Khi mà hồn phách dường như đã rời khỏi thân thể, một bàn tay lớn đột nhiên trùm lên mắt ta. Sau đó, trong khi ta chưa kịp ngưng thần suy tư thì một cảm xúc mềm mại liền dán lên môi ta.
bạn đang xem “Tiêu Dao ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cánh môi nhẹ nhàng bị kéo dãn ra, ấm áp, tình cảm. Lòng bàn tay trên mí mắt cũng tỏa ra sức nóng làm cho tham luyến, làm cho ta muốn mãi chìm đắm trong cảm giác này.
Sự ấm áp trên bờ môi chợt tán đi, có tiếng thở dài ngay bên khóe miệng. “Dao nhi…”
Thân trí mê mẩn bỗng nhiên sực tỉnh, quanh chóp mũi là mùi hương thảo dược đặc thù ta đã từng ngửi thấy ở Giang Tử điện. Tiểu Hổ nói cho ta biết, đó là mùi chỉ có trên người phụ thân! Là phụ thân sao?
Ta vui mừng mở mắt. “Phụ thân…” Lương đình trống rỗng, trừ ta ra chỉ còn nam nhân quái dị ở phía xa kia thôi.
Mất mác nồng đậm khiến cho trái tim ta co rút đau đớn. Ta đưa mắt nhìn nam nhân kia, miễn cưỡng nhếch miệng cười, cảm thấy bản thân mình thực chật vật.
Thì ra là mơ! Chỉ có trong mơ phụ thân mới có thể ở gần ta tới vậy, gần đến độ ta có thể cảm nhận được nhiệt độ của người… Cơ thể phụ thân thật ấm áp? Ta chưa từng được biết đến điều này.
Ta cô đơn nghiêng đầu, tâm tình vô cùng buồn bực.
Nam nhân kia bỗng nhiên mở miệng: “Ta đi đưa phụ thân ngươi tới đây.”
Ta híp mắt nhìn thế giới xám trắng xung quanh mình, nhếch miệng nói: “Si tâm vọng tưởng là chuyện rất chi là ngu xuẩn.” Sống hết 18 năm cuộc đời, ta sớm đã biết rõ địa vị của mình trong lòng phụ thân. Ta tuyệt không ước nguyện quá xa vời gì cả.
“Hắn nhất định sẽ tới.” Nam nhân kia kiên định nói, sau đó đứng dậy rời đi.
Ta cười ha hả, vươn tay bắt cơn gió vô hình vừa thổi qua nhưng gió làm sao có thể bị ta bắt cho được? Nó lạnh lùng vô tình giống như phụ thân vậy, làm sao có thể nghe lời của một ai đó rồi tới ở bên ta?
Bị bệnh, phụ thân đã chữa. Từ sau khi tỉnh dậy tới giờ, phụ thân chưa từng tới thăm hỏi ta lấy một lần, ta còn đau khổ chờ đợi cái gì chứ? Ta không phải là người ngu ngốc.
Có người lặng yên bước tới gần đình nghỉ mát.
Trái tim của ta không chịu khống chế, bắt đầu gia tăng nhịp đập. Do dự, lại do dự, không ngừng tự nhủ với bản thân không nên ngu xuẩn tin vào vận may của mình nhưng khi có người bước vào trong đình nghỉ mát, ta vẫn vội vàng thẳng người, nghiêng đầu ra nhìn.
Trong đình chỉ có nam nhân quái dị kia và bốn người Thanh Long mặc áo đen.
Ta cười ha hả, yếu đuối dựa vào cột đình. Tiếng cười không thể ức chế vang vọng đi xa. Cho tới khi cười không nổi nữa, ta mới rũ hàng lông mi thật dài của mình xuống, nói rất nhẹ, rất nhẹ: “Xin đừng để cho ta nảy sinh kỳ vọng nực cười như vậy nữa. Ta sẽ tin là thật đấy.” Miễn cưỡng chống người dậy, ta từ từ đi ra khỏi đình nghỉ mát. Khi đi ngang qua người bọn họ, ta không thể nào đè nén được căm hận mãnh liệt dâng lên trong lòng. “Ta thực sự rất ghét các ngươi!”
Mặt trời mọc mặt trời lặn, sáng sớm rồi tới hoàng hôn, thân thể của ta khôi phục rất nhanh và tâm tình thì cũng càng thêm buồn bực.
Năm mới tới, bữa cơm tất niên không có thân ảnh của phụ thân. Ta phát hiện trái tim vốn đã chết lặng nay lại nhói đau.
Bọc mình trong chiếc áo lông chồn ấm áp, ta đứng dưới bầu trời xám tro rộng lớn, cảm thấy linh hồn mình đã chết rồi.
Nam nhân quái dị kia vẫn ở bên cạnh ta, mỗi ngày đều không rời đi, ngay cả giao thừa cũng tới ăn một bữa cơm.
