“Nhưng ngươi cũng không có phản đối.” Hắn đưa ra giải thích bất đồng.
bạn đang xem “Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Đó là bởi vì cô khiếp sợ quá độ, đã quên phản đối!
“Tóm lại, hẹn hò, bạn trai, càng sâu tới kết hôn, những điều này đều phải lấy ‘Yêu’ làm trụ cột, ta cũng không có ý định đem yêu thương làm thành một cuộc chơi, cho nên nếu như ngươi chỉ mong đợi thấy một món đồ chơi thú vị, vậy ta tuyệt đối không phù hợp yêu cầu của ngươi.” Nhan Cát Tường nghiêm mặt nói.
Yêu sao? Thì ra là cô mong đợi chính là yêu sao? Khẽ chớp chớp đôi mắt đen, Phí Ôn Đình chậm rãi mở ra đôi môi, “Ta cũng không có đem ngươi trở thành thành món đồ chơi.” Thanh âm tựa như thầm thì, âm lượng mặc dù không lớn, cũng rất rõ ràng. Có lẽ bắt đầu là như thế, nhưng là bây giờ, tuyệt đối không phải vậy.
Bởi vì không có ai sẽ đem món đồ chơi trở thành món đồ quan trọng duy nhất, cho dù có thú vị đi chăng nữa.
Nhan Cát Tường đột nhiên cứng người lại, “Tóm lại… Tóm lại chính là không đúng!” Ngay cả chính cô cũng không biết muốn nói gì. Vì cái gì, chỉ một câu nói của hắn, lại làm cho cô có loại cảm giác chìm vào trong đó, không thoát thân được?
Chẳng bao lâu, cô lại bắt đầu quan tâm đến lời nói của hắn?
Cùng lúc đó, phụ mẫu Phí gia cũng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, vừa uống trà, vừa nhìn hai người tranh chấp.
“Con dâu tương lai của chúng ta thật có tinh thần a.” Phí mẫu càng nhìn Nhan Cát Tường càng hài lòng.
“Đúng vậy a.” Phí phụ cũng vui mừng gật đầu, “Lần đầu tiên thấy có nữ nhân có thể cùng A Đình gây lộn như vậy.” Con thích đối phương không phải là không có lý.
“Lão công a, chúng ta cuối cùng cũng đợi được ngày này, ngươi nói, bao lâu thì có thể cử hành hôn lễ?”
“Hẳn là nhanh đi, có lẽ bây giờ trước tiên có thể đi nhà hàng đặt chỗ ngồi.”
Cùng phòng khách, so với không khí khẩn trương bên kia, không khí bên này quả thực nhàn nhã đến kỳ cục.
“Các bác hiểu lầm!” Vốn là còn ở đằng cãi nhau, Nhan Cát Tường vừa nghe đến hai chữ tiệc rượu, vội vàng chạy vội tới hô.
“Hiểu lầm?” Nhị lão ngó nhau.
“Không biết a.” Phí mẫu vội vàng đứng dậy, thân thiện kéo Nhan Cát Tường, “Ta nhìn ngươi cùng A Đình nhà chúng ta rất xứng a.”
Đây không phải vấn đề xứng hay không xứng.
“Hay là, ngươi đối với A Đình có chỗ nào không hài lòng?” Phí phụ ở một bên mở miệng hỏi.
Phí mẫu ngay sau đó có chút khẩn trương, nắm tay Nhan Cát Tường thật chặt, “Cát Tường, A Đình nhà chúng ta thật sự rất tốt, tin ta, hắn sau này tuyệt đối sẽ rất rất cưng chiều ngươi.”
Đứa con cá tính, từ trước đến giờ không dễ động tình, mà một khi đã động, bà tin tưởng đây tuyệt đối là cuồng liệt mà nóng rực.
Đối mặt với ánh mắt khát vọng của Phí phụ Phí mẫu như thế, Nhan Cát Tường đột nhiên cảm thấy có chút khó có thể mở miệng nói rõ sự thật. Dù sao, cô không đành lòng nhìn hai người trước mắt trong nháy mắt hiện ra vẻ mặt mất mát.
Bất quá, cũng kỳ quái, ngẫm lại Đình cũng không giống loại nam nhân không tìm được nữ nhân a, tại sao Phí phụ Phí mẫu gặp cô lại kích động như thế, thậm chí đem cô giống như thần thánh cứu mạng, sợ cô không vừa ý con trai bọn họ. (Dạ, có trách thì trách tính ‘A Đình’ quái quá, không ai chịu được)
Có lẽ là cá tính quá tệ của hắn là nguyên nhân đi. Nhan Cát Tường nhìn Phí Ôn Đình một chút, âm thầm nghĩ.
