Duck hunt
Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 56

↓↓
"Ông. . . . . .Ông nội!" Tống Tâm Dao không nghĩ rằng, Cung Thiên Kích lại chạy tới đây, bọn họ cũng không có ai thông báo cho ông, tại sao ông biết?

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Ông nội, thật xin lỗi! Là cháu không tốt, nếu như không phải tại cháu..., hiện tại Hình Dực cũng sẽ không biến thành cái bộ dáng này." Anh đã hôn mê hai ngày, trong hai ngày này cô cả ngày lẫn đêm đều ngồi bên cạnh chăm sóc anh, chỉ ngóng trông anh có thể mau chóng tỉnh lại.

"Chuyện này không thể nói là lỗi của ai cả, Hình Dực có đôi khi cũng rất cố chấp. Tuyết lớn như vậy nó cũng muốn đứng cầu xin một tiếng tha thứ của cháu. Hiện tại chắc hẳn cháu có thể nhìn ra được nó yêu cháu đến cỡ nào rồi!" Tình cảm giữa bọn họ, thật đúng là trắc trở. Cứ tưởng rằng bọn họ có thể thuận lợi kết hôn như bao người bình thường khác, nhưng thật không ngờ lại còn xảy ra chuyện như vậy.

"Ông nội. . . . . ." Cung Thiên Kích nói như vậy, càng làm cô cảm thấy khổ sở hơn. Ông không những không hề trách mắng cô, ngược lại còn cố gắng an ủi cô nữa.

Người ông tốt như vậy có thể có được mấy người, làm sao cô lại không biết quý trọng đoạn cảm tình này chứ? Đợi đến khi sắp bỏ lỡ, mới thật sự hiểu được thì ra từ khi vừa mới bắt đầu mình đã sai lầm rồi.

"Dao Dao, cháu đã mấy ngày không ngủ rồi?" Nhìn quầng mắt thâm đen của cô, ông càng thêm lo lắng. Hai cái đứa này, không thể để cho người khác bớt lo lắng được sao?

"Nó đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi!" Triệu Tâm Nguyệt vừa đi ra ngoài mua ít đồ trở về, đã nhìn thấy Cung Thiên Kích. Chắc là đã có người báo cho ông nếu không ông cũng không thể nào biết được.

"Cháu không nên như vậy, bây giờ cháu còn mang thai, mau đi ngủ đi. Ở đây đã có ông nội rồi, cháu không cần phải lo lắng. Nếu như Hình Dực tỉnh lại, ông sẽ lập tức báo cho cháu biết." Hai cái đứa này, thực đúng là biết cách tự hành hạ mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tống Tâm Dao nhất định sẽ sinh non. Đứa bé sẽ không chịu nổi. Cô đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, đứa bé cũng phải cần nghỉ ngơi chứ!

"Nhưng mà, cháu sợ cháu ngủ thiếp đi đến khi anh ấy tỉnh lại sẽ không nhìn thấy cháu." Cô thật sự rất sợ, chỉ hi vọng không có chuyện gì xấu xảy ra. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Cung Hình Dực, cô trừ đau lòng ra vẫn lại là đau lòng, cô thật hi vọng anh có thể nhanh chóng tỉnh lại, có thể nhanh chóng trở lại là Cung Hình Dực gống như trước kia.

Coi như anh có làm cô tổn thương, có lợi dụng cô, lừa dối cô, cô cũng sẽ không nói bất cứ lời nào làm tổn thương anh, nhưng mà bây giờ cho dù cô muốn làm như vậy, anh cũng sẽ không cho cô bất lỳ cơ hội nào.

"Đứa ngốc! Nếu như Hình Dực tỉnh lại, nó cũng sẽ không muốn nhìn thấy dáng vẻ cháu như thế này đâu! Cháu muốn khi nó tỉnh lại phải nhìn thấy đôi mắt giống như gấu mèo của cháu sao? Nếu như cháu sợ thì leo lên giường ngủ một giấc đi. Được không?” Lời nói của Cung Thiên Kích cũng có chút tác dụng, mắt cô quả thật đã đen giống như mắt gấu mèo rồi. Nếu như lại tiếp tục không ngủ, có thể sẽ còn nghiêm trọng hơn.

