XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 0 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 55

↓↓
Khi thấy sự xuất hiện của anh, cô rất vui mừng. Trong khoảnh khắc đó, cô thật sự muốn nói cho anh biết nửa năm nay cô nhớ anh biết bao nhiêu.

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Nhưng lúc ấy, ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn, cô chỉ muốn bảo vệ con của bọn họ.

Coi như sau này hai người bọn họ không sống cùng với nhau đi nữa, hai đứa bé này cũng sẽ là niệm tưởng của cô với anh.

"Dao Dao, chắc là em sẽ không tin lời anh nói! Dù sao lần trước chính là anh đã lừa em, nhưng mà em có biết không? Trong khoảng thời gian đó, anh đã bất tri bất giác đặt em vào một vị trí quan trọng trong lòng mình, chỉ là anh không nguyện ý thừa nhận chuyện trong lòng của mình đã có em. Có lẽ bởi vì, cho tới bây giờ anh chưa từng tin tưởng, trên thế giới này thật sự có tình yêu! Có lẽ cha mẹ anh, đã cho anh thấy một tấm gương không tốt. Vì trong mắt bọn họ, cho tới bây giờ không hề có tình yêu. Cả ngày lẫn đêm đều thấy cãi vả, nửa đêm thường xuyên tỉnh lại, đều nghe thấy tiếng bọn họ ồn ào bên ngoài. Giữa bọn họ không có tình yêu. Từ đó về sau, anh luôn cho rằng trong cái thế giới này căn bản là không có tình yêu. Bởi vì trong mắt bọn họ, lợi ích mới là ở vị trí thứ nhất, bởi vì cho tới bây giờ trong lòng của bọn họ chưa từng nghĩ tới còn có một đứa con trai như anh." Đặt tay cô lên môi mình, yên lặng nói.

Nước mắt một giọt lại tiếp một giọt chảy xuống, rơi lên mặt Tống Tâm Dao. Cô cảm nhận được, đó là nước mắt của anh.

Anh khóc? Tất cả những gì anh vừa nói, đều là thật sao?

"Anh. . . . . ." Tống Tâm Dao mở to hai mắt, sững sờ nhìn Cung Hình Dực. Thật sao, anh khóc thật sao, là bởi vì nhớ tới chuyện cũ, hay là bởi vì chuyện giữa hai người bọn họ?

"Dao Dao, em tỉnh lại rồi! Thật tốt quá!" Anh hoàn toàn quên mất việc lau nước mắt của mình đi. Cung Hình Dực ôm cô vòa lòng thật chặt. Lần này, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra nữa.

Chỉ cần cô có thể ở lại bên cạnh anh, anh có thể buông tha tất cả, để đi cùng cô. Công ty anh cũng không cần, anh chỉ muốn sống cùng với cô.

"Anh khóc?" Cô thật muốn đưa tay ra lau đi những giọt nước mắt của anh, tuy nhiên cô phải cố kìm tay mình lại, không để nó đưa lên làm như vậy.

Ngực của anh vẫn ấm áp như thế, khiến cho cô có cảm giác thật thoải mái, nhưng kể từ nửa năm trước, kể từ cái ngày cô rời đi đó, vòng ôm ấm áp trong ngực anh này cũng đã không còn thuộc về cô nữa.

Cho dù hiện tại, cô đang được người đàn ông này ôm, nhưng mà cô rất rõ ràng rằng, mình cùng người đàn ông này đã không thể nào giống như trước kia được nữa.

"Không có. . . . . . Chỉ là hạt cát bay vào trong mắt thôi! Đúng rồi, em có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái hay không? Bụng có còn đau hay không? Có đói bụng không? Có muốn ăn thứ gì không? Có khát nước không, anh đi lấy nước cho em nhé." Anh tự tay lau đi nước mắt trên mặt, làm sao anh có thể để cho cô biết, anh khóc trước mặt cô như vậy chứ?

"Không cần, cám ơn anh, Cung tiên sinh!" Cánh tay đang lau nước mắt của Cung Hình Dực dừng lại một chút, tại sao khi cô tỉnh lại, tất cả lại thay đổi?

Cô thật sự không thể nào tha thức cho anh được sao?

"Dao Dao, từ khi nào chúng ta đã trở nên xa lạ như vậy rồi? Chúng ta là vợ chồng chưa cưới mà!" Anh cố gắng kéo ra một nụ cười, nhưng nụ cười ấy so với khóc còn khó nhìn hơn.