“Này, ngươi qua giải thích a.” Cô hướng về phía hắn hô, đem hắn đang một bên xem cuộc vui tha xuống nước.
“Giải thích?” Phí Ôn Đình nhướn nhướn lông mày, tựa hồ cảm giác lời của đối phương rất tức cười.
Cô là kẻ ngốc sao? Nhan Cát Tường tự mình ai oán một tiếng. Cô cái gì cũng có thể nghĩ, khi tuyệt vọng lại muốn tên đầu sỏ của mọi tai họa này ra giải thích. Tất cả vấn đề, căn bản là tại hắn liên lụy mà ra.
“Phí bá phụ, phí bá mẫu, cháu…” Cô khẽ mấp máy môi tính toán nhờ người không bằng nhờ mình.
“Ừ?” Hai cặp mắt tha thiết chờ đợi, nhìn ra được bọn họ có bao nhiêu mong đợi.
“Ta…” Không biết từ đâu tới, trong đầu của cô xẹt qua chút “lòng mềm yếu”. Cô thích mềm không thích cứng, nhất định là không cách nào đối mặt với loại ánh mắt này.
“Cái gì?”
“Ta… Ta chỉ cảm thấy Phí bá phụ càng nhìn càng quen mắt, Hmm… Hmm…” Lời nói đến trên miệng, nghẹn lại thành ra vòng vo, Nhan Cát Tường cười ha ha nói.
Bất quá nói lại, khuôn mặt Phí bá phụ này, cô thật sự là càng nhìn càng quen mắt. Loáng thoáng rất giống ..
“Nhìn quen mắt?” Phí phụ sửng sốt.
“Đúng vậy, cùng chủ tịch Phí thị dung mạo rất giống.” Cô đang nhớ lại mấy tháng trước, Ti Ti từng cầm một quyển tạp chí tài chính và kinh tế, phía trên in hình ảnh Phí Đổng. Ti Ti lúc ấy còn nói, muốn từ dung mạo Phí Đổng tưởng tượng ra tổng giám đốc là cái dạng gì.
“Chủ tịch Phí thị?” Phí phụ ngay sau đó cười nói, “Vậy chẳng phải là hình của ta sao.”
“A?” Mỗ nữ trong nháy mắt hóa đá. Phí bá phụ… Chủ tịch Phí thị… Tựa hồ… Là cùng một họ đâu, “Như vậy Phí bá phụ chính là….chủ tịch Phí thị?”
“Đúng.”
Cổ cứng ngắc xoay chuyển, ánh mắt Nhan Cát Tường chuyển đến trên thân người cao gầy kia, như vậy, nói cách khác, Đình chính là tổng giám đốc của Phí thị?
Hắn họ Phí, trong tên lại có chữ Đình, mà tổng giám đốc Phí thị, tên là Phí Ôn Đình. (lúc đón máy bay ca ý đã nói là muốn papa về tiếp quản công ty mà, giờ tỷ mới nghĩ ra? Máu chậm lên não quá đi)
Nếu như là người bình thường, chỉ sợ sớm đã có thể đem hai người liên hệ với nhau. Nhưng hết lần này tới lần khác Nhan Cát Tường bất ngờ là không có bất kỳ liên tưởng nào.
“Ai…” Tiếng thở dài sâu kín lại một lần từ trong miệng cô tràn ra. Ngày hôm qua bị kích thích quá mức nghiêm trọng, thế nên cô bây giờ còn chưa khôi phục như cũ.
“Cát Tường, ngươi rốt cuộc là làm sao?” Thật sự chịu không được bạn tốt than thở khác thường như thế, Mạnh Ti Ti cẩn thận đánh giá đối phương nói.
“Ti Ti, ta… Ai…” Lời của cô vừa nổi lên, lại không nhịn được thở dài một tiếng. Trong khoảng thời gian này, từ trước đến nay ngươi cô chung đụng, cư nhiên lại làm tổng giám đốc công ty mình, nói ra chỉ sợ người ta không tin được. Không trách được hắn có thể từ trong tay lão Đại lấy được chìa khóa phòng quan sát, có thể có một căn phòng kỳ quái như vậy trên tầng 85, hơn nữa có thể dùng giọng rất khẳng định nói cho cô biết, ở công ty này, không ai dám đuổi việc cô. Dù sao, cả công ty, trừ chủ tịch, hắn lớn nhất.
