Polly po-cket
Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành - Chương 30

↓↓
"Thiên Dục, cầm bút cao lên chút nữa."

"Vâng..."

Nhan Hàn Thành lười biếng tựa vào chiếc ghế dài, vừa chăm chú nhìn Nhan Thiên Dục vẽ tranh vừa nhắc nhở.

"Như vậy à?"

bạn đang xem “Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Đúng rồi, cầm như vậy có thấy thoải mái hơn không? Thật ra cách cầm bút không có quá nhiều quy định, cầm thuận tay là quan trọng nhất, không được để cách cầm ảnh hưởng đến nét vẽ, nhưng nếu cầm bút quá thấp sẽ dễ quệt vào tranh, khiến hiệu quả bị ảnh hưởng."

"Đã hiểu." Nhan Thiên Dục quay đầu tiếp tục vẽ.

Cả gian phòng yên lặng, trong không khí chỉ có tiếng động của ngòi bút đang lướt trên mặt tranh, tâm trạng Nhan Hàn Thành cũng khó có được sự yên bình như lúc này, thật ra anh rất thích cảm giác này, nhưng luôn bị vây quanh bởi ánh đèn flash, tiếp nhận những quan điểm bất đồng từ bên ngoài, khen ngợi có mà nghi ngờ cũng khó, không có chỗ nào để trốn, thì ra cảm giác hạnh phúc này lại có thể dễ dàng như vậy, là do trước kia anh quá cố chấp.

"Thiên Dục..."

"Dạ?"

"Con thích họa sĩ nào?"

"Con á, thích..." Nhan Thiên Dục không dừng động tác, chỉ mơ hồ trả lời theo bản năng.

Con ngươi đen lười biếng của Nhan Hàn Thành thấp thoáng ý cười: "Tiziano Vecellio?" (*)

(*)Tiziano Vecellio: Là một hoạ sĩ Italia, người lãnh đạo trường phái Venice thế kỷ 16 của phong trào Phục hưng Italia. là một trong những hoạ sĩ Italia đa tài nhất, tinh thông cả về chân dung, phong cảnh và các chủ đề thần thoại và tôn giáo. Những phương pháp sáng tác của ông, đặc biệt trong việc áp dụng và sử dụng màu sắc, sẽ có ảnh hưởng sâu sắc không chỉ với những họa sĩ Italia thời Phục hưng, mà cả với những thế hệ tiếp sau của nghệ thuật phương Tây. (Nguồn: Wikipedia)

"Đúng vậy, là ông ấy."

Nhan Hàn Thành hơi nhỏm người dậy, ngồi gần vào Nhan Thiên Dục: "Vì sao con lại thích ông ấy?"

Cuối cùng cũng dừng bút lại, Nhan Thiên Dục có vẻ không hiểu vì sao lại đổi sang đề tài này, cánh tay nhỏ chống cằm, sau một hồi cân nhắc mới nhìn Nhan Hàn Thành: "Bởi vì ông ấy thể hiện được nội tâm nhân vật."

Ngẩn ra một lúc, Nhan Hàn Thành không biết mình có cảm giác kiêu ngạo của người làm cha hay không, bởi vì Thiên Dục không cho anh cảm giác rõ rệt, nhưng đáp án là... con anh, hâm mộ họa sĩ giống anh, đều cùng một lý do.

"Sao vậy?"

"Không có gì." Nhan Hàn Thành ôm Thiên Dục đến bên cạnh bồn rửa tay, để thân thể nho nhỏ đứng một chỗ rồi lấy nước rửa đôi tay nhỏ cho bé.

Đôi mắt to nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành đầy nghi ngờ, đột nhiên Nhan Thiên Dục nhớ tới cái gì đó: "Cha, cha thích vẽ người nhất đúng không, cha nói cha chỉ vẽ một người, là mẹ của con sao?"

Rửa sạch đôi tay của Thiên Dục, Nhan Hàn Thành lấy khăn bông trắng lau khô tay cho bé, trêu chọc: "Sao con biết cha thích vẽ người?"

