Vân Diệp lại càng thêm áy náy…..
bạn đang xem “Tiểu Tam Mạnh Nhất Lịch Sử ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Nhìn bóng dáng hai người qua khỏi cửa phòng, Ngô Khiết Tào toàn thân vô lực, thuận theo bàn trà ngã ngồi xuống đất, vội lấy tay che miệng ngăn từng tiếng nghẹn ngào đứt quãng.
Nghe thấy tiếng vang phía sau, Vân Diệp run run nắm chặt hai tay, nhưng vẫn không quay đầu lại.
Mãi đến khi chắc chắn hai người kia đã đi xa, Ngô Khiết Tào mới buông bàn tay phải che miệng ra, khóe môi gợi lên một độ cong xinh đẹp.
Lấy điện thoại di động ra, cô thuần thục ấn một dãy số.
Vẻ mặt của cô bình tĩnh đến đáng sợ, nhưng tiếng nói phát ra lại nức nở nghẹn ngào, bi thương đau xót …..
“Alo? Ngô Hạ Nhàn.”.
“Chị… chị không sao cả.”
“Thật mà. Hôm nay… cậu ăn cơm cùng với chị đi.”
“Ừm, bây giờ… chị… đến đó đây.”
————–
Trong không khí quanh quẩn hương café thơm ngát, không biết là hương café khiến cho không khí thêm say mê hay là không khí làm cho hương café thêm nồng nàn. Từng tốp năm ba người ngồi một bàn, hoặc bàn chuyện, hoặc hẹn hò, trên mặt mỗi người đều mang theo cảm xúc tự nhiên thanh thản.
Không thể nghi ngờ đây là một quán café có khung cảnh vô cùng tốt, mà một quán café như vậy thì chị em nhà họ Ngô hiện giờ đang nghèo túng quả thật không thể vào nổi.
Ngô Hạ Nhàn lạnh mặt nhìn chị gái rút ra một tấm thẻ đặt lên trên bàn, rồi đẩy về phía cậu.
“Tiền này chị lấy ở đâu?”
“Chuyện đó em đừng quan tâm, cứ học cho thật tốt là được rồi.”
“Chị không nói cho em biết tiền này ở đâu ra thì em tuyệt đối sẽ không dùng.” Ngô Hạ Nhàn cố chấp mở miệng, giống như một con nhím xù đầy gai.
Có lẽ là nhận ra nguyên nhân của bầu không khí căng thẳng hiện giờ, Ngô Khiết Tào mỉm cười trêu chọc: “Yên tâm đi, không phải là tiền bán thân đâu.”
Nụ cười này nhìn rất giả tạo.
Nhìn ở dưới bất kỳ góc độ nào thì nụ cười tưởng chừng như hoàn mỹ kia đều tản ra sự yếu ớt, ánh mắt sưng đỏ đã biểu lộ ra tất cả.
Ngô Hạ Nhàn không nói gì nữa, cậu dựa lưng vào bức tường phía sau, nhìn thẳng vào Ngô Khiết Tào —– cậu chờ một câu trả lời hợp lý.
Tiếng nhạc thanh nhã không ngừng truyền vào tai, đem tầm mắt dời về phía người đánh đàn cô độc, Ngô Khiết Tào nói: “Hỏi nhiều như vậy để làm gì?”
Ngô Hạ Nhàn vẫn duy trì tư thế, không lên tiếng.
“Thằng nhóc này, sao lại ngoan cố như vậy?”
…….
“Tốt xấu gì chị cũng là chị của cậu mà.”
…….
“………………”
…….
Bồi bàn đã đi qua đi lại hai lượt, hai người vẫn duy trì trạng thái trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Ngô Khiết Tào bưng lên tách café đã lạnh, nhưng không uống, chỉ nhìn mặt nước café trong tách vì động tác của cô mà dao động: “Là của Vân Diệp.”
“Vân Diệp?”
“Ừm, chắc cậu vẫn còn nhớ, mới trước đây cậu rất thích theo sau anh ấy chạy tới chạy lui.”
“…… Vì sao anh ấy lại cho chị tiền?”
Gần như trong nháy mắt, một giọt nước mắt rơi vào trong tách café. Ngô Khiết Tào nhẹ nhàng trả lời: “Hiện tại chị là …… bạn gái của anh ấy.”
“Là bạn gái thì sẽ cho tiền?”
“Sao không thể cho tiền bạn gái?”
“Vậy chị khóc cái gì?”
“Chị không khóc! Cậu đoán mò vớ vẩn gì chứ?”
Đây quả thực là lời nói dối kém cỏi nhất!
Bọng mắt sưng lên, chóp mũi đỏ ửng, không che giấu nổi ánh mắt trốn tránh, thương tâm…… Có quá nhiều sơ hở để vạch trần lời nói dối, nhưng ngay tại lúc này Ngô Hạ Nhàn lại do dự không muốn làm rõ mọi chuyện.
“Ting… Ting… Ting…” Màn hình di động trên mặt bàn đột nhiên sáng lên, đây rõ ràng là chiếc điện thoại “đã bị mất” kia của Ngô Khiết Tào.
Cô chậm rãi mở tin nhắn ra xem: Tốt nhất em nên giải thích một chút về việc gửi tấm ảnh chụp kia cho anh.
Là Vân Diệp gửi đến.
Cô nhanh chóng gửi tin trả lời: Em sẽ giải thích.
Đinh Hà Yên quả nhiên nghe lời giống như cún con —– nếu cô ta không đem ảnh chụp đưa cho kim chủ xem thì mới khiến cho Ngô Khiết Tào phiền lòng đấy.
Thật đúng là một chú cún nhỏ nghe lời mà.
