và đám đại biểu của thôn, cả đám người đông nghìn nghịt lại vừa vặn che khuất nhân vật quan trọng.
“Được rồi, trưởng thôn, ông đừng dài dòng nữa, mau mời ngài luật sư ra đi!” Có một người dân nói lời chính nghĩa.
“Vậy được rồi, bây giờ chúng tôi xin mời luật sự phát biểu vài lời.” Trưởng thôn vừa tuyên bố vừa nhìn về phía Mộ Tranh ra hiệu.
Mộ Tranh hiểu ý, chen chúc trong đám người rồi duyên dáng đi lên sân khấu, tặng hoa cho người đàn ông đứng bên cạnh trưởng thôn.
“Không cần! Đây là cái gì?” Người đàn ông mắng, rồi hắt xì liên tục. “Các người trang trí hội trường này nhiều hoa rồi còn tặng tôi hoa là muốn hại chết tôi hả?”
Giọng nói thô lỗ này, dường như rất quen thuộc.
Mộ Tranh giật mình, chậm rãi ngẩng mặt lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt từng xuất hiện hàng trăm lần trong giấc mơ của cô, khuôn mặt quen thuộc như vậy làm người ta đau lòng.
“Quang… Hy?”
“Không được, tôi chịu không nổi rồi…”
Quang Hy hắt xì một cái thật lớn, bàn tay đặt trên ngực, nhất thời hơi thở không thông, ngã người về phía trước, vừa vặn tiến vào lòng Mộ Tranh.
Cô vươn tay nâng anh dậy, la lớn: “Quang Hy!”
…
Làm sao có thể là anh? Dĩ nhiên là anh!
Mộ Tranh nhìn Quang Hy đang nằm trên sô pha, hàng trăm cảm xúc ngổn ngang trong lòng.
Vừa rồi anh té xỉu tại hội trường khiến mọi người xôn xao, nhóm nông dân tạm thời đưa anh vào phòng của trưởng thôn, phân công cô chăm sóc cho anh.
Vì thế, cô vừa đúng lúc có cơ hội, có thể từ từ quan sát người đàn ông đã lâu không gặp này.
Hình như anh đã thay đổi, không còn bộ dáng chàng thiếu niên mới lớn năm đó. Mà giờ đây, xem ra anh đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Trước kia khi anh ngủ, vẻ mặt luôn thoải mái thả lỏng, hiện tại cho dù đang ngủ, thì đôi lông mày vẫn hơi chau lại, lộ ra vẻ khó chịu không thể giải thích.
Vì sao lại khó chịu? Chẳng lẽ những năm gần đây, anh không hạnh phúc ư? Anh trở thành Luật sư tài giỏi, có vị hôn thê xinh đẹp thông minh, theo lý mà nói, anh hẳn phải rất hạnh phúc.
“Anh rất hạnh phúc, đúng không?”
Cô nhẹ nhàng hỏi, tựa như chỉ mình cô đang nỉ non, chờ đợi có thể nghe được câu khẳng định đáp lại của anh.
Cô hy vọng anh hạnh phúc…
Anh bỗng dưng giật mình, đôi mắt chậm rãi mở ra.
Cô nín thở, trái tim đập rất mạnh, gần như bối rối chờ đợi anh tỉnh lại. Anh tỉnh lại thấy cô, câu đầu tiên sẽ nói là cái gì? Hẳn là anh sẽ không… còn hận cô nữa chứ?
Làm ơn đừng hận cô, trăm ngàn lần cũng không được.
Anh rốt cuộc cũng mở mắt ra, đôi đồng tử trong suốt nhìn về phía cô, giống như hai mũi tên nhọn, trực tiếp xuyên thẳng ngực cô:
“Cô là ai?”
Chương trước | Chương sau