Chẳng lẽ hắn ta thực sự chính là bạn thân của phụ thân sao? Ta cười mờ mịt. “Xin hãy nói cho phụ thân ta biết, ta muốn xuất cốc.” Quên đi, quên đi, ta tự cho mình là đúng cái gì chứ? Cứ để ta tự động vứt bỏ tất cả đi, đỡ cho phụ thân lãng phí lương thực nuôi một nữ nhi thùng rỗng kêu to như ta.
Nam nhân quái dị đang ngồi ở cách ta khá xa. Ta vừa nói ra tâm nguyện của mình, hắn lại gầm nhẹ một tiếng: “Ta không cho phép!”
Ta khẽ cười: “Ngươi không phải là phụ thân ta!” Nếu như phụ thân nghe được nguyện vọng của ta thì sao, người sẽ đáp ứng hay là cự tuyệt? Nếu cự tuyệt, như vậy thì có phải cũng có nghĩa là ta có chút quan trọng hay không? Cho dù ta chỉ là một con cờ để truyền thừa huyết mạch cho người cũng đáng giá lắm rồi, ít ra trong mắt phụ thân còn có ta.
Nhưng nếu phụ thân đáp ứng… nếu người đáp ứng…
Sống mũi bỗng thấy cay cay, lệ tràn đầy hai mắt. Nếu như người đáp ứng thì nhất định là không quan tâm tới ta rồi. Vậy thì trên thế giới này còn nơi nào để cho ta đi đây? Ta có thể làm cái gì, sống vì cái gì?
“Phụ thân ngươi sẽ không cho ngươi xuất cốc.” Chẳng biết từ lúc nào nam nhân kia đã đứng ở trước mặt ta, giọng nói của hắn mang theo sự tức giận.
Tim co lại, ta biết mình hiện tại cười rất khó coi. “Đừng có giúp ta tự lừa gạt chính mình.”
Phụ thân… nhất định sẽ để ta rời đi… nhất định…
Đêm khuya, ta đột nhiên tỉnh giấc.
Một thứ mềm mại ấm áp nào đó đặt lên môi ta. Thanh âm hùng hậu đầy bất đắc dĩ than thở bên tai. “Dao nhi, Dao nhi, phụ thân rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ…”
Lại là nằm mơ sao?
Ta đang mơ một chuyện tuyệt đối không bao giờ có thể phát sinh? Trong lúc nhất thời, ta hoảng hốt mở mắt ra. Mắt bị một bàn tay lớn bao trùm, chỉ thấy một màu tối đen. “Phụ… phụ thân…” Ta thì thầm nói, đồng thời lại nhắm hai mắt lại. Cứ coi như là mơ thì sao chứ, ta không muốn tỉnh lại. Ta không muốn lại thưởng thức mùi vị tan nát trái tim lần nữa.
Mùi dược thảo phảng phất trong không khí, giọng nói trầm thấp tràn đầy giận giữ lẩm bẩm bên môi ta. “Phụ thân sẽ không để cho xuất cốc, tuyệt đối không!”
Ta thở dốc vì kinh ngạc, không thể tin được vào những gì mình nghe thấy. Khó tin, khiếp sợ nhưng… thật ngọt ngào, thật hạnh phúc. Ta vui mừng như điên!
“Dao nhi, phụ thân sẽ không để con rời xa mình đâu.”
Lời nói nhỏ như một lời thề khiến ta vui đến phát khóc. Chất lỏng ẩm ướt trượt ra khỏi khóe mắt, dính vào trên bàn tay kia. Ta túm chặt lấy cái chăn đang đắp trên người, nghẹn ngào cười. “Giấc mộng này… thực là đẹp.” Đẹp đến nỗi khiến ta không dám tin.
Tiếng hít thở dường như có chút trầm trọng hơn. “Thực xin lỗi, Dao nhi, thực xin lỗi.”
Nụ hôn ám áp rơi vào chóp mũi, hai gò má, cằm rồi đến môi. Khi đó, ta nghe thấy tiếng đập rõ ràng trong dòng huyết mạch: rất kịch liệt! Ta có chút mê mẩn. “Phụ thân, người muốn con không?” Ta sợ hãi bật thốt nguyện vọng chôn dấu trong lòng 18 năm.
(Edit: Biết là không hợp cảnh nhưng không nhịn được mà xen vào. -_-! Em này ngay từ khi còn bé đã nghĩ xa vậy à?)
Người thở dài, trầm giọng nói: “Ta yêu con.”
Tâm tình của ta rất tốt, vô cùng tốt.
Vậy nên hôm nay, mỗi người thấy ta đều không tự chủ được mà ngây người ra. Nhưng mà ta không thèm để ý tới bọn họ, tâm tình phiêu hốt đi nơi nào đó.
