XtGem Forum catalog
Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu

Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 29
5 sao 5 / 5 ( 44 đánh giá )

Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu - Chương 4

↓↓

"Tôi thích đánh cầu lông."

bạn đang xem “Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Thật ư?" Ánh mắt anh ta lộ ra sự hưng phấn: "Trình độ thế nào?"


"Người bình thường không thắng được tôi." Tôi ngẩng đầu ra vẻ đắc ý.


Anh ta quay người tới cạnh tủ sách, lấy ra một túi thể thao, quay đầu nói với tôi: "Vậy tôi phải thử xem sao."


Nói xong liền ra mở cửa, nhìn tôi, tỏ ý đi theo anh ta.


Tôi cảm thấy lạ lùng, tròn mắt: "Bây giờ hơn 5 giờ rồi, lấy đâu chỗ nào mà đánh cầu chứ?"


"Chẳng có gì không thể, đi thôi."


"Nhưng hồ sơ vụ án của tôi đâu?"


"Trên xe."


Tôi đành đi theo anh ta ra ngoài. Tới phòng ngoài, anh ta giơ ngón tay trái ra, gật đầu với thư kí: "Đừng nói tôi ra ngoài." Thư kí vội vàng gật đầu. Tôi thấy anh thầm thở dài.


Xuống thang máy, lên xe, tôi nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, không thấy hồ sơ của tôi đâu. Anh ta lái xe ra khỏi bãi, sau đó nói với tôi: "Đừng tìm nữa, tôi nhớ ra tôi để nó ở nhà rồi."


Tôi nhìn anh ta, không còn gì để nói. Đây chẳng phải là trêu chọc tôi ư.


Anh ta nói tiếp: "Bình thường cô đánh cầu ở đâu?"


"Một sân bên cạnh tòa nhà chúng tôi."


"Vậy thì được, cô chỉ đường."


"Tôi không muốn đánh, tôi không có thói quen đánh cầu giờ này." Tôi nói khó chịu.


Trước mặt là đèn đỏ, xe chầm chậm dừng lại, di động của anh ta đột nhiên vang lên, anh ta nhìn số, trực tiếp ấn vào phím tắt. Sau đó quay mặt nói với tôi:


"Nếu hôm nay cô đánh cầu với tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến vụ án lên toà án tối cáo của cô được sửa đổi bản án, được không?"


Tôi không thích anh ta dùng cách này nói chuyện với tôi, bèn phản bác lại: "ý anh là gì, làm ăn với tôi à? Tôi không cần dựa vào cách này để thực hiện các vụ án, hơn nữa, nói thật, xử cậu đó tội chết cũng chẳng sao, dù sao cũng không phải người nhà của tôi!"


Hai tay anh ta nắm chặt vô lặng, hít sâu một hơi rồi nói: "Vậy thì được, cô chỉ cần đưa tôi tới đó là xong."


Đèn xanh, anh ta tăng ga.


Anh ta nói như vậy, tôi cũng không thể từ chối, đành chỉ phía trước: "Chỗ cầu vượt rẽ trái."


Rất nhanh xe đã dừng ở cửa sân đánh cầu lông, tôi dùng tay chỉ chỉ phía trên: "Sân thượng."


Anh ta nhìn qua kính hỏi: "Đi từ đâu?"


"Bên cửa nhỏ này có một thang máy." Tôi lại dùng tay phải chỉ chỉ.


Hai người đều xuống xe, anh ta khóa cửa xe, nhấc túi lên rồi đi về bên phải.


Tôi nhìn dáng vẻ anh ta, đột nhiên có phần không nỡ, do dự một chút liền gọi: "Này?"


Anh ta quay đầu.


"Một mình anh đánh gì chứ?"


Anh ta nhún vai: "Có lẽ còn có thể tìm được một cánh chim đơn độc khác."


"Ngoài anh, đâu còn ai tới đánh cầu."


Anh ta nhìn tôi không nói gì.


Tôi bước lên đi về phía anh ta: "Được rồi được rồi, vì anh đẹp trai nên hôm nay tôi đánh một ván với anh."


Nghe tôi nói vậy, anh ta bèn cười.


Hai người lên thang máy, tôi nói với anh ta: "Ai thua, người đó mời."


"Không vấn đề." Anh ta cười đáp.


