XtGem Forum catalog
Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu

Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 29
5 sao 5 / 5 ( 93 đánh giá )

Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu - Chương 20

↓↓
Cuối cùng cô đã hiểu bản thân thật ngây thơ mít đặc biết bao, lấy tình yêu che lấp đôi mắt mình, cam tâm tình nguyện làm người lừa mình dối người nhất trong vở kịch này.


Sáng ngày hôm sau, thời tiết mát mẻ.


Tôi ngồi taxi, đang dừng trước cửa quán Starbucks, khi xuống xe, tôi cố gắng để tư thái mình thanh nhã hơn chút, thậm chí còn thuận theo hướng gió thổi nhẹ qua tóc tôi.


Nhưng, mắt tôi tìm kiếm mỗi một vị trí gần cửa sổ trong quán Starbucks, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Khải Chính, bên đường cũng không có chiếc xe Jeep màu đen biển số 66888. Tôi không cam tâm, lại bước vào Starbucks tìm kĩ lưỡng, vẫn không có. Ông này, chắc hôm đó bị tôi bắt gặp, ngại ngùng không muốn chơi tiếp mánh cắm sào chờ nước đây.

bạn đang xem “Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Có điều vẫn thật hơi thất vọng, rốt cuộc đã mấy ngày không gặp. Bước vào văn phòng, trên bàn có thiếp mời màu đỏ.


Tôi mở phong bì, đập vào mắt đầu tiên chính là bức ảnh cô dâu, hai gương mặt dính sát vào nhau, trong đó lại là Cao Triển Kỳ!


Tôi nhất thời không dám tin vào mắt mình, mở thiệp mời, trên đó rõ ràng ghi: "Cao Triển Kỳ, Bạch Lệ lúc 12:08 ngày 28 tháng 9 tổ chức hôn lễ tại tầng hai khách sạn Quân Hoàng."


Bạch Lệ? Là người thế nào? Chưa từng nghe qua, chuyện này cũng nhanh quá. Tôi vứt thiệp mời trên bàn, không kìm được bật cười khanh khách. Cùng lúc, tâm trạng tôi cực kỳ phức tạp. Tuy tôi chưa từng nghiêm túc đối diện với tình cảm của anh ta, nhưng anh ta đứng sau lưng tôi nói những lời đó, rốt cuộc khiến tôi không thể quên được. Nhưng, sau khi nói xong, anh tay quay người liền kết hôn với người khác, đây cũng có phần quá sức châm biếm! Lẽ nào đây chính là mất cái này được cái khác?


Đang nghĩ thì Cao Triển Kỳ gõ cửa bước vào văn phòng tôi, anh ta gõ cửa khi nào? Thật là hôm nay không giống hôm qua.


"Nhìn thấy chưa?" Anh ta cong môi chỉ thiệp hồng.


"Thấy rồi." Tôi bình tĩnh trả lời.


"Có cảm nghĩ gì?"


"Mừng cho anh chứ sao."


"Tôi còn tưởng cô có chút hụt hẫng?" Còn may anh ta hồi phục lại mấy phần việc ăn nói đưa đẩy.


"Hụt hẫng vì anh còn có nhiều người, chưa tới lượt tôi." Tôi đáp.


Anh ta phủi ghế, ngồi đối diện tôi: "Giao cho cô ba nhiệm vụ."


"Nói đi, đương nhiên cống hiến."


"Thứ nhất, hôm đó giúp tôi nhận tiền mừng."


"Không vấn đề."


"Thứ hai, mượn cho tôi hai chiếc Mes đón dâu."


"Hai chiếc?" Tôi trợn to mắt: "Một chiếc tôi cũng mượn không được, tôi không quen ông chủ lái Mes."


"Cô không quen, có người quen!" Cao Triển Kỳ nói bằng ngữ khí mờ ám.


"Người khác quen thì anh đi mà tìm người khác, tìm tôi làm gì?" Tôi không vui.


"Tôi nói với người đó không có giá trị gì cả, cô thì khác."


"Cao Triển Kỳ!" Tôi nghiêm khắc nói: "Nếu anh còn coi tôi là bạn thì mong anh tôn trọng tôi, đừng nói với tôi kiểu đó!"


"Được được được, tự tôi tìm anh ta." Cao Triển Kỳ nhượng bộ: "Công ty anh ta xếp vài chiếc đấy."


"Đó là việc của anh."


"Nhưng việc thứ ba, mong cô nhất định giúp đỡ, dù sao cũng đừng tức giận!" Anh ta biểu hiện một cách chân thành.


"Còn phải xem là việc gì?" Tôi vòng hai tay trước ngực, biểu thị đề phòng.