"Con xem bài phỏng vấn mẹ làm về cha năm năm trước, chính cha nói đó."

Ôm Nhan Thiên Dục quay lại ghế sô pha ngồi, Nhan Hàn Thành gõ đầu bé: "Tiểu quỷ, vậy sao con biết người cha vẽ là mẹ?"

"Rất rõ ràng mà." Nhan Thiên Dục ngồi ngoan ngoãn, ngẩng đầu nhìn cha mình: "Tin tức về cha rất nhiều, nhưng may mà lại ít tin tình cảm."

Nhan Hàn Thành chảy mồ hôi, anh không ngờ đứa nhóc năm tuổi đã biết nói đến chuyện này, nhưng đồng thời cũng có chút mất mát. Đây gọi là người ngoài cuộc tỉnh trong cuộc u mê sao? Con trai anh mới năm tuổi cũng biết người anh vẽ là Mạc Thanh Ngải, vậy mà lúc trước Mạc Thanh Ngải lại không hiểu được.

Chuyển đề tài: "Thiên Dục, muốn uống gì?"

"Uống nước là được, con không thích đồ uống có màu sắc rực rỡ."

Tiểu quỷ này! Nhan Hàn Thành đứng dậy đi đến tủ lạnh: "Con và Tiểu Vũ đúng là một cặp song sinh sao? Tiểu Vũ rất thích đồ uống xanh đỏ."

Nhớ tới khuôn mặt hồng hào đáng yêu của Tiểu Vũ, Nhan Hàn Thành phát hiện mình ngày càng trở nên yếu đuối quá mức, có quá nhiều cảm xúc trào lên trong lòng.

"Vì chúng con là hai bào thai khác trứng, mà Tiểu Vũ là con gái, giới tính khác nhau mà." Nhận lấy chai nước khoáng đã được mở nắp từ Nhan Hàn Thành, Nhan Thiên Dục uống ừng ực, lúc vẽ thì không để ý, bây giờ đúng là bé đang rất khát.

Ngồi cạnh Tiểu Vũ, Nhan Hàn Thành có chút nịnh nọt hỏi: "Thiên Dục, con nói.... chúng ta nói cho Tiểu Vũ việc này được không?"

Đôi mắt to ngước lên: "Sao? Con chưa nói cho cha à?"

"Nói gì?"

"Con đã nói cho Tiểu Vũ rồi."

. . . . . .

Nhan Hàn Thành khó khăn nuốt nước miếng, có vẻ khẩn trương: "Cái gì? Con nói cho Tiểu Vũ, con nói như thế nào? Nói cái gì rồi hả? Tiểu Vũ có phản ứng gì?"

Nhìn dáng vẻ luống cuống của người cha luôn thông minh tỉnh táo, Nhan Thiên Dục rất hào phóng giải thích: "Con nói thẳng, nói cha không phải chú, mà là cha."

"Ồ?"

"Lúc đầu Tiểu Vũ có vẻ loạn, em ấy không hiểu lắm, nhưng dần dần nó cũng tiêu hóa được, Tiểu Vũ rất đơn giản, thật ra chúng con đều là hai đứa trẻ trưởng thành sớm so với các gia đình khác, trước kia em đã hỏi con, vì sao chúng mình không có cha, vì vậy con nghĩ, em ấy cũng nên biết là chúng ta có cha, chỉ là cha không ở bên cạnh thôi."

Sự áy náy lại trào lên, Nhan Hàn Thành dựa vào ghế: "Liệu Tiểu Vũ có ghét cha không?"

"Không." Nói đến điều này, Nhan Thiên Dục có vẻ buồn bực: "Con thấy con bé còn chưa hết vui vẻ đâu, nó vẫn nói cha là hoàng tử của nó, nếu giờ biến thành cha thì càng tốt."

Vậy sao?

Nhan Hàn Thành lấy lại tinh thần: "Vậy là tốt rồi, về sau chúng ta có ba người cùng chiến tuyến."