"Được! Cháu đi ngủ, nếu như Hình Dực có chuyện gì, ông phải lập tứ gọi cháu dậy đó!" Cung Thiên Kích gật đầu một cái, Tống Tâm Dao mới ngoan ngoãn đi tới trên giường bên cạnh ngủ. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cung Hình Dực. Nhìn một lúc thật lâu, mới chậm rãi nhắm mắt lại. Thấy cô đã ngủ Cung Thiên Kích mới yên tâm hơn một chút.

Ông tin rằng Cung Hình Dực rất kiên cường. Chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt sẽ mau chóng tỉnh lại thôi. Con cháu nhà họ cung không thể nào dễ dàng gục ngã như vậy.

"Ông cố!" Kỳ Kỳ theo Lôi Vũ Minh tới bệnh viện, vừa đến đã thấy Cung Thiên Kích.

"Bảo bối của ông! Nhớ cháu muốn chết!" Ôm Kỳ Kỳ, nhìn thấy Kỳ Kỳ đã trưởng thành hơn, cũng vui vẻ hơn nhiều.

"Ông cố, có phải ông đang trách mẹ vì đã để cha đứng lâu trong gió tuyết như vậy hay không? Là vì mẹ thật sự rất tức giận chuyện cha đã làm thôi." Lúc ấy Kỳ Kỳ cũng tức giận, còn đánh Cung Hình Dực, cắn tay anh, cắn thật đau, hiện tại trên đó vẫn cồn dấu răng.

"Yên tâm đi! Ông sẽ không trách mẹ con!" Cung Thiên Kích chưa từng có suy nghĩ sẽ trách cứ Tống Tâm Dao. Khi nhìn thấy những tấm ảnh kia tuy là ông thật sự có chút tức giận, nhưng mà suy nghĩ một chút thì Cung Hình Dực đã lợi dụng cô trước, ông không thể tức giận như vậy được.

Hơn nữa những tấm ảnh kia là Cao Cầm Nhã đưa tới cho ông, chắc hẳn Cao Cầm Nhã muốn ông đuổi Tống Tâm Dao đi, ông không thể để cô ta đạt được mục đích.

"Tối hôm qua, vào lúc hơn bảy giờ trên quốc lộ 101 thành phố O đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng. Một chiếc đại xe chở hàng cùng một chiếc Ferrari đã đâm vào nhau, theo tin tức được cung cấp, người trên chiếc Ferrari đó chính là cô Cao Cầm Nhã, thiên kim tiểu thư của Cao Hùng – Nguyên tổng giám đốc tập đoàn Cao thị. Cao Cầm Nhã tiểu thư hiện tại vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, sống hay chết vẫn chưa rõ. Mà tài xế lái xe hàng, hiện tại đã chạy trốn, nếu như có ai nhìn thấy, xin gọi tới số 110 cho cung cấp thêm tin tức cho công an để tiện cho công tác điều tra!" Trên TV phát ra tin tức, khiến tầm mắt ba người Cung Thiên Kích, Lôi Vũ Minh cùng Kỳ Kỳ đều kéo đến màn hình TV.

Hơn bảy giờ tối ngày hôm qua, không phải là khi Cao Cầm Nhã rời khỏi nhà ông sao? Khi cô ta ra khỏi nhà vẫn còn khỏe mạnh, vì sao ngay lập tức đã gặp tai nạn xe cộ rồi?

"Thật là tốt, người phụ nữ này hư hỏng như vậy, ông trời rốt cuộc cũng trừng phạt bà ta!" Kỳ Kỳ nghe được tin tức này cảm thấy rất vui vẻ.

"Kỳ Kỳ, không được nghĩ như vậy. Làm người phải biết thương cảm, cô ta đã đủ đáng thương rồi, cháu không nên bỏ đá xuống giếng nữa." Cung Thiên Kích thế nhưng lại có chút thương tình với Cao Cầm Nhã. Người phụ nữ này, trải qua lần này có lẽ sẽ thay đổi tốt hơn.

"Tôi cũng không biết, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy nữa. Tối hôm qua, tiểu Nhã nói với tôi là nó muốn đến nhà họ Cung thăm ông Cung, nhưng không ngờ trên đường trở về từ nhà họ Cung, lại xảy ra chuyện như vậy." Cao Hùng đang đau lòng khóc lóc, mà tin tức từ trong miệng ông ta nói ra, lại khiến cho các ký giả đều kinh ngạc kêu lên.

