XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 110 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 77

↓↓
Nếu như không cẩn thận, sẽ chỉnh chết cô, không phải bọn họ càng xui xẻo hơn sao? Hơn nữa nếu bị mang tội danh giết người, bọn họ chỉ nên vụng trộm quan sát cô thôi.

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Tiểu Ngấn, sắc mặt của cậu thật là tệ, có phải là không thoải mái hay không? Nếu như không thoải mái, tớ xin phép thầy cho cậu nghỉ." Ngay hôm thứ hai, Văn Vân Nhi đã cảm thấy cô có cái gì đó không đúng, nhưng mà thật không ngờ, mấy ngày nay tình trạng của cô càng ngày càng xấu.

"Không cần, tớ không sao!" Cô gượng ép cười cười, nhưng mà nụ cười này còn khó nhìn hơn khóc.

"Làm sao cậu có thể không có chuyện gì, nhất định là cậu đã có chuyện, nói cho tớ biết nhanh lên!" Lý Tiểu Vũ cũng vì cô mà lo lắng, cảm xúc của Cổ Ngấn nhi mấy ngày nay, làm cho bọn họ rất lo lắng.

Ngay cả thầy giáo, cũng lén lút đi tìm hai người bọn họ hỏi Cổ Ngấn Nhi có chuyện gì.

"Tớ thật sự không sao, thầy giáo tới, đừng nói gì nữa!" Cô lấy sách trong ngăn kéo ra, lấy ra cuốn sách mà hôm nay sẽ học, nhưng mà, tiết này là lịch sử, cô lại cầm sách Anh văn.

"Tiểu Ngấn, cậu lấy nhầm sách!" Lý Tiểu Vũ nhắc nhở, giúp cô lấy sách ra khỏi ngăn kéo.

"À! Cảm ơn!" Cô nhàn nhạt mở miệng nói cảm ơn, tiếp theo cũng không nói thêm một câu.

"Năm 540 trước công nguên, bởi vì dân La Mã – quý tộc A Trát và quý tộc Virally tranh chấp tài sản, sau khi hai bên đến tòa án, cơ sở pháp luật phán quyết của quan toà gọi là luật gì?" Giọng nói của thầy giáo dạy lịch sử truyền đến.

"Cổ Ngấn Nhi, em trả lời cái cau hỏi này đi." Cô là học sinh xuất sắc trong lớp, mỗi thầy giáo khi giảng bài đều thích gọi cô.

"Luật tập quán và công dân."

"Em có thể giải thích cho các bạn học hiểu không?" Cổ Ngấn Nhi trả lời, khiến cho ông rất hài lòng, nhưng mà ông càng muốn biết, cô có thật sự hiểu rõ hay không.

"Luật tập quán: thói quen của người dân thường là phân tán, không thống nhất , thói quen của từng địa phương hoàn toàn khác biệt, cùng chung một khu thói quen của dân chúng chưa chắc đã giống nhau, luật tập quán hôn nhân diễn giải ghi chép đầy đủ. Cái gọi là "Ba dặm không chung gió, năm dặm không chung phong tục" chính là hình tượng phản ảnh thói quen của ngươi dân trong từng khu vực từng địa phương. Vì vậy, một thói quen của người dân thường thường chỉ có thể thích ứng với từng địa phương hoặc . . . . . ." Lời của cô vẫn chưa nói xong, người đã ngã về sau.

"Tiểu vết!" Tiểu Vũ vội vàng đỡ thân thể cô đang ngã xuống.

"Tại sao lại quay lại hết vậy?" Thầy dạy lịch sử cũng giật mình, trong một tuần chỉ có hai tiết lịch sử, trong lớp xảy ra chuyện gì ông không rõ ràng lắm, nhưng nhìn thấy sắc mặt Cổ Ngấn Nhi tái nhợt thì ông cũng sợ hết hồn, tuần trước ông còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô làm sao lập tức đã thế này?