Nhan Thiên Dục bĩu môi: "Chiến tuyến nào?"

"Kìa, con giả bộ làm gì." Nhan Hàn Thành nhướn mày, ra vẻ "con thật đáng ghét"

Nhan Thiên Dục không biết cha mình còn có tính cách này: "Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?"d,0dylq.d

"Thật sự là cha không biết à? Con nghe mẹ nói chiều tối hôm nay sẽ phỏng vấn một người bạn trước kia, là người lần trước cha nói... Ừ, tên là Mạnh Đa, còn nói tối nay không về nhà ăn cơm, mẹ đã hâm đồ ăn trong lò vi sóng rồi, bảo con và Tiểu Vũ tự ăn đó..."

"Không phải đâu!" Nhan Hàn Thành nhíu mày: "Cô ấy nói tối nay mấy giờ về?"

"Con không biết, có lẽ bây giờ mẹ vẫn đang ở tòa soạn, buổi chiều mới đi phỏng vấn."

Đột nhiên, cặp mắt đen như mực phát ra tia sáng huy hiểm: "Thiên Dục..."

"Dạ?"

"Con nói kẻ địch đã xuất hiện, cha còn phải ngồi chờ chết sao?"

"......Tốt nhất là không nên vậy."

"Vậy con cảm thấy cha có giá trị hay việc phỏng vấn kia giá trị?"

".....Đương nhiên là cha."

"Được rồi, đi."

"Đi đâu?"

"Đến tòa soạn của mẹ con, bắt người."

Khi hai cha con một lớn một nhỏ, khuôn mặt giống nhau đi vào tòa soạn nơi Mạc Thanh Ngải làm việc, không khí náo nhiệt trong giờ nghỉ trưa của tòa soạn dừng lại trong nháy mắt.

Tổng biên tập đứng lên đầu tiên, run rẩy hỏi người bên cạnh: "Người đó.... người đàn ông đó, có phải Nhan Hàn Thành không?"

"Vâng, tổng biên, là anh ấy!" Người kia nổi lên tính háo sắc, mơ mộng gật đầu.

Thật hồi hộp.

Tổng biên lại quay đầu hỏi người khác: "Đứa trẻ... đứa trẻ kia, có phải quán quân cuộc thi thiếu niên vẽ tranh cấp thế giới không?"

"Đúng vậy, tổng biên, là bé!" Đồng nghiệp thứ hai lộ vẻ ngưỡng mộ, thì ra một đứa trẻ cũng có thể xinh đẹp như vậy.

Thật hồi hộp.

Toàn bộ người trong tòa soạn đều như bị hóa đá, dần dần lộ ra vẻ hưng phấn, Nhan Thiên Dục sờ mũi, biến thành một đứa bé ngoan ngoãn: "Bác tổng biên tập à, mẹ cháu có ở đây không ạ?"

Tổng biên chấn động, lập tức vọt tới trước mặt Nhan Hàn Thành và Nhan Thiên Dục, vẻ mặt cứng ngắc tươi cười: "Không biết Nhan tiên sinh đại giá quang lâm, chúng tôi không tiếp đón từ xa được, Nhan tiên sinh, mời ngồi mời ngồi."

Nhan Hàn Thành cười nhẹ, khiến mọi cô gái đều phải kinh ngạc: "Không cần, tổng biên trả lời câu hỏi của bé trước đi."

Theo ánh mắt của Nhan Hàn Thành, tổng biên tập thấy Nhan Thiên Dục, lập tức cười hiền lành: "Xin chào, cháu vừa hỏi cái gì?"

Haiz, Nhan Thiên Dục thở dài, vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn như cũ: "Xin hỏi, mẹ cháu có ở đây không?"

Lúc này, cả tòa soạn đã nghe rõ, gì? Hôm nay đứa bé thiên tài này đến tòa soạn tìm mẹ? Mẹ nó là ai...? Ánh mắt cả tòa soạn có vẻ sắp phóng thành dao rồi.

"Cháu... Mẹ cháu là ai?"

