Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu

Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 29
5 sao 5 / 5 ( 122 đánh giá )

Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu - Chương 19

↓↓

"Họ tuy đều là người giàu có, nhưng sống rất cực khổ, không phải việc gì cũng có thể làm theo suy nghĩ của bản thân, vì vậy, cô thông cảm cho anh ấy, đôi khi khó tránh khỏi chịu thiệt thòi." Anh Phó nói một cách nghiêm túc.

bạn đang xem “Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Không sao, tôi biết chỗ khó của anh ấy."


"Ôi......" Anh Phó đột nhiên thở dài: "Ngày hôm nay của Lâm tổng cũng là do bản thân từng bước từng bước vật lộn mà có, tôi nhớ khi anh ấy về nước, làm việc trong công ty, cũng chịu đựng rất nhiều sắc mặt, cô biết đấy, mẹ anh ấy sớm đã không còn, không ai nói giúp anh ấy, vợ đầu và vợ bây giờ của chủ tịch Lâm đều là người rất lợi hại, đâu dễ dung nạp anh ấy, Lâm Khải Trọng càng không ngừng chà đạp lên anh ấy. Dịp lễ Tết anh ấy đều một mình, thật đáng thương, đôi khi Tết tôi còn đón anh ấy về nhà ăn cơm tất niên, có điều cũng may anh ấy đã vượt qua."


Nghe những lời này tôi cũng đột nhiên thấy thông cảm, "Cha anh ấy lẽ nào không thích anh ấy ư?" Tôi hỏi.


"Vợ con nhiều như vậy, sao ông ấy thích cho hết đây? Hơn nữa đôi khi ông ấy bị kẹp ở giữa cũng khó. Bản thân Lâm tổng rất nỗ lực, rất có tài, bây giờ cũng coi như đứng đầu rồi."


"Hôn sự của anh ấy và Giang tiểu thư cũng rất quan trọng nhỉ?" Tôi không nén được mà hỏi.


"Đương nhiên rồi, tôi còn nhớ năm ngoái sau khi anh ấy và Giang tiểu thư chính thức yêu nhau, thái độ chủ tịch Lâm đối với anh ấy lập tức thay đổi, thường đưa anh ấy đi gặp khách hàng, trước đây đều mang anh trai anh ấy. Người làm kinh doanh đều thực tế vậy. Con trai quan trọng, kinh doanh càng quan trọng hơn. Có sự ủng hộ của nhà họ Giang, sự nghiệp nhà họ Lâm chắc chắn càng phát triển, cô phải biết, Giang tiểu thư là con gái duy nhất, sau này tất cả tài sản nhà họ Giang đều là của cô ấy. Năm nay sau khi định việc hôn sự, Lâm tổng lập tức thăng chức phó tổng, đây cũng là để nhà họ Giang thấy."


Nghe những lời của anh Phó, tôi chỉ cảm thấy buồn, trong việc kinh doanh gia tộc lâu dài to lớn này, tôi thì coi là cái gì chứ?


Có lẽ là thấy tâm trạng không vui của tôi, anh Phó lập tức nói: "Có điều, tôi thấy Lâm tổng và Giang tiểu thư ở bên nhau, nào giống hai người trẻ tuổi yêu nhau chứ? Ngồi cách xa nhau, nói chuyện cũng rất khách khí, không ngớt thank you, thank you."


Anh Phó nói tiếng Anh, vừa cứng nhắc vừa khác lạ, tôi không nén được mà bật cười. Anh Phó cũng thẹn thùng, thật thà cười "ha ha". Cười xong, anh nói tiếp: "Lâm tổng đối với cô thực sự rất để tâm, có lúc thấy ánh mắt anh ấy nhìn cô, tôi rất cảm động. Vì vậy, tiền nhiều tiền ít không quan trọng, mấu chốt là hai người phải có duyên phận, hơn nữa phải trân trọng duyên phận này."


Tôi gật đầu, lời của anh Phó rất giản dị, chân thành. Quả thật, duyên phận có thể gặp nhưng không thể cầu, nhưng trong đó cũng phân ra năm bảy loại, không phải duyên phận nào trước sau cũng tốt đẹp, tôi lo sợ bất an suy nghĩ trong lòng.


Về đến nhà, vừa mở cửa nhìn, thấy phòng khách bừa bộn. Quần áo, đồ ăn, vật kỉ niệm gì đó, thậm chí cả một cái đầu trâu cũng bày trên bàn. Trâu Thiên và một cậu tôi chưa từng gặp qua đang ngủ say trên ghế sô fa. Xem ra, chuyến đi Tây Tạng thu hoạch được khá lớn.


Tôi không đánh thức nó, rón rén về phòng thu dọn hành lý. Mở va li, đầu tiên nhìn thấy vài bộ quần áo của Lâm Khải Chính, tôi vội vàng cầm ra, đặt ở ngăn cuối cùng trong tủ, thầm nghĩ, cố gắng nhanh chóng tìm cơ hội trả anh ấy, để ở trong nhà không an toàn.


