Tôi giả vờ nhụt chí: "Lúc nào cũng quên không nói điều kiện trước với anh!"
bạn đang xem “Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Anh cười, một tay nắm vô lăng, một tay nắm tay tôi: "Không sao, em mãi mãi đều có thể nói điều kiện với anh."
Tôi nhìn anh, anh nhìn về phía trước, trong mắt thấp thoáng ý cười. Anh không giống người đàn ông khác, luôn miệng những lời ngọt ngào, mà thường trong lúc vô tình, nói ra những lời có thể đánh trực tiếp vào nội tâm tôi, khiến tôi bất giác cảm động.
"Chúng ta đi đâu?" Tôi hỏi.
"Bất cứ nơi nào, chúng ta đi vòng vòng." Anh nói
Chúng tôi đi trong cảnh đêm của thành phố, nói chuyện linh tinh, anh chỉ một vài tòa nhà đã thi công xong, hoặc chưa xong, cho tôi biết đây là sản nghiệp của công ty họ.
Đột nhiên khi tới trước quán starbucks, anh chỉ lên tầng trên nói: "Anh sống ở đây."
"Thật ư?" Tôi nghiêng đầu nhìn lên trên, sau đó hỏi: "Tầng cao nhất?"
"Đúng, sao em biết?" Anh có chút ngạc nhiên.
"Người có tiền chẳng phải đều ở tầng cao nhất ư?" Tôi đáp. Tôi thường luôn miệng nhắc tới chữ người có tiền, anh cũng đành lắc đầu chịu thua .
"Lên trên ngồi một chút không?" Anh mời.
"Được ạ! Xem căn phòng anh ở hào nhoáng bao nhiêu?" Tôi vui vẻ đồng ý.
Anh cười không nói.
Theo anh vào thang máy lên tầng trên cùng, tôi đứng đợi trước cửa với sự hy vọng tràn trề, mong ngóng nhìn thấy một toà cung điện.
Anh dùng chìa khóa mở cửa, nói với tôi: "Mời vào."
Tôi bước vào trong phòng, nhất thời không tin vào mắt mình, căn hộ này ư? Chính là nơi ở của đại công tử đại phú ông Lâm Khải Chính?
Đây là căn hộ hai phòng thường thấy, tuy thu dọn rất sạch sẽ, nhưng hoàn toàn có thể dùng từ "sơ sài" để miêu tả. Nền nhà sử dụng gạch men sứ, đồ gia dụng bình thường, ti vi thậm chí là 28 inch, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường đơn simmons??? và một tủ quần áo, trên bàn của giá sách chất đầy giấy tờ, máy tính, máy in, máy fax các loại.
Tôi không tin nổi hỏi anh: "Anh sống ở đây á?"
"Đúng, nếu không anh nên sống ở đâu?" Anh thản nhiên trả lời.
"Em cảm thấy người như các anh, chắc sống ở căn nhà rất to, tầng trên có hơn chục phòng, tầng dưới có hơn chục phòng, toàn bộ là cửa kính, một màn hình ti vi lớn như một mặt tường, tủ lạnh to như một căn phòng, vòi hoa sen và bệ xí đều dát vàng, người giúp việc mặt đồng phục xếp hàng đứng sau ghế sô fa đợi để chào hỏi, nhưng, anh lại sống ở căn hộ như thế này?" Tôi nói với vẻ khoa trương.
Anh cười gõ trán tôi: "Em xem ti vi nhiều quá rồi đấy. Sống ở căn hộ như vậy khó chịu lắm! Một người đủ dùng là được rồi, đây là căn hộ của một nhân viên cũ, anh thấy thích hợp, liền chuyển qua, đến đồ gia dụng cũng đều có sẵn rồi. Bình thường anh về nhà, ngoài tắm gội thì là ngủ, thi thoảng có thời gian cũng phải xử lý việc công ty."
"Vậy làm người có tiền có gì thú vị chứ?" Tôi kinh ngạc kêu lên: "chẳng trách anh đã phá sản rồi mà em còn không biết?"