"Tề Nguyên Kiệt, em mau đưa em ấy đến phòng y tế, Lý Tiểu Vũ, em cũng đi cùng đi." Lý Tiểu Vũ gật đầu, Tề Nguyên Kiệt là nam sinh mập nhất trong lớp, hơn nữa hơi sức cũng lớn. Để cho cậu ta ôm Cổ Ngấn nhi, cũng sẽ không sao cả. Hơn nữa Cổ Ngấn nhi gầy như vậy, chắc hẳn cũng nhẹ nhàng, dễ dàng vô cùng.

Nhưng mà, Tề Nguyên Kiệt vẫn chưa đi đến, một bóng dáng đã phóng qua mọi người, ôm Cổ Ngấn Nhi đi ra ngoài.

Ngay cả Lý Tiểu Vũ ngồi cạnh Cổ Ngấn Nhi cũng không phản ứng kịp.

Người mới vừa rồi rốt cuộc là ai?

"Chuyện này. . . . . ." Thầy giáo liếc mắt nhìn, Tề Nguyên Kiệt sững sờ tại chỗ, tay Lý Tiểu Vũ hình như vẫn đang duy trì bộ dạng mới vừa đỡ Cổ Ngấn Nhi, mà bóng dáng Cổ Ngấn Nhi không biết đã đến đâu rồi!

"Tiểu Vũ, chắc là đưa cô ấy đến phòng y tế, em qua xem một chút!" Lý Tiểu Vũ nghe thấy thầy giáo gọi mình, lúc này mới kịp phản ứng, chạy ra ngoài.

"Thầy, em cũng muốn đi!" Kha Man Man rất muốn xem một chút, người mới vừa rồi là ai vậy?

Cái bóng dáng kia, thật quá mức quen thuộc, khiến cho cô có chút hoài nghi, có phải Cung Tử Kỳ hay không, nếu quả như thật sự là anh, như vậy tiếp theo sẽ không thể quá mức mềm lòng đối với Cổ Ngấn Nhi.

"Có Lý Tiểu Vũ đi làm nhiệm vụ này được rồi, chúng ta tiếp tục học!" Thầy lịch sử liếc mắt nhìn, lập tức trở lại bục giảng, ông rất yên tâm về Cổ Ngấn Nhi, tin tưởng cô có thể theo kịp tiến độ của mọi người.

Cho dù Lý Tiểu Vũ có học ít hơn một tiết, tin tưởng Cổ Ngấn Nhi cũng sẽ bù lại giúp cô, dù sao có thể nhìn ra được, hai người bọn họ là bạn bè vô cùng thân thiết.

"Ồ!" Kha Man Man có chút không thoải mái, cho dù cô không thể nhìn thấy được, chắc hẳn chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp tất cả các góc trong trường.

Sớm muộn gì, cũng sẽ truyền vào trong tai cô.

Trong phòng y tế, bác sĩ đang cẩn thận kiểm tra thân thể Cổ Ngấn Nhi. Cung Tử Kỳ tựa vào trên cửa, nhìn Cổ Ngấn Nhi nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt. Nếu như không phải anh đang học tiết thể dục, phải đi đến phòng thể chất lấy ít đồ, nhưng mà khi đi qua phòng học của Cổ Ngấn Nhi lại thấy cảnh cô ngã xuống kia.

Anh bỏ lại dụng cụ trong tay, lập tức chạy vào trong phòng học của cô, dùng tốc ðộ nhanh nhất, đưa cô đến phòng y tế.

"Cô ấy bị sao vậy ạ?" Thấy bác sĩ thu dọn đồ, anh lập tức mở miệng hỏi.

"Đói quá chóng mặt thôi!" Bác sĩ vừa nói xong, thiếu chút nữa khiến Lý Tiểu Vũ mới vừa tiến vào té xỉu.

“Cô đi mua chút gì đó cho cô ấy ăn đi." Cung Tử Kỳ lấy tiền từ trong ví ra, giao cho Lý Tiểu Vũ.

"Được!" Lý Tiểu Vũ nhận lấy tiền Cung Tử Kỳ đưa, chạy nhanh ra ngoài.