"Vợ chồng chưa cưới sao? Nếu như mà tôi nhớ không lầm thì nửa năm trước, tôi đã đem mọi thứ, chiếc nhẫn kim cương và dây chuyền đều trả lại cho anh rồi! Hơn nữa cũng đã nói rất rõ ràng rằng, hôn ước bị hủy bỏ. Nếu đã hủy bỏ hôn ước, hôn lễ không cần phải nói gì thêm cũng đã tự động giải trừ!" Tống Tâm Dao đẩy hai tay của anh ra, yên lặng nhìn, nhưng mà trong nội tâm lại là trăm vị cảm giác khác nhau.

Rõ ràng khi tổn thương anh lòng cô cũng rất đau, nhưng mà cô chỉ có thể làm như vậy. Cô đã bị tổn thương một lần rồi, không thể lại bị tổn thương thêm một lần nữa.

"Dao Dao, anh không đồng ý! Anh sẽ không đồng ý chuyện hủy bỏ hôn ước với em." Cung Hình Dực cho dù như thế nào cũng sẽ không đồng ý làm như vậy.

"Anh vẫn còn muốn kết hôn với em sao?" Cung Hình Dực gật đầu một cái, nói: "Đúng, anh muốn kết hôn với em, anh muốn đời này kiếp này sẽ được sống cùng với em!"

Ánh mắt của Cung Hình Dực rất nghiêm túc, nhưng tại sao là một đời một kiếp mà không phải đời đời kiếp kiếp? Có lẽ là do cô quá tham lam, nhưng mà cô thật sự chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ yêu anh một đời một kiếp.

"Anh đừng đùa nữa, tôi đã giúp anh giải trừ hôn ước với Cao Cầm Nhã, anh cũng không cần phải lợi dụng tôi thêm nữa, có thể để tôi đưa hai đứa bé đi sống một cuộc sống thật tốt qua ngày hay không?" Cô phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Cô đã không thể tin tưởng anh nữa, không thể chung sống với anh được nữa, bởi vì cô thật sự cảm thấy mệt mỏi rồi. Nếu như có thể, cô muốn một mình mang theo hai đứa bé, đến một nơi không ai quen biết bọn họ, sống qua ngày.

"Dao Dao, tại sao em không thể tin tưởng anh? Mới đầu quả thực là anh đã lợi dụng em, lợi dụng em để giải trừ hôn ước với Cao Cầm Nhã, nhưng mà cũng không biết từ lúc nào anh phát hiện anh đã yêu em...Tại sao em không thể tin tưởng anh?" Cung Hình Dực thật không hiểu, mình làm nhiều như vậy còn chưa đủ sao?

Anh nói nhiều như vậy, cô vẫn còn chưa tin sao? Rốt cuộc cô muốn anh phải làm thế nào mới nguyện ý tin tưởng anh?

Mới nguyện ý cùng anh trở về thành phố O, chờ đợi hôn lễ của bọn họ?

Tại sao cô lại không thể tin tưởng anh thêm một lần nữa? Chỉ cần một lần này, cũng đã đủ rồi.

"Trở về làm gì? Trở về để cho anh tổn thương tôi sao? Anh có biết không, tôi đã bị tổn thương một lần rồi, sẽ không ngu đến mức lại bị tổn thương một lần nữa. Hiện tại tôi sống rất thoải mái, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ, tôi hi vọng anh đừng quấy rầy đến quấy rầy cuộc sống của mẹ con chúng tôi nữa." Tống Tâm Dao xoay người đi, không muốn nhìn Cung Hình Dực nữa. Bởi vì cô biết nếu như cô còn tiếp tục nhìn anh như vậy, khó mà chắc chắn rằng cô sẽ không nhào vào trong ngực anh, hung hăng mắng anh, đánh anh.

Nhưng mà cô biết, cô không thể làm như vậy.

"Rốt cuộc em muốn như thế nào mới nguyện ý cùng anh trở về?" Nhất định phải có biện pháp, nhất định sẽ có biện pháp để cô trở về thành phố O với anh..

"Trừ khi những lời nói kia của anh tôi có thể tin tưởng được!" Tống Tâm Dao nhàn nhạt nói một câu, sau đó liền nằm trên giường, đưa lưng về phía Cung Hình Dực, không nhìn anh thêm nữa.