Anh cười, đưa tôi vào phòng ngủ, thần bí nói: "Để chứng minh anh không phá sản, cho em xem đồ đáng tiền nhất ở đây."
Anh cúi người xuống mở két bảo hiểm, lấy ra hơn chục hộp to nhỏ, tôi mở một hộp ra nhìn, toàn là những chiếc đồng hồ nổi tiếng cực kỳ đẹp. Anh thuộc như lòng bàn tay, giới thiệu cho tôi từng chiếc, đa phần đều là tiếng Anh, tôi hoàn toàn chẳng hiểu, chỉ biết một mực khen ngợi mà thôi. Đột nhiên tôi nhìn thấy đồng hồ trên cổ tay anh, da đen, mặt đồng hồ trắng, kim đồng hồ đen, tôi nói: "Cái này đẹp quá!"
Anh gật đầu: "Ừ, anh cũng thích cái này nhất, của Dufour, cực đơn giản nhưng vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ. Lần sau có của nữ, anh nhất định sẽ mua cho em."
"Đồng hồ ở đây tổng cộng bao tiền?" Tôi hỏi
Anh nghĩ một chút rồi nói: "Đủ cho anh và em không phải lo cơm áo nửa đời sau."
"Vậy chúng ta mang những chiếc này trốn đi nhé?" Tôi đùa.
Đột nhiên không khí giữa hai người trở nên nhạy cảm, anh nhìn tôi, vẻ mặt dần trở nên nặng nề. Tâm tư của chúng tôi đã bị tôi vô tình nói ra.
Tôi không muốn đối diện với vấn đề này, đứng lên ra ngoài, nói như không có việc gì: "Em muốn uống nước."
Đột nhiên anh kéo tay tôi từ đằng sau: "Trâu Vũ, cho anh thời gian 3 năm, đợi anh sắp xếp mọi thứ, anh nhất định sẽ để chúng ta bên nhau."
Anh nói những lời này, khiến tôi nhớ tới Tiểu Mạnh vừa nãy khóc bên cạnh tôi, dường như mỗi một câu chuyện đều vận hành theo quỹ đạo giống nhau.
Tôi quay người nhìn anh, vẻ mặt của anh hoàn toàn nghiêm túc. Tôi nói: "Những điều anh vừa nói, em có thể nói điều kiện với anh bất cứ lúc nào, bây giờ, chúng ta nói điều kiện, được không?"
"Được!" Anh gật đầu.
Tôi nhìn anh, trịnh trọng nói: "Đừng tặng em xe đẹp, đừng tặng em đồng hồ đẹp, đừng tặng em bất cứ thứ gì quý giá, đừng giúp em làm những việc anh có thể làm, hơn nữa, đừng cho em bất cứ lời hứa nào, cho dù là 3 năm, 5 năm hay 10 năm."
"Vì sao? Đây đều là việc anh thực sự muốn làm."
"Đừng! Em không cần! Anh có tiền có thế là việc của anh, đừng kéo lên đầu em!" Tôi kiên định nói: "Hai chúng ta vẫn như xưa, làm việc mình nên làm, làm việc mình có thể làm, không cần lo lắng cho đối phương, không cần gò ép đối phương. Có thời gian có không gian thì nhớ tới nhau, chúng ta liền gặp mặt, không có thời gian, không có không gian, nên làm gì thì chúng ta làm việc đó. Nếu anh muốn rút lui, anh có thể rời bỏ tùy lúc, nếu em muốn rút lui, anh cũng đừng níu giữ. Anh đồng ý không? Đây chính là điều kiện của em." Tôi một hơi nói hết, rồi đợi anh trả lời .
Anh nhìn tôi chăm chăm rất lâu, mới u ám gật đầu nói: "Nếu em cảm thấy như vậy khá ổn, anh đồng ý. Nhưng với anh mà nói, anh hy vọng chúng ta mãi mãi bên nhau."
