Polaroid
Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 17 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 72

↓↓
Nhưng mà, người chết không thể sống lại, cho dù cô có muốn nói chuywnj với họ thêm một chút nữa, vậy thì như thế nào? Rời đi chính là rời đi, cho dù cô có muốn cố gắng đưa bọn họ trở về, cũng đã là chuyện không thể nào, còn không bằng để cho bọn họ đi đi, đi đến một nơi mà họ cũng cảm thấy hạnh phúc.

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Nhưng. . . . . ." Cô còn muốn ở chỗ này thêm một lát.

"Bọn nhỏ đều đang chờ em ở nhà, chẳng lẽ em vẫn muốn tiếp tục như vậy sao?" Lúc này Tống Tâm Dao mới gật đầu nhẹ nhẹ, mặc cho Cung Hình Dực ôm, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận rời khỏi khu mộ Triệu Tâm Nguyệt.

Sau khi về đến nhà, đã thấy Tống Hàm Quân ngồi trong phòng khách, Kỳ Kỳ và Điềm Điềm đang lôi kéo tay ông, an ủi, khuyên lơn để cho ông ăn một chút gì đó.

"Ông ngoại, ông ăn chút gì đi, nếu như ông không ăn cơm, Điềm Điềm cũng không cần ăn!" Điềm Điềm chu cái miệng nhỏ nhắn, bỏ chén nhỏ trong tay lên trên khay trà.

"Đúng vậy đó, nếu như ông ngoại không ăn, Kỳ Kỳ cũng không ăn!" Kỳ Kỳ cũng cầm chén bỏ lên trên khay trà, mặc dù đó đều là đồ bé thích ăn, nhưng nhìn ông ngoại không ăn cơm, bọn chúng cũng không muốn ăn.

Bà ngoại rời đi, bọn họ cũng rất đau lòng, nhưng mà cha nói, bà ngoại đã đến một nơi rất đẹp, ở nơi đó bà ngoại sẽ rất hạnh phúc.

Chúng tin cha sẽ không lừa chúng, bởi vì trong mơ, chúng cũng thấy khuôn mặt bà ngoại tươi cười hạnh phúc. Bà ngoại còn cười nói với chúng rằng bà rất hạnh phúc, ở chỗ đó thật sụ rất vui vẻ.

"Kỳ Kỳ, Điềm Điềm, các cháu ngoan, ăn cơm đi, đợi lát nữa ông ngoại sẽ ăn." Triệu Tâm Nguyệt đột nhiên rời đi, đối với ông thật sự là một đả kích rất lớn.

"Ngoại. . . . . . Ông. . . . . . Ông ngoại. . . . . ." Tử Dật đỡ ghế sa lon đi tới, nằm ở trên đùi Tống Hàm Quân .

"Ông ngoại, ha ha, ông ngoại, ha ha!" Bàn tay nhỏ bé của Tử Dật, lôi kéo bàn tay to của ông, muốn ông cầm chén cơm trên khay trà lên.

"Cha, cha xem, cháu ngoại của cha quan tâm cha như vậy...cha đừng để chúng nó thất vọng đấy!" Cung Hình Dực đi tới, đặt Tống Tâm Dao ngồi trên ghế sa lon.

Tử Dật lảo đảo nghiêng ngả đi tới, nằm trong ngực Tống Tâm Dao .

"Đúng vậy, dượng, dượng ăn chút gì đi, dì đột nhiên rời đi, quả thật làm cho người ta đau lòng, nhưng dượng cứ như vậy không ăn không uống, dì cũng sẽ không trở lại nữa. Nếu như dượng vẫn tiếp tục như vậy, dì nhất định sẽ trách dượng, dì cũng không hi vọng nhìn thấy dáng vẻ dượng như thế này, dì nhất định hi vọng, dượng có thể giúp gì hoàn thành những ngày tháng vui vẻ mà dì chưa trải qua.” Cao Cầm Nhã đi tới bên cạnh Tống Hàm Quân, ôm Điềm Điềm đến trên đùi mình, khuyên lơn.

“Ta biết rồi! Ta sẽ bắ mình tỉnh lại, sẽ không tiếp tục như vậy nữa.” Ông cầm lấy chén cơm trên khay trà, bắt đầu ăn từ từ:

Bọn họ nói không có sai, ông không thể để Triệu Tâm Nguyệt sau khi chết vẫn còn không an tâm, ông phải chăm sóc mình thật tốt, giúp bà hoàn thành ước mơ bà chưa thực hiện được.

Bà đã từng nói bà muốn nhìn thấy các cháu ngoại trưởng thành, nhìn thấy cháu kết hôn sinh con. Ông muốn hoàn thành giúp bà, ông tin tưởng ông có thể làm được chuyện đó.