Tin tưởng lời anh nói, cô không biết mình còn có thể tin tưởng anh hay không, bởi vì hiện tại cô không thể tin được.

Anh cứ ngồi ở bên giường như vậy, trông chừng cô nằm ở trên giường, đưa tay tắt đèn bên trong phòng bệnh, mình lại ngồi ở bên giường, canh giữ bên cạnh cô.

*

Phía Tây đã trắng xóa một mảnh, mặt trời chậm rãi leo lên núi, cao dần lên cho đến đỉnh núi Ly Sơn. Ánh mặt trời chiếu vào ô cửa sổ bên giường bệnh. Một người phụ nữ đang nằm ở trên giường, ngủ rất yên ổn, một người đàn ông lại nằm ở bên cạnh giường ngủ thiếp đi. Một tay anh vẫn nắm thật chặt lấy tay của người phụ nữ kia giống như là sợ cô ấy sẽ chạy mất .

Cô gái nằm ở trên giường khẽ giật mình, hình như là vì thai nhi trong bụng vừa mới đá cô một cái. Tròng mắt lim dim mở ra, đập vào mi mắt cô đầu tiên chính là gương mặt tuấn tú phóng đại đang nằm ở đầu giường đang ngủ thiếp đi của anh.

Nhìn mặt trời đã lên cao chiếu ánh sáng vào bên cửa sổ, mặc dù thời tiết tốt, nhưng mà ở đây thật sự rất lạnh. Vốn định lấy chăn đắp lên cho anh nhưng vừa mới làm đã dừng tay lại. Anh tùy thời đều có thể tỉnh lại. Nhưng mà nếu như không đắp chăn cho anh, anh rất có thể sẽ bị cảm lạnh.

Do dự một lát, cô vẫn cầm lấy chiếc chăn bên cạnh lên, nhẹ nhàng dắp lên trên người anh. Mình lại nằm lên trên giường, nhìn khuôn mặt anh khi ngủ say. Thật ra thì khi người đàn ông này đang ngủ, cảm giác rất an tĩnh, khí độ tuấn tú.

Cô rất thích xem bộ dáng anh khi ngủ, cực kỳ giống một đứa bé, yên ổn mà bình tĩnh, khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.

Không nhịn được duỗi tay khẽ vuốt gương mặt tuấn tú của anh, lúc này mới phát hiện ra anh thật gầy. So với nửa năm trước, anh thật sự đã gầy đi rất nhiều, gầy đến mức khiến cho cô đau lòng.

Nửa năm này anh sống như thế nào? Thật sự giống như những gì anh đã nói sao? Mỗi ngày đều chạy đi khắp nơi tìm tung tích của cô, đêm đến lại mượn rượu giải sầu sao?

Gương mặt gầy đi rất nhiều, lông mày cũng không giống như trước đây, khi ngủ sẽ không nhíu lại, nhưng mà bây giờ khi anh ngủ thiếp đi lại cau mày.

Anh muốn đưa tay vuốt lên mi tâm của anh, nhưng mới vuốt không được bao lâu, anh lại nhăn mày lại.

"Dao Dao, Đừng đi! Đừng rời xa anh!" Nghe thấy anh gọi tên mình, cô vội vàng rút tay của mình về. Nhắm mắt lại giả bộ như là mình chưa tỉnh dậy.

Nhưng mà một lát sau, cô cũng không thấy có động tĩnh gì, lại một lần nữa mở mắt ra, phát hiện anh vẫn chưa tỉnh lại.

Thì ra là nằm mơ, nhưng mà trong giấc mơ của anh là cảnh cô rời đi sao?

Anh thật sự không muốn cô rời đi sao?

"Dao Dao, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Là anh không đúng, anh không nên lừa gạt em, cầu xin em, đừng rời xa anh, không cần. . . . . ." Giọng nói của anh lại tiếp tục vang lên, lần này khiến lòng cô như bị nhéo, vô cùng đau đớn.

Nếu như anh nói xin lỗi với cô, có lẽ cô sẽ tha thứ cho anh. Nhưng mà cô sẽ không theo anh trở về.

"Làm sao anh lại ngốc như vậy?" Cô nhỏ giọng nỉ non, lật người, đưa lưng về phía Cung Hình Dực, nước mắt lại len lén chảy xuống, lặng lẽ rơi vào trong gối. Hình như cũng đã lâu rồi cô chưa rơi nước mắt.

