Disneyland 1972 Love the old s
Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 89 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 64

↓↓
"Tới đó ngồi đi! Đứng như vậy cô sẽ mệt mỏi!" Lời của anh khiến Tống Tâm Dao sửng sốt một chút, ngay sau đó liền phản ứng lại.

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Chỉ là hai câu, tôi vẫn không đến nỗi chỉ như vậy cũng không chịu được, anh nói đi!" Tống Tâm Dao không muốn cùng anh nói quá nhiều, bởi vì cô thật sự không biết, giữa bọn họ còn có chuyện gì có thể nói. Nếu anh muốn làm tổng giám đốc của Thôi Phác, như vậy cứ để cho anh làm đi, cô cũng không ngăn cản. Anh không nhận cô, cô cũng không trách anh, chỉ coi như anh

Đã chết.

“Tôi không biết, tôi nói những lời này cô có tin hay không, nhưng mà tôi vẫn phải nói!” Phác Tuấn Hi cũng không rõ lắm, hiện tại những lời anh nói cô có tin tưởng hay không nhưng mà cô tin tưởng cũng được không tin cũng được, dù thế nào đi nữa anh vẫn phải nói ra.

“Tôi không biết mình rốt cuộc là ai? Tôi chỉ nhớ khi mình tỉnh lại, đã ở trong một bệnh viện lớn tại Seoul, khi đó tôi đã quên tất cả mọi chuyện trước kia, chỉ biết là khi tôi tỉnh lại, Thục Viện đã ở bên cạnh, cô ấy nói cho tôi biết, tôi tên là Phác Tuấn HI là tổng giám đốc của Thôi Phác quốc tế tại Hàn Quốc. Cô ấy là vị hôn thê của tôi. Về phần những chuyện khác, một chút tôi cũng không nhớ rõ, cô ấy nói lúc tôi trở về từ chi nhánh công ty ở Trung Quốc, trên đường về nhà đã xảy ra tai nạn xe cộ. Mà tôi ở trong bệnh viện năm ngày liền xuất viện, sau đó cứ cách mỗi một tuần lễ, đầu của tôi sẽ phát bệnh một lần phải uống thuốc giảm đau. Nhưng mà hai ngày trước lão viện trưởng ở bệnh viện mà cô nằm kia, nói cho tôi biết, loại thuốc giảm đau đó bất luận là ai sau khi uống vào cũng sẽ quên chuyện lúc trước, hơn nữa uống nhiều còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Tôi cũng đang điều tra thân phận của mình, cũng đang hoài nghi mình đến cùng có phải là người mà mọi người hay nói – Cung Hình Dực hay không.” Ngày hôm qua, sau khi ở trong công ty đụng phải nhân viên bộ phận hành chính anh đã bắt đầu có chút nghi ngờ. Nếu như nói anh đã đến chi nhánh công ty ở thành phố O một lần, nhân viên của công ty sẽ không thể nào không biết anh là ai, cũng không thể không nhận ra anh là người nào.

“Tại sao anh lại nói chuyện này với tôi?” Tống Tâm Dao lẳng lặng nghe, cho đến khi anh nói xong, cô mới mở miệng hỏi, mặc dù nói không biết anh nói thật hay giả, nhưng mà, trong lòng của cô lại đang lẳng lặng đón nhận lời nói của anh.

“Bởi vì tôi thật sự vô cùng hoài nghi thân phận của mình, nếu như mà tôi thật sự là chồng của cô, như vậy tôi sẽ nói hết thảy mọi chuyện cho cô biết, hi vọng cô có thể cho tôi thời gian, để cho tôi tra rõ chuyện này, tôi sẽ cho cô một kết quả rõ ràng.” Phác Tuấn Hi hình như rất lo lắng, cô sẽ trách anh.

“Vị hôn thê của anh đến rồi!” Cô nhàn nhạt mở miệng, cái cô Thôi Thục Viện này hình như là đi theo anh tơi đây.

“cô ấy theo dõi tôi?” Phản ứng đầu tiên của anh chính là như vậy.

“Nhưng mà cô ấy rất lén lút, làm cho người ta nghi ngờ.” Thôi Thục Viện rình trộm ở trong góc, hình như muốn nghe rõ lời nói giữa hai người bọn họ.