"Ông cố, hôm qua cô ta đến tìm ông sao?" Kỳ Kỳ nhìn Cung Thiên Kích.

"Đúng vậy, nếu như không phải cô ta tới..., ông cũng sẽ không biết cha cháu lại gặp chuyện như thế này!" Cung Thiên Kích lấy xấp hình trong túi ra, đặt trên mặt tủ.

Lôi Vũ Minh lật những tấm hình kia lên xem, càng cảm thấy lo lắng hơn. Có thể thấy là Cao Cầm Nhã đã sớm lên kế hoạch.

"Ông Cung, ông phải cẩn thận một chút, xem ra Cao Cầm Nhã muốn ra tay với Tử Mị." Lần này, Cao Cầm Nhã đã dùng cả tính mạng để đánh đổi. Nếu như không cẩn thận thì cô ta đã có thể mất mạng rồi, nhưng mà cô ta cũng thật may mắn, vẫn có thể tránh được.

Nhưng mà vẫn không biết, cô ta có kế hoạch gì, nếu như không thể đoán được thì Tử Mị sẽ càng tổn hại nhiều hơn.

Nhưng mà, nếu như có thể đối phó được với việc lần này thì cha con nhà họ Cao nhất định sẽ thân bại danh liệt, vĩnh viễn sẽ không thể bước chân vào giới thương nhân nữa.

Thật không biết chuyện này sẽ phát triển như thế nào.

"Ừ! Khi cô ta tới tìm ta, đưa cho ta những tấm ảnh này, ta đã có thể đoán được, nhưng mà ta lại không nghĩ tới, cô ta sẽ mượn cơ hội lần này để ra tay." Hiện tại Cung Hình Dực vẫn chưa tỉnh lại, một mình ông không biết có thể ứng phó nổi hay không.

Không biết tìm Dạ Thiên ra tay, anh ta có giúp ông đối phó với họ không.

"Ông Cung!" Đúng thật là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

"Dạ Thiên, ta vừa nghĩ đến cháu...cháu đã xuất hiện rồi !" Dạ Thiên đi vào, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, liếc nhìn Cung Hình Dực trên giường bệnh, lạnh lùng nói: "Cung Hình Dực, anh còn muốn nằm bao lâu nữa? Nghe thấy lời tôi nói thì mau chóng tỉnh dậy, nếu không tôi sẽ đưa vợ của anh đi mất đấy!" Liếc mắt nhìn Tống Tâm Dao đang ngủ không yên ổn trên giường nhỏ bên cạnh, chỉ có thể dùng cô tới uy hiếp Cung Hình Dực mới có hiệu quả.

"Dạ Thiên, cháu biết chuyện Cao Cầm Nhã rồi sao?"

"Dạ, cháu biết, mới vừa rồi đứng ở hành lang của bệnh viện cũng đã nghe được tin tức!" Vừa nghe thấy tin tức anh có chút nghi ngờ mới đứng lại xem. Vây quanh anh còn có một đống lớn gái mê trai, nếu như không phải là bởi vì chuyện này, anh đã sớm rời đi.

"Cháu đã nghĩ ra được cách gì chưa?" Năng lực của Dạ Thiên, không thể nói là kém hơn so với Cung Hình Dực. Mấy năm nay, nếu như không có Dạ Thiên luôn luôn giúp đỡ bên cạnh, Cung Hình Dực cũng không thể nào quản lý công ty tốt đến như vậy được.

"Hiện tại, trước hết chỉ có thể điều tra tình trạng của Cao Cầm Nhã." Nếu như tình trạng của cô ta tốt, thì cô ta ở lại trong bện viện chỉ vì muốn để cho mọi người biết là Cao Cầm Nhã không khỏe, còn có ký giả ở đó che chở cho cô ta nữa. Nhưng nếu như tình trạng của cô ta không tốt thì khó mà nói được gì, có lẽ cô ta cũng có đã mua chuộc bác sĩ trong bện viện không cho nói ra, chỉ tiếc là cô ta đã chọn nhầm chỗ rồi.

"Cháu có kế hoạch gì." Ông tin Dạ Thiên sẽ có biện pháp. Hiện tại Cung Hình Dực đang hôn mê bất tỉnh, nếu như Dạ Thiên không nghĩ ra dược biện pháp đối phó thì lão già như ông đây, cũng không biết làm sao bây giờ.