Buổi tối, Trâu Nguyệt trở về, tôi và nó bận rộn trong bếp, làm một bàn lớn thức ăn, hai thằng nhóc kia vẫn đang ngủ say. Tôi nói với Trâu Nguyệt: "Đi gọi chúng nó dậy."


Cũng thật chịu thua Trâu Nguyệt, không biết lấy đâu ra cái sáo, thổi mạnh hai tiếng bên tai Trâu Thiên. Trâu Thiên đang trong giấc mộng bị dọa tới mức ngã lộn xuống đất, Trâu Nguyệt và tôi cười lớn.


Tôi nói: "Dậy đi, ăn cơm thôi."


Trâu Thiên ngái ngủ đờ đẫn đá bạn nó đánh thức dậy, hai đứa lau mắt ngồi trước bàn.


Hai thằng nhóc này có lẽ là đói điên rồi, chưa đầy một lúc đã ăn sạch cả bàn lớn thức ăn, để tôi và Trâu Nguyệt trố mắt nhìn.


Sau khi ăn no ngủ say, cuối cùng Trâu Thiên cũng có sức nói chuyện: "Chị cả, chị hai, quên không giới thiệu, vị này là Đinh Giáp, con trai thầy hướng dẫn của em, bây giờ đang làm thầy giáo khoa Hóa. Chị cả tớ Trâu Vũ, luật sư, chị hai – Trâu Nguyệt, kế toán."


Cậu ta thẹn thùng đứng lên chào hỏi chúng tôi. Tuy khuôn mặt cậu ta và Trâu Thiên đều bị ánh nắng mặt trời Tây Tạng làm cho đen đúa, nhưng nhìn ra cũng là thanh niên nho nhã có giáo dục.


Tôi nhớ ra đây là người Trâu Thiên từng nhắc tới, muốn giới thiệu cho Trâu Nguyệt, nhìn Trâu Thiên, nó nháy mắt với tôi, hai chúng tôi ngầm hiểu trong lòng.


Tôi cười tươi như hoa, nói với Đinh Giáp: "Chào cậu, tên cậu thật thú vị, là Đinh và Giáp trong chữ Giáp Ất Bính Đinh à?


"Vâng." Cậu ta trả lời: "Em họ Đinh, mẹ em cảm thấy thành tựu cái họ này vẫn còn kém quá nên thêm chữ Giáp đằng sau cho em."


Tôi vỗ tay cười lớn: "Rất có ý nghĩa." – Xem ra cha mẹ cậu ta cũng có khiếu hài hước, tôi rất thích gia đình như vậy.


Trâu Nguyệt chẳng chút thích thú, vừa gắp thức ăn trong bát cho vào miệng vừa cười ngốc nghếch theo chúng tôi.


Tôi nhìn Trâu Nguyệt, thầm nghĩ: Xin em đấy, nhìn trúng cậu ta đi.


Buổi tối, tôi biểu hiện sôi nổi khác thường, không ngừng tìm chủ đề nói chuyện, để hai người có cơ hội thể hiện, hơn nữa chuyến đi Tây Tạng, không nghi ngờ gì, chắc chắn trở thành tiêu điểm chính trong cả buổi tối, khi mọi người đều chụm đầu trước màn hình vi tính của Trâu Nguyệt để thưởng thức các bức ảnh, tôi dường như có dự cảm thành công. Tóc Trâu Nguyệt dài tới vai, ánh mắt mơ màng, dịu dàng nội tâm, chắc chắn là đối tượng đầu tiên lựa chọn trong trái tim đàn ông.


Bất giác đã 10h đêm, Trâu Thiên và Đinh Giáp vác hành lý xuống lầu, tôi tiễn hai đứa, trên đường còn nhiệt tình mời Đinh Giáp rảnh thì lại tới.


Đi tới ven đường, ba chúng tôi đều thò đầu tìm taxi trống, đột nhiên một chiếc xe màu trắng dừng bên cạnh chúng tôi, Tả Huy bước xuống xe đi tới.


"Anh rể!" Trâu Thiên gọi lớn. Tôi đứng sau đá mạnh lên chân nó. Thằng nhóc này, hình như có ý không thay đổi cách gọi.


"Tiểu Thiên, về trường à?" Tả Huy hỏi.


"Vâng."


"Anh đưa bọn em về nhé, muộn thế này không dễ gọi xe."


"Vâng ạ, nghe chị hai nói anh mua xe từ lâu rồi, vẫn luôn muốn ngồi thử." Trâu Thiên không chút khách khí, nói xong liền trèo lên xe, Đinh Giáp cũng lên theo.


Tôi đành nói với Tả Huy: "Vất vả cho anh rồi!" Quay người chuẩn bị về nhà.


Tả Huy đuổi theo sau tôi nói: "Trâu Vũ, chuyện của Trâu Nguyệt, ngày mai anh hẹn cục trưởng Lý bên phòng nhân sự ăn cơm, em cũng quen, chính là trưởng phòng cũ của anh, em đi cùng nhé."


"Không cần đâu, chúng ta đi cùng không thích hợp." Tôi do dự nói.