“Như vậy, chúng ta diễn tuồng cho cô ấy xem một chút, cô cảm thấy thế nào?” Tống Tâm Dao gật đầu một cái.

“Sớm muộn cũng có một ngày, Tử Mị sẽ là của Thôi Phác.” Phác Tuấn Hi đột nhiên đề cao âm lượng to hơn chút, cố ý để cho Thôi Thục Viện nghe được.

“Chuyện cười, anh cho rằng anh có bản lãnh này sao? Công ty Tử Mị chúng tôi từng ấy năm cho tới nay như vậy, địa vị ở thành phố O là như thế nào? Anh cảm thấy là một công ty nho nhỏ như Thôi Phác của anh có thể đánh ngã sao?” Tống Tam Dao cười lạnh, chỉ cảm thấy lời của anh quá mức buồn cười.

“Có bản lãnh này hay không, không phải cô nói là được, công ty chi nhánh của Thôi Phác chúng tôi ở thành phố O mới chỉ trong thời gian một tháng, cũng đã cướp phần lớn công việc làm ăn buông bán của công ty cô vào trong. Cô cho là chúng tôi không có cái năng lực này sao?” Phác Tuấn Hi đột nhiên tới gần cô hai bước, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận Tam Chân Mộc Điền, anh ta đã cướp đi nhiều nhà hợp tác của công ty cô, còn nữa, ngàn vàn lần không được ký hiệp ước với Thôi Phác.”

“Chẳng qua là để cho các anh phách lối mấy ngày mà thôi, hai ngày nữa tôi sẽ khiến Thôi Phác của anh biết, Tử Mị của chúng tôi, không phải dễ chọc như vậy.” Âm thanh Tống Tâm Dao mặc dù không lớn, nhưng mà vừa đúng khiến cho Thôi Thục Viện núp ở góc nghe được. Nàng lại giảm thấp âm thanh nói: “Tại sao phải giúp tôi?”

“Thật sao? Tôi lại không cảm thấy thế, tôi tin tưởng Thôi Phác của chúng tôi ở thành phố O có thể đẩy danh tiếng của Tử MỊ đi xuống, nếu như cô không tin tưởng lời nói của tôi, cô chờ xem đi!” Thôi Thục Viện này thật sự có vấn đề, anh lại không hề phát hiện, cô ta theo dõi mình.

“Không phải tôi muốn giúp cô, chỉ là bởi vì trước khi không tra ra thân phận của mình, tôi không muốn làm chuyện gì mà để về sau không thể vãn hồi! Tôi đi trước, cô cản thận hơn nhé!” anh đột nhiên, cảm giác có chút không ổn.

“Cút ra khỏi Tử Mị, nơi này không hoan nghênh loại người như anh.”

“Cô cho là tôi cần lắm sao?” Phác Tuấn Hi cười lạnh, quay lưng bỏ đi, rời khỏi Tử Mị.

"Dao Dao, anh ta nói với em chuyện gì vậy?" Lôi Vũ Minh chờ ở bên ngoài thật lâu cũng không thấy Tống Tâm Dao đi ra, liền chạy vào, lại thấy Phác Tuấn Hi khuôn mặt nhăn nhó rời khỏi.

"Người nhàm chán, nói chuyện nhàm chán! Đi thôi! Em đã bảo quản gia, chuẩn bị bữa ăn tối rồi, buổi tối anh cũng ở lại ăn cơm đi!" Lôi Vũ Minh gật đầu đồng ý. Ngày hôm qua mưa lớn như vậy, hơn nữa trong công ty còn có rất nhiều việc cần phải xử lý, anh có lý do không thể ăn cơm cùng cô, nhưng mà hôm nay thật không biết phải tìm lý do gì để cự tuyệt lời mời của cô.

"Á. . . . . ."

"Thế nào?" Lôi Vũ Minh nghe thấy cô rên rỉ, lo lắng hỏi.

"Bảo bảo đá em, đứa nhỏ này gần đây càng ngày càng bướng bỉnh, xem ra sau khi ra đời, lại là một tiểu tử nghịch ngợm." Trên mặt Tống Tâm Dao nở một nụ cười hạnh phúc, nhớ tới bảo bảo, tâm tình của cô cũng không còn nặng nề như vừa rồi nữa.