Tôi có bộ đồ thể thao trong chỗ đánh cầu này, sau khi cả hai thay đổi trang phục, lập tức lên sân bắt đầu sát phạt nhau.


Không ngờ tên này kỹ thuật lợi hại thế, lực đánh rất mạnh, hơn nữa do thân hình cao, anh ta hoàn toàn chiếm ưu thế. Tôi dần dần vào thế bất lợi, nhưng vẫn ngoan cường chống đỡ.


Đột nhiên anh ta bỏ nhỏ trước lưới, tôi vội vàng chạy vài bước muốn đỡ cầu, nhưng lại vướng chân ngã. Anh ta vội vàng chạy sang, giơ tay cho tôi hỏi: "Không sao chứ?" Tôi ngẩng đầu, phát hiện nụ cười sáng lạn trên gương mặt ướt đẫm mồ hôi. Tôi nắm chặt tay anh ta, thuận thế đứng lên, xua tay nói: "Tôi không xong rồi, không xong rồi."


Anh ta giơ ta nhìn đống hồ, "Đánh gần 1 tiếng rồi, thể lực của cô cũng rất tốt. Hôm nay như vậy đi."


Hai người ai nấy về phòng thay đồ tắm gội.


Tắm xong mặc quần áo, bước ra đã thấy anh ta ngồi ở quầy phục vụ đợi tôi.


Thấy tôi, anh ta xòe tay ra: "Xin lỗi, tôi không thanh toán được, tôi chỉ có thẻ, không có tiền mặt."


Tôi vội vàng lấy ví tiền: "Nên để tôi, vốn dĩ là tôi thua."


Thanh toán xong, hai người lên thang máy, anh ta lại hỏi: "Đánh cầu xong, thường cô làm gì?"


"Ăn cơm, tôi sắp chết vì đói rồi, cơm hộp ban trưa vốn dĩ không đủ no, nếu không đừng hòng tôi thua xa anh thế."


"Được rồi, tôi mời cô." Anh ta tiếp lời.


"Để tôi nghĩ chút." Tôi giả vờ có chút do dự.


Quả thật anh ta không lên tiếng, đợi tôi quyết định.


Xuống thang máy, anh ta hỏi: "Nghĩ xong rồi chứ?"


"Vẫn chưa."


"Cơm thì phải ăn, đi thôi."


"Tôi nghĩ đến không phải là chuyện này."


"Vậy chuyện gì?"


"Tôi đang nghĩ, nhà hàng nào đắt nhất trong thành phố này?"


Nói xong, cả hai chúng tôi đều bật cười.


Chúng tôi không tới nơi đắt nhất, tôi đưa anh ta đến một quán ăn nhỏ ở ngoại ô, chỗ đó làm ăn rất phát đạt vì có món lẩu đầu cá vô cùng tươi ngon. Theo bản năng tôi không muốn ăn cơm trong môi trường quá xa hoa, quá im lặng với anh ta, vì như vậy có nghĩa rằng tôi phải tốn nhiều suy nghĩ để tạo không khí sôi nổi với anh ta.


Khi anh ta theo tôi bước vào quán ăn nhỏ khó mịt mù, đầu người chụm vào nhau, bỗng chốc bị cảnh này làm cho giật mình, câu đầu tiên nói ra là: "Đây có thể quyẹt thẻ không?"


Tôi cười thầm trong lòng, nhưng vẫn trả lời rất nghiêm túc: "Chắc được."


Phục vụ toàn thân dính đầy dầu mỡ chen qua đám người lớn tiếng gọi chúng tôi: "Mấy người? Mấy người?"


Tôi giơ tay 2 ngón tay ý chỉ hai người, "Mời lên lầu! Mời lên lầu!" Nhân viên phục vụ nói to, dẫn chúng tôi lách qua bàn ghế lộn xộn với các thực khác đang cười nói ầm ĩ, lên tầng hai.


Tầng trên yên tĩnh hơn chút, chúng tôi được sắp xếp ngồi bên bàn nhỏ cạnh cửa sổ.


Tôi căn bản không nhìn thực đơn, thành thục gọi vài món, sau đó hỏi anh ta: "Lâm tổng, anh muốn ăn gì?"


"Không cần, như vậy là tốt lắm rồi."


Phục vụ mang cho chúng tôi hai chiếc cốc và một ấm trà, xuống lầu giao thực đơn.


