Dao Dao Không Phải Mẹ Ruột Của Kỳ Kỳ
"Cô rốt cuộc là ai?" Tống Tâm Dao đuổi ra tới cửa thì chỉ nhìn thấy bóng dáng cô gái đó đã đi xa.
Nhưng mà những câu nói của cô ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô.
bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Chờ sau khi cô kết hôn xong, cô chỉ có thể trở thành người phụ nữ bị vứt bỏ.
Những lời này, vẫn luôn quay vòng trong đầu cô.
"Dao Dao, em ở đây nói chuyện với ai vậy?" Cung Hình Dực trở lại, bên cạnh còn có Kỳ Kỳ.
"Không có gì, chỉ là một cô gái kỳ quái, nói với em những câu khó hiểu sau đó liền rời đi. Kỳ Kỳ, con đi đâu vậy?" Thấy Kỳ Kỳ, cô lập tức ngồi hổm xuống hỏi thăm nó.
"Nó à, nói chuyện cùng với một cô bé ở đằng sau, cũng không biết bọn nó nói chuyện gì, hình như có vẻ rất vui." Lúc đó anh cũng sững sờ. Tên tiểu quỷ này, nhỏ như vậy đã bắt đầu tán gái rồi. Mặc dù cô bé kia quả thật rất đáng yêu, nhưng mà như vậy không phải nó trưởng thành quá sớm sao?
"Con đó! Ở đấy nửa ngày cũng không biết ra ngoài, cứ ở bên trong nói chuyện phiếm!" Khi nhìn thấy cô bé đó anh cũng sợ hết hồn.
"Nhưng mà, mẹ, ánh mắt của cô bé kia có màu sắc giống Kỳ Kỳ là đó!" Nếu không phải do nó nhìn thấy màu mắt giống mình thì tại sao nó lại để ý đến cô bé đó chứ?
"A. . . . . . Không có gì kỳ quái đâu!" Chỉ là màu sắc ánh mắt của cô bé kia, tại sao lại giống Kỳ Kỳ?
Mà khi cô bé kia nhìn thấy Cung Hình Dực thì trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
"Ông già, không phải ông đã nói, chỉ có người của Cung gia, mới có ánh mắt màu tím nhạt sao? Tại sao con bé đó cũng có? Chẳng lẽ con còn có một người chú hay một người cô nào khác sao?" Nó có chút buồn bực, không phải nói mấy đời đều là con một sao?
"Cha sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, hiện tại, chúng ta phải tới khách sạn. Nếu còn không đi mau thì sẽ trễ mất!" Cung Hình Dực lựa chọn bỏ qua chuyện này mà Tống Tâm Dao lại đem chuyện này, ghi nhớ trong lòng.
Cung gia mỗi đời đều chỉ có một đứa con trai, cho tới bây giờ cũng không sinh con gái. Bắt đầu từ đời ông nội của Cung Hình Dực - Cung Thiên Kích, Cung gia cũng chưa từng có hai đứa bé, đều chỉ có một đứa con trai.
Chuyện nhà bọn họ có con gái là chưa bao giờ xảy ra.
Chuyện này cô hiểu biết rõ ràng, chính Cung Thiên Kích đã nói cho cô biết. Nhưng thân phận của cô bé kia, rốt cuộc là gì?
Ngồi trong xe, TốngTtâm Dao nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nhìn bóng cây lướt qua nhưng trong lòng đều nghĩ đến những câu nói của cô gái xa lạ trong tiệm spa, còn có cô bé Kỳ Kỳ đã gặp phải kia nữa. Chuyện này khiến cho cô rất buồn bực. Những người đó rốt cuộc là ai?
Tại sao lại hiểu rõ chuyện Cung gia bọn họ như vậy?
Cô càng nghĩ càng không hiểu? Trong lòng cũng bắt đầu lo lắng. Cô lo lắng rằng bữa tiệc đính hôn hôm nay của bọn họ lại một lần nữa không thể thuận lợi cử hành.
"Dao Dao, làm sao dọc đường đi, em đều không yên lòng vậy?" Xe mới vừa dừng lại, Cung Hình Dực liền hỏi. Anh cứ có cảm giác Tống Tâm Dao hôm nay có chút lạ, hình như là từ khi anh tới WC tìm Kỳ Kỳ cho tới bây giờ cô đều có vẻ không yên tâm.
Nhưng mà rốt cuộc là co chuyện gì, anh cũng không biết.
"À, em có chút khẩn trương!" Cô khẩn trương, nhưng không phải vì bữa tiệc đính hôn mà khẩn trương.
