Snack's 1967
Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử

Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 21
5 sao 5 / 5 ( 11 đánh giá )

Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử - Chương 16

↓↓
Ngô Khiết Tào không hề bị ảnh hưởng, cô bình tĩnh hỏi: “Có muốn tiếp tục không?”

bạn đang xem “Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Tiếp tục cái gì?! Tiếp tục đánh anh á?” Bùi Tước càng thêm tức giận.

--[ Không, người chơi. Chúng ta cần phải nói chuyện.]

Nhìn Bùi Tước đứng trước mặt không ngừng kêu gào, Ngô Khiết Tào thản nhiên nói: “Hẹn gặp lại.” Nói xong, cô thở dài rồi nhắm mắt lại.

--[ Người chơi, ngài bức tôi đi ra, rốt cuộc là muốn cái gì?]

Các người biết rõ hơn tôi mà.

--[ Người chơi, tôi vẫn cho rằng chúng ta phối hợp rất tốt.]

Đúng vậy, cùng phối hợp với một dạng máy móc đương nhiên là rất tốt rồi.

--[ Người chơi, nếu tôi là một thứ máy móc ...... ngu dốt, thì hiện tại cũng không có cách nào đàm phán điều kiện với ngài rồi, dù sao con gái của ngài......]

Các người không dám giết nó.

Có những thời điểm tôi cảm nhận được sự phẫn nộ mà các người dành cho tôi, nhưng trước sau như một vẫn dùng từ “ngài” để xưng hô. Để uy hiếp các người, tôi thậm chí còn đấm Bùi Tước một quyền, nhưng các người vẫn rất kiên nhẫn phân tích tình huống.

Bởi vậy, cho dù hệ thống có trí não như bình thường thì vẫn có những hạn chế nhất định.

...... Còn muốn nói cái gì nữa không?

--[ Con gái của ngài: Ở trong tuyết trắng.]

Cái gì?

--[ Thông tin còn lại xin người chơi tự tìm hiểu.]

Tôi vẫn luôn cảm thấy các người còn giấu giếm tôi điều gì đó.

Trích lời của Ngô Khiết Tào: Tại rất nhiều thời điểm, giả bộ tức giận để được một bước lại đòi thêm một tấc cũng là biện pháp tốt.

Tuy rằng cách làm đó xấu, nhưng thực tế vốn là như vậy.

Một sự việc, nếu chủ động tích cực quá mức có đôi khi lại dẫn đến hiệu quả ngược lại. Nhưng khi đã thành thục được việc giả bộ tức giận, thì ngay cả khí thế đã có thể áp người khác xuống một bậc rồi.

Là người luôn nắm quyền chủ động trong tay sẽ không biết phải làm thế nào khi có một ngày anh ta bất ngờ bị phản kháng. Chúng ta phải nhân lúc tâm trí anh ta nhiễu loạn mà bắt lấy cơ hội đạt được mục đích.

Hệ thống và đàn ông cũng giống như nhau mà thôi.

Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.

--[ Thế giới công lược thứ sáu bắt đầu.]

[ Nhiệm vụ: Được Khuất Tư thổ lộ tình cảm; Giết chết Khuất Tư;]

[ Chúc ngài chơi vui vẻ.]

Trời giá rét, chạng vạng tối.

Tiếng gào thét quyết tâm giết địch của các binh sĩ gần sát bên tai. Tiếng của một người không đáng sợ nhưng tiếng của hàng ngàn, hàng vạn binh sĩ hợp lại lại khiến cho màng nhĩ của người ta như sắp bị chọc thủng ra.

Đã đánh đến Hoàng Thành rồi. Cho dù những người trong thành có ra sức phản kháng, đem tính mạng của mình cùng toàn bộ gia quyến vào trong trận chiến này thì vẫn không thể cứu được Yên quốc nữa.

Ráng chiều chiếu đến, máu chảy không ngừng, thoạt nhìn giống như bọn quan binh kia dùng máu vẽ loạn lên bầu trời -- bọn họ giết người nhuộm đỏ khắp nơi!

