Thường sau khi tàn nhẫn đưa ra quyết định mới, lại cành mẹ đẻ cành con, khiến anh và cô lại bị kéo vào nhau.
Muốn yêu nhưng không thể yêu, muốn giữ lấy nhưng không thể giữ, không có điều gì khiến người ta đau khổ hơn điều này.
Sáng sớm thứ hai, thời tiết bắt đầu hơi nóng nực, mùa hạ cuối cùng cũng tới rồi.
Tôi bước vào văn phòng, phát hiện Cao Triển Kỳ đang ngồi trước bàn tôi.
bạn đang xem “Tình yêu thứ ba - Tự Do Hành Tẩu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Luật sư Cao, hôm nay anh đến sớm vậy, có việc tốt gì à?" Tôi hỏi.
Anh ta không lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi có phần ý sâu xa.
Tôi ngồi xuống, lấy ra tập hồ sơ vụ án chiều nay mở phiên tòa, bật máy tính, rồi lại đứng lên, pha cốc trà, lại ngồi xuống, nhìn Cao Triển Kỳ một cái nữa, vẫn duy trì tư thế vừa nãy, không cử động. "Anh làm gì vậy, nhìn tôi thêm nữa là thu phí đấy." Tôi nói.
Anh ta thò người qua, đặt hai khuỷu tay lên bàn, thần bí hỏi tôi: "Bắt đầu khi nào?"
"Cái gì khi nào?" Tôi không hiểu.
"Cô và Lâm Khải Chính."
"Đừng nói linh tinh! Tôi và anh ta có gì bắt đầu?" Tôi phủ nhận nhưng lại thấy chột dạ.
"Sau khi tôi về tối qua, càng nghĩ càng không đúng, giữa cô và Lâm Khải Chính nhất định có vấn đề gì. Kể cả từ lâu rồi, cô nhờ tôi dò hỏi về anh ta, vụ án ở giai đoạn xét xử thứ hai kia, có một tờ giấy ghi chữ Lâm, thêm cái lần khi anh ta giúp tôi giải cứu ô tô, muốn cô lên xe anh ta, còn có việc cố vấn pháp luật của chúng ta lần này, sao mà đạt được dễ dàng vậy, nghĩ đi nghĩ lại, giữa cô và anh ta tuyệt đối không đơn giản như cô nói." Cao Triển Kỳ bắt đầu tìm nguồn gốc.
"Không đơn giản? Vậy phức tạp thế nào, anh nói tôi nghe xem?" Tôi cố làm ra vẻ trấn tĩnh để hỏi.
"Điều đó sao tôi biết chứ? Vì vậy tôi rất tò mò! Tôi còn nghe nói, tuần trước, Lâm Khải Chính tới văn phòng của chúng ta, ở riêng với cô rất lâu, nói thực, hai người đang làm gì?"
"Đang thảo luận 1 bản hợp đồng."
"Thảo luận hợp đồng vì sao phải đóng cửa?"
"Không phải đóng cửa? Vậy những cô nàng ở ngoài kia cứ như đang xem kịch vậy, căn bản không thể làm việc."
"Không phải chính là diễn kịch chứ?"
"Cao Triển Kỳ, nếu anh thực sự rảnh thế đi làm việc khác đi, dọn vệ sinh, đổ rác đừng nói vớ vẩn ở chỗ tôi!" Tôi hạ lệnh đuổi khách.
"Trâu Vũ, tôi chỉ có ý tốt." Cao Triển Kỳ đột nhiên nói một cách thành khẩn: "Đàn ông có tiền đều như vậy. Cô cũng không phải cô nàng chưa từng trải, chắc hiểu rõ hố lửa là cái gì, cạm bẫy là cái gì, đừng làm ra những chuyện ngốc nghếch. Một tên Tả Huy khiến cô tổn thương còn chưa đủ à."
"Anh nói vậy là ý gì? Ai chuẩn bị làm việc ngốc?" Tôi có phần tức giận.