“Cát Tường, ngươi có lời gì cứ nói a.” Mạnh Ti Ti vỗ vỗ vai Nhan Cát Tường.
“Ti Ti, thành thật nói xem, ngươi bây giờ vẫn còn đối với tổng giám đốc đầy ảo tưởng đúng không?” Cô rất chân thành hỏi bạn tốt.
“Đó là đương nhiên.” Mạnh Ti Ti hai tay nắm chặt, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy mơ màng vô hạn, “Ngươi nói xem, tổng giám đốc của công ty đến tột cùng là nam nhân thế nào? Ôn nhu như gió xuân, hay là lãnh khốc như băng, hay là sáng sủa nhiệt tình?” (không phải dạng nào trong số đó a)
Ngô… Từ ngữ hình dung mà Ti Ti dùng, tựa hồ không có cái nào có thể phủ hết trên người Phí Ôn Đình, “Ngươi không nghĩ tới hắn là một người bình thường sao?” Nhan Cát Tường hỏi.
Mạnh Ti Ti không thèm để ý khoát khoát tay, “Làm người nha, tất cả phải có chút ảo tưởng, cuộc sống mới có thể tốt đẹp hơn.”
Nhan Cát Tường sờ sờ mũi, không quấy rầy bạn tốt tiếp tục ảo tưởng. Nếu như bây giờ cô nói với Ti Ti, thật ra tổng giám đốc là một người vừa tùy hứng, vừa ích kỉ, luôn tâm tình bất định, làm cho người ta đoán không ra, không biết ảo tưởng của Ti Ti có thể lập tức tan biến hay không.
“Nhan Cát Tường, lão Đại tìm ngươi.” Một vị đồng nghiệp vỗ vỗ vai Nhan Cát Tường nói.
“Tìm ta?” Cô vội vàng đứng dậy, đi vào phòng quản lý.
“Lão Đại, tìm ta có chuyện gì?”
“Phòng Tổng giám đốc gọi điện thoại tới, bao ngươi bây giờ đi lên.” Vương Khải đơn giản sáng tỏ nói.
“Cái gì?” Nhan Cát Tường kinh ngạc trở tay chỉ vào mình, “Ta lên phòng tổng giám đốc?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc nói 10 phút sau ngươi nhất định phải đến phòng tổng giám đốc.” Vương Khải cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi nói: “Nhớ đừng tới trễ.”
“…” Còn muốn đúng giờ. Nhan Cát Tường trợn trắng mắt. Phí Ôn Đình, rốt cuộc muốn làm sao a!
Tầng 87, Nhan Cát Tường lần đầu tiên bước vào nơi này.
Câm địa trong truyền thuyết, trừ quản lý cấp cao, có rất ít người có thể tới nơi này.
Đẩy ra cửa thủy tinh trong suốt, cô liền thấy một nữ nhân đứng dậy hướng cô đi tới.
“Ngươi là Nhan tiểu thư sao.” Đối phương hỏi như vậy.
Nhan Cát Tường gật đầu, đánh giá nữ nhân trước mắt. Trên người là bộ đồ công sở chuyên nghiệp, mái tóc đen nhánh búi sau đầu, khiến cho cả người nhìn qua tăng thêm mấy phần đoan trang.
“Ta là thư ký của tổng giám đốc, Dịch Mai.” Nữ nhân tự giới thiệu mình.
“Dịch thư ký.” Nhan Cát Tường lễ phép nói, “Cái kia… Phí… Ách, tổng giám đốc gọi ta tới nơi này có chuyện gì không?” Ở trên địa bàn của hắn, vẫn là gọi hắn tổng giám đốc tốt hơn.
“Cái này… Ta cũng không rõ.” Dịch Mai bó tay, cô còn tưởng Nhan Cát Tường tự biết đâu.
“Ngươi cũng không biết sao?” Nhan Cát Tường gãi gãi đầu. Bằng tế bào não có hạn của cô, thật sự đoán không ra Phí Ôn Đình cố ý gọi cô tới phòng tổng giám đốc rốt cục là muốn làm gì.
“Tổng giám đốc từ trước đến giờ không thích người khác hỏi nhiều chuyện của hắn.” Dịch Mai giải thích, nhưng ngay sau đó lại an ủi đối phương một chút, “Yên tâm, sẽ không có đại sự gì, huống chi tổng giám đốc bây giờ lại thích ngươi như vậy.”