"Con nuôi à, con ngoan chút cho cha, chớ giày vò mẹ con nữa, nếu không sau khi con ra đời, cha nhất định sẽ đánh cho cái mông của con nở hoa." Lôi Vũ Minh hướng về phía bụng của cô, uy hiếp nói.

"Oa. . . . . . Cha nuôi thật hung dữ! Bảo bảo rất sợ hãi!" Tống Tâm Dao cũng đi theo náo loạn. Tâm tình của cô dường như vì những lời nói của Phác Tuấn Hi, mà không còn lo lắng nặng nề nữa.

"Chớ sợ chớ sợ, cha nuôi sẽ không đánh bảo bảo, không đánh a!" Lôi Vũ Minh thấy tâm tình cô tốt như vậy, cũng vui vẻ.

"Đó. . . . . . Cha nuôi cũng dọa bảo bảo a! Bảo bảo không để ý tới cha nuôi nữa!" Tống Tâm Dao học dáng vẻ Kỳ Kỳ nói chuyện khi còn bé, thái độ càng thêm đổi tới đổi lui, chọc cho Lôi Vũ Minh cũng vui vẻ.

"Ngoan! Ngoan! Cha nuôi rất thương bảo bảo, bảo bảo không thể không để ý đến cha nuôi, có được hay không?" Tống Tâm Dao thật không chịu nổi nét mặt Lôi Vũ Minh này đổi tới đổi lui, cũng không thể nhịn được nữa mà bật cười.

"Ha ha ha. . . . . . Vũ Minh à! Anh thật sự rất có tiềm lực đi làm diễn viên đó!" Tống Tâm Dao cười to, đã bao lâu không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô rồi.

"Em cười, cười là tốt rồi!" Lôi Vũ Minh vuốt vuốt tóc cô. Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ xem cô giống như em gái mà đối đãi.

"Dao Dao, về sau gọi anh là anh Vũ Minh đi! Để cho người anh này làm anh trai chăm sóc cho em gái là em nhé!" Lôi Vũ Minh giúp cô mở cửa xe, để cho cô ngồi xuống.

Tống Tâm Dao gật đầu một cái, từ nhỏ cô đã chỉ có một mình, có thêm một người anh trai cô cũng an tâm. Ít nhất là sẽ có thêm một người anh trai thương cô, cưng chiều cô, coi cô như bảo bối. Hơn nữa Lôi Vũ Minh đối với cô tốt như vậy, là một người đàn ông rất tốt, người phụ nữ nào có thể trở thành vợ anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

"Tại sao không nói chuyện?" Kể từ sau khi lên xe, Tống Tâm Dao liền không nói chuyện nữa, anh cảm giác hình như cô đang có tâm sự gì đó vậy.

"Không có việc gì! Chỉ là đang nghĩ đến những gì Phác Tuấn Hi vừa nói." Rốt cuộc là loại thuốc gì có thể khiến cho người uống vào sẽ quên đi quá khứ?

Nếu giống như trên TV thường hay chiếu, trên thế giới này, có vong tình thủy hoặc là vong ưu thảo, các loại thuốc này, cũng đã sớm bị những nam nữ thất tình lấy cạn sạch, làm sao còn có thể lưu lại trên thế giới.

"Anh ta nói những thứ gì?"

"Anh ấy nói cho em biết, khi anh ấy rời thành phố O đến Hàn Quốc đã xảy ra tai nạn xe cộ, khi tỉnh lại đã ở trong một bệnh viện tại Seoul, mà người ở bên cạnh anh lúc đấy chính là Thôi Thục Viện. Anh ấy còn nói Thôi Thục Viện nói cho anh biết, anh là tổng giám đốc của Thôi Phác - Phác Tuấn Hi. Sau khi xuất viện anh ấy lại phỉa sử dụng một loại thuốc mà khi uống vào con người ta sẽ quên đi quá khứ, uống nhiều còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Trên thế giới còn có loại thuốc như vậy sao?" Cô càng nghĩ càng không hiểu, nhưng cũng không thể nói, trên thế giới không tồn tại loại thuốc này được. Ngay cả người rắn cô cũng đã gặp rồi thì sao trên thế giới lại không thể có loại thuốc này. Có lẽ chỉ là không có nhiều người biết đến mà thôi.