"Không cần khẩn trương, chỉ cần đi theo anh là được rồi!" Tống Tâm Dao gật đầu một cái, cười cười nhìn anh. Lại nhìn sang Kỳ Kỳ ngồi bên cạnh. Nó cũng giống như cô, cũng duy trì trầm mặc. Điều này càng khiến cho anh cảm thấy kỳ quái.
Hai mẹ con họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Đến rồi!" Xe dừng ở cửa khách sạn năm sao, Cung Hình Dực xuống xe trước, giúp Tống Tâm Dao để cho cô kéo cánh tay của mình, sau đó lại kéo Kỳ Kỳ qua.
Giao chìa khóa cho nhân viên giữ xe, bọn họ cùng đi vào phòng tiệc.
Mới vừa vào khách sạn, đã có khá nhiều ký giả vây quanh. Sau đó bảo vệ lập tức dẹp ra cho bọn họ một lối đi, không để cho ký giả hỏi thêm gì cả.
Cho nên khi ký giả nhìn thấy Kỳ Kỳ đi ở bên cạnh bọn họ, tất cả đều trợn tròn hai mắt, đứa bé này là ai? Tại sao lại giống Cung Hình Dực như vậy? Chẳng lẽ bọn họ là cha con sao?
Muốn hỏi nhưng bọn họ đã vào trong thang máy, hai người bảo vệ cũng đi theo vào thang máy. Còn những người bảo vệ còn lại đứng chặn ký giả, để cho bọn họ co thể an toàn lên phòng tiệc trên lầu.
"Không cần khẩn trương. Chẳng phải đã có anh ở đây rồi sao?" Phát hiện lòng bàn tay của Tống Tâm Dao đang đổ mồ hôi, anh trấn an nói.
"Nhiều người như vậy, thật đúng là lần đầu tiên em nhìn thấy, anh thường xuyên gặp phải trường hợp như vậy, dĩ nhiên không sợ rồi!" Kỳ Kỳ còn trấn định hơn Cung Hình Dực, từ lúc tiến vào, vẫn luôn ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Đợi lát nữa còn nhiều người hơn, có phải em sẽ càng lo lắng hơn không?" Phía dưới chỉ có không tới một nửa số ký giả, trên lầu còn có hơn một nửa số ký giả nữa đang chờ bọn họ. Mà bây giờ chắc là tất cả ký giả cũng đều đã chờ ở trên lầu rồi.
Khi bọn họ vừa mới tiến vào thang máy, những ký giả kia đã sớm chen vào một cái thang máy khác đi lên lầu.
"Không thể nào!" Nghe thấy anh nói như vậy, chân cô cũng mềm nhũn.
"Yên tâm, không phải đã có anh ở đây sao?"
"Cha ở đây thì cũng làm được cái * gì chứ? Không phải đều là những chú bảo vệ này ngăn ký giả lại sao?" Kỳ Kỳ ở một bên khinh thường nhìn anh một cái. Người đàn ông này có lúc thật sự rất tự luyến.
"Kỳ Kỳ, nói chuyện đàng hoàng một chút!" Thấy Kỳ Kỳ nói tục, Cung Hình Dực thật sự không vui. Tên tiểu quỷ này không thể bình thường một chút sao?
"Con rất đàng hoàng! Cám ơn!" Lúc này, cửa thang máy mở ra, bên ngoài tiếng máy ảnh liên tiếp vang lên. Bảo vệ vừa rồi vẫn còn ở dưới lầu không biết từ khi nào tất cả đều đã lên trên lầu, tốc độ này so với bọn họ còn nhanh hơn.
Kỳ Kỳ quả thật không có ở đây lại nói, bởi vì này sao nhiều ký giả tại chỗ, hắn còn là cấp cho bọn họ lưu lại một ấn tượng tốt.
Được đội bảo vệ "bảo vệ" cẩn thận nên bọn họ thuận lợi tiến vào phòng tiệc. Bên trong phòng, khách mời đã đến đông đủ. Hai vợ chồng nhà họ Tống và Cung Thiên Kích thấy bọn họ đã đến nên cùng chạy tới.
"Các con cuối cùng cũng đến rồi!" Kỳ Kỳ nhìn thấy Cung Thiên Kích liền chạy tới, đưa ra tay nhỏ bé ra, muốn ông ôm nó.
Cung Thiên Kích mỉm cười ôm lấy Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ cũng vui vẻ chơi với bộ râu bạc của ông.