"Cháu sẽ về thành phố O trước, đi thăm dò xem cao Cầm Nhã có động tĩnh gì không. Đến lúc đó cháu sẽ nghĩ kế hoạch để đối phó với cô ta." Dạ Thiên trở về, Cung Thiên Kích tuyệt đối yên tâm.

"Ông, cháu muốn mượn đoàn người kia của ông." Cung Thiên Kích ngẩng đầu lên, đoàn người này cho tới nay, đều ở trong bóng tối. nếu như lần này để họ đi điều tra, ông thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

"Nhưng mà. . . . . ."

"Ông, cháu hiểu chuyện này có chút khó xử, ông lo là cháu không thể quản lý được bọn họ có đúng không?" Dạ Thiên biết ông lo lắng điều gì. Dù sao nếu như không phải thời khắc đặc biệt nguy hiểm, nhà họ Cung chắc chắn sẽ không huy động đội quân kia.

"Đúng vậy! Hiện tại, bọn họ trừ nghe theo lệnh của ta và Cung Hình Dực ra, cũng không nghe theo bất kỳ người nào khác. Bọn họ chỉ tin huyết mạch của nhà họ Cung!" Ban đầu khi huấn luyện đội nhân mã này, bọn họ cũng chỉ nghe theo lệnh của người nhà họ Cung, từng ấy năm tới nay vẫn như vậy, cho tới bây giờ ông cũng không để cho bọn họ làm ra bất kỳ hành động quá đáng nào.

"Ông cố, Kỳ Kỳ có thể điều phải động được bọn họ đúng không?" Kỳ Kỳ đột nhiên đứng dậy nói. Nó là con trai của Cung Hình Dực hẳn là có thể được! Mặc dù nó không biết, đội quân mà Cung Thiên Kích và Dạ Thiên đang nói rốt cuộc là ai, có bao nhiêu người, nhưng mà nó tò mò, muốn tìm hiểu, đi xem xem thế nào.

"Kỳ Kỳ, cháu quả thật có thể điều động được bọn họ, nhưng mà cháu quá nhỏ, không thể đến đó được." Làm sao ông có thể để Kỳ Kỳ- một đứa bé nhỏ như vậy đi đến đó được.

"Ông cố, Kỳ Kỳ rất dũng cảm, sẽ không sợ hãi đâu, hơn nữa, nếu như có cái gì không nên nhìn, chú Dạ sẽ không để cho cháu nhìn thấy đâu!" Nó nhớ hình như đây là lần thứ hai mình nhìn thấy Dạ Thiên rồi. Lần đầu tiên là khi nó bị chị Thu kia bắt cóc, mà lần thứ hai chính là hôm nay.

"Ừm! Vậy, được rồi! Nhưng mà các cháu phải cẩn thận, bọn họ chỉ nhận người nhà họ Cung mà thôi, nếu như có bất kỳ ai đến đó, bọn họ cũng sẽ không tiếp nhận." Dạ Thiên và Kỳ Kỳ cùng gật đầu một cái.

"Chiếc nhẫn này, các cháu cầm lấy đi, đến lúc đó sẽ có lúc hữu dụng!" Cung Thiên Kích lấy chiếc nhẫn trên tay xuống, giao cho Dạ Thiên.

"Phải cực kỳ cẩn thận, chỗ đó rất dễ lạc đường, bên trong không khí cũng rất nặng, la bàn cũng sẽ không hữu dụng, trong chiếc nhẫn có bản đồ, đến lúc đó các cháu phải cẩn thận một chút. Bên trong cũng có rất nhiều rắn độc, để quản gia chuẩn bị trang phục cần thiết bảo hộ cho chắc chắn. Dạ Thiên, ta giao Kỳ Kỳ cho cháu, cháu phải bảo vệ nó thật an toàn, đừng để cho nó bị bất kỳ tổn thương gì, cũng phải bảo vệ mình cho tốt. Vào bên trong đó rồi thì trực tiếp đi đến cửa đá có vẽ dấu hiệu của nhà họ Cung. Dạ Thiên, những chuyện này, chắc là Cung Hình Dực đã nói rõ ràng với cháu rồi.." Lôi Vũ Minh đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, thế lực của nhà họ Cung rốt cuộc là lớn như thế nào? Đoàn người trong miệng bọn họ nói ra rốt cuộc là người như thế nào? Chỗ đó rốt cuộc nguy hiểm ra sao? Kỳ Kỳ nhỏ như vậy có thể chịu đựng được không?