Mặc dù vẫn còn cảm thấy kỳ quái đối với việc tại sao Cung Tử Kỳ lại ở chung một chỗ với Cổ Ngấn Nhi, nhưng mà bây giờ, vẫn không nên suy nghĩ nhiều thì hơn! Sớm muộn cũng có một ngày cô cũng sẽ biết. Bây giờ sức khỏe của Cổ Ngấn Nhi quan trọng nhất, rốt cuộc cô ấy không ăn cơm mấy ngày rồi?

"Có thể là, mấy ngày nay ăn quá ít, hơn nữa nghỉ ngơi không đủ, áp lực quá lớn. Cho nên mới té xỉu, đợi cô ấy tỉnh lai, phải khuyên bảo cô ấy thật tốt, nếu có thời gian thì đưa cô ấy ra ngoài đi dạo, nếu như tiếp tục như vậy nữa, có thể cô ấy sẽ mắc bệnh trầm cảm, u uất." Bác sĩ lấy thuốc, đưa cho Cung Tử Kỳ.

"Em hiểu rồi!" Anh đáp một tiếng, nhận lấy thuốc bác sĩ đưa tới.

Sau khi bác sĩ rời đi, anh lập tức quay sang nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nằm trên giường. Nhất định là cô vẫn đang đau lòng vì chuyện đó, cho nên mới biến thành tình trạng như hiện nay.

Anh đã bắt đầu cho người điều tra chuyện này, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không có một chút tin tức nào, cũng không biết rốt cuộc lúc nào mới có tin tức, nếu như vẫn luôn không có tin tức, sau đó phải làm thế nào?

Hoặc là, nghĩ biện pháp, lừa gạt cô trước. Ít nhất không để cô liên tục duy trì tình trạng như hiện nay, nếu như tiếp tục như thế này nữa, thân thể của cô nhất định sẽ không chịu nổi, hiện tại cũng đã ngã xuống, nếu như còn mắc chứng u buồn, cũng không biết phải làm sao nữa?

Nhìn cô một lúc lâu, anh cũng không di chuyển, chỉ hi vọng là cô có thể sống thật tốt, đừng suy sụp đi xuống như vậy nữa.

Lý Tiểu Vũ mua một ít thức ăn trở lại, đã nhìn thấy Cung Tử Kỳ ngồi bên giường bệnh, cặp mắt chuyên chú nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nằm trên giường.

Càng nhìn càng thấy giữa hai người bọn họ có gì đó mờ ám. Nhưng mà sự việc như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không rõ ràng lắm, dù thế nào đi nữa giữa hai người bọn họ, có chút không bình thường, nếu như bình thường, hai người bọn họ cũng sẽ không ngồi ở chỗ này rồi.

Nhìn hai người bọn họ một lát, cô mới xách cháo đi vào.

"Tôi mua cho cậu ấy chút cháo, đặt ở trong hộp giữ ấm, đợi cậu ấy tỉnh, anh cho cô ấy uống nhé! Số tiền này là tiền thừa trả lại anh! Tôi trở về phòng học học đây!" Cô vẫn không có hứng thú ở lại đây làm bóng đèn. Hơn nữa, làm bóng đèn cũng không phải là ý của cô.

Cung Tử Kỳ chỉ nhìn cô một cái, cũng không mở miệng nói chuyện.

Cái cô nữ sinh ngu ngốc này, thật sự khiến cho người ta lo lắng. Hôm thứ hai, khi nhìn thấy cô, cảm thấy cô vẫn còn tốt lắm tại sao lập tức lại thay đổi thành cái bộ dáng như bây giờ vậy.

Thật sự rất lo lắng, trong những ngày tiếp theo, cô phải làm sao?

"Ư. . . . . ." Không biết qua bao lâu, hình như đã hết khóa học buổi sáng rồi, Cổ Ngấn Nhi nằm trên giường mới có một chút động tĩnh.

"Đã tỉnh rồi hả?" Cung Tử Kỳ vẫn ngồi ở chỗ này không hề rời đi, thấy Cổ Ngấn Nhi nằm trên giường có một chút động tĩnh, lập tức đứng lên, đỡ cô dậy, để cho cô tựa vào đầu giường.

"Tại sao tôi lại ở đây?" Khi thấy Cung Tử Kỳ, cô cũng rất kinh ngạc.

