Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường

Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 108 đánh giá )

Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường - Chương 06

↓↓
Chết tiệt hắn là thổ phỉ sao? Cư nhiên cầm lấy sách xem mắt của cô hỏi cũng không hỏi quá ý kiến của cô.

Vội vàng chạy trên hành lang, Nhan Cát Tường cố gắng đuổi theo người phía trước.

“Này, ngươi rốt cuộc náo loạn đủ chưa, đem sách xem mắt trả ta.” Trong phòng phô-tô-cóp-py cuối hành lang, Nhan Cát Tường rốt cục đuổi kịp Phí Ôn Đình.

“Nếu như ta nói không?” Lưng của hắn dựa vào tường phòng phô-tô-cóp-py, ngữ điệu lười biếng.

bạn đang xem “Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Không… Bình thường! Cô cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn, một người mới vừa rồi còn nổi trận lôi đình, đảo mắt một cái đã trở mặt, nghĩ thế nào cũng có chút không bình thường.

“Ngươi có tư cách nói không sao?!” Cô tứ giận, “Sách kia rõ ràng là của ta.”

Phòng phô-tô-cóp-py 50m2, tràn ngập tiếng nói của hai người.

“Đúng vậy a, chính xác là sách xem mắt của ngươi.” Ngón tay thon dài vuốt vuốt quyển sách, Phí Ôn Đình đi tới bên cửa, chống tay lên cánh cửa, cơ hồ không tiếng động mà đem cửa khép lại, sau đó… cầm lấy cái nút, đem cửa khóa lại.

“Ngươi…” Cô nhìn cử động của hắn, trong lòng cả kinh, “Ngươi khóa cửa làm gì?” không gina 50m2, bất chợt trong lúc đó làm cô cảm thấy nhỏ hẹp.

“Chỉ là sợ người khác quấy rầy.” Hắn âm hiểm cười một tiếng, mở danh sách me mắt ra giống như đang thưởng thức, nhìn từng tờ từng tờ.

Tình huống —— quỷ dị vô cùng.

Nhan Cát Tường không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. So với lúc hắn tức giận lúc, hắn bây giờ, càng làm cho cô cảm thấy sợ.

Nếu như không phải vì lấy lại sách xem mắt, cô rất có thể sẽ phá cửa mà chạy. (Bỏ lớn lấy nhỏ, dại, dại quá)

“Ngươi muốn xem mắt sao? Cùng những người tròn này?” Phút chốc, thanh âm của hắn phiêu nhiên vang lên, giọng điệu thản nhiên, giống như đang trò chuyện.

“Họ Phí, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Cô không chịu được giọng nói âm nhu gần như biến thái này của hắn.

“Không muốn thế nào.” Hắn động tác ưu nhã khép sách xem mắt trong tay lại, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, “Ta đã nói rồi, ngươi nên gọi ta ‘Đình’.”

Cho xin đi! Giờ này ai còn gọi thân mật như vậy được a!

Lý luận của Nhan Cát Tường chính là thời điểm đang gây lộn tuyệt đối phải giữ khí thế.

“Cát Tường, ngươi cảm thấy những người trong ảnh đó so với ta dễ nhìn hơn sao?” Ngón tay chậm rãi phủ lên hai má của cô, hắn mềm nhẹ hỏi.

Ác! Người nam nhân này, sao luôn hỏi loại vấn đề này a?

Cổ lắc một cái, bả vai lật mở, muốn tránh bàn tay của hắn, nhưng hắn bắt được cằm của cô, khiến cho mặt của cô lại một lần nữa đối diện với hắn.

“Sao?” Hắn chờ đáp án của cô.

Cô không nói, trực tiếp đưa tay dứt khoát, tính từ trong tay hắn đoạt lại sách xem mắt. Dùng võ mồm không bằng động thủ, đây cũng là lời lẽ chí lý a.

Nhướng mày, Phí Ôn Đình nghiêng người, khiến cho tay Nhan Cát Tường chụp vào khoảng không.

“Ngươi cứ như vậy muốn đi xem mắt sao?” Trên vẻ mặt hắn rốt cục có chút biến hóa.