"Sao không thích hợp, cục trưởng Lý cũng chẳng phải không biết chuyện giữa chúng ta, em đi càng thể hiện chút thành ý mà."


Anh ta nói cũng đúng, vì Trâu Nguyệt, tôi đành bỏ qua thể diện, cùng đi với chồng cũ. Thế là tôi nói: "Được, ngày mai anh nói cho tôi biết địa chỉ cụ thể."


"Ngày mai anh tới đón em nhé." Xem ra, nhượng bộ của tôi khiến anh ta rất vui.


Tôi liếc xéo anh ta một cái: "Không cần anh đón, tự tôi đi."


"Được, được, ngày mai anh gọi điện cho em." Anh ta nói xong liền quay người vào xe, lái xe về hướng trường học.


Trâu Thiên và Đinh Giáp hạ cửa kính xe xuống vẫy tay chào tạm biệt tôi.


Trở về nhà, Trâu Nguyệt đang đắp mặt nạ, xem ti vi trong phòng khách, thấy tôi vào, nó nói: "Điện thoại của chị kêu suốt."


Á, Lâm Khải Chính, nhất định là anh. Tôi nhìn kĩ biểu hiện của Trâu Nguyệt, đắp mặt nạ nên nhìn không ra.


Tôi vào phòng, di động trên bàn trang điểm hiển thị 4 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là một số. Nguy hiểm quá! Chắc nó không nhiều chuyện mà xem điện thoại của tôi chứ.


Tôi đóng cửa phòng, gọi lại. Câu đầu tiên hỏi Lâm Khải Chính: "Anh gọi mấy cuộc điện thoại cho em?"


"Nếu nhớ không nhầm thì là 4 cuộc, sao vậy?" Anh thấy rất khó hiểu.


Tôi thầm thở phào một cái: "Em để điện thoại trong nhà, sợ bị Trâu Nguyệt nhìn thấy."


"Anh biết anh không nằm trong danh bạ điện thoại của em, trên đó chắc không hiển thị tên anh." Anh đáp, không ngờ anh quan sát tỉ mỉ vậy.


"Nhưng nhỡ đâu nó nhớ đó là số của anh thì sao?"


"Anh vẫn là câu nói đó, khó mà đề phòng, sớm muộn gì cô ấy cũng biết."


"Càng biết muộn càng tốt."


"Được rồi, sau này chúng ta cẩn thận hơn chút." Anh đáp, chuyển sang hỏi: "Tối này bận gì? Anh cứ đợi điện thoại của em."


"Trâu Thiên đưa một giảng viên đại học về giới thiệu cho Trâu Nguyệt, em phải tiếp đón họ."


"Thành công rồi?"


"Vẫn còn chưa biết, chắc có hy vọng."


"Nhưng đừng nhìn trúng em, giống như anh." Anh cười nói.


"Không thể, đó là một cậu nhóc mà."


"Đúng rồi, anh đổi xe, đổi sang Jeep, Land Rover màu đen, biển số 66888."


"Xe cũ vẫn rất tốt mà, vì sao phải đổi?"


"Không có gì, dùng lâu rồi, muốn đổi thôi." Anh nói qua loa.


"Xa xỉ!" Tôi than.


"Nghỉ sớm đi, anh cũng về nhà đây." Anh nói


"Anh vẫn ở ngoài à?"


"Anh ở văn phòng."


Chắc là đợi tôi, tôi nói áy náy: "Xin lỗi."


Anh vội vàng ngăn tôi: "Đừng nói xin lỗi, cũng đừng nói cảm ơn, nói nhiều quá sẽ tỏ ra xa lạ."


"Khi cần nói vẫn muốn nói." Tôi nói một cách vô tội.


"Đổi sang cách khác đi." Anh nói khẽ.


Tôi bất giác bật cười, đối thoại giữa nam nữ, nói rồi lại nói có chút mờ ám, nhưng đây chính là thú vị nhỏ trong tình yêu. Đêm nay, tôi ngủ vô cùng ngon, có lẽ, nghĩ một cách lạc quan, khi tình yêu của Trâu Nguyệt bắt đầu, mọi thứ đều sẽ có khả năng biến chuyển tốt hơn.


Chương trước | Chương sau

↑↑
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Chuyện nhỏ như con thỏ

Chuyện nhỏ như con thỏ

Điều mà bạn cảm nhận phụ thuộc chủ yếu bằng cách bạn nhìn nhận cuộc đời. Vậy

25-06-2016
Về thăm bạn

Về thăm bạn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") - Con về ngay,

27-06-2016
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016
Chạm khẽ trái tim

Chạm khẽ trái tim

Chân thành, thì ra có thể cảm nhận được như vậy, không phải qua những quan tâm từ

24-06-2016
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng là tác phẩm xoay quanh câu chuyện giữa hai người bạn thân Dương

19-07-2016 23 chương
Một câu chuyện tình

Một câu chuyện tình

Cô hội tụ đầy đủ tất cả những điều mà anh không thích. Thích đánh mắt

24-06-2016

Insane