Cao Triển Kỳ thấy tôi bực mình, vội vàng giải thích: "Không có, không có, tôi không nói cô làm việc ngốc, tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở cô. Chúng tôi đều là đàn ông, nhìn thấu suy nghĩ của đàn ông. Tối qua Lâm Khải Chính vui như vậy, lại cùng cô uống rượu giao bôi!" Anh ta đặc biệt nhấn mạnh ba từ "Rượu giao bôi!"
"Tối qua là ai khơi nguồn, hôm nay lại lấy đó làm điểm sơ hở!" Tôi nói.
"Không dám, không dám, tôi khơi ra là tôi sai, con người tôi uống chút rượu liền thích gây chuyện, cô chẳng phải không biết? Nhưng Lâm Khải Chính là người thế nào? Phó tổng công ty Trí Lâm, ở đây lớn nhỏ gì cũng coi như một nhân vật lớn, chẳng phải chánh án nhỏ, một thẩm phán nhỏ của một toà án nào đó, lại có thể chơi trò chơi này, tối qua trên đường về, Âu Dương nói những điều chưa từng nghe qua! Dã tâm lang sói, không thể không đề phòng! Tôi biết anh ta là đàn ông thượng hạng, sợ cô nhất thời không phân biệt thật giả, tới lúc đó ... đúng không?" Anh ta định nói lại thôi, cứ như thực sự có việc gì xảy ra.
Nghĩ lại cảnh tối qua, tôi cũng có phần cảm thấy bối rối, bị anh ta chọc đúng chỗ đau, tôi chỉ có thể tăng thêm sự giận dữ để che đậy sự chột dạ. Anh ta thấy tình hình không hay, giơ hai tay chịu thua, lùi ra cửa. Trước khi ra khỏi cửa, anh ta lại thêm một câu: "Còn có tên Tả Huy kia, chẳng phải tôi không đủ tình anh em, cũng không phải thứ gì tốt, cô cũng nên đề phòng chút!"
Tôi đuổi theo tới sau lưng anh ta, đóng sầm cửa.
Trở về chỗ ngồi, nghĩ tới những điều đã xảy ra trong thời gian qua, tôi đột nhiên kinh ngạc cảm thấy tình hình không đơn giản như tôi nghĩ, Lâm Khải Chính đối với tôi, tôi đối với Lâm Khải Chính dưới con mắt dõi theo của mọi người có lẽ đã tạo ra vô số các chủ đề rồi, đảm nhận vô số hư danh, tôi còn ngỡ ngàng không hiểu.
Tôi có thể nói bản thân mình hoàn toàn trong sạch không? Tôi chẳng phải không có chút hư vinh và lòng tham, tôi chẳng phải không bị mê hoặc bởi sự giàu có và vẻ ngoài khôi ngô của anh, tôi chẳng phải không biết rõ ý tứ anh còn thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh, tôi chẳng phải không mưu đồ duy trì cái bí mật nho nhỏ này với anh, hy vọng trở thành ấn tượng không phai nhạt trong lòng anh? Có lẽ mỗi một ánh mắt chúng tôi giao nhau, mỗi một lần đôi câu vài lời đều lộ ra điểm bất thường, còn tôi, vẫn tưởng rằng người đời đều là kẻ ngốc!
Nghĩ lại mọi chuyện trước đây, tôi bỗng nhiên cảm thấy chấn động, phải kết thúc trò chơi thôi, tôi thầm nghĩ. An lòng kiếm tiền ở Trí Lâm? Thiên hạ đâu ra việc tốt vậy chứ?
Tôi bắt đầu nghĩ tới việc đổi nơi công tác.
Suy nghĩ vừa bắt đầu thì cửa phòng có người gõ. "Ai đấy?" Tôi đoán lại là Cao Triển Kỳ, nên nói không chút vui vẻ.
Cửa phòng được đẩy nhẹ, một người phụ nữ lạ mặt đứng trước mặt tôi. "Xin hỏi, cô là luật sư Trâu à?"
"Đúng, là tôi. Có chuyện gì không? Ngồi xuống rồi nói." Tôi trả lời khách khí. Thầm nghĩ, lại có người ngưỡng mộ tôi tới tìm?
"Tôi không ngồi đâu, tôi muốn hỏi một chút, cô có phải quen một người tên là Lưu Quân không?"
