Mẹ đỏ mặt nha!
bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Còn mười giây!" Điềm Điềm nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cũng nói.
"Năm, bốn, ba, hai, một, không. . . . . ." Hai tiểu quỷ kêu.
Cung Hình Dực sau khi rời khỏi môi cô, lại đặt lên trán Tống Tâm Dao một nụ hôn, Tống Tâm Dao thật sự không chịu nổi mấy cha con bọn họ. Chơi thì chơi đi, thế nhưng tại sao cô lại trở thành đối tượng bị trừng phạt vậy?
"Cha, chơi tiếp không? Lần này đến lượt con đi bắt mọi người, nếu như mà con không bắt được ai vậy thì con cũng sẽ hôn mẹ hai phút!" Kỳ Kỳ vui vẻ cười, đang muốn đưa tay lấy sợi vải trên tay Cung Hình Dực.
"Không được phép, mẹ con là người của cha, không thể để cho con hôn!" Chuyện này làm cho Cung Hình Dực không vui rồi. Tống Tâm Dao là vợ của anh, tại sao phải cho con hôn chứ, dù là ai khác cũng không được.
"Cha, cha thật là hẹp hòi nha!" Điềm Điềm ở bên cạnh chu môi, đáng thương mở to mắt nhìn Cung Hình Dực.
"Điềm Điềm, chờ sau khi con lớn lên, con sẽ hiểu!" Cung Hình Dực cưng chiều, nhéo mũi Điềm Điềm.
"Cha. . . . . . . . . . . . Cha. . . . . . . . . . . . Dật Dật. . . . . . Cũng muốn chơi!" Tử Dật vốn đang ngồi trên đất, đột nhiên bò dậy, lảo đảo nghiêng ngả đi tới bên cạnh Cung Hình Dực.
"Tử Dật, con đang gọi cha sao?" Cung Hình Dực có chút kích động, đứa nhỏ này đang gọi anh sao?!
"Cha. . . . . . Cha. . . . . ." Tử Dật tiếp tục gọi, Cung Hình Dực vui vẻ ôm bé lên, nâng bé lên thật cao quay vài vòng.
"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tử Dật ‘ ha ha ha ’ cười không ngừng, cha thật tốt! Bé giống như đang bay vậy!
"Cẩn thận một chút, đừng làm ngã con đấy!" Tống Tâm Dao có chút lo lắng, nếu như anh không cẩn thận, không phải sẽ ném con ra ngoài sao?
"Tốt lắm! Tử Dật, con vừa nói gì với cha vậy?" Cung Hình Dực hạ thấp thân thể, ngồi xuống trên mặt cỏ, để cho Tử Dật ngồi dựa vào trong ngực anh.
"Dật Dật muốn chơi." Mặc dù phát âm không chính xác lắm, nhưng mà vẫn có thể nghe được rõ ràng, hơn nữa ở giữa cha con còn có thứ gọi là liên hệ máu mủ.
"Muốn chơi cái gì?" Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cũng ngồi xuống.
"Tử Dật, gọi anh trai đi!" Nghe thấy em trai vừa gọi mẹ, vừa gọi cha, tại sao vẫn không gọi anh trai chứ? Kỳ Kỳ có chút nóng nảy.
"Tử Dật, gọi chị đi!" Điềm Điềm cũng muốn nghe người ta gọi chị. Bé vẫn luôn phải gọi anh trai, thật vất vả mới có một đứa em trai, nói thế nào cũng muốn em bé gọi mình một tiếng chị.
"Mẹ! Cha!" Tử Dật vẫn chỉ gọi cha và mẹ, không gọi anh trai với chị gái, chuyện này làm Kỳ Kỳ và Điềm Điềm cùng sốt ruột.
"Tử Dật, gọi anh đi! Anh mua đồ ăn ngon cho em nhé!" Kỳ Kỳ lấy tiền ra, lắc tới lắc lui trước mặt em.
"Tử Dật, gọi chị đi! Chi sẽ đưa tất cả đồ chơi của chị cho em!" Điềm Điềm nằm trên đùi Cung Hình Dực, nhìn Tử Dật, hi vọng em bé sẽ gọi mình là chị.