"Ông Cung, Kỳ Kỳ còn nhỏ như vậy, có thích hợp không? Chẳng lẽ nơi mà hai người vừa nói đến, không có bất kỳ phương thức liên lạc nào sao?" Lôi Vũ Minh không thể yên tâm được nói.

"Nơi đó cô lập với thế giới bên ngoài. Bất kỳ phiên tiện liên lạc nào đến đó cũng sẽ không có tín hiệu." Đó là nơi cụ tổ nhà họ phát hiện ra. Bởi vì nhà họ Cung có ân đối với người nơi đó cho nên người ở đó mới tự nguyện hợp thành một đội ngũ, đi theo bảo vệ người nhà họ Cung. Đời đời chỉ nghe theo lệnh của nhà họ Cung mà thôi.

"Ta không lo lắng cho Kỳ Kỳ, ngược lại thì có tương đối lo lắng cho Dạ Thiên. Trong đó tất cả đều là rắn độc, đối với con cháu nhà họ Cung cũng sẽ không có địch ý, bởi vì trên người nhà họ Cung có mùi hương có thể chống cự được độc xà, mà trên người Dạ Thiên lại không có. Ta sợ đến lúc đó những con rắn kia sẽ làm Dạ Thiên bị thương." Đây mới là điều ông lo lắng nhất.

"Ông nội, nếu như để chú Dạ mặc trang bị quần áo của cha, có phải sẽ khá hơn một chút hay không?" Kỳ Kỳ đột nhiên hỏi.

"Đúng rồi, ý kiến này không tệ, những trang bị kia đều là dùng cách đặc biệt chế ra, chỉ cần mặc vào bảy tám lần phía trên cũng sẽ lưu lại mùi hương của chủ nhân, khi gặp phải nguy hiểm, sẽ tự động tản mát ra. Chủ ý này của Kỳ Kỳ không tệ, đến lúc đó cháu bảo quản gia đưa trang bị của Cung Hình Dực cho cháu là được rồi!" Kỳ Kỳ trong khoảng thời gian ngắn đã trở nên thành thục trầm ổn hơn so với tính tình trẻ con thường ngày của nó. Hiện tại có vẻ giống như một đứa bé trưởng thành rồi.

"Dạ, thế thì làm như vậy đi!" Dạ Thiên cũng đồng ý với yêu cầu này.

"Ông thông gia, tôi cũng muốn đi!" Triệu Tâm Nguyệt nghe thấy có rắn độc, cũng đã bị sợ đến nhũn cả chân, làm sao dám để Kỳ Kỳ đi theo chứ!

Cho dù có giống như Cung Thiên Kích vừa nói, những con rắn độc kia sẽ không làm tổn thương đến người nhà họ Cung, nhưng mà bà vẫn không yên lòng.

"Bà thông gia, bà không nên đi đâu, tin tưởng tôi, Kỳ Kỳ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Dạ Thiên chỉ được nghe Cung Hình Dực nói về chỗ đó, cũng chưa từng được đến tận nơi, chỉ hy vọng là bọn họ sẽ không bị lạc đường.

"Nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết, Dao Dao sắp sinh, nếu như bà cũng đi, đến lúc đó phải làm thế nào?" Cung Thiên Kích định dùng chuyện Tống Tâm Dao sinh con, ngăn cản Triệu Tâm Nguyệt.

"Đúng đó! Bà ngoại, mẹ sắp sinh, khi em bé ra đời, bà phải chụp thật nhiều ảnh cho cháu nhé, chờ khi Kỳ Kỳ trở lại sẽ xem xem thế nào. Còn nữa, bà phải đưa hình của Kỳ Kỳ cho em bé nhìn, để em bé biết là nó có một người anh trai đẹp như thế nào nữa chứ!" Kỳ Kỳ lấy một quyển photo album từ trong túi xủa mình ra đưa cho Triệu Tâm Nguyệt, bên trong là ảnh của nó từ khi vừa mới sinh ra cho đến tận bây giờ.