"Lưu Quân?" Tôi nghĩ kĩ một chút, lắc đâu: "Tôi không quen."
"Cậu ấy quê ở Hà Nam, người không cao, gầy, chân hơi thọt." Chị ta vẫn đang gợi ý cho tôi.
Tôi lại nghĩ kĩ lần nữa, vẫn không có chút ấn tượng.
Chị ta có chút thất vọng, nói: "Uhm, vậy bỏ đi, xem ra anh ta đúng là tên điên." Nói xong quay người chuẩn bị rời đi.
Tôi vội vàng gọi chị ta lại: "Chị à, chị đừng đi, nói cho hết, tôi sắp bị chị làm cho hồ đồ rồi.
Chị ta quay người lại nói: "Tôi cũng là giúp Lưu Quân dò hỏi. Em trai tôi nằm viện ở bệnh viện thần kinh thành phố, tôi thường đi thăm nó, ở cùng phòng bệnh của nó có một thanh niên chính là Lưu Quân đó, thường nhờ tôi tìm cô, nói cậu ta không điên, bị người ta hại vào đây, còn nói cô đã đồng ý giúp cậu ta khởi kiện. Tôi bị cậu ta nói nhiều quá cũng muốn tin cậu ta một lần, hỏi giúp cậu ta. Vì vậy tôi tới đây. Xin cô đừng coi chuyện này là kì quặc, đều trách tôi cả, lẽ ra tôi không nên nghe theo lời điên cuồng của của cậu ta."
Nghe chị ta nói vậy, đột nhiên tôi nhớ ra người công nhân Lưu Quân trên đỉnh tòa nhà lần đó, lẽ nào là cậu ta? Sao cậu ta có thể vào bệnh viện thần kinh được? Lẽ nào cậu ta thực sự là người điên?
Tôi kéo chị ấy lại, hỏi tỉ mỉ tình hình, càng nghe chịấy tả thì càng thấy giống.
Buổi chiều, tôi tới bệnh viện thần kinh, dưới sự hướng dẫn của y tá, đi qua hai cổng sắt, tôi nhìn thấy Tiểu Quân đã có duyên gặp mặt một lần trên đỉnh toà nhà. Lâu không gặp, mặt cậu ta sưng phù, ánh mắt đờ đẫn, nhưng người lại càng gầy yếu.
Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta liền bắt đầu nghẹn ngào, rơi nước mắt: "Luật sư Trâu, chị nhất định phải cứu em ra, em không phải tên điên."
"Là ai đưa cậu vào?" Tôi hỏi.
"Em không biết, sau ngày hôm đó, công an bắt em, còn đánh em, sau đó vài người tới, hỏi em vài câu, rồi đưa em tới đây. Em không được gọi điện thoại, lại không được viết thư, cha mẹ em đều không biết em ở đâu. Luật sư Trâu, chị phải cứu em. Bây giờ toàn thân em đều đau, chân cũng không thể đi, cầu chị giúp em, chị đồng ý với em rồi!"
Tôi vỗ về cậu ta gần nửa tiếng, đợi tinh thần cậu ta ổn định xong, tôi tới phòng trực của bác sỹ, gặp bác sỹ điều trị chính của cậu ta.
"Xin hỏi, Lưu Quân do ai đưa tới?"
"Là đội trị an bên đồn công an khu vực."
"Đồn công an sao có thể đưa người tới đây?"
"Cậu ta làm giám định, giám định bệnh mộng tưởng."
"Vậy ông cho rằng cậu ta có phải bệnh đó không?"
"Như tôi thấy, tình trạng bệnh ít nhất không rõ, ngoài việc cậu ta nói cậu ta muốn kiện ra, cũng không có biểu hiện nào khác thường."
"Vậy bệnh viên sao không cho cậu ta xuất viện?"
"Bệnh nhân do công an đưa tới, họ nói không được xuất viện, chúng tôi cũng không thể thả cậu ta ra, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng tới sự ổn định xã hổi, chúng tôi gánh không nổi."
"Sức khỏe của cậu ta hình như không tốt lắm, cậu ta nói toàn thân đều đau."