"Cô biết đấy, thế giới này chính là nịnh bợ như vậy, chính là nhìn người tới tham dự, bạn của cô có đẳng cấp, có trình độ, cô cũng sẽ có đẳng cấp, có trình độ theo, nếu cô dở tới mức không mời nổi bạn bè tới dự, cô cũng bị người ta coi thường. Đặc biệt là làm trong lĩnh vực luật sư như chúng ta, chính là theo ai có quan hệ tốt, ai có hẫu thuẫn tốt..." Anh ta bắt đầu thao thao bất tuyệt.


Tôi đại khái đã nghe ra ý tứ của anh ta, giơ tay ngắt lời: "Được rồi, được rồi, anh muốn tôi làm gì? Nói thẳng đi."


"Mời Lâm Khải Chính nhất thiết phải tham dự tiệc cưới của tôi!" Anh ta cũng không úp mở, nói dứt khoát.


"Anh phát cho cho anh ấy một cái vé phạt là xong."(Vé phạt = thiệp mời)


"Sai, theo tôi biết, Lâm Khải Chính cực kì ít tham dự những trường hợp thế này, hơn nữa quan hệ giữa tôi và anh ta rất bình thường."


"Anh ấy lại chẳng phải lãnh đạo nhà nước, vì sao nhất định phải mời anh ấy tới?"


"Anh ta rất khủng! Anh ta có sự thần bí! Bình thường anh ta không bao giờ tham dự những trường hợp này, thế nhưng anh ta lại đích thân tham dự lễ cưới của tôi, chứng tỏ quan hệ giữa tôi và anh ta không phải loại thường!"


Tôi nhìn Cao Triển Kỳ, mất hết kiên nhẫn kêu lên: "Lão Cao, chúng ta chẳng qua chỉ là một luật sư nho nhỏ, có nhất định phải làm vậy không?"


"Luật sư chẳng phải dựa vào thể diện mà kiếm cơm hay sao? Thể diện ai lớn, người đó ăn nhiều. Những thẩm phán, chánh án nho nhỏ kia thấy quan hệ của tôi và ông chủ lớn mật thiết thế, còn không nhìn tôi bằng con mắt khác? Sau này còn hy vọng tôi tìm nguồn gốc vụ án hoàn thành nhiệm vụ cho họ nữa ấy chứ!"


Tôi nhìn anh ta, không còn gì để nói.


Anh ta chắp tay thi lễ: "Xin cô đấy, giúp tôi nói với Lâm tổng đi. Một câu nói của cô là có thể xử lí được..."


"Cao Triển Kỳ!" Tôi ghét anh ta cứ luôn nhắc tới mối quan hệ giữa tôi và Lâm Khải Chính, vội vàng ngắt lời anh ta.


Anh ta lại làm lơ, tiếp tục nói: "Thật đấy, Trâu Vũ, giúp tôi việc này đi! Chỉ cần anh ấy có thể tới, tôi đặc biệt miễn cho cô không phải nộp phong bì."


"Tự anh đi nói với anh ấy, kéo tôi vào làm gì?"


"Tôi nói với anh ta cũng chẳng có giá trị gì, dáng vẻ ngạo nghễ trên cao của anh ta căn bản không cách nào có thể tiếp xúc." Cao Triển Kỳ có chút tức giận.


Có thể thế ư? Tôi thầm nghĩ. Tôi luôn cảm thấy anh ấy có thể coi như ông chủ không tự cao tự đại, lẽ nào trước mặt tôi anh ấy biểu hiện khác?


Cao Triển Kỳ dựa người vào thành ghế, bày ra bộ dạng uể oải: "Trâu Vũ, tôi bắt đầu thực sự rất không phục, cảm thấy bản thân mình đợi cô lâu như vậy hết sức uổng phí, nếu cô gả cho anh ta, vậy tôi chịu thua, nhưng cô......" Anh ta nuốt phần sau xuống.


Tôi trừng mắt với anh ta, nhưng lại thấy anh ta không nói ra được lời nào.


Anh ta dịch dịch chân, nói tiếp: "Tôi một bụng phẫn nộ, chạy đi tìm anh ta, kết quả anh ta nói qua loa: "Chuyện giữa tôi và Trâu Vũ không cần thảo luận cùng anh". Mẹ kiếp, thật lợi hại! Hoàn toàn không thèm đặt tôi trong mắt mà, tôi càng tức giận, thực sự đếch muốn làm việc cho anh ta nữa. Kết quả sau này, lời nói của một người bạn đã nhắc nhở tôi, người phụ nữ đó cũng biết Lâm Khải Chính, tôi hỏi cô ấy, nếu giữa Lâm Khải Chính và Cao Triển Kỳ, cô chọn ai, người phụ nữ ấy không thèm nghĩ liền nói, "Nếu câu hỏi lựa chọn có Lâm Khải Chính, cho dù là A, B, C hay D, anh ấy vĩnh viên là đáp án đúng."