"Không cần nghĩ tới sau này, anh cũng đừng nghĩ, em cũng không nghĩ, chỉ cần bây giờ chúng ta bên nhau." Tôi chậm rãi trả lời.
Anh tiến lên một bước, ôm tôi vào lòng, tôi lại đánh mất bản thân một lần nữa trong nụ hôn của anh.
Trở về nhà đã là 11 giờ. Cửa phòng Trâu Nguyệt vẫn lờ mờ ánh đèn lọt qua khe, chắc vẫn đang lên mạng. Tôi lấy từ hành lý của mình ra vòng ngọc trai mang về cho nó, gõ cửa phòng.
Nó ở trong nói: "Mời vào." Tôi đẩy cửa vào, kinh ngạc phát hiện nó lại vùi đầu trong đống sách, miệng lẩm nha lẩm nhẩm.
"Em đang làm gì đấy?" Tôi hỏi
Nó ngẩng đầu: "Em đang ôn tập, chuẩn bị thi."
"Thi?"
"Bên cục thuế của anh rể cần tuyển mười viên chức, tháng sau thi. Em đăng kí rồi."
"Thật à?" Tôi có phần vui mừng, đối với Trâu Nguyệt mà nói, đây lại là cơ hội tốt.
"Vâng, anh rể còn nói, chỉ cần em qua kỳ thi viết, anh ấy sẽ nghĩ cách về vấn đáp."
"Đừng nghe anh ta khoác lác, anh ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn vậy? Em vẫn nên dựa vào thực lực bản thân mà thi. Cố gắng hết sức là được, bây giờ thi viên chức cạnh tranh rất quyết liệt."
"Chị đừng coi thường anh rể, bây giờ anh ấy ở cơ quan anh ấy rất được trọng vọng đấy, là tâm phúc bên cạnh cục trưởng, người phụ trách bộ phận trẻ nhất đấy!". Trâu Nguyệt vội vàng phản bác lại tôi.
"Em nghe ai nói?"
"Anh rể!"
"Vậy sao em biết những điều anh ta nói là thật hay giả? Còn nữa, chị nói qua hàng vạn lần rồi, đừng có gọi anh rể anh rể nữa, em cố tình khiến chị không vui phải không?"
"Được, được, được. Gọi thế nào nhỉ? Anh Tả? Anh Huy?" Trâu Nguyệt lè lưỡi: "Khó nghe chết đi được!"
"Khó nghe thì đừng gọi!" Tôi đưa sợi dây chuyền trong tay cho nó: "Quà cho em này!"
"Cảm ơn chị!" Trâu Nguyệt nhận lấy, ngắm nghía ướm thử trước chiếc gương nhỏ đặt trên bàn.
"Em nghỉ sớm đi, đừng làm muộn quá." Tôi quay người định rời đi.
"Chị..." Trâu Nguyệt đột nhiên gọi tôi lại.
Tôi quay đầu hỏi việc gì.
"Chị ở Hải Nam lâu thế, lần này đàm phán rất thuận lợi chứ?"
"Cũng được, dù sao cuối cùng cũng ký được hợp đồng, coi là thành công." Tôi đáp
Trâu Nguyệt lại bắt đầu lộ ra vẻ định nói rồi thôi, tôi đại khái biết suy nghĩ của nó, liền nghiêm khắc nói: "Nếu em hỏi Lâm Khải Chính, thì miễn mở miệng." Nói xong, tôi lập tức đóng cửa, chạy trở về phòng mình.
Nằm trên giường, tôi không kịp nhớ lại dư vị thay đổi nhanh chóng của ngày hôm nay, mà ngược lại còn chìm vào việc tự trách bản thân vô cùng. Tôi thực ích kỉ, tôi thực đê tiện, tôi lại yêu người em gái mình luôn thầm yêu, thậm chí đau khổ tới nỗi tự sát vì anh ấy. Tôi không dám tưởng tượng, có một ngày, nếu Trâu Nguyệt biết chân tướng, tình hình sẽ như thế nào. Thượng đế ơi, Chúa trời ơi, xin hãy để chân mệnh thiên tử của nó sớm xuất hiện đi!