Hôm nay, ta bước vào cái thư phòng mà đã lâu không tới, để cho Tiểu Tước đọc sách cho ta nghe.
Có lẽ vì tâm tình không tồi cho nên không tới nửa canh giờ, ta đã nghe xong hơn nửa quyển, lĩnh ngộ thêm một trận thế mới. Ta bưng chén trà, nhẹ nhàng cười.
Khi mà Tiểu Vũ đem thuốc tới, nàng ngây ngốc nhìn ta thật lâu rồi mới nhẹ nhàng nói: “Thiếu chủ tử cười rồi.”
Ta vươn tay sờ sờ khuôn mặt non nớt của mình. “Thật sao?” Ta uống hết thuốc, phát hiện ra cảnh vật vốn mông lung nay dường như rõ hơn chút.
Nam nhân quái dị kia lại xuất hiện ở cửa thư phòng. Hắn đang nhìn ta đến ngơ ngẩn.
Ta cười, nâng cằm nhìn Tiểu Tước và Tiểu Vũ hành lễ với hắn rồi lui khỏi phòng. “Bọn họ sao lại hành lễ với ngươi vậy?” Bọn Tiểu Tước là người thừa kế của đám Thanh Long. Người có thể khiến cho họ khom lưng trừ ta và phụ thân ra thì chỉ còn mỗi bốn người Thanh Long mà thôi.
Ta dường như đã không để ý tới mọi thứ xung quanh từ lâu lắm rồi. Một số vấn đề hiện ra khiến ta khó hiểu. “Tại sao ngươi vẫn ở cạnh ta không đi? Tại sao phụ thân lại nhờ ngươi tới làm bạn với ta?”
Thân hình cao lớn của hắn hơi khựng lại một chút, sau đó hắn chắp hai tay sau lưng, chân rảo bước vào trong nhà. Động tác rất là tao nhã. “Ta chưa từng thấy ngươi cười bao giờ.”
Hỏi một đằng đáp một nẻo! Ta nghiêng đầu nhìn hắn vẩy vạt áo dài ra phía sau rồi chậm rãi ngồi xuống ghế. “Ta còn chưa biết tên của ngươi.”
Hắn im lặng nhìn ta, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Ngươi cười lên trông rất đẹp, đẹp đến lóa mắt.”
Ta cảm thấy thú vị. “Nghe thanh âm của ngươi chắc cũng xấp xỉ với tuổi của phụ thân, chắc là phải có nhà của mình mới phải chứ. Tại sao ngươi lại tốn thời gian ở bên cạnh ta làm gì, chẳng lẽ phụ thân muốn gả ta cho ngươi.” Không đợi hẳn trả lời, ta cười bướng bỉnh. “Ngươi là người ngoài cốc đầu tiên có thể ở gần ta lâu như vậy, chắc là phụ thân rất vừa lòng với ngươi.”
Hắn dường như có chút tức giận, cúi đầu nói. “Đừng có mà nói bậy bạ.”
Ta cười dài thật thoải mái.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói nhỏ: “Ngươi mơ được giấc mơ đẹp sao?”
Ta híp mắt, cười đến co cả người lại. “Đúng thế.” Chưa bao giờ mơ giấc mơ đẹp đến vậy, ta rất vui. Vừa mở mắt thấy ánh bình minh, ta đã mong trời mau tối để ta được đi vào giấc mộng một lần nữa.
“Mơ… chỉ là giả.” Hắn trầm giọng nói.
Ta cười, uể oải ngẩng đầu. “Thì sao chứ, nếu như có thể lấy được thứ ta muốn ở trong đó thì ta cần gì phải cưỡng cầu bản thân về với thực thế? Vĩnh viễn sống trong mơ không phải rất tốt sao?” Giấc mộng đôi lứa, có cha yêu thương ta, ta còn van xin cái gì nữa đây?
Hắn trầm mặc.
Từ sau đêm đó, ta không còn mơ thấy phụ thân nữa. Trái tim vốn nhảy nhót như chim sẻ từ từ bình tĩnh trở lại. Những mỗi khi nhớ lại lúc đó, ta sẽ cười rất vui, chỉ sợ rằng bản thân sẽ hiểu ra thực tế và giấc mơ cách nhau rất xa. Ta không muốn hiểu!
Cho nên ta phát hiện ra mình đã biết cách tự lừa dối bản thân.
Khi mà Tiểu Long nói cho ta biết, phụ thân đang tuyển thân (kén rể) cho ta. Ta sửng sốt hồi lâu rồi mới ứng tiếng một cái, sau đó đứng dậy, lững thững đi về phía lương đình.
Trong lòng có chút ê ẩm rầu rĩ, không biết là tại sao nữa. Ta suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu, chẳng qua cảm xúc phiền muộn thực lâu không cảm thấy nay lại chạy loạn trong lòng. Lần này, phiền muộn tới không lý do.