Lúc này Cung Hình Dực mới yên tâm, ít nhất Tống Hàm Quân đã tình nguyện ăn cơm, chỉ cần ông không tiếp tục giữ ý nghĩ không muốn sống như trước thì anh yên tâm rồi!

“Dao Dao, em cũng đi ăn cơm đi!” Thấy Tống Tâm Dao tựa vào trên ghế sa lon, mấy ngày nay sắc mặt của cô càng ngày càng kém, anh thật sự rất lo lắng cho cô.

Triệu Tâm Nguyệt rời đi một tuần lễ, cô đã gầy như thế này, nếu như cô còn không ăn, anh thật không biết, cô sẽ gầy như thế nào nữa.

“Em biết rồi! Em sẽ không để anh lo lắng cho em nữa đâu.” Tố Tâm Dao ôm lấy Tử Dật, mặc dù hiện tại Tử Dật vẫn chưa đi được nhiều, nhưng mà, bây giờ bé đã tiến bộ hơn rất nhiều, cô tin là nó có thể đi tốt. Hơn nữa, bé cũng biết nói rồi, mặc dù vẫn chưa phát âm rõ lắm. Nhưng mà, bộ dáng của bé bây giờ giống hệt lúc Kỳ Kỳ mới vừa mở miệng nói chuyện, chắc chắn qua một thời gian nữa bé sẽ làm tốt thôi.

"Cô muốn đi một mình thật sao?" Sau khi Thôi Thục Viện lo xong tang lễ cho Thôi Sử Viễn và Aimee lập tức đến thành phố O, muốn gặp lại Tống Tâm Dao một lần.

Có lẽ trước kia bọn họ là tình địch, nhưng mà bây giờ bọn họ là bạn bè.

"Đúng vậy!Ý định của tôi là đi đến một nơi không ai quen biết bắt đầu cuộc sống mới."Hôm nay cô tới đây còn có một mục đích.

"Nếu không, cô ở lại thành phố O này đi, chúng tôi cũng có thể chăm sóc cho cô.Một mình cô sống ở ngoài, tôi thật sự không yên tâm." Bản tính của Thôi Thục Viện cũng không xấu, cô chỉ vì có lòng cám ơn Thôi Sử Viễn cho nên mới làm việc cho ông, có lẽ đó chính là tâm lý muốn báo đáp công ơn của ông.

"Không cần đâu!Tôi cũng không có ý muốn trở lại thành phố O lần nữa, nhưng mà, có một số việc vẫn muốn để cho mọi người biết."Cô lấy ra một địa chỉ.

"Địa chỉ này là địa chỉ của người làm thuốc, ông ta bị cha tôi giam ở chỗ này, tôi đã từng tới đó.Sau khi lo hậu sự cho chị xong tôi lại đến đó, ghi lại địa chỉ.Nếu như mọi người muốn biết chuyện gì có thể đi hỏi ông ta. Còn nữa, chìa khóa chỗ đó ở trong biệt thự cũng đã bị chôn vùi trong vụ hỏa hoạn kiacùng cha tôi, không thể tìm được. Có thể anh sẽ phải nghĩ biện pháp để mở cái khóa đó."Cái khóa đó rất khó mở, nếu như không cẩn thận, sẽ làm hỏng chỗ đó.

"Tìm thợ khóa, chắc có thể mở ra được!"Nếu như đó là một loại khóa thì thợ khóa có thể mở ra.

"Thợ khóa chưa chắc đã có thể mở được loại khóa này đâu, tôi nghe nói loại khóa đó dùng một loại thép đặc biệt đúc thành, nếu không có kỹ năng mở khóa tốt thì nhất định không mở được.Hơn nữa, nếu không cẩn thận, có thể sẽ phá hỏng chỗ đó."Đây đều là những gì cô đã nghe Thôi Sử Viễn nói, mặc dù cô không tin rằng bây giờ còn có thợ khóa giỏi như vậy, nhưng mà cũng không thể không tin tưởng.Thà tin là có, cò hơn tin là không.

Nếu như đó là sự thật, bọn họ tùy tiện tìm một thợ khóa đến phá ổ khóa đó, thì có thể chỗ đó sẽ bị phá hỏng.

"Được rồi! Tôi sẽ tìm người đến xem thử, nếu như thật sự không thể mở được, chúng ta cũng chỉ có thể hỏi người kiaqua một lớp cửa thôi." Cung Hình Dực lên tiếng, nhìn vào địa chỉ ghi trên giấy.