Tận mắt nhìn thấy chị gái chỉ vì nhận được một tin nhắn nhỏ mà tươi cười ngọt ngào, Ngô Hạ Nhàn cũng bưng cafe lên: “Là tin nhắn của anh Vân Diệp?”
Ngô Khiết Tào vẫn cười thật hạnh phúc: “Ừ.”
Uống một hơi cạn sạch café, Ngô Hạ Nhàn xách ba lô đứng dậy: “Em đi đây, nếu chị đã lựa chọn, thì….. tự giải quyết cho tốt.”
Thân ảnh cao lớn quay người rời đi.
Ngô Khiết Tào nhìn theo bóng dáng kia, thuần túy cảm khái một câu: “Hạ Nhàn cũng đã trưởng thành rồi.”
Ngô Hạ Nhàn tăng nhanh bước chân.
Ngô Khiết Tào ngồi lại một mình cũng không cảm thấy cô đơn.
Theo giai điệu uyển chuyện nhẹ nhàng của tiếng nhạc, cô ấn số gọi điện thoại, giọng nói nức nở: “Alo? Toàn soạn báo XL phải không?”
“Tôi muốn cung cấp cho các anh một tư liệu thực tế, có liên quan đến một tiểu tam vô sỉ!”
“Anh có thể gọi tôi là …… cô Đinh.”
“Người phụ nữ kia không cần che giấu đâu, cô ta tên là Ngô Khiết Tào.”
“Được, bây giờ tôi bắt đầu kể đây.”
“Cô ta là một nữ tiếp viên bán rượu, hơn nữa……”.
………….
Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa. Còn lại chỉ có một sự kiện làm theo kịch bản diễn nữa mà thôi.
Cuộc sống của mỗi người chính là một kịch bản, bởi vì nó rất đơn giản, mà thậm chí còn không có tính khiêu chiến nào, không phải sao?
–[ Nhiệm vụ ẩn: Khiến cho Đinh Hà Yên và Vân Diệp không thể tiếp tục, hoàn thành được 60%]
[ Mong người chơi không ngừng cố gắng ]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ ]
Trích lời Ngô Khiết Tào: Cho dù thế giới này có tuyệt chủng “mèo ăn vụng thịt” thì cũng không thể không có “đàn ông ăn vụng thịt”.
Mà đàn ông thường có một đặc điểm chung, đó là —– thích người phụ nữ giống như chim nhỏ nép vào người.
Nhưng trên thực tế, thỉnh thoảng vẫn có những loại phụ nữ có thể đánh bại loại “chim nhỏ nép vào người” đó.
Ví dụ như, phụ nữ xấu xa đến tận xương nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ, hồn nhiên. Kể cả chỉ là nhất thời diễn trò thì đàn ông vẫn cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Bởi vì được loại phụ nữ này yêu đến sâu đậm, cảm giác kích thích mang lại không hề nhỏ một chút nào.
Đương nhiên, nếu không xấu xa đến tận xương thì xây dựng một chút giả dối cũng được.
Chỉ là trong lúc vô ý tôi phát giác ra đạo lý này mà thôi —— Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.
(*) Chú thích: Trà xanh biểu là loại phụ nữ chuyên giả vờ thanh thuần, vô hại, kỳ thực rất có dã tâm, chuyên cướp bạn trai của người khác
Không cùng Ngô Hạ Nhàn ăn cơm nên Ngô Khiết Tào cũng thấy nhàm chán, đứng dậy quay về ngôi biệt thự được dùng làm “Kim ốc tàng kiều” kia, định nghỉ ngơi dưỡng sức sau một cuộc chiến dịch.
(*) Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp
Cô luôn tin tình trường cũng như chiến trường.
Khi Ngô Khiết Tào về đến biệt thự mới phát hiện ra xe của Vân Diệp đã sớm đỗ ở trong vườn hoa.
Anh đến nhanh hơn so với dự đoán.
Lấy gương trang điểm luôn luôn đặt ở trong ví ra, Ngô Khiết Tào nhìn vào khuôn mặt trong gương, xác định nó đã đủ tiều tụy, sau đó mới lững thững trên đôi giày cao gót bước vào bên trong.
Tiếp đó, khi mở cửa ra, đúng lúc nhìn thấy Vân Diệp thì thuần thục bày ra dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
So với sự kinh ngạc của Ngô Khiết Tào, Vân Diệp chỉ mím chặt môi, thân hình thon dài đứng im không nhúc nhích nhìn cô.
Sự luống cuống ngắn ngủi qua đi, Ngô Khiết Tào dần bình tĩnh trở lại.
“Em không nghĩ anh lại tới đây sớm như vậy,” Cô nói,“Thất thần cái gì? Hiện tại cũng đã đến giờ dùng bữa, chắc dì Lâm đã tới rồi.”
Nói xong, cũng không nhìn nét mặt của Vân Diệp, cô tự rướn cổ lên, hướng về phía phòng bếp la lớn: “Dì Lâm! Dì Lâm ơi? Đã làm cơm chưa vậy? Tôi đói bụng rồi!”
“Anh đã cho bà ấy về nhà.”
“Sao lại thế? Vậy trưa nay chúng ta sẽ ăn cái gì đây?”
“Ngô Khiết Tào……”
“Em thích anh gọi em là Khiết Tào,” Vội vàng cắt ngang lời Vân Diệp, Ngô Khiết Tào ngọt ngào cười: “Em nhớ trước đây anh vẫn gọi em như vậy mà.”
Không biết từ khi nào, mắt của cô đã thoáng lóng lánh nước: “Dù mục đích của anh tới đây sớm như vậy để làm cái gì, cũng không quan tâm anh muốn hỏi em cái gì, chúng ta cứ ăn cơm trưa trước đã, có được không?”
Chương trước | Chương sau