"Kỳ Kỳ, làm sao con lại nghịch râu của ông cố rồi." Tống Tâm Dao nghiêm mặt. Tên tiểu quỷ này, tại sao lại yêu râu ria như vậy? Mỗi lần nhìn thấy Cung Thiên Kích, đều muốn nghịch thật lâu, thật là không giữ mặt mũi cho Cung Thiên Kích.
"Không sao, để cho nó nghịch đi!" Cung Thiên Kích đương nhiên cưng chiều đứa cháu yêu quý này rồi, nhìn thấy nó giống như nhìn thấy Cung Hình Dực lúc nhỏ vậy.
Hai nhân vật chính đã đến, trong phòng tiệc cũng bắt đầu náo nhiệt, tất cả mọi người tới đây đều đến chúc phúc bọn họ. Lúc vừa mới bắt đầu, Tống Tâm Dao còn có chút không quen, nhưng mà từ từ cô cũng không khẩn trương như vậy nữa, chầm chậm thích nghi với không khí vui vẻ ở đây.
Mọi người đều cười rất thân thiện, điều này khiến cho Tống Tâm Dao không còn lo lắng nữa.
Cha con nhà họ Cao cũng xuất hiện trong phòng tiệc. Khi mọi người thấy Cao Cầm Nhã, cũng không nghĩ cô sẽ đến tham gia bữa tiệc đính hôn của Cung Hình Dực .
"Các vị khách quý! Chúc mọi người một buổi tối tốt lành!" Lúc này trên đài, vang lên âm thanh của người chủ trì bữa tiệc.
"Vào ngày thu đẹp trời như ngày hôm nay, chúng ta tới đây để chúc mừng cho lễ đính hôn của cặp đôi trai xinh gái đẹp này, chúc họ trong những ngày tháng tiếp theo có thể hạnh phúc mỹ mãn." Người chủ trì nói không lớn không nhỏ, người ở dưới đài cũng chầm chậm bước tới gần sân khấu nơi người chủ trì đang đứng hơn.
Cung Hình Dực cũng ôm Tống Tâm Dao từ phòng nghỉ ngơi đi ra.
"Hiện tại, chúng tôi sẽ mời cặp đôi xinh đẹp của ngày hôm nay, tổng giám đốc của Tử Mị - Cung Hình Dực tiên sinh, cùng thiên kim của tổng giám đốc tập đoàn Tống thị - Tống Tâm Dao tiểu thư lên sân khấu, tiếp nhận tới chúc phúc." Cung Hình Dực ôm Tống Tâm Dao đi lên sân khấu, nhìn xuống bên dưới đứng đông nghịt người, Tống Tâm Dao lại bắt đầu khẩn trương.
"Thật là nam tài nữ sắc trời sinh tuyệt phối!" Người chủ trì này, thật đúng là nịnh hót quá rồi.
"Tiếp đó, xin mời nhân viên phục vụ, đẩy bánh ngọt lên trên này, mời Cung tiên sinh đeo nhẫn kim cương đính hôn cho cô dâu của chúng ta." Cung Hình Dực câm chiếc nhẫn lên kéo tay Tống Tâm Dao lại, khi anh đang định đeo nhẫn lên cho cô, lại truyền đến. . . . . .
"Đợi chút. . . . . ." Tất cả mọi người xoay người nhìn về phía bên ngoài phòng tiệc, một người phụ nữ đi vào, bên cạnh cô ta còn kéo theo một cô bé.
Cao Cầm Nhã đứng ở một bên, nhìn người phụ nữ và đứa bé vừa tiến vào kia, lạnh lùng cười. Kịch hay bắt đầu!
"Xem ra, bữa tiệc đính hôn của tổng giám đốc Cung, không thể dễ dàng tiến hành như thế rồi." Người chủ trì nhìn người phụ nữ kia, chắc là lại tới quấy rối rồi!
"Cô là ai?" Cung Thiên Kích không nghĩ bữa tiệc đính hôn lần này của cháu mình lại bị người khác quấy rầy nữa.
Người phụ nữ kia không để ý đến Cung Thiên Kích, mang theo cô bé bên cạnh kia, đi thẳng lên trên sân khấu. Cô ta cầm lấy micro trong tay người chủ trì, thét lên: "Người phụ nữ tên Tống Tâm Dao này căn bản là một người chuyên lừa gạt." Tầm mắt mọi người, cũng chuyển đến trên người Tống Tâm Dao .
"Cô có bằng chứng gì nói mẹ tôi là kẻ nói dối." Kỳ Kỳ từ trong ngực Cung Thiên Kích nhảy xuống, chạy tới bên cạnh Tống Tâm Dao, người phụ nữ này nhất định không phải là người tốt. Mà con bé kia cũng là con bé mà nó đã gặp trong tiệm spa, bọn họ tới đây rốt cuộc có mục đích gì?