"Cô ngất xỉu trong phòng học!" Xem ra, đến bây giờ cô vẫn không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"A! Tại sao anh lại ở đây?" Kể từ sau đêm đó, bọn họ cũng chưa có gặp lại, nhưng mà không nghĩ tới, anh lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn thấy một màn như vậy.

"Tôi đưa cô tới phòng y tế đó!" Anh vừa nói, vừa mở hộp giữ ấm bên cạnh ra, bên trong cháo vẫn còn ấm vừa lúc uống.

"Ăn chút cháo đi!" Anh đưa cháo tới trước mặt cô, Cổ Ngấn Nhi đưa tay nhận lấy, nhưng nhìn cái bộ dáng hiện tại này của cô, anh lại không yên lòng.

"Ai! Hay là để tôi đút cho em ăn đi! Nhìn cái bộ dáng hiện tại của em xem, sắc mặt tái nhợt, không có một tia máu nào." Ngồi vào trên giường bệnh, đang tính đút cho cô uống xong tất cả chỗ cháo này. Như vậy anh cũng có thể yên tâm một chút, nếu như cô không uống hết, anh thật sự có chút không yên lòng.

"Vẫn để tôi tự uống đi!" Cô cũng không phải không biết xấu hổ, để anh đút cho cô, nếu như các bạn học trong trường nhìn thấy, cuộc sống sau này của cô sẽ rất khó khăn.

Hơn nữa, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ có thể coi là học muội và học trưởng (đàn anh khóa trên và đàn em khóa dưới), ngay cả bạn bè cũng không bằng, thế nhưng anh lại giúp cô nhiều lần như vậy.

"Để tôi làm đi, cái bộ dáng này của em, có thể ngay cả một trang giấy cũng không cầm nổi." Anh thật sự rất nghi ngờ, không phải là cô muốn để cho mình thật sự ngã xuống mới bằng lòng chứ.

"Tôi. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi, thật không biết phải nói cái gì.

Mấy ngày nay, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, cô không muốn nhớ đến chuyện kia, nhưng mỗi khi về đến trong nhà, thấy vẻ mặt của cô thì cô sẽ nhớ tới chuyện đêm đó.

Cô cũng không muốn suy nghĩ, nhưng mà bất tri bất giác, cô vẫn suy nghĩ theo hướng đó, nhớ lại chuyện kia.

"Cô bé này, có phải mấy ngày nay đều không ăn có đúng hay không? Cũng không ngủ ngon giấc?" Cô nhất định là bởi vì chuyện kia, nếu không, anh thật rất khó tin tưởng, cô còn có thể vì chuyện gì khác mà biến thành cái bộ dáng như hiện nay.

"Không có!" Cô không muốn làm cho mọi người biết, mình là được nhặt về nuôi, mình là một đứa bé không ai muốn.

"Còn nói không có, em có biết bác sĩ nói gì không?" Cô mờ mịt lắc đầu một cái, hoàn toàn không biết, mình rốt cuộc bị làm sao?

"Ông ấy nói, em đói quá mới chóng mặt ngất đi." Cung Tử Kỳ múc cháo đưa tới bên miệng cô.

"Há mồm!" Không há mồm làm sao anh có thể cho cô ăn được chứ? Nhưng đây là lần đầu tiên anh đút cho người khác ăn cơm, mặc dù hơi vụng về, nhưng mà vẫn không đến mức bêu xấu.

Nhìn Cung Tử Kỳ một cái, cô ngoan ngoãn mở miệng. Ý tốt của người ta, làm sao cô có thể cự tuyệt. Hơn nữa đối với anh, cô còn có một loại tình cảm không nói ra được.

"Chỉ vì tôi ăn không vào thôi." Cô nhàn nhạt mở miệng, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay không ăn no, cho nên cô cảm thấy miếng cháo anh tự mình đút cho cô, ăn thật ngon, nhưng cũng khiến cho cô cảm thấy được người khác yêu thương sủng ái.

Có lẽ, đây chỉ là cảm giác của cô.

"Xảy ra chuyện gì?" Anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.