"Hai người các con, đừng có làm phiền em trai nữa, như vậy sẽ làm em sợ đấy!" Cho dù hai đứa có muốn Tử Dật gọi mình là anh hay là chị thì cũng phải kiên nhẫn chờ chứ!
"Được rồi!" Kỳ Kỳ cũng không ép buộc em trai nữa, dù sao được gọi là anh cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Bây giờ vẫn không nên gấp làm gì, dục tốc bất đạt!
"Tử Dật, em nhất định phải gọi chị trước đó! Hiện tại em có thể không gọi, nhưng mà em nhất định phải gọi chị trước!" Điềm Điềm hôn một cái lên mặt Tử Dật, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Tốt lắm, thời gian cũng không còn sớm nữa, vẫn nên vào đi thôi! Tắm cho các con cũng mất khá nhiều thời gian đấy!" Tống Tâm Dao nhìn sắc trời, mặc dù hai đứa lớn đã có thể tự tắm rửa. Nhưng mà còn có ba đứa nhỏ, cô vẫn muốn tự tay tắm rửa cho chúng. Để người giúp việc làm, cô thật sự không yên tâm.
"Được!" Cung Hình Dực trả lời cô. Ôm lấy Tử Kiêu đang nằm trong tay chị Diêu, mà Tử Dật được Kỳ Kỳ và Điềm Điềm dìu dắt, cùng nhau đi vào trong nhà.
Thôi Thục Viện đứng ở ngoài cửa nhìn, anh thật sự đã trở lại. Anh nhớ ra rồi sao?
Không thể nào, anh không thể nào nhớ ra được.Sau khi dung loại thuốc kia, nhất định sẽ không nhớ ra được những chuyện trong quá khứ, rốt cuộc anh có nhớ ra chuyện gì hay không?
Rõ ràng cô vẫn luôn cho anh uống thuốc, hơn nữa thư ký cũng bỏ thuốc trong thức ăn của anh. Nhưng tại sao anh lại nhớ ra được?
Cô không nghĩ ra, không nghĩ ra được bất cứ chuyện gì.
Chẳng lẽ loại thuốc này không có tác dụng với anh sao? Nhưng mà từ trước tới nay, anh vẫn không có hành động kỳ quái nào mà.
Chẳng lẽ, bắt đầu từ ngày thứ nhất bọn họ tới Trung Quốc, khi nhìn thấy Tống Tâm Dao trong phi trường anh đã nhớ ra rồi sao?
Hay là anh dần dần đã nhớ ra chuyện giữa anh và Tống Tâm Dao?
Cô càng nghĩ càng không hiểu, anh rốt cuộc đã nhớ ra mọi chuyện từ lúc nào?
Có lẽ, nên nói là ngay từ khi ở Hàn Quốc anh đã không còn uống thuốc nữa rồi, chỉ làm ra dáng vẻ đau đớn cho cô nhìn mà thôi. Như vậy thì từ khi vừa mới bắt đầu, anh đã phát hiện rồi sao?
Sự việc rốt cuộc là như thế nào? Xem ra cô phải điều tra thật kỹ, nếu như không tra được, cô thật sự sẽ phát điên mất.
Nếu anh đã ở lại đây rồi, vậy thì cô cũng nên trở về khách sạn, tìm người điều tra rõ chuyện này trước đã.
Còn phải hỏi cha cô tiếp theo phải làm như thế nào nữa. Vẫn tiếp tục làm như cũ, hay là thay đổi kế hoạch của bọn họ. Cô hiện tại càng ngày càng không nghĩ được rõ ràng. Rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ? Như thế nào mới có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này?
Chắc chắn lần này trở về, nhất định sẽ bị chửi thê thảm, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi , cô cũng không thể làm gì khác hơn là phải đối mặt với nó. Cho dù cô không nói, Tam Chân Mộc Điền cũng sẽ nói thôi, còn không bằng mình nói với cha đi, như vậy cha muốn mắng, cô cũng sẽ thuận theo ông.
Hiện tại, tất cả mọi chuyện đều phải dừng lại trước đã, chỉ có thể xem ở bên Hàn Quốc rốt cuộc nói thế nào mới có thể bước tiếp!
Rời khỏi nhà họ Cung, cô ngay lập tức trở về khách sạn.
Chương trước | Chương sau