"Hơn ba mươi năm trước, một tổ nghiên cứu của một bệnh viện nào đó ở thành phố O đã nghiên cứu ra một loại thuốc tên là lhkz, nhưng rất kỳ quái là loại thuốc này còn chưa phát hành rộng rãi ra ngoài đã bị cục y tế cấm lưu hành. Lúc ấy nghe nói, có mấy bác sĩ uống thử loại thuốc này, sau đó đều quên đi quá khứ của bọn họ, bọn họ chỉ là uống một lần, đã quên hết tất cả, nếu như mà anh không có nhớ lầm thì trong mấy vị bác sĩ đó, có một bác sĩ là người Hàn Quốc. Kể từ sau khi loại thuốc này bị cấm bán ra thì bác sĩ người Hàn Quốc đó cũng mất tích, đến bây giờ vẫn không có ai biết, ông ta rốt cuộc ở chỗ nào? Nếu đúng như nhữ gì mà anh ta nói thì rất có khả năng là anh ta đã uống phải loại thuốc này." Nếu như những lời mà anh ta nói là thật, vậy thì bọn họ đã trách lầm anh rồi.

"Mới vừa rồi, khi ở công ty, em thấy Thôi Thục Viện hình như đang theo dõi Phác Tuấn Hi. Mà Phác Tuấn Hi lại len lén nói với em là không được ký hiệp ước với Thôi Phác, tất cả mọi chuyện phải chờ anh ấy điều tra xong chuyện này đã rồi nói tiếp." Tống Tâm Dao vốn đã không tính hợp tác cùng Thôi Phác.

"Lúc anh xem hợp đồng của Thôi đã có cảm giác bên trong phần hiệp ước này có vấn đề. Cho nên vẫn luôn không để cho em ký kết với đối phương, xem ra cảm giác của anh là đúng. Dao Dao, chuyện này em cũng phải cẩn thận hơn một chút. Anh sẽ cho người cùng điều tra chuyện này!" Lôi Vũ Minh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Nếu như đúng theo lời Phác Tuấn Hi nói vậy thì bọn họ muốn tra rõ, sau đó tính toán xem quan hệ giữa bọn họ tiếp theo phải làm như thế nào.

"Như thế có làm phiền anh nhiều quá không?!" Tống Tâm Dao cảm thấy như vậy không tốt lắm.

"Em yên tâm, không phải ngày mai Dạ Thiên đã trở về rồi sao? Chuyện trong công ty thì để cho Dạ Thiên quản lý, anh đi tra chuyện này. Chuyện trong công ty an hem cũng yên tâm đi, anh có thể xử lý tốt mà." Chuyện trong công ty Lôi Vũ Minh anh có thể xử lý rất tốt, Tống Tâm Dao căn bản cũng không cần thiết phải lo lắng cho anh, hơn nữa bên cạnh anh, còn có Dạ Đình có thể giúp anh làm tốt mọi việc.

"Điều này cũng đúng, Dạ Thiên trở lại em cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều rồi. Mỗi ngày đến công ty làm việc, sau khi đứa bé sinh ra, chờ bảo bảo đầy tháng, em cũng có thể đem con giao cho bảo mẫu, lại về công ty giúp một tay. Em cũng không muốn làm cho Dạ Thiên quá mệt mỏi. Lại nói, bây giờ anh ấy cũng không phải chỉ có một người, trong nhà còn có người anh ấy cần phải chăm sóc một chút ." Tống Tâm Dao đem dự tính của mình nói cho Lôi Vũ Minh biết.

"Ừ! Sauk hi bé con đầy tháng, em chỉ cần mỗi ngày trở về cho nó ăn no, như vậy cũng có thể!" Lôi Vũ Minh đồng ý quyết định của cô. Đối với Dạ Thiên, anh cũng không hiểu rõ, cho nên đối với anh ta anh cũng không cảm thấy yên tâm.

Trò chuyện một chút, bọn họ đã đến nhà họ Cung. Mỗi ngày về đến nhà, chị Diêu đều sẽ chờ bên cạnh cửa, thấy Tống Tâm Dao trở lại, sẽ lập tức đến dìu cô. Cô ấy bây giờ đi đường không tiện như vậy cô là một người bảo mẫu tốt nên sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.