Cao Triển Kỳ đập mạnh lên bàn một cái: "Câu nói đó khiến tôi hoàn toàn nghĩ thông, tôi đấu hơn thua với anh ta, thật tội gì chứ. Không bằng cảm ơn ông trời cho tôi có một người bạn có quan hệ vô cùng vững chắc với anh ta, càng có lợi với tôi. Vì vậy, bây giờ, tôi hoàn toàn không có ý kiến với sự lựa chọn của cô."


Nghe anh ta nói vậy, tôi chỉ cảm thấy chán nản, Lâm Khải Chính đối với tôi là tình yêu, nhưng trong con mắt người khác lại chỉ là tiền tài và quyền thế.


Cao Triển Kỳ còn nói: "Vì vậy, Trâu Vũ, cô có nghĩa vụ cải thiện quan hệ giữa tôi và Lâm Khải Chính, tiệc cưới lần này chính là khởi – động – nghi – thức."


Tôi chuẩn bị trả lời anh ta thì điện thoại reo, Tả Huy gọi tới.


"Buổi tối ở đâu?" Tôi hỏi.


"Lô Như Ý trong khách sạn Thiên Nhất, anh hẹn lúc 6h30."


"Lại là Thiên Nhất, không ngán à, trong thành phố này không có nơi nào khác ăn được à?" Tôi trách móc.


"Lãnh đạo đều thích ăn bào ngư ở đấy mà."


"Được thôi."


"Hay anh thuận đường tới đón em?"


"Không cần, không cần đâu, tự tôi qua."


Tôi nói bên này, bên kia Cao Triển Kỳ dùng biểu hiện ám muội biết rõ mười mươi ra khỏi văn phòng, vừa lùi vừa dùng khuôn miệng nói với tôi: "Đừng quên để anh ta đến!"


Nhất định anh ta tưởng tôi đang nói chuyện với Lâm Khải Chính. Tôi đành lắc lắc đầu.


Buổi chiều, khi tôi chuẩn bị tới khách sạn Thiên Nhất, Lâm Khải Chính gọi điện tới, tôi áy náy nói với anh buổi tối có một bữa tiệc không thể không đi, vừa vặn anh cũng nói phải đi tiếp khách, thế là hai chúng tôi hẹn gặp nhau sau bữa tối.


Tôi vừa bước vào căn phòng đã được bao sẵn thì Tả Huy và cục trưởng Lý cũng tới. Cục trưởng Lý là lãnh đạo của Tả Huy, cũng coi như là người quen với tôi, vì vậy gặp mặt vô cùng nồng nhiệt, ba người nói chuyện vui vẻ, về việc của Trâu Nguyệt, ông ấy cũng đồng ý cố gắng giúp đỡ hết sức.


Sau ba tuần rượu, cục trưởng Lý bắt đầu làm Nguyệt lão, nói với tôi một cách chân thành: "Tiểu Trâu, Tả Huy là nhân viên tốt, làm việc chăm chỉ, tác phong nghiêm cẩn, rất có tiền đồ. Trước kia, cậu ta đi qua vài đường vòng, đây cũng là do tôi làm lãnh đạo không biết cách, giám sát chưa nghiêm, trách nhiệm chủ yếu ở tôi. Có điều thanh niên phạm chút sai lầm cũng khó tránh, cô cũng cần bớt phiền muộn, khoan dung độ lượng mà tha thứ cho cậu ấy, cho cậu ta một cơ hội. Tôi biết, cậu ta vẫn luôn có tình cảm với cô, cũng chưa hề quên cô. Gương vỡ lại lành, đó cũng là việc tốt mà. Đúng không?" Ông vừa nói vừa vỗ vai tôi.


Tôi không thể nói gì, đành cười gật đầu.


Tả Huy ngồi bên cạnh cúi đầu uống rượu, dường như nói trúng tâm sự trong lòng.


Cũng vừa may điện thoại của Cục trưởng Lý reo lên, mới hóa giải cục diện khó khăn này.


Lại tán gẫu thêm một lúc, tôi đề nghị mời cục trưởng Lý đi mát – xa chân, cục trưởng Lý liên tục nói "Được, được". Tả Huy đứng lên ra khỏi phòng, tôi đoán anh ta chuẩn bị thanh toán vội vàng đi theo.


Quả thật anh ta tới quầy thanh toán tiền, tôi bước lên ngăn cản: "Không cần, không cần, để tôi."