Ngày hôm sau, tôi dậy sớm, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đã rực rỡ, chan hoà.
Sau khi rửa mặt chải đầu gọn gàng, tôi xuống tầng đi làm. Trong lòng nhớ mãi không quên người đó có lẽ đang ngồi ở quán Starbucks đợi tôi liền dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
Tới tầng một, nhìn thấy Tả Huy đang mở cửa. Anh ta nhìn về phía tôi, biểu hiện mong chờ.
Nhớ tới kỳ thi viên chức của Trâu Nguyệt, tôi nhiệt tình chào hỏi anh ta: "Đi làm à?"
Anh ta ngạc nhiên, lập tức gật đầu: "Ừ! Hôm nay em đi sớm thế?"
"Vâng, văn phòng có cuộc họp." Tôi đi lướt qua anh ta về phía cổng.
Anh ta đuổi theo: "Anh đưa em đi nhé."
"Không cần đâu. Tôi gọi taxi được rồi." Tôi không dừng bước.
Anh ta đi theo sau tôi: "Trâu Vũ, nếu có thời gian anh muốn nói chuyện với em."
"Nói chuyện gì?"
"Chỉ là nói chuyện chút thôi, giống như bạn bè vậy."
"Tôi không định làm bạn với anh." Tôi nói không thèm quay đầu.
Anh ta trầm lặng. Tôi đột nhiên quay đầu: "Việc Trâu Nguyệt thi, nhờ anh giúp đỡ."
Anh ta vội đáp: " Anh sẽ cố gắng hết sức."
Tôi cười với anh ta, giơ tay chặn một chiếc taxi trống.
Xe tới gần quán Starbucks, tôi xuống trước. Bước tới cửa nhìn, xe của Lâm Khải Chính quả thật dừng bên lề đường. Tôi thò đầu nhìn, anh ngồi trước cửa sổ, đọc một số giấy tờ, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi đứng trong dòng người và xe đi lại vội vàng buổi sáng sớm, nhìn chăm chú từ xa người đang đợi tôi sau cửa sổ. Anh mặc áo sơ mi dài tay màu sợi đay, dáng vẻ tĩnh lặng, ánh mặt trời trên người anh khiến anh có phần rạng rỡ. Nhìn anh, tôi đột nhiên sinh ra cảm giác hèn mọn, nghĩ tới cái gì đạo đức, cái gì bản lĩnh của tôi – Trâu Vũ mà có thể khiến nhân vật cỡ này hàng ngày chờ đợi? Giây phút này trái tim của tôi giống như một nữ tác gia đã nói: Rất thấp, rất thấp, thấp đến nỗi lẫn vào trong cát bụi, nhưng lại từ trong cát bụi nở hoa.
Rất lâu sau, tôi lấy lại tinh thần, bước vào quán.
Anh Phó đang ngồi bên bạn cạnh cửa, mỉm cười gật đầu với tôi.
Tôi đi về phía trước, anh vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho tới khi tôi ngồi đối diện với anh, anh mới giật mình, biểu hiện đó giống như đứa trẻ phạm làm sai, có chút thẹn thùng.
"Sao em biết anh ở đây?" Anh hỏi.
"Em không biết mà!" Tôi vờ như không có gì: "Em chỉ định vào uống cốc café. Anh thường tới đây à?"
Anh cũng tùy ý gật đầu: "Thi thoảng tới."
Có những việc không cần để đối phương biết. Cách nghĩ của chúng tôi không hẹn mà tương đồng.
Anh hỏi: "Uống gì? Anh mời."
"Anh uống gì em uống cái đó." Tôi thân mật trả lời.
"Anh uống café đen, có thể em sẽ cảm thấy đắng, gọi em cốc Capuchino nhé?"
Chương trước | Chương sau