Không ai biết trận chiến này sẽ kéo dài đến khi nào, cách duy nhất mà Hoàng tộc Yên quốc ở trong cung điện biết được tình hình diễn ra bên ngoài là nhờ có thám tử liên tục đưa tin cấp báo...... Và có lẽ cũng nghe thấy cả tiếng hô to đinh tai nhức óc kia.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi khiến cho Ngô Khiết Tào cảm thấy buồn nôn, nhưng khi chú ý tới tiếng hô bên ngoài dần dần yếu đi, nàng quay đầu, ánh mắt bối rối nhìn về phía Yên Vương.

Đó là ánh mắt hơi ướt át, hoàn toàn ỷ lại. Ánh mắt đó xuất hiện trên gương mặt mỹ nữ một thân cung trang tuyệt thế, toát lên hương vị điềm đạm đáng yêu.

Yên Vương đương nhiên cho rằng nữ nhi của mình đang vô cùng sợ hãi.

“Khiết Nhi đừng sợ.” Yên Vương ôn nhu mỉm cười: “Phụ vương sẽ không để cho con phải chịu nhục.”

Ngô Khiết Tào há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Yên Vương trầm tĩnh dịu dàng tươi cười thì lại ngậm miệng lại, dè dặt nhẹ gật đầu: “Dạ, Khiết Nhi tin tưởng phụ vương.”

“Báo --” Tiếng hô to bén nhọn của thám tử bất chợt vang lên, đúng là làm khó hắn khi trong tình hình rối ren hiện giờ mà vẫn nhớ rõ quy củ quỳ xuống hành lễ: “Sở quốc đã đánh vào Hoàng Thành rồi!”

Yên Vương gật đầu, không hề có một chút kinh ngạc, ông nhìn thám tử, phất tay: “Được rồi, ngươi cũng trốn đi.”

Lúc này, thám tử chả còn để ý đến cái gì là cấp bậc lễ nghĩa nữa, vội vàng bò dậy. Hắn nhìn Ngô Khiết Tào và Yên Vương, bái lạy lần cuối, sau đó xoay người lảo đảo gia nhập đội ngũ cung nhân đang hớt hải xách đồ chạy ra khỏi cung.

Đại nạn đến thì thân ai nấy lo, chẳng oán trách được người nào cả.

Ngô Khiết Tào cảm thấy thật thương tâm, ánh mắt không khống chế được chua xót.

“Khiết Nhi.”

Ngô Khiết Tào khẽ chớp mắt, hàng lông mi cong theo động tác của nàng mà lay động, bức nước mắt chảy xuống. Nàng nhìn về phía Yên Vương: “Con ở đây.”

“Yên quốc tàn vong đã là điều không thể tránh khỏi, phụ vương ngày thường vốn sống an nhàn, trọng dụng quan văn, không chú ý đến việc tăng cường binh lực, cho nên bây giờ mới rơi vào cục diện này.”

“Phụ vương, Đại Yên quốc sẽ không bị diệt vong!”

“Khiết Nhi, con hiểu chuyện như vậy, chắc chắn là hiểu ý của phụ vương. Hiện tại, phụ vương muốn con cầm những thứ đồ nữ trang này rời khỏi Yên quốc, vĩnh viễn không được quay về lãnh thổ Yên quốc nửa bước!”

Người phụ thân ngày thường tình tình ôn hòa nhưng khi đứng trước hiểm cảnh bắt buộc phải lựa chọn thì lại vô cùng cương quyết, hơn nữa đây còn là lựa chọn liên quan đến sinh tử.

Ngô Khiết Tào kinh ngạc mở to mắt, cung trang màu hạnh hoàng (*) theo động tác cơ thể mà khẽ lay động.

(*) hạnh hoàng: màu vàng hơi đỏ

“Phụ vương, vậy còn người?”

“Ta sẽ cùng tồn vong với Yên quốc, để an ủi linh hồn các binh sĩ đã hy sinh.”

“Khiết Nhi không đi!”

