Thời gian của đời người có thể giống như biển mùa hè chăng? Đáp án là sự phủ nhận tàn nhẫn.
Hai ngày sau, tôi nhận được điện thoại của trưởng phòng Âu Dương, muốn tôi hôm sau bay tới Tam Á: "Hạng mục lớn này đã chính thức bắt đầu đàm phán rồi, có thể chúng ta phải ở bên đó một thời gian. Cô mang thêm ít đồ qua."
"Ở bao lâu?" Tôi hỏi
"Ngắn thì một tuần, dài thì sợ rằng phải nửa tháng."
bạn đang xem “Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Sao phải lâu vậy chứ?"
"Một là hợp đồng phải tiến hành chỉnh sửa dựa theo đàm phán, hai là Lâm tổng dặn dò chúng ta phải xem qua một lần tài liệu thỏa thuận trước đây của đối phương, bản hợp đồng này hơn trăm triệu, không thể hồ đồ!"
Lâm tổng dặn dò? Tôi không nén được nên hỏi: "Lâm tổng có đích thân tham gia đàm phán không?"
"Có, anh ấy bây giờ đang ở Tam Á. Đợi lát nữa công ty sẽ có người liên lạc với cô về việc đặt vé máy bay, cô sắp xếp các công việc khác cho ổn, nhanh chóng qua nhé!" Trưởng phòng Âu Dương cúp máy.
Cuối cùng phải gặp anh rồi, tâm trạng tôi có chút mâu thuẫn.
Buổi tối trở về nhà, tôi bắt đầu thu xếp hành lý.
Trâu Nguyệt đứng ở cửa phòng, hỏi tôi: "Chị lại phải đi công tác à?"
"Ừ, công ty bọn em có hạng mục lớn ở Tam Á, phải qua đó bàn hợp đồng." Tôi không ngẩng đầu, vừa thu dọn vừa đáp.
"Có phải là hạng mục biệt thự đó không?"
"Hình như là thế, rất lớn, phải hơn trăm triệu."
"Em nghe nói rồi, đây là sự bạo tay của Lâm tổng, nhưng hình như trong công ty cũng có không ít người phản đối, nói rằng mạo hiểm."
"Thế à?"
"Vâng, họ nói Lâm tổng có thể tiếp nhận vị trí của chủ tịch hội đồng quản trị Lâm không còn phải xem hạng mục này."
Hóa ra như vậy, chẳng trách anh phải đích thân trực tiếp tới. Tôi thầm nghĩ.
"Vậy Lâm tổng cũng sẽ ở Tam Á ư?" Trâu Nguyệt như vô tình hỏi.
Tôi ngẩng đầu nhìn nó, khó chịu nói: "Liên quan gì tới em?"
"Không có." Trâu Nguyệt không vui đi ra, đột nhiên quay đầu nói: "Trâu Thiên kêu em nói với chị một tiếng, nó đã trên đường đi Tây Tạng rồi."
Thằng này, đúng thật nói được là làm được. Cũng chẳng biết tiền mang đủ không? Phải gọi điện cho nó.
Đang nghĩ vậy thì đột nhiên chuông cửa reo. "Trâu Nguyệt ra mở cửa đi, chắc là thu tiền nước." Tôi gọi to.
Trâu Nguyệt chạy rầm rập ra mở cửa, sau đó nghe thấy nó gọi cực kỳ thân thiết: "Anh rể!"
Trời ạ! Lão này sao có gan chạy lên vậy.
"Chị gái em đâu?" Tả Huy không úp mở mà hỏi luôn.
"Trong phòng thu dọn đồ đạc, mai phải đi công tác ạ."
"Ừ."
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân của Tả Huy đi về phía tôi, Trâu Nguyệt vẫn còn nũng nịu: "Anh rể, chị đi rồi, em không có cơm ăn, tới nhà anh ăn được không?"
"Được chứ!"
"Em muốn ăn món sườn xào anh làm cơ."
"Không vấn đề."
Giọng nói tới trước cửa phòng, tôi thẳng lưng, đón tiếp anh ta bằng vẻ nghiêm túc.