"Chú Lôi!" Điềm Điềm thấy Lôi Vũ Minh, vui vẻ chạy đến trong ngực anh.

"Điềm Điềm, phải gọi cha nuôi!" Lôi Vũ Minh không biết mình đã cường điệu bao nhiêu lần nhưng Điềm Điềm vẫn cứ gọi anh là chú Lôi, chính là không muốn đổi giọng gọi cha nuôi.

"Không a, không a, gọi chú, gọi chú cơ!" Điềm Điềm cũng không thuận theo, vùi mình trong ngực Lôi Vũ Minh không xuống.

"Điềm Điềm, xuống dưới đi, cha nuôi của con rất mệt mỏi!" Tống Tâm Dao thấy Điềm Điềm vùi trong ngực Lôi Vũ Minh không muốn xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, đứa bé này cũng thiệt là.

"Để cho anh ôm một lát đi!" Vốn nên gọi Lôi Vũ Minh là cha nuôi, nhưng mà điều này làm Cung Hình Dực không vui. Anhh nói nếu như muốn để cho đứa bé của anh gọi Lôi Vũ Minh là cha nuôi, trừ phi anh đã chết.

Lúc ấy Tống Tâm Dao cũng bởi vì chuyện này mà giận dỗi với Cung Hình Dực một thời gian. Khi mang thai Điềm Điềm, nếu như không phải Lôi Vũ Minh một mực chăm sóc, cô cũng không biết mình làm sao sống được.

"Anh cũng đừng đứng, ngồi đi! Đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi!" Tống Tâm Dao thấy anh đứng, không ngồi xuống, vội kêu anh ngồi xuống.

"Chú Lôi, làm sao chú không đến chơi với Điềm Điềm?" Tình cảm giữa Điềm Điềm và Lôi Vũ Minh quả thật rất tốt! Hình như là bởi vì từ khi bé ở trong bụng mẹ cho tới nay Lôi Vũ Minh đều đối với nó rất tốt, cho nên mới có thể lệ thuộc vào Lôi Vũ Minh như vậy.

"Điềm Điềm, anh trai cùng em trai của con đâu?" Tại sao mà từ khi cô trở lại vẫn không thấy Kỳ Kỳ cùng Tử Dật, hai tiểu quỷ này lại chạy đi nơi nào rồi?

"Anh trai ở trên lầu, Tử Dật không biết ở đâu!" Điềm Điềm vùi trong ngực Lôi Vũ Minh, hình như đối với chuyện em trai ở đâu, không để ý chút nào.

"Chị Diêu, thằng bé ở đâu?" Tống Tâm Dao đứng lên, Tử Dật này có thể chạy đi đâu.

"Mẹ, mẹ. . . . . ." Tống Tâm Dao mới vừa đi tới phòng ăn, liền thấy Tử Dật từ dưới bàn cơm bò ra ngoài.

"Tử Dật, làm sao con lại chui vào đó?" Tống Tâm Dao lắc đầu một cái, đi tới bên cạnh Tử Dật, ôm nó lên. Chị Diêu vội vàng chạy tới ôm Tử Dật, hiện tại với bộ dáng này của cô ấy mà còn muốn ôm đứa bé, thật không vì đứa bé trong bụng bảo bảo mà suy nghĩ thật tốt một chút.

"Mẹ!" Tử Dật ở trong ngực chị Diêu, không vui mừng lắm, chính là muốn chui vào trong ngực Tống Tâm Dao.

Tống Tâm Dao trở lại ngồi xuống trên ghế sa lon. Tử Dật đá chị Diêu hai cái, để cho chị thả nó xuống. Mới vừa thả vào trên ghế sa lon, bé đã lại chạy đến trong ngực Tống Tâm Dao.

"Cô chủ, một tiểu thư họ Thôi, tìm cô!" Quản gia đi vào.

"Họ Thôi?" Cô không nhớ rõ mình có quen biết cô gái nào họ Thôi.

"Đúng ạ, cô ấy nói mình tên là Thôi Thục Viện, nói là có lời muốn nói với cô!" Thì ra là cô ta!

"Để cho cô ấy đi vào đi!" Kỳ Kỳ lúc này từ trên lầu đi xuống, ngồi trên ghế sa lon Tống Tâm Dao đang ngồi, ý tứ muốn dời chỗ ngồi cũng không có.