Không nghĩ tới, đây lại là chỗ anh đưa Tống Tâm Dao và hai đứa bé đến trốn.

Trong gian nhà cổ này có một người bác, từ trước tới nay Cung Hình Dực đều gọi ông là bác Uông.

Nhưng sau khi Triệu Tâm Nguyệt mất, bọn họ lập tức đưa tro cốt của bà trở về nước, chưa ghé lại đó, có lẽ đi tìm bác Uông thử xem, có thể ông sẽ có biện pháp để giải quyết chuyện này.

Bác Uông là một cao thủ đánh khóa, trước kia anh cũng đã đi tìm ông để đánh khóa, cho nên có chút hiểu biết.

Với bản lĩnh của ông như thế còn không thể mở cái khóa đó ra vậy thì anh cũng không nghĩ ra được còn có thể tìm ai giúp đỡ được nữa?

Xem ra, anh lại phải bay đến Hàn Quốc một lần nữa.

"Ừ! Tôi đi đây!"Cô đứng lên, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, có thể rời đi rồi.Nhìn hai người bọn họ hạnh phúc, cô thật sự rất vui mừng.

"Tiểu Viện, cô thật sự không muốn ở lại sao?" Tống Tâm Dao không biết, cô rời đi như vậy, một người không có gì để dựa vào, tứ cố vô thân, tiếp theo phải làm thế nào?

"Không đâu!"Cô lắc đầu, cô muốn đi tìm tìm hạnh phúc của mình.

"Cô chờ chút, tôi có thứ này muốn đưa cho cô!" Tống Tâm Dao chạy vào, lúc đi ra, trong tay còn cầm theo một túi gì đó.

"Tôi biết rõ, nếu như mà tôi cho cô tiền, nhất định cô sẽ không lấy.Cái này là điểm tâm chị Diêu làm, cô cầm lấy một chút đi, ở trên đường đi có thể lấy ra ăn, đừng để mình đói bụng.Chúc cô mau chóng tìm được hạnh phúc thuộc về mình."Cô nhét túi gì đó vào trong rương hành lí của cô ấy.

"Ừ! Đợi đến khi tôi tìm được hạnh phúc của mình, tôi nhất định sẽ trở lại gặp mọi người, nhất định sẽ chia sẽ hạnh phúc của tôi cùng với mọi người."Thôi Thục Viện cười, ôm Tống Tâm Dao.Sau đó lập tức xoay người rời khỏi nhà họ Cung.Ngồi lên xe Cung Hình Dực đã chuẩn bị cho cô, đi về phía sân bay.

"Cái túi mà em đưa cho cô ấy là cái gì vậy?"Cô nhất định sẽ không đưa cho cô ấy chỉ một túi điểm tâm.

"Điểm tâm đó!" Tống Tâm Dao ngồi lên ghế sa lon, trên mặt là nụ cười thản nhiên.

"Đừng nói đùa với anh, em nghĩ rằng anh không biết sao, mau nói đi, rốt cuộc là thứ gì."Anh mới không tin cô.

"Em nói anh sẽ không trách em chứ?!"Tống Tâm Dao rất tự nhiên đến gần trong ngực anh.

"Sẽ không đâu!"Anh lắc đầu.

"Em đưa cho cô ấy hai vạn."Bộ dáng hiện tại của cô ấy, chắc hẳn cũng không có tiền. Hơn nữa cô ấy vừa lo xong tang sự cho Thôi Sử Viễn và Aimee, nhất định đã dùng không ít tiền, trên người cô, chắc chắn cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, cô chỉ muốn giúp cô ấy một chút, nếu như không giúp cô ấy làm chút gì đó cô cảm thấy rất áy náy.

"À!" Cung Hình Dực đáp một tiếng, anh đã sớm đoán được, thứ mà cô nhét vào trong túi xách là tiền chứ không phải điểm tâm, nếu như là điểm tâm, cô sẽ không nhét vào rương hành lý của cô ấy như thế.

"Ghét, cái gì cũng lừa không được anh!"Tống Tâm Dao lẩm bẩm, tại sao cái gì anh cũng biết?

"Lúc này mới thể hiện rằng chúng ta tâm đầu ý hợp đấy!"Cung Hình Dực cầm lấy tay Tống Tâm Dao đặt vào lòng bàn tay mình.

Tống Tâm Dao cười, tựa vào trong ngực anh.

"Anh lại phải đi Hàn Quốc lần nữa, có đúng không?"Cô đột nhiên nhớ tới địa chỉ mà Thôi Thục Viện vừa đưa cho anh.

"Anh muốn đi xem xem người làm ra cái loại thuốc kia rốt cuộc là ai."Ông ta thật sự là một thành viên tham gia vào hội nghiên cứu thành công loại thuốc năm đó sao?