"Thôi được rồi! Kỳ Kỳ, cháu phải cực kỳ cẩn thận đó, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện không may gì, biết không?" Kỳ Kỳ gật đầu, hôn lên mặt Triệu Tâm Nguyệt một cái. Sau đó ại chạy đến bên giường bệnh, leo lên ghế, hôn một cái lên môi Cung Hình Dực, nói: "Cha, Kỳ Kỳ giúp cha đánh người xấu, cha phải mau chóng tỉnh lại tỉnh lại, nhìn em bé ra đời đó!"

Tiếp theo, nó đưa tay vuốt lên đôi mắt cha, lúc này mới bò xuống ghế, chạy đến bên giường nhỏ, nhìn Tống Tâm Dao đang ngủ, ánh mắt của mẹ giống hệt gấu mèo, hôn lên mắt mẹ, cũng hôn cả đôi môi, cuối cùng cũng in một nụ hôn lên bụng tròn vo của mẹ.

"Mẹ, chờ Kỳ Kỳ trở lại nha, em gái, chờ anh trai trở về đó! Anh sẽ tặng quà cho em!" Kỳ Kỳ nhìn bụng Tống Tâm Dao nói cười, sau đó mới đi đến bên cạnh Dạ Thiên. Rồi lại như nghĩ tới cái gì, đi tới bên cạnh Cung Thiên Kích, ôm mặt Cung Thiên Kích hôn ông mật cái thật kêu.

"Ông cố, Kỳ Kỳ đi đây!" Cung Thiên Kích cười xoa đầu bé, nói với hai người bọn họ: "Nhất định phải cẩn thận!"

Dạ Thiên gật đầu một cái, lôi kéo Kỳ Kỳ đi ra khỏi phòng bệnh của Cung Hình Dực.

Cung Thiên Kích gật đầu đáp lại. Đã mấy chục năm không để cho họ xuất hiện, ra ngoài hành động. Lần này không biết sẽ có biến hóa như thế nào, hi vọng tất cả đều sẽ tốt đẹp!

*

Dạ Thiên mang theo Kỳ Kỳ trở lại nhà họ Cung, tìm quản gia, lấy chiếc nhẫn mà Cung Thiên Kích giao cho anh ra, để cho ông quản gia đưa bọn họ lên lầu ba vào trong phòng trang bị, lấy bộ nhỏ nhất ra thay cho Kỳ Kỳ, sau đó lại lấy bộ quần áo trang bị của Cung Hình Dực đưa cho Dạ Thiên.

Nhìn hai người bọn họ thay quần áo xong, quản gia chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hi vọng bọn họ đều bình an.

"Cậu Dạ, tiểu thiếu gia, từ nơi này đi vào, sau khi đi vào, hai người phải thật cẩn thận đó!" Quản gia dẫn bọn họ đến thư phòng của Cung Thiên Kích, mở chốt đường hầm, đi xuống một cái cầu thang rất cao, sương mù bên trong liền bay tản ra ngoài.

Dạ Thiên có thể cảm nhận được bên trong là sương mù dày đặc cỡ nào. Cho dù có đồ điện tử thì ở trong này cũng sẽ không hữu dụng, bọn họ chỉ có thể dùng đèn lồng.

Dạ Thiên bắt đầu hoài nghi, nơi này rốt cuộc là địa phương như thế nào? Tại sao nhà họ Cung lại phát hiện ra một nơi như vậy? Hơn nữa còn huấn luyện ra một đội quân trợ giúp. Ban đầu khi đi vào đây, bọn họ có nghĩ tới ḿnh sẽ chết ở nơi này hay không?

"Kỳ Kỳ, cháu có sợ không?" Dạ Thiên hỏi Kỳ Kỳ, cho dù có giống như Cung Thiên Kích đã nói Kỳ Kỳ sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà Kỳ Kỳ vẫn còn nhỏ như thế, anh thật không yên lòng để nó đi cùng mình.

"Cháu không sợ!" Kỳ Kỳ ưỡn ngực, nó họ Cung, cho nên không thể sợ hãi, cho dù bên trong đó có kinh khủng như thế nào đi nữa thì nó cũng muốn vào.

Không thể để cho một mình Dạ Thiên mạo hiểm đi vào nơi đó. Nó là người nhà họ Cung, nó mới có thể ra lệnh cho những người ở nơi này.