“Thích?” Cô ngẩn ngơ, “Hắn thích ta?”
“Ngươi không biết?” Không chỉ có Nhan Cát Tường kinh ngạc, Dịch Mai còn kinh ngạc hơn.
Nhan Cát Tường chậm rãi lắc đầu, còn đang tiêu hóa lời của Dịch Mai, “Hắn thích ta sao?”
Dịch Mai hoài nghi nhìn nhìn vẻ mặt đối phương, sau đó xác định Nhan Cát Tường có vẻ là thật sự rất bối rối.
“Nhan tiểu thư, ta nghĩ, tổng giám đốc thích ngươi điểm này là không thể nghi ngờ.” Từ Phí Ôn Đình điều tra hồ sơ nhân viên bộ an ninh, đến tâm tình vui vẻ ăn điểm tâm, Dịch Mai có thể nói là ấn tượng khắc sâu.
“Nhưng là…” Nhan Cát Tường vẫn nghi ngờ, hắn thích cô sao? Từ khi nào thì bắt đầu?
Ba!
Cửa phòng tổng giám đốc buồng người dùng tay nặng nề đẩy ra, “Dịch Mai…” Thân ảnh cao to dừng trước cửa phòng tổng giám đốc, sau đó nhìn thấy người đứng cùng cùng thư ký của mình, ngay sau đó thẳng tắp đi tới,
“Đã tới còn để ta chờ lâu như vậy!” Một tay nhấc lên tay của đối phương, Phí Ôn Đình kéo Nhan Cát Tường hướng phòng tổng giám đốc đi tới.
“Này, đừng nắm chặt như vậy, đau tay.” Nhan Cát Tường giãy dụa dưới cổ tay, ai oán nói.
“Ngươi còn nói, ta nói trong 10 phút phải lên, ngươi lại làm cho ta chờ lâu như vậy.” Hắn không khách khí trừng mắt nhìn cô một cái, năm ngón tay nắm trên cổ tay cô vẫn là nới lỏng ra một chút.
“Nào có, không phải là vừa đúng 10 phút sao.” Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
“Là quá năm mươi ba giây.” Hắn tức giận cải chính.
“Chỉ hơn có năm mươi ba giây, cũng không chết người.” Cô lẩm bẩm trong miệng.
“Ngươi còn nói!”
Một hồi đối thoại, rốt cục theo cánh cửa phòng tổng giám đốc mà khép lại.
Dịch Mai ngơ ngác nhìn cửa phòng tổng giám đốc, thật lâu mới phục hồi tinh thần. Mặc dù… Cô đã sớm đoán ra tổng giám đốc thích Nhan Cát Tường bộ an ninh, bất quá, hôm nay cuối cùng cũng chân chính nhìn thấy hai người ở chung với nhau.
Thật sự là quá sét đánh, lại có thể cùng tổng giám đốc nói chuyện như vậy.
Phòng làm việc rộng rãi, lộ ra xa hoa và tĩnh mịch.
Trong lúc Nhan Cát Tường đánh giá căn phòng trước mắt này, không khỏi âm thầm chắt lưỡi hít hà. Đây chính là phòng làm việc của tổng giám đốc Phí thị, sợ rằng chỉ là một cái bàn làm việc cũng không biết bằng mấy tháng tiền lương của cô đi.
“Có thể… buông tay đi.” Cô cúi đầu, nhìn nhìn tay hắn nắm cổ tay cô nói, “Tổng giám đốc.” Môi mấp máy, cô thở ra cách xưng hô cô chưa bao giờ gọi.
“Ai bảo ngươi gọi ta tổng giám đốc rồi?” Phí Ôn Đình không vui nhíu mày, vươn tay, nắm lấy cằm Nhan Cát Tường, khiến cho tầm mắt của cô đối diện của hắn, “Ta đã nói rồi, gọi ta ‘Đình’.”
“Nhưng ngươi cũng là tổng giám đốc Phí thị.” Cảm giác cảm thấy giờ phút này đối mặt với hắn không giống trước kia, không khí chung quanh tựa hồ càng làm cho người ta hít thở không thông. Là bởi vì thân phận hắn sao?
Vốn cho là hắn chỉ là một đồng nghiệp cùng công ty, không nghĩ tới lại là tổng giám đốc, chính là một nhân vật có thể tùy thời làm cho cô về nhà hứng gió Tây Bắc.
Chương trước | Chương sau