Nếu đúng là như vậy thì chắc hẳn ông ta đã là một ông già tóc bạc trắng xoá rồi.

Nếu như không phải là ông ta, anh thật sự rất khó tưởng tượng ra, nếu như là người trẻ tuổi, ở trong phòng giam một thời gian sẽ biến thành hình dáng như thế nào?

"Nhưng. . . . . ." Người kia, ông ta cũng không quá quan trọng, anh còn đến đó làm cái gì?

"Sao thế?"Thấy bộ dáng cô cứ như đang muốn nói lại thôi, thật sự có chút lo lắng.

"Không sao!Vậy anh cẩn thận một chút." Chắc chắn lần này anh không thể đi theo anh nữa rồi!

"Thế nào, em không muốn đi cùng với anh sao?"Lần trước bọn họ vẫn chưa đi đảo Jeju chơi, lần này có thể đưa cô đi cùng, lại đi chơi một lần thật vui vẻ.

"Anh muốn dẫn em đi cùng sao?" Cô cứ nghĩ rằng, lần này anh nhất định sẽ không cho cô đi theo nữa, không ngờ anh lại hỏi như thế.

"Đúng vậy!Lần trước chưa đưa em đi chơi được, lần này nhất định sẽ dẫn em đi chơi. Giao đứa bé cho chị họ trông mấy ngày, chúng ta chơi tầm vài ngày sẽ trở lại, có được không?" Anh vẫn thích hưởng thụ thế giới của hai người hơn.

Kể từ sau khi có đứa bé, hơn nữa còn là rất nhiều đứa bé, thời gian để bọn họ đi chơi càng ngày càng ít.

"Hai người đi chơi đi! Chị sẽ trông con giúp hai người. Hơn nữa, gần đây chị cũng ở đây nghỉ lễ dài ngày, hiện tại cũng sẽ không trở về, hai người cứ yên tâm đi chơi đi!"Cao Cầm Nhã đi ra, đúng lúc nghe được bọn họ nói chuyện.

Tư tưởng muốn đi chơi của hai người này vẫn chưa thu hồi lại, xem ra lần này bọn họ đi chơi nhất định sẽ chơi điên cuồng một lần. Nếu bọn họ đã muốn đi chơi, vậy cô cũng đóng vai một người tốt, để cho bọn họ đi chơi đi!

"Hay lắm, chị họ cũng đồng ý rồi, em mau ngoan ngoãn trở về phòng dọn dẹp quần áo, đi Hàn Quốc với anh." Bọn họ sẽ đi gặp người kia, sau khi đưa ông ta ra ngoài, chắc chắn sẽ đưa ông ta đến đồn cảnh sát, để cảnh sát xử lý chuyện này.

Bọn họ cũng có thể đi chơi thật vui vẻ.Thật ra thì bọn họ cũng có thể không cần đi, nhưng mà, nếu như không mượn cơ hội lần này để đi chơi một lần thì say này sẽ không có thời gian để đi đâu nữa đâu. Chuyện trong công ty, chuyện trong nhà, trừ khi đợi bọn nhỏ trưởng thành, anh và cô mới có thể yên tâm.

“Vâng!” Tống Tâm Dao cười chạy trên lầu, nhìn bộ dạng Tống Tâm Dao nhảy nhót tung tăng, Cung Hình Dực nở nụ cười thỏa mãn. Cô vẫn dễ dàng thỏa mãn như vậy.

“Hiện tại chị sống như thế nào?Còn liên lạc với anh ấy không?”Cho tới bây bây giờ Cao Cầm Nhã vẫn chưa từng nói với bọn họ, cô đã kết hôn hay chưa, đã tìm được một người tốt để nương tựa hay chưa.Cô cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, nếu như không mau chóng tìm người thì sẽ không dễ kiếm được người tốt.

“Chị? Chị sống rất khá, mỗi ngày nhìn khuôn mặt tươi cười những đứa bé kia đã cảm thấy như vậy là đủ rồi, loại duyên phận này, vẫn nên chờ đợi, chờ duyên phận tới, tự nhiên sẽ gặp.” Cô khẽ mỉm cười, chuyện như vậy, cô đã sớm nhìn thấu, sẽ không suy nghĩ tiếp, cho dù sau này sẽ xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ tiếp nhận.

“Nhưng mà chị mau chóng tìm được một người tốt thì tốt hơn, dù sao hiện tại chị sống như thế này, Dao Dao cũng không yên tâm.Cô ấy nhất định hi vọng chị sẽ hạnh phúc.” Cung Hình Dực ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn Cao Cầm Nhã ngồi đối diện.