Lôi Vũ Minh đứng ở ngoài cửa nhìn một màn này, lòng đau giống như có một viên đá đang liên tục dùng lực đập vào tim anh.

Anh nên làm gì đây? Trong nửa năm này, anh vẫn luôn cố gắng, có phải tất cả đều là uổng phí hay không?

Nhìn hai tay Cung Hình Dực, dù là đã ngủ thiếp đi nhưng vẫn nắm thật chặt lấy tay của Tống Tâm Dao. Anh cũng là một người đàn ông, nên anh có thể hiểu trong lòng Cung Hình Dực, Tống Tâm Dao chiếm vị trí quan trọng như thế nào.

Cùng là đàn ông, làm sao anh có thể không nhìn ra, Cung Hình Dực yêu cô sâu đậm như thế nào chứ?

Chẳng qua là người trong cuộc u mê, người đứng xem sáng suốt mà thôi.

*

Tống Tâm Dao trải qua hai ngày điều dưỡng, đã được ra viện, trở lại biệt thự. Cung Hình Dực muốn tới đó để chăm sóc cho cô, nhưng mà bây giờ có lẽ là không thể rồi.

Cô ấy căn bản là không muốn cho anh bước vào nhà. truyện được lấy từ nguồn KhoTruyenHay.Gq

"Cung tiên sinh, cám ơn anh đưa chúng tôi về nhà, mời trở về đi!" Ở cửa ra vào, Tống Tâm Dao xuống xe liền ngăn Cung Hình Dực lại, không cho anh đi vào.

"Dao Dao. . . . . ." Cung hình Dực nhìn Tống Tâm Dao, ý của cô là gì đây?

"Giữa chúng ta đã không có cái gì để nói nữa rồi, về sau anh cũng không cần quay lại quấy rầy mẹ con tôi nữa. Nếu như anh muốn gặp con gái, tôi sẽ để cho anh gặp nó, nhưng mà tôi không muốn cho nó biết, cha của nó là một kẻ lừa gạt." Cung Hình Dực nhìn cô, cảm thấy thật khó tin. Mấy ngày qua, anh vẫn luôn cố gắng, vẫn luôn nỗ lực làm cho cô tin tưởng lời anh nói, nhưng tất cả đều không có một chút xíu hữu dụng nào.

"Dao Dao, con. . . . . ." Triệu Tâm Nguyệt nhìn Tống Tâm Dao, thật không biết, rốt cuộc hai người bọn họ rốt cuộc là thế nào?

"Mẹ, đừng nói nữa! Chúng ta vào nhà thôi! Mẹ mói vừa mới bị cảm, đừng đứng ở đây hứng gió nữa." Tống Tâm Dao để Lôi Vũ Minh dẫn Kỳ Kỳ đi vào trước, Triệu Tâm Nguyệt cũng đã vào nhà. Cô nhìn Cung Hình Dực một lát mới xoay người tiến vào, lúc xoay người, lệ đã trượt ra khỏi hốc mắt.

"Dao Dao, anh sẽ đứng đây chờ em, cho đến khi em tin tưởng anh mới thôi." Cung Hình Dực đứng ở ngoài cửa, cũng không hề có ý định rời đi. Cứ đứng yên như vậy, nhìn cánh cửa đã khép chặt.

Trong lòng giống như có vô số sâu bọ đang cắn xé tâm anh, đau đến mức khiến cho anh cảm thấy chết lặng. Đau đến mức, không biết phải hình dung như thế nào nữa.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Nước Chát Chấm Đậu Hũ

Truyện có nội dung nhẹ nhàng đơn giản nhưng hấp dẫn được đăng tải miễn phí tại

20-07-2016 59 chương
Em sẽ đợi anh về

Em sẽ đợi anh về

"Em biết, giờ này ở đất nước xa xôi ấy có một chàng trai cũng ngồi nhâm nhi ly cà

29-06-2016
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Kết thúc hoàn hảo

Kết thúc hoàn hảo

(khotruyenhay.gq) Hắn đứng trầm ngâm nhìn chàng trai tội nghiệp đang nằm sõng soài trên

01-07-2016
Hai thằng con trai

Hai thằng con trai

(khotruyenhay.gq - Bài dự thi tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Điều quan

26-06-2016
Cuộn báo đi lạc

Cuộn báo đi lạc

Chúng tôi có một con chó cái dễ thương giống Labrador với bộ lông màu nâu sậm. Nó

30-06-2016