Anh ta bước tới cửa, có chút lưỡng lự, không biết nên vào hay không.
"Có việc gì?" Tôi hỏi.
"Anh không tìm thấy bằng học vị, không biết có phải rơi bên này không." Anh ta có phần ngại ngùng.
"Khi đó anh chẳng phải đều cầm hết đi rồi ư?" Tôi có chút không vui.
"Đúng, nhưng anh không tìm thấy, bây giờ cơ quan cần, anh muốn xem xem có phải để bên em rồi không."
"Vậy tự anh tìm đi, tôi chưa động vào tủ đâu." Tôi tiếp tục vùi đầu sắp xếp đồ đạc của mình.
Chỉ nghe thấy anh ta bước vào, mở tủ, mở ngăn kéo, sau đó đóng ngăn kéo, đóng cửa tủ.
"Cũng không có, vậy ở đâu nhỉ?" Anh ta tự nói một mình.
Tôi ngẩng đầu liếc anh ta một cái, nói toạc móng heo: "Lần sau tìm lý do gì đó thật hơn đi, cái này giả quá, anh có thể rơi đồ ư? Trái đất không còn quay nữa rồi." Tả Huy là một người rất chu đáo tỉ mỉ, làm việc cực kỳ ngăn nắp, không thể xảy ra loại sai sót này.
Anh ta bị tôi nói cho lúng túng, đứng trước cửa tủ hồi lâu không lên tiếng.
Tôi vẫn sắp xếp đồ của mình.
Đột nhiên anh ta nói: "Ngày mai đi đâu công tác?"
"Tam Á."
"Mấy giờ bay, anh tiễn em?"
"Không cần, công ty đã sắp xếp."
"Nhớ mang kem chống nắng, bên đó mặt trời rất độc."
Tôi không đáp.
"Tốt nhất mang ít thuốc đau bụng, bên đó ăn hải sản, dạ dày em không tốt, cẩn thận không đau bụng." Anh ta nói tiếp.
Hành lý vừa vặn sắp xếp xong, tôi kéo khóa, đặt va ly xuống dưới đất, nghiêm mặt nói với anh ta: "Không cần phiền anh, tôi biết nên làm thế nào."
Anh ta vội giải thích: "Xin lỗi, anh không có ý gì khác. Anh chỉ quen dặn dò em thôi."
"Vậy thì thay đổi thói quen xấu của anh đi." Thái độ của tôi rất kiên quyết.
Anh ta hình như muốn nói gì, tôi ngắt lời: "Xin về cho, tôi muốn nghỉ ngơi."
Tả Huy hậm hực rời phòng tôi, sau đó là tiếng chào tạm biệt nhiệt tình của con nha đầu Trâu Nguyệt.
Ngày hôm sau, tôi vội vàng lên chuyến bay sớm, hơn 10 giờ đã tới Tam Á.
Vừa xuống sân bay, khí hậu nhiệt đới nóng bức ẩm ướt khiến lỗ chân lông trên người tôi căng ra, nhìn lên bầu trời vô cùng trong xanh, tâm trạng tôi bất giác cũng hoàn toàn khoan khoái, ra khỏi cửa đón của sân bay đã nhìn thấy trưởng phòng Âu Dương. Anh ta bước tới, giành lấy hành lý trong tay tôi. Tôi vội nói: "Trưởng phòng Âu Dương, anh vất vả quá rồi, còn đặc biệt tới đón tôi."
Anh ta xua tay nói: "Không có gì, không có gì, việc nên làm mà."
Ra khỏi sân bay, có một chiếc xe nhỏ đang chờ, nhìn ra là một chiếc Mercedes-Benz. Tôi lại được đãi ngộ ở cấp này ư?
Tôi hỏi trường phòng Âu Dương: "Chúng ta ở đâu? Có thể nhìn thấy biển không?"
"Đương nhiên có thể, ở ngay cạnh bãi biển. Hàng ngày cô có thể xuống biển bơi."
"Vậy trưởng phòng ngày nào cũng xuống biển bơi ạ?"