“A, đúng a, ta là rất muốn xem mắt a!” Cô khẩu khí rất lớn trả lời. Hắn là gì của cô a? Tại sao lại dùng loại giọng nói mày chất vấn cô?

“Tại sao? Là vì muốn tìm một người có thể qua lại, hay là vì muốn tìm một người có thể kết hôi?” Hắn từng bước tiến lại gần, đem cô dồn đến góc tường.

Tình huống… Có chút biến hóa kỳ diệu.

Góc nhỏ hẹp, cô cơ hồ bị hơi thở của hắn vây quanh. Hai cánh tay của hắn chống hai bên vách tường, vây lấy thân thể cô. Tóc đen, mắt đen, làn da trắng, hòa hợp với sắc môi hồng. Hắn cúi người, tầm mắt hai người gần như song song nhau.

Đẹp, thật là đẹp.

Mặc dù cô sớm đã biết hắn rất đẹp, nhưng ở hoàn cảnh như vậy, cô phát hiện tâm tình mình bắt đầu dao động —— bởi vì hắn đang nhích tới gần.

Gặp quỷ! Nhan Cát Tường, ngươi từ lúc nào mà háo sắc như vậy rồi?

Răng cắn vào môi dưới, cô cố gắng cảnh báo cho mình không nên dễ dàng bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc.

“Ta…” Nhan Cát Tường cong môi lên, muốn mở miệng nói gì đó, dưới ánh mắt chăm chú của Phí Ôn Đình, tất cả lời nói nghẹn lại.

“Cát Tường…” Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, “Nếu như ngươi chỉ muốn tìm một người hẹn hò, vậy, ta và ngươi hẹn hò, sau đó, chúng ta kết hôn.” Thanh âm của hắn, giống như ẩn chứa do dự, giống như yêu mị rù rì, cũng giống như trò đùa đáng yêu.

Gì? Rơi hàm, Nhan Cát Tường thoáng chốc lộ ra một bộ dáng rất ngu. (Nguyên văn á. Hô hô)

“Ngươi nói gì?” Cô hoài nghi lỗ tai của mình có thể có cái gì mắc vô không.

“Chúng ta hẹn hò, sau đó kết hôn.” Ngữ khí của hắn không phải hỏi thăm, mà là khẳng định.

Phảng phất cả quyết định, căn bản không cần hỏi tới ý của cô.

“Ngươi… Ta… Ngươi…” Khiếp sợ quá lớn, thế nên cô không thể nói đầy đủ cả câu. Hôm nay là ngày cá tháng tư sao? Hay là hắn lúc đầu giận điên lên nên đầu óc hư rồi?

Không đợi Nhan Cát Tường thu thập xong cảm xúc khiếp sợ, Phí Ôn Đình liền xoay người, hướng máy cắt giấy đi tới, “Cho nên quyển sách cũ này, hẳn cũng không cần phải xem.” Vung tay lên, sách xem mắt rơi vào trong máy cắt giấy, ngay cả dán lại cũng dán không được.

Sau năm phút, mỗ nữ nhìn máy cắt giấy không phản bác được, một cước đạp lên người đứng bên cạnh, “Họ Phí, ngươi trả ta sách xem mắt a!”

Cái này, làm thế nào cũng lão mẹ khai báo a?

Cùng một thời gian, nơi nào đó tại Australia.

Một đôi nam nữ chừng 50 tuổi ở cửa giáo đường, nhìn đôi vợ chồng mới cưới đang từ trong giáo đường bước ra.

“Lại đưa bao lì xì.” Thanh âm nữ nhân tràn đầy bất đắc dĩ.

“Ừ.” Nam nhân lên tiếng, hơi có vài phần mùi vị cảm khái vô hạn. Trước ngày trở về nước mấy ngày còn được lão bằng hữu đưa tới thiệp mừng, nói là con kết hôn, mời bọn họ tới tham gia hôn lễ.

Tới thì tới, bất quá thấy một đôi vợ chồng mới kết hôn làm hại hai người lại tăng thêm không ít sầu tư.