"Không sao, anh thanh toán cũng thế mà." Anh ta cố chấp lấy tiền thẻ tín dụng trong ví ra.


"Không! Không! Đây là việc em gái tôi, sao có thể để anh trả tiền!" Tôi giữ tay anh ta, cũng lấy tiền từ trong ví ra.


Đúng lúc chúng tôi lôi lôi kéo kéo, nóng hổi không chịu được, đột nhiên tôi thấy một đôi mắt quen thuộc. Lâm Khải Chính và một đám người từ cầu thang đi xuống, đang thấy cảnh này.


Lòng tôi phát hoảng, oán hận nghĩ sao mà đúng lúc vậy, y như phim truyền hình.


Lâm Khải Chính bỏ đám người lại, tới thẳng chỗ tôi và Tả Huy. Mấy ngày không gặp anh, vừa gặp liền có chút xao động. Xem ra anh ấy cũng uống không ít, sắc mặt hơi đỏ.


"Trưởng phòng Tả, lâu rồi không gặp." Anh bắt tay với Tả Huy trước rồi mới nhìn tôi một cái, gật đầu.


Tả Huy vội nói: "Lâm tổng, hai lần trước tới công ty các anh, muốn gặp anh nhưng không may là anh đều đi công tác."


"Thật ngại quá, hôm khác tôi đặc biệt mời trưởng phòng Tả tới công ty chỉ đạo công việc."


"Không dám, không dám, chỉ cần Lâm tổng có thời gian gặp chúng tôi một lát là được rồi." Hai người bắt đầu lên giọng quan cách, tới tai tôi lại có chút khó chịu.


"Hôm nay hai người cũng ăn cơm ở đây à?" Lâm Khải Chính hỏi.


"Đúng vậy, chúng tôi mời một vị lãnh đạo."


Lâm Khải Chính ngẩng đầu sang nhân viên phục vụ đối diện: "Tính vào của tôi."


Tả Huy vội vàng nói không cần, Lâm Khải Chính nào từ chối vì anh ta, dẫn đầu đám người nghênh ngang đi trước.


Tôi vẫn đứng ngây ra ở đó, từ đầu đến cuối, vẻ mặt vô cảm, chẳng nói câu nào.


Tả Huy nhún nhún vai, nói với tôi: "Cũng tốt, có ông chủ lớn trả tiền."


Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười, gật đầu.


Một lúc sau, tôi và Tả Huy dìu cục trưởng Lý nửa say ra khỏi cửa lớn của Thiên Nhất, Tả Huy để tôi đỡ cục trưởng Lý đi lái xe tới.


Tôi đứng ở cửa, ra sức chống đỡ cơ thể lắc trái lắc phải của cục trưởng Lý, vô tình phát hiện, một chiếc xe Jeep màu đen to lớn biển 66888 đối diện cửa lớn.


Sau đó, tôi lờ mờ nhìn thấy Lâm Khải Chính đang ngồi ở vị trí lái xe, trong xe tối đen, tôi không nhìn rõ biểu hiện của anh ấy.


Lúc này xe Tả Huy cũng dừng bên cạnh tôi. Tả Huy xuống xe, dìu Cục trưởng Lý vào ghế sau, tôi không còn cách nào, đành ngồi lên ghế phụ cạnh Tả Huy.


Xe rời khách sạn, điện thoại của tôi reo.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Nhân nào quả nấy

Nhân nào quả nấy

 Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị 'pan' đậu bên

01-07-2016
Cho anh năm phút

Cho anh năm phút

Tức giận. Nàng nhắn một cái tin: "Tôi đã về nhà. Vui vẻ và an toàn. Chúc anh hạnh

24-06-2016
Lão hà tiện

Lão hà tiện

Ngày xửa ngày xưa, có một lão hà tiện yêu tiền hơn yêu cuộc sống của mình. Ông ta

24-06-2016
Sâu và Táo

Sâu và Táo

Ngẫm ra cái sự đời bon chen trước kia có lẽ cũng uổng công, tự mình dây vào phiền

29-06-2016
Gia đình...

Gia đình...

Tôi ghét gia đình tôi! Phải, tôi ghét căn nhà tôi đang sống, tôi ghét cái giường tôi

29-06-2016
Mùi chay

Mùi chay

Cái giếng đó còn để dành riêng cho chị tắm. Và hắn còn mất ngủ vì..chị

30-06-2016
Một tờ vé số

Một tờ vé số

(khotruyenhay.gq) "Nếu.... thì hôm nay mình lấy gì mua thức ăn?......Hay là.... Mặc kệ bà ta

27-06-2016