"Tôi thì không bơi được, tôi chỉ phơi nắng trên bãi biển thôi. Lâm tổng ngày nào cũng xuống bơi đấy." Trưởng phòng Âu Dương vẫy mạnh tay.
Nghĩ tới việc sắp được nhìn thấy Lâm Khải Chính, tâm trạng tôi hưng phấn pha lẫn chút căng thẳng.
Khi tôi đang tưởng tượng ra tình cảnh tôi và anh ấy gặp mặt, trưởng phòng Âu Dương đột nhiên quay đầu nói với tôi: "Hôm nay rất trùng hợp, Lâm tổng đáp chuyến 10 giờ bay đi, cô 10 giờ 30 xuống sân bay, tôi tiễn anh ấy xong xuống tầng vừa vặn đón cô, chẳng muộn một chút nào."
Nghe anh ấy nói, tim tôi trùng xuống. Anh ấy đi rồi ư?
"Anh ấy không phải tham gia đàm phán ư?" Tôi không nén được hỏi.
"Anh ấy nào có thời gian ngày ngày hao phí ở đây, anh ấy chỉ đưa ra phương hướng chính và kết cấu thôi, chi tiết cụ thể giao cho người phòng khai thác làm, khi ký anh ấy lại tới lần nữa."
Tôi đến thì anh đi, anh lại thu xếp thời gian ổn thỏa như vậy. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, nghĩ lại lời anh: "Nếu anh xử lý thêm một chút, có thể chúng ta căn bản không phải gặp mặt." Thực sự nói được làm được.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy bản thân quá ngây thơ một cách buồn cười, so với lý trí và sự quyết đoán của anh, tôi chỉ là một con ngốc tự đa tình.
Tới khách sạn thu xếp ổn thỏa xong, trưởng phòng Âu Dương đưa tôi tới dùng bữa trưa tại phòng ăn.
Đây là khách sạn 5 sao, trang bị cực kỳ xa hoa. Trước mặt là biển, phong cảnh như trong tranh. Bốn phía thấp thoáng rừng mưa nhiệt đới, thực vật hiếm mọc san sát nhau, trong phòng, ngoài phòng đều rộng rãi thoáng mát. Trong sân vườn bên ngoài của phòng ăn có ao sen, bãi cỏ, hành lang dài uốn lượn được bố trí rất tinh tế làm người ta mê mẩn.
Tôi và trưởng phòng Âu Dương vừa ăn vừa nói chuyện, trưởng phòng giới thiệu cho tôi về việc chuyển nhượng hạng mục lần này.
"Biệt thự này là công trình lớn nhất ở thành phố Tam Á, chiếm diện tích hơn 1000 mẫu, dự kiến diện tích kiến trúc gần 8 vạn m2, thực ra ban đầu từng thi công rồi, cũng dựng mô hình thu nhỏ, nhưng do nền kinh tế Hải Nam bị suy thoái, toàn bộ đình công, vẫn gác lại nơi đó. Lâm tổng tới xem qua 2 lần, cho rằng ở đây rất có tương lai khai thác, quyết định mua lại hạng mục này. Phá bỏ kiến trúc cũ ban đầu, thiết kế lại, thi công lại từ đầu, muốn trở thành khu biệt thự du lịch cao cấp nhất phía nam Trung Quốc."
"Trời ạ, mua lại đã hơn một trăm triệu rồi, xây dựng căn hộ lên phải tốn bao nhiêu tiền nữa!" Tôi than thở.
"Đúng vậy, trên dưới Trí Lâm đều vô cùng coi trọng hạng mục này, nhất định không thể xảy ra sai lầm! Đặc biệt là tòa nhà chưa hoàn thành, sợ nhất quan hệ luật pháp trước đây chưa làm rõ, sau này để lại hậu họa, vì vậy nhiệm vụ của chúng ta rất nặng nề." Vẻ mặt trưởng phòng Âu Dương chính là trọng trách đặt lên vai.
Tôi gật đầu, ra sức tách mai cua.
"Đây cũng là hạng mục Lâm tổng chủ trì từ đầu tới cuối sau khi nhậm chức, vì vậy thành bại thế nào ảnh hưởng rất lớn tới anh ấy." Trưởng phòng Âu Dương tiếp tục nói.