“Chúng ta lúc nào mới có thể nhận phong bao lì xì của người khác a.” Nữ nhân ngắm nụ cười tân nương dưới ánh mặt trời, hâm mộ nói. Con dâu a con dâu, thật hy vọng chính mình cũng có con dâu a!

Bình thường lúc không có việc gì làm thì nói đến việc nhà, sau đó nói về con dâu, rồi có thể bắt đầu bế cháu.

“Này…” Thanh âm nam nhân do dự trong chốc lát, “Có lẽ ngươi nên bớt chút thời gian hỏi con trai một chút, sắp tới có tính kết hôn hay không.”

“Ngươi cho là có thể sao?” Nữ nhân liếc chồng mình một cái.

“Ai…”

Hai tiếng thở dài đồng thời thốt lên.

Muốn một đứa con trai đối với nữ nhân không có chút nào hứng thú kết hôn, nói dễ vậy sao a!

Trong phòng làm việc lớn như thế, hai nam nhân, một ngồi, một đứng, người nào cũng không lên tiếng, trong phòng làm việc, có thể nghe được rõ ràng tiếng tích tắc của đồng hồ.

Vương Khải cẩn thận đánh giá cấp trên đang trong trạng thái trầm tư trước mặt. Bây giờ vốn là lúc hắn nên báo cáo công việc, bất quá hắn đã tới 15 phút, chính là nhìn đối phương trầm tư mà thôi.

Rốt cục, Phí Ôn Đình đang ngồi trên salon mấp máy thần, “Buổi trưa hôm nay hình như đã cho ngươi xem trò hay.” Trong phòng làm việc yên tĩnh, vang lên một câu nói như thế.

“Ngươi trầm tư đủ chưa?” Vương Khải mắt liếc nhìn thời gian trên đồng hồ.

“Ngươi đang châm chọc sao?” Ngón tay gõ gõ mặt bàn làm việc, Phí Ôn Đình bĩu môi.

“Dĩ nhiên không.” Vương Khải nhún nhún vai. Dù sao, đối phương nói thế nào cũng là lão đại của hắn a, “Bất quá, ta thật không nghĩ tới ngươi lại nhìn trúng Nhan Cát Tường.” Từ trước đến giờ đối với nữ nhân không có hứng thú_Ôn Đình, lại bị kiểu nữ nhân như Nhan Cát Tường dính đến, nghĩ thế nào cũng đều có chút mò trăng dưới nước (phi hiện thực). Hoặc là nói, hắn nghĩ không ra trên người Nhan Cát Tường đến tột cùng là có điểm gì hấp dẫn.

Phí Ôn Đình chớp chớp đôi mắt, đó là bởi vì cô trước mặt hắn luôn bày ra bộ dáng chân thật, không có một chút kệch cỡm. Mà cô, càng như vậy càng khiến cho hắn không nỡ dời mắt.

Hoặc là nói, trong nháy mắt đầu tiên cô dùng sức xông lại ôm lấy hắn, rồi trong thời khắc cô lại nói muốn quan tâm hắn kia, hắn đã bắt đầu dao động.

Dao động, thật ra là một rất chuyện đơn giản.

“Ngươi biết không? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi phát hỏa lớn như vậy.” Vương Khải tiếp tục nói. Theo một trình độ nào đó mà nói, cũng là Nhan Cát Tường có chỗ lợi hại.

“Hừ!” Phí Ôn Đình lỗ mũi hừ một tiếng.

“Được rồi, Được rồi, không nói.” Nhìn sắc mặt của đối phương vừa trầm xuống, Vương Khải vội vàng dừng đề tài lại.

Tay phải Phí Ôn Đình nhàn rỗi chống cằm, đôi môi mỏng mấp máy, “Ngươi nói xem, kỹ thuật hôn thế nào mới xem là tốt?” Hắn đột ngột hỏi.

“Kỹ thuật hôn?” Vương Khải ngẩn ra, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không.

“Đúng vậy.” Ngón tay bắn ra, Phí Ôn Đình rất chân thành vuốt cằm. Từ giữa trưa đến giờ, hắn vẫn rất để ý lời Nhan Cát Tường nói kỹ thuật hôn của hắn quá kém. Bất kỳ một nam nhân nào bị nữ nhân nói thế nói, chắc chắn tâm tình cũng sẽ không tốt.