“Mẫu phi của con mất sớm, hoàng huynh lại sa thân nơi chiến trường. Vương tộc Yên quốc chỉ còn lại một mình con mà thôi. Con là huyết mạnh duy nhất của Vương thất, Khiết Nhi, đừng tùy hứng.” Không nhìn đến ánh mắt đẫm nước của Ngô Khiết Tào, ông dứt khoát chỉ tay về một góc cung điện: “Chỗ đó có một mật thất, được Đế vương khai quốc thiết kế khi bắt đầu xây dựng Hoàng cung, chỉ thật không ngờ đến thời của bổn vương lại phải dùng tới nó.”

Thấy ánh mắt của Yên Vương càng lúc càng nặng nề, Ngô Khiết Tào không biết phải làm sao, đành đứng lên, ra sức lắc đầu:“...... Phụ vương, người cùng đi với con!”

Trầm mặc âu yếm nhìn nữ nhi của mình, Yên Vương nhìn thẳng đôi mắt đẫm lệ mông lung của nàng, cuối cùng lắc đầu: “Khiết Nhi, nghe lời phụ vương.”

Yên Vương đột nhiên nghiêng người, cầm một bình rượu ở trên khay, bước nhanh tới trước mặt Ngô Khiết Tào: “Đây là bình rượu độc, nếu chẳng may bị Khuất Tư bắt được, con nhớ phải uống nó. Còn bây giờ, mau đi đi!”

Sự tình đã không thể xoay chuyển. Lúc này, ngay cả bóng dáng của một cung nhân cũng chẳng thấy đâu.

Mệnh lệnh Yên Vương đưa ra thì không thể phản kháng, huống chi Ngô Khiết Tào đã nghe thấy những tiếng bước chân ngoài hoàng cung truyền đến càng lúc càng gần. Cắn chặt môi, nàng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Yên Vương, khó khăn gật nhẹ đầu.

Yên Vương thấy thế, cuối cùng cũng lộ ra chút vui mừng. Ông giao bình rượu cho Ngô Khiết Tào, mở cửa mật thất rồi đẩy nàng đi vào.

‘Rầm’ một tiếng, cửa mật thất đóng lại chặn giữa hai người.

Tiếng nói mơ hồ của Yên Vương vọng tới: “Cứ đi thẳng theo mật thất, nó thông ra ngoại thành, nhũ mẫu và tỳ nữ của con đã đợi sẵn ở ngoài đó rồi.”

Ngay khi Yên Vương vừa dứt lời, âm thanh chát chúa của vũ khí va vào nhau lập tức vang lên.

Ngô Khiết Tào ngừng thở.

Tuy không nhìn thấy mặt, nhưng giọng nói của người tới thực sự dễ nghe: “Yên Vương đứng ở đó làm gì vậy? Theo dự đoán của bổn vương thì chí ít ngài cũng phải ngồi trên vương vị của ngài chứ.”

“Mối quan hệ giữa Sở quốc và Đại Yên quốc ta trước giờ đều rất tốt, Khuất Tư, bổn vương không hiểu tại sao ngươi lại hành động như vậy. Còn cả ngươi nữa......”

‘Ngươi’? Là ai?

Khuất Tư không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Ngài nói xem, tôi còn có thể có mục đích gì khác?”

“......”

“Kết cục đã định, bổn vương cũng chẳng thể nói thêm điều gì, chỉ hy vọng ngươi không làm hại đến dân chúng Yên quốc.”

“Điều đó là đương nhiên, dân chúng của bổn vương thì bổn vương nhất định sẽ quan tâm.”

“Vậy thì tốt...... Trời thật lạnh......”

Câu này vừa dứt, không còn nghe thấy tiếng của Yên vương nữa. Ngô Khiết Tào bị nhốt trong mật thất, không biết được tình hình bên ngoài ra sao. Nàng khẽ cắn môi, nhìn thoáng qua bình rượu trên tay, vẫn dán lỗ tai vào vách cửa mật thất nghe ngóng.

‘Ầm’ một tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

‘Choang’, là tiếng đồ sứ bị đập vỡ.

Tuy rằng chỉ có thể dựa vào âm thanh bên ngoài để suy đoán tình hình, nhưng ngoài đó đã xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng biết.