"Kỳ Kỳ, cô ta không phải là mẹ của con, mẹ mới là mẹ ruột của con!" Người phụ nữ kia đột nhiên nhìn Kỳ Kỳ, nước mắt dâng lên, nói.
"Cô gạt người, tôi là do mẹ sinh ra, dĩ nhiên biết ai là mẹ tôi, cô đừng nghĩ sẽ gạt được tôi." Kỳ Kỳ không tin, nó vừa sinh ra, đã đi theo Tống Tâm Dao, làm sao có thể là con của người phụ nữ này.
"Kỳ Kỳ, mẹ không lừa con, con và Di Di là anh em, là long phượng thai, là người phụ nữ này đã ôm con đi mất." Người phụ nữ xa lạ chỉ vào Tống Tâm Dao.
"Cô rốt cuộc là ai?" Tống Tâm Dao nhìn người phụ nữ kia, cô ta rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải làm như vậy với cô?
"Tôi là mẹ ruột của Kỳ Kỳ, tôi mới là người phụ nữ xảy ra quan hệ với Cung Hình Dực ở trong quán bar bốn năm trước, căn bản người đó cũng không phải là cô!" Dưới sân khấu lại là một mảnh xôn xao. Tầm mắt mọi người, đều nhìn về phía Cung Hình Dực.
"Cô nói cô xảy ra quan hệ với tôi ở trong quán bar?" Cung Hình Dực nhìn về phía người phụ nữ kia. Anh nhớ, anh chưa từng có thói quen qua đêm trong quán bar.
"Đúng, Dực, anh không nhớ dêm bốn năm trước đó sao? Sau khi anh uống một ly rượu, liền đi vào trong phòng của anh ở trong quán bar. Mà đêm hôm đó, em cùng bạn học đến đó tụ họp, lúc vừa đi qua cửa phòng thì bị anh kéo vào, sau đó. . . . . ." Người phụ nữ nọ khóc thút thít nói.
"Cô tên là gì?" Cung Hình Dực len lén vỗ vỗ tay Tống Tâm Dao, hình như muốn để cho cô an tâm hơn.
"Em tên là thôi Từ Phân." Đôi mắt Thôi Từ Phân đẫm lệ nhìn Cung Hình Dực, hình như anh ta đã hoàn toàn tin lời của cô.
"Ồ! Dao Dao, à không. . . . . . Tống Tâm Dao tại sao lại muốn ôm con của cô đi, hai người quen biết nhau sao?" Cung Hình Dực muốn nhìn xem người phụ nữ này muốn chơi trò gì.
"Em. . . . . . Hu hu. . . Bốn năm trước, khi em sinh hạ Kỳ Kỳ, người phụ nữ này cũng sinh một đứa con, là một bé trai. Nhưng mà đứa bé kia vừa ra đời đã chết yểu. Em vào viện muộn hơn cô ta một ngày, lúc ấy nhìn thấy cô ta ngày ngày mất hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, em mới đi hỏi y tá. Y tá kia nói hết chuyện của cô ta cho em nghe. Thấy cô ta rất đáng thương nên em mới đi an ủi cô ta.
Nhưng, cô ta lại thấy em sinh được hai đứa trẻ, mà em cùng cô ta lại chung phòng bệnh, nên cô ta canh đến lúc em đi ngủ, len lén ôm Kỳ Kỳ đi. Em đi tìm thật lâu, cho đến vài ngày trước, mới tìm thấy Kỳ Kỳ ở trong bệnh viện. Lúc ấy, em có chút nghi ngờ nên đã len lén lấy một sợi tóc của Kỳ đi làm xét nghiệm DNA. Cuối cùng cũng có kết quả, Kỳ Kỳ thật sự chính là đứa bé đáng thuơng kia." Cô ta càng nói càng kích động, càng nói càng muốn xông lên, giết Tống Tâm Dao.
Cao Cầm Nhã nhìn Thôi Từ Phân trên sân khấu. Thực không tồi, diễn xuất thật sự rất đạt, nếu như có cơ hội, có thể giới thiệu cho cô ta một đạo diễn, để cho cô ta diễn một bộ phim, chỉ sợ cô ta sẽ không có cơ hội này.
"Cô đến đây nói năng bậy bạ cái gì thế? Kỳ Kỳ là do Dao Dao sinh ra, lúc Dao Dao sinh Kỳ Kỳ, là tôi đã chăm sóc cho cô ấy, chẳng lẽ tôi lại không biết gì sao?" Quách Y Y thật sự không nghe nổi nữa. Người phụ nữ đáng chết này rốt cuộc từ đâu đến?