"Cô Thôi, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?" Tống Tâm Dao cũng không mời cô ta ngồi, nhưng mà cô ta lại rất tự nhiên đi tới, ngồi xuống chỗ đối diện cô, nhìn thấy trên ghế sa lon có đứa bé đang bò, lại thấy Điềm Điềm trong ngực Lôi Vũ Minh , còn có một cậu bé từ vừa từ trên lầu đi xuống .

" Ba đứa bé này đều là con cô sao?" Nhìn ba đứa bé, trên mặt Thôi Thục Viện lộ ra ánh mắt khinh thường. Người phụ nữ này lại còn sắp sinh thêm đứa nữa. Thêm đứa trẻ trong bụng này sẽ là bốn đứa!

"Không sai, không biết cô Thôi cảm thấy có vấn đề gì không? Chồng tôi nói hi vọng trong nhà có thể náo nhiệt, cho nên để cho tôi sinh nhiều hơn hai đứa, tôi cũng cảm thấy có nhiều con cũng không có gì không tốt, ít nhất là rất vui vẻ!" Tống Tâm Dao ưu nhã cười, cho dù người phụ nữ trước mắt này trẻ tuổi hơn cô, xinh đẹp hơn cô vậy thì như thế nào? Cho tới bây giờ cô đều không thích so sánh cùng người khác, huống chi cô còn có nhiều con như vậy, đã đủ hạnh phúc.

"Không có vấn đề gì, chỉ là người Trung Quốc các cô đều như vậy sao? Muốn sinh mấy đứa đều được sao?" Bọn họ cũng không giống nhau.

"Cũng không phải là như vậy. Ngoại trừ người nhà họ Cung, những người khác, đều không giống!" Nhà họ Cung có quy định của nhà họ Cung, không phải bất kỳ ai cũng quản được.

"Hoá ra là như vậy !" Thôi Thục Viện nở nụ cười nhạt nhòa.

"Chắc hẳn cô Thôi tới đây, không phải là vì chuyện này! Nếu như có chuyện gì muốn nói, xin nói thẳng!" Nếu như có chuyện gì cần nói hoàn toàn có thể nói thẳng, không cần thiết ngồi ở đây đông xem một chút tây xem một chút .

"Dĩ nhiên không phải bởi vì chuyện này, nếu như chỉ vì muốn xem xem nhà cô có bao nhiêu người thì căn bản tôi cũng không cần phải tự mình tới đây."

"Ồ! Nghĩ như vậy thì chắc là cô Thôi có chuyện quan trọng muốn nói với tôi rồi...!" Tống Tâm Dao để chị Diêu rót một ly cà phê mang lên, mà chị Diêu còn đưa lên cho cô thêm một ly sữa nóng,

"Tôi hi vọng bà Cung, về sau cô không nên quấn quanh vị hôn phu của tôi, anh ấy cũng không phải chồng của cô. Nếu như Cung phu nhân muốn bị mang tiếng xấu vậy thì cứ tiếp tục bám lấy Tuấn Hi đi." Thôi Thục Viện có chút lo lắng. Nếu như hai người bọn họ cứ đến gấn nhau như vậy thì rất có khả năng Phác Tuấn Hi sẽ nhớ ra than phận của mình.

"Cô Thôi, cô không cảm thấy, cô đang làm chuyện dư thừa sao?" Tống Tâm Dao chỉ cảm thấy buồn cười.

"Tôi chỉ đề phòng chuyện đó mà thôi." Vừa mới tới thành phố O được mấy ngày thế mà cô ngày ngày không thấy bóng dáng của Phác Tuấn Hi, căn bản là vì không có người nào biết anh đi đâu. Hôm nay cô len lén đi theo anh. Vậy mà anh vừa từ công ty đi ra, lại đi thảng tới Tử Mị, trước đó anh và Tống Tâm Dao đã nói cái gì, cô không nghe được. Mặc dù nghe được những lời phía sau nhưng mà cô cảm giác có điểm không thích hợp.