"Mẹ cháu?" Nhan Thiên Dục thấy có lỗi: "Thì ra cháu chưa nói..., Mạc Thanh Ngải, mẹ cháu là Mạc Thanh Ngải."

Gì??? Mạc Thanh Ngải....

Cả tòa soạn đều kinh ngạc, mẹ đứa trẻ này là người khiêm tốn đến mức như không tồn tại Mạc Thanh Ngải?

Nhan Hàn Thành có vẻ mất kiên nhẫn, nhìn một vòng tòa soạn, không thấy bóng dáng Mạc Thanh Ngải, vì vậy cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Thiên Dục, mẹ con không có ở đây."

"Vậy à..."

Tổng biên tập trấn tĩnh lại, vội vàng trả lời: "Là thế này, Mạc Thanh Ngải vừa ra ngoài phỏng vấn, vị khách đó đích thân tới đón cô ấy."

Không ổn rồi, Nhan Thiên Dục nhìn trộm biểu cảm của Nhan Hàn Thành, kéo ống tay áo anh: "Cha, vậy thôi, chúng ta đến thẳng đó tìm."

"Cũng được."

Nhan Hàn Thành mỉm cười tao nhã với tổng biên tập: "Có thể cho tôi địa chỉ nơi đó được không?"

Tổng biên tập ngơ ngác nói ra địa chỉ, ngay cả lời mời hai người này ở lại cũng không nói được, bởi vì toàn bộ tòa soạn đều bị tiếng gọi cha của Nhan Thiên Dục làm chấn động.

Đứa bé này gọi Mạc Thanh Ngải là mẹ, Nhan Hàn Thành là cha, như vậy chẳng phải gian phu của Mạc Thanh Ngải, không phải, tình nhân... Không phải, mọi người thật sự không muốn thừa nhận, chồng của Mạc Thanh Ngải lại chính là Nhan Hàn Thành.

"Cảm ơn anh đã mới tôi đi ăn trưa."

Trở lại tiệm ảnh của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải đặt tài liệu phỏng vấn lên mặt sàn bằng gỗ, chuẩn bị phỏng vấn Mạnh Đa.

Mạnh Đa ngồi xuống, cười: "Chỉ là một bữa cơm thôi mà. Với quan hệ của chúng ta mà cũng cần phải nói cảm ơn sao?"

Nhìn biểu cảm của Mạc Thanh Ngải thay đổi, Mạnh Đa thức thời bổ sung thêm một câu: "Chúng ta là bạn tốt mà."

Mạc Thanh Ngải gật đầu cười khiến sợi tóc rơi trên trán, cô nhìn không gian xung quanh, thay bằng nụ cười chuyên nghiệp: "Mạnh tiên sinh, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi."

"Ừ."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Chị Quản Lý Dễ Thương

Chị Quản Lý Dễ Thương

Tên truyện: Chị Quản Lý Dễ ThươngTác giả: ThuocLa555Thể loại: Truyện VOZTình trạng:

18-07-2016 44 chương
Sài Gòn, mưa và anh

Sài Gòn, mưa và anh

Ngoài trời lất phất vài hạt mưa rơi thánh thót trên mái tôn đã ngã màu cũ kĩ, mùi

23-06-2016
Sở thích

Sở thích

Em thích nhìn người khác từ trên cao, từ đằng xa và nhất là từ đằng sau. Vì em thấy

24-06-2016
Cây Tỏi Nổi Giận

Cây Tỏi Nổi Giận

Cây tỏi nổi giận, vốn tên sách là Bài ca củ tỏi Thiên Đuờng, nhưng căn cứ vào cốt

20-07-2016 30 chương
Chết thử!

Chết thử!

Bước vào lớp, khuôn mặt hớn hở của tôi lập tức ỉu xìu khi nhìn thấy hai đứa

24-06-2016
Nhớ thầy

Nhớ thầy

Tôi còn nhớ như in hình hài thầy tôi nằm đó, trên chiếc giường trắng, vẫn còn mặc

24-06-2016