Cô bây giờ khác hẳn so với khi cô mới quen anh.

Trước kia da của cô trắng nõn, nhưng bây giờ phơi nắng khiến da hơi đen. Trước kia bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, mà bây giờ bàn tay lại thô ráp. Thật làm cho người ta khó liên tưởng cô với tiểu thư Cao Cầm Nhã cao quý trước kia.

“Tùy duyên đi, nếu như duyên đến, tự nhiên có thể tìm được.”Cô cười cười, chuyện này đối với cô mà nói là không quan trọng.

“Tôi đi ra ngoài đi một lát!”Cao Cầm Nhã khẽ mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài.

Cung Hình Dực gật đầu, cũng đứng dậy đi lên lầu.Chuyện này, bọn họ cũng không cần biết quá nhiều, dù sao đến cuối cùng, người quyết định vẫn là Cao Cầm Nhã.Bọn họ có nói nhiều hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là cho cô một chút ý kiến.

Sau khi đến Hàn Quốc, Cung Hình Dực lập tức đi tìm bác Uông. Ông vẫn ngồi cạnh cửa giống như lần trước anh tới đây. Dựa vào đó nhìn ra bên ngoài, hình như mỗi một lần anh đều thấy ông ngồi ở chỗ này, cũng không biết rốt cuộc ông đang nhìn cái gì.

Nhưng mà, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

"Bác Uông!" Cung Hình Dực gọi một tiếng, ông mới ngẩng đầu lên.

"Mua khóa hay là mở khóa?" Uông Đạt cười nhạt, nhìn hai người bọn họ.

"Mở khóa!" Mỗi lần ông cũng đều hỏi câu hỏi giống nhau.

"Ở đâu?"

"Đi theo cháu!" Cung Hình Dực kéo Tống Tâm Dao và bác Uông, ba người tới cùng đến địa chỉ ghi trên giấy, bên ngoài là một một cánh cửa gỗ, không có gì đặc biệt khác thường.

Cung Hình Dực đi tới, mở cánh cửa đó ra.

"Chính là chỗ này." Anh chỉ vào ổ khóa.

Bác Uông nhìn một lát, cười nói: "Cái này khóa chính là tôi đánh ra mà!" Sau đó ông lấy dụng cụ của mình ra, nhìn ổ khóa phía trên. Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực liếc mắt nhìn nhau, không phải ông ấy cứ mở cửa như thế chứ. Nếu đúng như những gì đã nghe, chỉ cần một sai lầm nhỏ, nơi này sẽ bị hủy diệt.

"Được rồi!" Bác Uông thu dọn đồ đạc, cái khóa kia cũng kêu ‘cách’ một tiếng, rơi xuống trên đất.

Ông đẩy cánh cửa gió thổi không lọt này ra, tất cả mọi người ở bên trong đều lấy tay che hai mắt của mình lại, tay chân của bọn họ đều mang còng tay và xiềng chân.

"Nhiều người như vậy!" Nơi này giam giữ thật nhiều người khiến bọn họ chắc lưỡi hít hà. Hơn nữa, nơi này cũng không phải chỉ là một chỗ nho nhỏ giống như mọi người đã đoán. Thì ra là thiên ngoại hữu thiên (bên ngoài bầu trời còn có một bầu trời khác).

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Giáng sinh ấm áp

Giáng sinh ấm áp

Andy ngồi trên tuyết, cậu bé thấy lạnh hơn từng giây một. Andy không đi ủng - thứ mà

28-06-2016
Hãy đợi anh em nhé!

Hãy đợi anh em nhé!

Hãy đợi anh em nhé... *** Lời cuối cùng đó anh nói với em tại phi trường như đặt

28-06-2016
Amour

Amour

Một người đuổi theo một người. Còn một người mải đuổi theo một người khác. Họ

24-06-2016
Hạnh nhân đắng

Hạnh nhân đắng

Gia Anh chăm sóc tôi vô tư và trìu mến. Đến nỗi có đôi lần tôi tự hỏi liệu tình

24-06-2016
Xem xiếc cùng cha

Xem xiếc cùng cha

Những đứa trẻ nói huyên thuyên một cách đầy phấn khích về những chú hề, những con

30-06-2016
Gam chồng

Gam chồng

Anh thường bảo em: - Mẹ nó chẳng thích cái màu gì cho nó ra hồn cả.  - Mẹ nó thích

30-06-2016
Xao xác làng quê

Xao xác làng quê

Giữa đồng làng khi ấy, tôi như được trút đi mọi gánh nặng của cuộc sống xô bồ

24-06-2016