"Không có việc gì, chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện, mấy ngày nữa sẽ hét thôi!" Anh cũng đã sớm đoán được, cô sẽ nói như vậy.

"Ừ!" Anh cũng không nhiều lời, anh sẽ chờ, chờ sau khi anh điều tra xong chuyện này sẽ tính tiếp.

"Cám ơn anh!" Ăn được một nửa, cô mở miệng nói cám ơn anh, mỗi lần anh đều giúp cô khiến cho cô cảm giác là cô thật không tốt.

"Ăn thêm chút nữa!" Cô gật đầu một cái, tiếp tục ăn cháo anh đút cho.

Đông Phương Oánh Oánh nghe Trầm Phi Dương nói Cung Tử Kỳ ở trong phòng y tế, nên vội vàng chạy tới nơi này, cho là Cung Tử Kỳ xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi cô chạy tới phòng y tế, thấy một màn bên trong thì sững sờ ở đứng yên một lúc lâu, thật lâu!

Nữ sinh kia, là người trong những tin đồn của trường Cổ Ngấn Nhi, không nghĩ tới anh lại ở đây đút cháo cho cô ta ăn. Giữa bọn họ, rốt cuộc là quan hệ gì? Cho tới bây giờ Cung Tử Kỳ chưa từng đút cho nữ sinh nào ăn cái gì, ngay cả lần trước, khi cô ngã bệnh, la hét muốn anh làm chuyện này, anh cũng mượn cớ rời đi.

Chỉ là, không nghĩ tới, Cổ Ngấn Nhi lại thay đổi được anh.

Hay là nói, anh yêu Cổ Ngấn Nhi? Cô vội vàng dừng lại, không dám nghĩ thêm nữa, cô sẽ không tin, Cung Tử Kỳ lại yêu một người nữ sinh như thế này, nhìn quần áo trên người cô ta thì biết rõ thân phận của cô ta như thế nào, một thân nghèo kiết xác, bất kỳ ai nhìn vào cũng biết tình trạng gia đình cô ta..

Anh vẫn luôn khinh thường nữ sinh như vậy, tại sao lần này lại?

Cô càng nghĩ càng không hiểu, đứng ở ngoài cửa nhìn một lúc lâu, mới xoay người rời đi.

Cô phải đợi xem, rốt cuộc tiếp theo giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu như quả thật có chuyện lời cô rat ay cũng không muộn.

Cô không tin, không tin Cung Tử Kỳ sẽ thích nữ sinh như vậy.

Chỉ là, cô ta bị bệnh, Cung Tử Kỳ tốt bụng đút cháo cho cô ta ăn thôi, chỉ là như vậy, chỉ là như vậy thôi.

Cô nỗ lực an ủi mình, hi vọng mình không cần suy nghĩ xa hơn, nếu như nghĩ tiếp nữa, cô thật không biết, mình sẽ nghĩ đến chuyện gì nữa.

Nỗ lực để cho mình không suy nghĩ linh tinh nữa, đi thẳng trở về phòng học. Trong phòng học huyên náo, khiến cho tâm tình của cô khá hơn nhiều.

Cũng sẽ không suy nghĩ xa hơn nữa, cô tin tưởng Cung Tử Kỳ sẽ không thích nữ sinh kia, nhất định sẽ không.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Anh nợ em

Anh nợ em

Audio - Yêu nhau được 2 năm rồi, tôi đến phát ngấy anh. Đầu tiên thì cũng yêu thật

01-07-2016
Trả thù

Trả thù

Nó, một đứa con gái 20 tuổi cao ráo, xinh đẹp nhất nhì trong lớp mà tính cách cũng

30-06-2016
Bác sếp ấy

Bác sếp ấy

(khotruyenhay.gq) Câu chuyện có thật về một người lãnh đạo... *** Bác làm sếp lâu

29-06-2016
Chút hương tình đầu

Chút hương tình đầu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Muốn khắc

27-06-2016
Nụ hôn ngược nắng

Nụ hôn ngược nắng

Có những người, suốt đời chỉ đi tìm một nụ hôn... *** Có những con người suốt

29-06-2016