"Vậy có ảnh hưởng gì chứ? Dù sao là công ty nhà họ, thắng cũng là anh ấy, thua cũng là anh ấy." Tôi giả vờ không biết gì.
"Đâu có, nhà họ Lâm rất phức tạp. Có thể cô không biết, chủ tịch Lâm kết hôn 3 lần, ly hôn với bà vợ đầu rồi, giữ lại cậu con trai lớn Lâm Khải Trọng. Vợ thứ hai chết, để lại con trai thứ Lâm Khải Chính. Bà vợ thứ ba chính là bà vợ hiện tại, lại sinh cho ông ta một cặp song sinh, hai đứa con trai nhỏ, tên Lâm Khải Trí và Lâm Khải Tuệ, năm nay cũng tròn 18 tuổi rồi. Vì vậy, 4 anh em họ long tranh hổ đấu, đều muốn có được sự trọng dụng của chủ tịch Lâm, cuối cùng có thể quản lý gia sản. Có điều xem ra hiện tại khí lực Lâm Khải Chính tốt nhất."
"Ý của anh là bây giờ ai là thái tử vẫn còn chưa nói rõ?"
"Đúng, chúng ta làm bề tôi, cũng không dễ dàng, có lúc thực sự không biết nên nghe ai. Đầu năm nay, Lâm Khải Chính vẫn còn là giám đốc phụ trách tài vụ, Lâm Khải Trọng qua mặt anh ấy, tự tiện cắt xén 2 triệu ngoại tệ, cô biết làm nhân viên cấp dưới có lúc cũng không có cách nào, kết quả để Lâm Khải Chính biết, nổi cơn lôi đình, sắp xếp lại toàn bộ phòng tài vụ, thay toàn bộ nhân viên. Lâm Khải Trọng cũng vì việc này mà bị thái thượng hoàng mắng một trận to, điều sang bên Mỹ làm về tài chính."
Tôi nhớ lại rất lâu trước đây, nhìn thấy cảnh Lâm Khải Chính nổi giận trong văn phòng, nhất định là chuyện đó.
"Vì chuyện này Lâm Khải Chính được thăng chức phó tổng?" Tôi hỏi.
"Đây là cũng một lý do, nhưng còn có một lý do khác, chính là Lâm Khải Chính theo đuổi được cô con gái độc nhất của nhà họ Giang, hai nhà thông gia, thực lực tự nhiên tăng mạnh, từ cổ chí kim cách này luôn là cách có hiệu quả nhất. Không có sự ủng hộ của nhà họ Giang, hạng mục lần này sợ rằng Lâm Khải Chính cũng không có gan làm. Mà vợ của Lâm Khải Trọng chỉ là một công chức bình thường, đương nhiên không có sức cạnh tranh."
Hóa ra như vậy, tình tiết và thủ đoạn lạc hậu vẫn có tác dụng trong hiện tại.
"Có điều tôi cũng từng gặp qua Giang tiểu thư, vô cùng đáng yêu. Lâm Khải Chính theo đuổi cô ấy chắc cũng tốn không ít công sức?" Tôi như vô ý dò hỏi.
Trưởng phòng Âu Dương lắc đầu nói: 'Tôi chưa từng gặp qua, lần trước khi cô ấy đến, tôi đi công tác. Nghe người khác nói, quả thật xinh đẹp. Có điều, con người Lâm Khải Chính nhã nhặn, thận trọng, đừng thấy anh ý trẻ tuổi mà coi thường, thật sự anh ấy rất lão luyện, trên mặt ít khi biểu lộ yêu thích hay giận dữ, tôi còn thực không nghĩ ra dáng vẻ anh ấy theo đuổi người khác như thế nào nữa."
Nhớ tới dáng vẻ anh trước mặt người khác quả thật là như vậy, anh tuy trẻ tuổi nhưng có sự uy nghiêm. Còn Lâm Khải Chính mà tôi đã từng thấy qua – người đàn ông khi cười có phần ngượng ngập, người nào mới là chân thực đây?
Chương trước | Chương sau