Tôi bưng ấm trà, rót đầy hai cốc, đẩy một cốc tới trước mặt anh ta. Anh ta vội vàng nói: "Cảm ơn."


Tóc anh ta vừa khô, có vài sợ rớt xuống trán, khiến anh xem ra trẻ hơn bình thường rất nhiều, cũng không có dáng vẻ ngạo nghễ ngồi tít trên cao đó. Tôi than thở nói: "Nếu Trâu Nguyệt biết tôi cùng ăn cơm với anh, không biết có phát điên không?"


"Cô ấy vẫn không biết tôi và cô đã gặp nhau à?" Anh ta ngước mắt hỏi.


"Sao tôi dám cho nó biết, không chừng nửa đêm nó xách dao, làm tôi thành dưa hấu." Tôi vừa nói vừa làm động tác chặt chặt dưa.


Anh ta bật cười, tôi phát hiện trên má phải có lúm đồng tiền. "Anh có núm đồng tiền! Đáng yêu quá!" Tôi chỉ mặt anh ta, tùy tiện nói.


Nghe tôi nói vậy, anh ta lại ngại ngùng cúi đầu.


Tôi cũng ý thức được bản thân quá tùy tiện, để che giấu lúng túng, bưng cốc trà lên uống.


May đúng lúc lẩu mang lên, tôi vội vàng lấy đũa, nhiệt tình mời anh ta: "Nào, ăn thôi, ăn thôi."


"Cô thường tới đây ăn à?" Anh ta vừa lấy đũa vừa hỏi


"Vâng, chúng tôi làm ngành này cũng thường phải đưa người khác đi ăn uống. Trong thành phố này chỗ nào ngon về cơ bản tôi đều biết."


"Vậy chẳng phải giống tôi ư?"


"Cũng có chút không giống, chúng tôi và những người làm luật pháp, những người đương sự là vì quan hệ công việc cũng là quan hệ bạn bè, cho nên có lúc ăn uống rất vui vẻ. Nói thật, chỗ các anh dùng bữa vừa đắt lại không ngon, hoàn toàn phô trương."


Anh ta gật đầu, dường như rất đồng ý cách nghĩ của tôi.


"Khi không có tiệc chiêu đãi thì anh ăn ở đâu?" Tôi tò mò hỏi.


"Buổi trưa ăn ở nhà ăn của công ty, buổi tối cơ bản đều có tiệc chiêu đãi, thi thoảng rảnh thì về nhà ăn mỳ."


"Không tới nhà cha mẹ anh ăn à?"


"Mẹ tôi mất từ lâu rồi, cha lấy người khác, tôi hiếm khi về nhà." Anh ta trả lời.


Tôi vội nói: "Xin lỗi."


Anh ta xua xua tay: "Không sao."


"Vậy bạn gái anh đâu?" Tôi đánh bạo hỏi anh ta lần nữa vấn đề này.


Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, cuối cùng trực tiếp trả lời: "Cô ấy không ở đây, ở Hồng Kông."


Tôi vỗ bàn: "Chà, chẳng trách anh nói Valentine anh ở Hồng Kông, hóa ra là ở cùng bạn gái!" Sức của tôi hơi mạnh, bàn đung đưa, lẩu nóng hầm hập cũng đung đưa theo, anh ta sợ tới nỗi trốn ra xa.


Hai chúng tôi cùng bật cười.


Bữa cơm này rất vui vẻ, biểu hiện của anh ta rất bình dị gần gũi, bị hỏi thì trả lời. Đương nhiên cuối cùng là tôi mời, quán ăn nhỏ thế này đâu ra máy quyẹt thẻ. Hai người cười nói xuống lầu. Lúc này, di động của tôi đột nhiên vang lên, vừa nhìn thì thấy số di động đối ngoại của anh ta.


Tôi vội vàng đưa cho anh ta, nụ cười anh ta lập tức đông cứng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô nhận đi, xem anh ta có việc gì?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Già cả rồi

Già cả rồi

Bà khẽ cầm tay ông bằng đôi tay đã nhăn nheo của bà. Tay ông to và thô ráp. Cánh tay anh

25-06-2016
Đơn giản mà

Đơn giản mà

Mọi việc đơn giản mà. Có phải không? *** 1 giờ đêm. Hai anh em ngồi fix lỗi tại

24-06-2016