Làm sao lại nhận con trai bừa bãi như vậy, hơn nữa còn muốn đoạt đi Kỳ Kỳ.
"Cô là chị em tốt của cô ta tất nhiên cô sẽ nói như vậy rồi!" Thôi Từ Phân nhìn Quách Y Y, bực bội nói.
"Tôi chỉ muốn nói lý lẽ, cô nói Kỳ Kỳ là con của cô, cô chỉ lấy một bản xét nghiện DNA đã chứng minh Kỳ Kỳ là con của cô. Vậy có phải tôi lên lén rựt hai sợi tóc của cô đến bệnh viện làm xét nghiệm DNA sau đó nói, Thôi Từ Phân cô là con gái đã thất lạc nhiều năm của tôi, đây là xét nghiệm DNA của hai chúng ta. Như vậy có được hay không?" Người ở dưới đều cười ha ha, Dạ Đình đi tới bên cạnh, kéo cô vào trong ngực.
"Cô. . . . . . Nếu như cô không tin tôi, đại khái có thể lấy tóc của tôi và kỳ Kỳ, đi làm xét ngiệm lại một lần nữa, cô cho là tôi làm giả , như vậy chính cô tự đi làm đi!" Thôi Từ Phân nhìn Quách Y Y chằm chằm, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Muốn làm hỏng chuyện tốt của cô sao?
"Làm lại? Chuyện cười, người phụ nữ như cô có thể sinh ra Kỳ Kỳ thông minh, đáng yêu như vậy sao? Cô nghĩ tất cả chúng tôi đều là người ngu à? Cô chỉ cần len lén lấy hai sợi tóc, đều đổi thành hai sợi tóc của cô, mang ra ngoài làm xét nghiệm, kết quả chẳng lẽ không phải như vậy sao? Hoặc là làm xét nghiệm với con gái bé nhỏ này của cô đai." Cô bắt đầu hoài nghi, người phụ nữ này mang đứa bé đến đây cũng chỉ là để gạt người.
"Hình Dực, anh phải tin tưởng em. Kỳ Kỳ là con của anh, Di Di cũng là con anh, bọn chúng là anh em mà!" Thôi Từ Phân không để ý Quách Y Y, hai mắt đẫm lệ nhìn Cung Hình Dực. Hy vọng anh ta có thể tin tưởng lời nói của mình.
Cung Hình Dực đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo cô bé vẫn đang đứng bên cạnh Thôi Từ Phân ra
"Con tên là Di Di thật sao? Tới đây!" Thấy Cung Hình Dực hình như đã tin, Thôi Từ Phân vội đấy cô bé tên gọi Di Di lên trước.
"Di di, nhanh tới chỗ cha con đi, để cho cha nhìn con xem!" Tống Tâm Dao lại một lần nữa không thể nào tin nổi, Cung Hình Dực lại một lần nữa tin tưởng lời nói của người khác. Cô quỳ xuống kéo Kỳ Kỳ vào trong ngực mình.
Người đàn ông này, đối với cô rốt cuộc là có tình cảm như thế nào? Tại sao hết lần này đến lần khác đều tin tưởng người ngoài, mà không tin tưởng cô.
Nếu như tin tưởng cô..., anh cũng sẽ không cần phải cho người phụ nữ này, nhiều cơ hội như vậy.
Cô bé tên Di Di đó, từ từ đi tới chỗ Cung Hình Dực, cả cơ thể dường như đều đang phát run. Cung Hình Dực nhận ra đứa bé này hình như là đang sợ cái gì đó.
Đưa tay kéo cô bé qua, nhìn chằm chằm một lúc, đưa tay vuốt mặt nó, bất luận người nào cũng cho là anh đang vuốt ve khuôn mặt của đứa bé, nhưng không nghĩ là. . . . . .
Anh đột nhiên đứng lên, nhìn về phía bảo vệ bên cạnh cửa gọi: "Phong. . . . . ." Phong dẫn đầu nhóm bảo vệ đi tới với tốc độ rất nhanh. Lần này, Thôi Từ Phân càng thêm hưng phấn, cho rằng Cung Hình Dực đã thực sự tin lời cô ta..., mà đuổi Tống Tâm Dao ra khỏi nơi này.
"Bắt người phụ nữ điên này lại cho tôi." Thế nhưng, anh đột nhiên lại chỉ vào Thôi Thục Phân, đồng thời hét vào micro như vậy.
Chương trước | Chương sau