"Được! Chúng ta đi!" Dạ Thiên ôm Kỳ Kỳ lên, lấy dây và mảnh vải, buộc chặt Kỳ Kỳ lên lưng mình. Ít nhất như vậy thì khi cần phải chạy trốn sẽ có thể nhanh hơn một chút.

"Kỳ Kỳ, có khó chịu lắm không?" Kỳ Kỳ rất nhẹ, anh cõng cũng không mệt lắm.

"Không đâu ạ!" Buộc như vậy rất thoải mái, một mảnh vải vô cùng rộng đang bao lấy nó.

"Kỳ Kỳ, sau khi tiến vào nếu như nhìn thấy rắn mà cháu cảm thấy sợ thì lập tức nhắm mắt lại biết không, tốt nhất là nên nghĩ tới mẹ và em gái cháu." Kỳ Kỳ ‘ dạ ’ một tiếng, bọn họ mới bước tới cầu thang, đi xuống dưới.

Dọc theo đường đi, Kỳ Kỳ thấy rắn, không chỉ là một con, mà là một đám, những con rắn kia đều dùng ánh mắt dõi theo bọn họ, sau đó liền cúi đầu, bò đi nơi khác.

Đi thật lâu, bọn họ rốt cuộc cũng đi hết cầu thang, tiến vào rừng cây tràn đầy sương mù, chiếc nhẫn trên tay Dạ Thiên phát ra ánh sáng màu tím nhạt, chỉ hướng về phía trước, hình như đang chỉ dẫn cho bọn họ phải đi theo đường nào.

Lần này anh đã hiểu, Cung Thiên Kích đưa cho anh chiếc nhẫn này để làm gì rồi, ông đã nói chiếc nhẫn này chính là bản đồ, thì ra là nó sẽ dẫn đường cho bọn họ.

"Chú Dạ, mấy con rắn ở trước mặt này hình như còn to hơn." Kỳ Kỳ nhìn về phía trước, rắn độc nằm trên đường nhỏ, treo trên cây cũng đều khá lớn, lại tương đối nhiều. Bọn họ hình như là đã đi tới vương quốc rắn rồi.

Thật không biết, ai có thể sinh tồn được ở nơi như thế này, mỗi ngày đối mặt với một đám lớn rắn độc, có lẽ bọn họ cũng ăn thịt rắn để sống. Nhìn mọi thứ trước mắt, cho dù là Dạ Thiên, cũng có chút sợ hãi.

Trên đường, cứ cách một đoạn ngắn là lại nhìn thấy một con rắn lớn tầm trăm năm tuổi, chỉ cần nó cắn một phát cũng đủ nuốt một người. Hai người bọn họ cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, kể từ khi tiến vào cầu thang cũng không hề biết tình hình bên ngoài, cũng không đo đếm được gì.

Hoa văn trên người mỗi con trăn, con rắn đều không hề giống nhau, kỳ quái hơn chính là có những con có hoa văn là dấu hiệu của nhà họ Cung.

Nếu như không có chiếc nhẫn trong tay, có lẽ những con rắn kia cũng đã sớm đã nhào tới. Đột nhiên phía trước có một con rắn há to miệng, Kỳ Kỳ sợ hãi, nhắm chặt hai mắt lại. Thật quá dọa người, nó há miệng cũng có thể nuốt trôi một gốc cây.

Trong lỗ tai truyền đến âm thanh con rắn đó thè lưỡi "Tê tê tê" một tiếng lại tiếp một tiếng, Kỳ Kỳ không dám mở mắt nữa, tay nhỏ bé ôm chặt lấy Dạ Thiên.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Anh nợ em

Anh nợ em

Audio - Yêu nhau được 2 năm rồi, tôi đến phát ngấy anh. Đầu tiên thì cũng yêu thật

01-07-2016
Không phải em

Không phải em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người con gái

27-06-2016
Đừng gọi cho anh nữa

Đừng gọi cho anh nữa

Trái tim Vân dường như vỡ nát khi nghe người mình yêu thương suốt 6 năm trời nói qua

30-06-2016
Căn nhà trọ ma ám

Căn nhà trọ ma ám

(khotruyenhay.gq) Tôi sợ quá đạp cửa chạy tót vô phòng, tôi lay hai thằng bạn đang ngủ

28-06-2016