"Điều này có khả năng là do ảnh hưởng không tốt của thuốc, hơn nữa, cậu ta quả thật bị thương ở xương sống thắt lưng, ngoài ra thận cũng có chút vấn đề."
"Bệnh viện có thể điều trị cho cậu ta không?"
"Chúng tôi là bệnh viện chuyên môn, không có phương pháp chữa về lĩnh vực này."
Sao có thể như vậy? Đây quả thực là không có tính người. Trong lòng tôi cảm thấy căm phẫn bất bình cho Tiểu Lưu, thế là cáo từ bác sĩ, bác sĩ lại hỏi: "Cô là người nhà của Lưu Quân à?"
Tôi gật đầu nhận. Ông ta nói nhỏ: "Tôi nói thật với cô, nghĩ cách cho cậu ta ra sớm, cứ như thế này, không điên cũng biến thành điên."
Tôi trở về phòng bệnh, nắm tay Lưu Quân, dõng dạc nói: "Tiểu Lưu, em yên tâm, chị Trâu nhất định nghĩ cách đưa em ra, để em tiếp tục trị bệnh! Chị đồng ý với em, chị nhất định làm được!"
Đứng ở cổng viện, ý chí sôi sục của tôi vừa nãy hóa thành số không, việc này chẳng đơn giản như một vụ án tố tụng, nên bắt đầu từ đâu? Tôi nhất thời tìm không ra manh mối.
Sau đó, tôi nghĩ tới Lâm Khải Chính, tất cả việc này anh ta cũng rất rõ, cũng đích thân tham gia xử lý, thông qua anh ta, chắc có thể giải quyết nhanh nhất. Vì vậy, khi tôi vô cùng đau lòng chuẩn bị kết thúc những cuộc gặp gỡ giữa hai người thì lại có chuyện khiến tôi nhất định phải gặp anh.
Nhưng, cứu người như cứu hoả, tôi gọi vào di động của anh, tiếng tút tút bên kia vọng lại, nhưng mãi vẫn chưa có người nghe. Gọi lần nữa, vẫn không ai nhận.
Tôi lại gọi tới di động của anh Phó. Lần này lập tức nghe thấy giọng anh Phó: "Luật sư Trâu, chào cô."
"Anh Phó, chào anh, xin hỏi Lâm tổng hiện nay có ở cùng anh không?"
"Không, nhưng tôi đang đợi anh ấy."
"Tôi có một việc rất quan trọng muốn báo cáo với Lâm tổng, xin hỏi anh có thể giúp tôi liên lạc với anh ấy không."
"Uhm, rất gấp à?"
"Đúng, rất gấp."
"Nhưng tôi không biết Lâm tổng khi nào xuống, hay là cô qua đợi anh ấy đi nhé?"
"Vâng, các anh đang ở đâu?"
"Khách sạn Quân Hoàng, tôi ở sảnh lớn."
Tôi bước vào sảnh lớn, anh Phó đang ngồi trên ghế sô fa trong phòng chờ của khách vẫy tay với tôi.
"Luật sư Trâu, đến đây, ngồi một lúc. Lâm tổng lát nữa chắc sẽ xuống, 6h30 tối còn phải đi tiếp khách nữa."
Tôi tuân mệnh ngồi xuống.
"Anh Phó, Lâm tổng đang họp ở trên à?"
"Không, ban đầu anh ấy nói đi bơi, nhưng lên đã 3 tiếng rồi, không biết làm gì nữa."
"Bơi?!"
"Đúng, Lâm tổng thường tới đây bơi, có lợi cho sức khỏe mà."
"Vậy anh không bơi cùng à?"
"Ha ha, tôi không biết bơi!" Anh Phó thật thà cười nói.
Đang nói chuyện, điện thoại của tôi reo, tôi nhìn, là số của Lâm Khải Chính, vội vàng nghe: "Lâm tổng, chào anh."
"Có việc à?"
"Vâng, có việc rất quan trọng, muốn báo cáo với anh."
"Cô lên đi, tôi đang ở tầng 19."
"Vâng." Tôi cúp máy.
Anh Phó nhìn về phía tôi hỏi: "Lâm tổng kêu cô lên à?"
Tôi gật đầu: "Nói đang ở tầng 19."
Chương trước | Chương sau