- Em không thích nói thì thôim chị hỏi như thế nào cũng bằng không thôi. Chị đừng có lườm em như thế : Trang
bạn đang xem “Tình yêu gõ cửa lúc nào em chẳng hay - TY” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chap..........
An Na vung tay tát Trang 1 cú rõ đâu, Trang lườm An Na chằm chằm rồi chạy về phòng. Ngôi nhà yên tĩnh hẳn nhưng ở 2 căn phòng khác nhau. 2 cô gái cùng chung tâm trạng. Lần đầu tiên 2 chị em to tiếng đến vậy, cũng là lần đầu tiên An Na đánh Trang. Trang đâu, An Na cũng đau. Nhưng vết thương lòng đau hơn vết thương ngoài da nhiều.
Sáng sớm, trước khi đi làm, An Na gõ cửa xin lỗi Trang. Dù sao Trang suy nghĩ còn rất trẻ con lại còn cái tính ương ngạnh từ nhỏ nên An Na rất hiểu, An Na biết Trang rất muốn xin lỗi nhưng không dám nên chủ động. 5 phút chờ cửa vẫn không thấy Trang mở, An Na tiếp tục gõ nhưng khoong thấy động tĩnh gì, hơi lo lắng, cô tự mở cửa đi vào. Căn phòng in nguyên nhưng chẳng thấy chủ nhân của nó. An Na gọi điện nhưng máy Trang để ở nhà, đồ đạc vẫn in nguyên nên nghĩ Trang đi đâu đó 1 lát. Trước khi đi làm An Na không quên dặn bác quản gia khi nào Trang về thì gọi báo 1 tiếng.
1 ngày trôi qua trong tĩnh mịch. Phan gọi hàng trăm cuộc điện thoại mục đích trêu chọc bà bạn nhưng kết cục luôn là không trả lời. An Na liên lạc với Trang cũng trong tình trạng tương tự.
9h30 p.m
- Em liên lạc được với TRang chưa : An Na hoảng hốt
- Em chịu, Vi cũng không có tin tức gì của Trang chị ạ : Phan cũng lo không kém
..............
1 đêm dài mất ngủ nhưng Trang 1 cuộc điện thoại cũng không gọi về, nó đi không mang theo trong người 1 đồ đạc gì.
Mỹ. 9 A.M
- Không phải thật, anh nói dối. Anh lừa tôi, anh giả giấy tờ lừa tôi : Nước mắt giàn dụa, Trang dùng tay đấm thùm thụp vào bả vai người đang đứng đối diện.
- Anh xin lỗi nhưng đây là sự thật. Kết quả ở Việt Nam đã rõ, là do em đòi đi nước ngoài chứng kiến tận mắt để đợi kết quả mà. : Phan bua
Trang vẫn không ngừng khóc, quãng đường từ bệnh viện về khách sạn nó đã khóc nhưng nước mắt rơi chứ không còn phát ra tiếng. Đã 4 ngày nó đi không liên lạc với bất kì 1 ai. Nó không muốn ăn uống gì, miệng cũng không mở dù 1 câu cũng không nói.
Cốc CỐc, tiếng gõ cửa
- Anh vào nhé
Bên trong vẫn tĩnh mịch không có tiếng trả lời, cửa mở.
- Em đã bình tĩnh hơn chưa ??
Không trả lời, Trang chỉ khẽ gật đầu. Đôi mắt vô hồn sưng húp lên vì khóc quá nhiều.
- Anh xin lỗi, nếu anh biết khi sự thật phơi bày em sẽ thế này thì anh thà mãi mãi im lặng còn hơn : giọng nói buồn trầm nhưng đầy sự san sẻ.
- Anh không có lỗi, do em ngốc quá thôi. Giờ...em muốn nghe anh kể về em và mọi thứ quanh em. : trang khó khăn nói trong tiếng nấc.
- Ừ..........
..........
1 tuần lặng lẽ trôi qua trong sự lo lắng, nỗi buồn và nước mắt. Trang về Việt Nam nhưng nó không về nhà.
King KOng.........tiếng chuông cửa kéo dài. cô giúp việc ra mở cửa.- A cô Trang : có vẻ như nó đã tới đây nhiều đến mức như nó ở nahf nó rồi
- Vi đâu
- Dạ cô chủ trên phòng, mời cô vào.
Trang thân thuộc ngôi nhà này như nhà nó, cứ tự nhiên nó đi lên phòng, không gõ cửa, dẩy vào thẳng bên trong.
- A, mày đây rồi. 1 tuần qua mày đi đâu thế con điên này. Chị an nalo cho mày không ăn uống gì được mày biết không : Vi trách móc, giọng nói run run lo lắng.
- Ừ. Đừng nói với ai tao ở đây. Tao cần yên tĩnh: Tran trầm giọng
- Mày sao thế. Phải báo cho mmoij người 1 tiếng chứ. Thế tao gọi cho Phan 1 tiếng được không : Vi
- Mày báo với ai thì tao đi ngay tức khắc : Trang
- Mày có chuyện gì, nói tao nghe : vi lo lắng
- Không có gì cả : Giọng Trang vẫn trầm buồn
- Tao lớn lên với mày. Nhìn mày thế này mà bảo không có gì mày nghĩ tao tin sao. Nếu mày coi tao là bạn thân thì mày phải nói hết cho tao, chắc chắn tao có cách giúp mày : Vi
Trang bắt đầu thút thít, nhìn nó khóc mà Vi mủi lòng. Nghe Trang kể, nước mắt Vi cũng lã chã lăn dài. Vi không biết giờ phải khuyên bảo nhỏ bạn thân như thế nào, chỉ biết ôm nó thật chặt rồi bảo " cố gắng lên, bên cạnh mày còn có tao, có mọi người mà"
Chương trước | Chương sau