Phác Tuấn Hi không phải là người thường hay làm những điều vô bổ như vậy, anh trước giờ chỉ nhìn kết quả. Quá trình như thế nào, anh không quan tâm. Nhưng mà hôm nay anh lại làm chuyện dư thừa, chạy đến Tử Mị, nói những lời đó với Tống Tâm Dao. Cô đúng là nghe được những lời đó, không có sai, nhưng mà cô cảm thấy, trong chuyện này hình như có chút gì đó khiến cô không thể hiểu được.

"Xem ra cô Thôi đối với vị hôn phu của mình thật sự không có lòng tin rồi, nếu như có lòng tin thì chắc hẳn cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy. Cô làm như vậy chỉ khiến tôi cảm thấy cô đang lo lắng vị hôn phu của mình sẽ yêu bà bầu như tôi đây sao? Xem ra tôi vẫn còn sức hút nha!" Tống Tâm Dao cười lạnh, Thôi Thục Viện này làm như vậy, chỉ khiến cho cô càng thêm hoài nghi, quan hệ giữa cô ta và Phác Tuấn Hi có đúng như những gì mà cô ta nói hay không.

"Thân là một người phụ nữ, cũng rất nhạy cảm, đặc biệt là nhìn thấy vị hôn phu của mình, cùng một người phụ nữ khác ở chung một chỗ. Hơn nữa người phụ nữ này, còn luôn miệng nói, vị hôn phu của tôi cùng chồng của cô ấy rất giống nhau, cô cho là tôi không nên lo lắng sao?" Thôi Thục Viện nói khiến cho Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh nghe cảm thấy không vui.

"Này cô, cô có biết tại sao cha tôi và mẹ tôi yêu nhau như vậy không?" Kỳ Kỳ đi tới bên cạnh Tống Tâm Dao ngồi xuống, ôm Tử Dật vào trong ngực mình, Tử Dật cũng vui vẻ, trực tiếp nhào vào trong ngực Kỳ Kỳ.

"Tại sao?" Cô có chút ngạc nhiên.

"Bởi vì, cha tôi và mẹ tôi cực kỳ yêu nhau, mẹ tôi tin tưởng cha. Cô cũng đã nói rồi, mỗi người phụ nữ đều rất nhạy cảm, đặc biệt là khi nhìn thấy trong ngực người đàn ông mình yêu lại ôm một người phụ nữ khác, cô có từng nghĩ qua cái cảm giác khi ấy là như thế nào chưa?" Kỳ Kỳ biết cảm thụ trong lòng Tống Tâm Dao, khi mẹ nhìn thấy Cung Hình Dực ôm người phụ nữ khác trong ngực, mẹ đau lòng đến ngất xỉu.

Không phải mẹ không tin cha, mà là mẹ thật sự không biết, phải lấy cái gì tới để tin tưởng hành vi mà cha đã làm.

"Một đứa bé như mày biết cái gì gọi là yêu sao?" Thôi Thục Viện nhìn Kỳ Kỳ một cái, tên tiểu quỷ này cùng anh rất giống nhau.

"Cô cứ khẳng định tôi không biết yêu là cái gì như vậy sao? Chỉ cần là người có trái tim, cũng sẽ biết cái gì là yêu, có vài người vì ghen tỵ, cho nên mới phải chạy đến đây, hô to gọi nhỏ." Dáng vẻ Tử Dật hình như rất vui mừng, ở trong ngực Kỳ Kỳ, huơ lên tay nhỏ bé.

"Tử Dật, em thấy anh trai nói đúng có phải không?" Tử Dật gật đầu một cái, tiếp tục vỗ tay.

"Em sẽ không hiểu, nếu như hiểu, cũng sẽ không xuất hiện ở đây rồi!" Kỳ Kỳ nắm tay Tử Dật.

"Mẹ, đã có thể dùng cơm!" Kỳ Kỳ nói với Tống Tâm Dao.

"Anh Vũ Minh, ăn cơm đi!" Tống Tâm Dao nói với Lôi Vũ Minh sau đó nói với Thôi Thục Viện: "Cô Thôi, lưu lại dùng cơm không? Đều là món ăn gia đình."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Những người lính Mỹ

Những người lính Mỹ

Nguyễn Duy An là người Á Châu đầu tiên đảm nhận chức vụ Senior Vice President National

30-06-2016
Cáo và dê

Cáo và dê

Có một con Cáo không may bị rơi xuống giếng. Nó cố gắng mãi để trèo lên mà không

24-06-2016