Ngô Khiết Tào căng thẳng che miệng, cố gắng không kinh hô ra tiếng. Cho dù trong lòng hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng. Ngô Khiết Tào tiếp tục chăm chú lắng nghe, cửa mật thất là một tấm đá phiến lạnh lẽo, cảm giác áp tai vào nó thực khổ sở.

Xen lẫn giữa tiếng cười khẽ là tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Thảnh thơi, quả thực rất thảnh thơi, giống như một người thợ săn đang chậm rãi tiến đến gần con mồi. Đáng sợ ở chỗ, con mồi kia đã nằm trong hoàn cảnh không thể trở mình.

“Vừa rồi, Yên Vương đứng ở chỗ này.”

“Tuần Hướng, ngươi nói xem chẳng lẽ tầm nhìn của chỗ này rất đẹp ư?”

Ngoài Khuất Tư ra còn có một người nữa. Mà người kia lại là kẻ không thích nói chuyện, một hồi lâu sau cũng không thấy hắn trả lời.

“Hay là...... có một con chuột nhỏ trốn ở đây?”

Nắm chặt bình rượu trong tay, trái tim của Ngô Khiết Tào đập càng lúc càng nhanh.

‘Thình thịch, thình thịch’.

Ngay tại vị trí Ngô Khiết Tào để tai sát lại gần, tấm đá phiến làm cửa mật thất bị đập mạnh một cái. Do để tai quá sát nên tiếng động truyền vào tai bị phóng đại lên mấy lần, đầu óc của nàng lập tức trống rỗng, thậm chí còn không kịp nghĩ đến việc trốn chạy.

Cũng không biết làm sao Khuất Tư tìm được cơ quan mở ra mật thất, phiến đá dần dần di chuyển lên cao. Không giống như lúc Yên Vương mở ra, có lẽ là do tâm trạng khác nhau, lần này tốc độ mở cửa chậm tới mức khiến người ta giận sôi.

Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của Ngô Khiết Tào là một luồng ánh sáng, chiếu lên làn váy của nàng, cung trang màu hạnh hoàng càng thêm sáng ngời.

Không bị chắn tầm mắt nữa, Ngô Khiết Tào có thể nhìn thấy Khuất Tư qua khe hở, và cả Tuần Hướng mặc chiến bào mà Khuất Tư vừa nhắc tới. Còn có rất nhiều người...... mà nàng không biết ai là ai.

Rốt cục, cửa mật thất hoàn toàn mở ra.

Hình ảnh Ngô Khiết Tào khóc đến thảm thương, không màng tới hình tượng rơi vào trong mắt mọi người, chỉ có điều chẳng có ai sinh lòng thương tiếc. Người duy nhất thương xót cho nàng chính là Yên Vương đang nằm trên mặt đất, đã chết, ánh mắt ông vẫn nhìn về hướng mật thất.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Ừ! Mẹ anh phiền thật

Ừ! Mẹ anh phiền thật

- Anh về ngay đi, em hết chịu nổi rồi, mẹ anh phiền thật. - Uhm, mẹ anh phiền thật,

29-06-2016
Bảy ngày hạnh phúc

Bảy ngày hạnh phúc

Em không phải là người đầu tiên tôi rung động nhưng em thực sự mới là mối tình

25-06-2016
Mưa đêm

Mưa đêm

Góc phố nhỏ ướt át, cơn mưa lấp lánh những giọt vàng. Phố đêm vẫn ồn, vẫn tráng

24-06-2016
Nắng ấm trở về

Nắng ấm trở về

(khotruyenhay.gq) Người đời có câu: "Con gái hưởng phước cha", vậy mà ba tôi đã xin

27-06-2016
Gió lạnh gò hoang

Gió lạnh gò hoang

Đã lâu rồi chưa xảy ra chuyện ghê gớm đến vậy. Và câu chuyện còn được

24-06-2016
Gió hát mùa hè

Gió hát mùa hè

Tôi có một công việc tốt hơn nhiều người bạn của mình. Nhưng không có nhiều thời

30-06-2016