“Cái này…” Vương Khải do dự một chút, “Ta nghĩ chỉ cần luyện tập nhiều một chút, hẳn là sẽ tốt hơn.”

“Luyện tập?” Phí Ôn Đình nhíu mày, “Tìm nữ nhân sao?”

Vương Khải khóe miệng không nhịn được co giật một chút, “Dĩ… Dĩ nhiên.” Khó có thể tìm nam nhân luyện tập a. Mặc dù trong những lĩnh vực chuyên nghiệp, Ôn Đình tuyệt đối là lão đại, bất quá đối với chuyện nam nữ, hiển nhiên vẫn là “trong sáng” một chút. (chẳng dám đâu)

Phí Ôn Đình rũ mi mắt xuống, lông mi thật dài che cặp mắt kia làm cho người ta có chút mơ màng.

Thật muốn… Luyện tập sao?

Trải qua náo loạn buổi trưa của Phí Ôn Đình, Nhan Cát Tường đã trở thành người sốt dẻo nhất của bộ an ninh. Ai cũng biết cô bị một mỹ thiếu niên vây quanh dây dưa không rõ nguyên do.

Cũng vì vậy, sau khi ứng phó một đống người tới truy vấn muốn bất tỉnh, Nhan Cát Tường cơ hồ chạy trối chết về đến nhà.

Trời ạ! Hôm nay là lần đầu tiên cô biết, thì ra không chỉ có Ti Ti thích tám chuyện, cả mấy nam nhân trong phòng cũng thích bàn tán.

Đi vào trong phòng khách, Nhan Cát Tường uống một cốc nước lớn.

“Cát Tường, đã về a.” Nhan mẫu thấy con gái đứng trong phòng khách, lên tiếng nói.

Cô Lỗ! Cô Lỗ!

Nhan Cát Tường không đáp lời, còn đang uống nước. Buổi chiều hôm nay, bởi vì ứng phó đám đồng nghiệp kia, nước miếng lãng phí quá nhiều, cho nên bây giờ nhu cầu cấp bách là phải bổ sung dưỡng khí.

“Sẽ ăn cơm bây giờ, đừng uống nhiều nước như vậy.” Nhan mẫu nhìn con gái còn đang mãnh liệt uống nước, dặn dò.

Cô Lỗ! Cô Lỗ!

Nhan Cát Tường còn uống.

“Đúng rồi, sách xem mắt kia thấy thế nào? Có nhìn trúng người nào không?” Nhan mẫu lại hỏi.

Tay cầm lấy chén nước đột nhiên ngừng lại, Nhan Cát Tường cuối cùng dừng lại động tác uống nước.

Sách xem mắt… Ai, nếu như lúc này nói cho lão mẹ, quyển sách bà vốn tỉ mỉ tuyển tập kia, lần này đã trở thành đống giấy vụn không biết lão mẹ sẽ có cảm tưởng gì.

Nhan Cát Tường sắc mặt thay đổi vài lần.

“Sao vậy, có phải hài lòng người nào rồi?” Nhan mẫu tự động đem “biến sắc” của con gái giải thích như vậy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Cây cầu hi vọng

Cây cầu hi vọng

Đây là một câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling – người xây dựng cây cầu

01-07-2016
Nếu anh đi bộ đội

Nếu anh đi bộ đội

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Nếu anh

25-06-2016
Xe bus tình yêu

Xe bus tình yêu

Tôi cuống cuồng chạy theo xe buýt đang từ từ lăn bánh rời khỏi bến. Lên đến nơi,

26-06-2016
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Sự hối hận muộn màng

Sự hối hận muộn màng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cuộc đời là

27-06-2016
Chuyện kể cho 40 năm sau

Chuyện kể cho 40 năm sau

Hàng trăm câu hỏi cứ quấn lấy tôi cả đêm, chẳng thể nào mà nhắm mắt lại được,

23-06-2016

Teya Salat