Nữ nhi thì luôn phải lập gia đình sao? Tại sao ta lại không vui, thậm chí là chán ghét quyết định của phụ thân?
Hoang mang và buồn bực khiến cho ta cau mày suy tư mất mấy ngày. Đợi cho tới khi bọn Tiểu Tước tới mời ta tới thính đường (phòng khách) gặp mặt những người được đề cử là trượng phu tương lai của ta, thấy nam nhân quái dị ở đây, ta mới phát hiện thì ra đã mấy ngày rồi không thấy hắn. Ta quyét mắt nhìn hắn một cái, không thèm để ý vì sao hắn lại ngổi ở vị trí chủ vị, vì sao phụ thân lại vắng mặt không tới. Ta tới ngồi xuống chỗ của mình, đưa đôi mắt mơ hồ không rõ nhìn mấy người đứng ở đây.
Trong thính đường rất yên tĩnh, không có ai lên tiếng nói chuyện cả.
Ta đang trầm tư, trong lòng thấy phiền muộn. Chưa từng nếm qua mùi vị đó thì không thể nào biết được nguyên nhân, cũng không thể nào làm cho bản thân bước ra từ trong bóng tối.
Trong bầu không khí yên tĩnh như vậy, ta miễn cưỡng lấy tinh thần, phát hiện ra tất cả mọi người đều đang mình ta, chưa hề nói một câu nào. Ta híp mắt, bọn họ nhìn ta làm gì?
Nam nhân quái dị trầm giọng nói: “Bọn họ đều là những người được đề cử làm vị hôn phu của ngươi, ngươi thích người nào?”
Ngẩng đầu, ta trừng mắt nhìn. “Ta nghe nói năm đó mẫu thân ta yêu phụ thân cho nên mới gả cho người. Vậy thì ít nhất phải có một người yêu ta trước, ta mới tái giá chứ?” Đây là điều kiện cơ bản của hôn nhân, ta phải lấy một trượng phu mà ta không yêu, bởi vì phụ thân cũng không yêu mẫu thân.
Hả, nếu như dựa theo nhân tố kế thừa thì có phải đợi đến khi tương lai có hài tử, ta cũng sẽ không thích hài tử của mình không? Thật là một vòng tuần hoàn ác tính đầy thú vị. Quên đi, ta cong môi, chậm rãi nói: “Đùa thôi, những người phụ thân chọn cho ta đều là rồng trong loài người, vị nào vị nấy chắc cũng siêu quần bạt tụy. Mấy người cứ tự chọn cho ta một người đi, ai mà chả được!”
Một lúc sau, trong thính đường lại yên tĩnh trở lại. Ta ném lại vấn đề này cho bọn họ, tiếp tục chìm trong suy tư phiền não và nghi hoặc của mình. Rốt cục tại sao ta lại mất hứng nhỉ?
Rất nhanh, trượng phu của ta cũng đã được tuyển cử xong. Hôn lễ được ấn định cử hành vào cuối năm.
“Dao nhi.” Nam nhân trẻ tuổi gọi tên ta.
Ta ngẩng đầu nhìn thân hình cao gầy trước mặt, không thấy rõ khuôn mặt hắn đâm ra cũng không rõ cảm giác bản thân là như thế nào.
Hắn cúi đầu nhìn ta một lúc lâu sau sau mới đặt một nụ hôn lên khóe môi ta.
Ta chớp mắt, cảm nhận tư vị này quá chát đắng nên ta đã đẩy hắn ra. “Chờ đã!” Hương vị này không đúng.
Hắn kinh ngạc khi bị ta đẩy ra một khoảng cách lớn. “Dao nhi?”
Thanh âm vô cùng trẻ trung khiến ta cảm thấy không đúng, không phải là hương vị ta muốn. Nhưng… ta muốn cái gì nhỉ? Ta nhăn mày, suy tư một hồi mà không ra.
Hắn đột nhiên gập mình xuống.
Ta kinh ngạc nhìn động tác của hắn rồi mới phát hiện thì ra mình trong lúc không để ý đã phóng chất độc trong tay ra ngoài… Vậy có tính là mưu sát thân phu không? Ta vội vàng đưa giải dược cho hắn, xấu hổ cười: “À, xin lỗi, ta quên mất.”
Hắn nuốt viên thuốc, vịn ghế ngồi xuống xong mới suy yếu nở nụ cười. “Nàng không thích ta có phải hay không?”
Hô hấp đột nhiên dồn dập, cả người ta cứng lại. Hắn đang nói cái gì?
“Trong lòng nàng đã có người khác đúng không?” Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh. “Cốc chủ không hi vọng gả nàng cho kẻ đó cho nên mới chọn ta làm vị hôn phu của nàng, đúng không?”
Từ từ đưa tay lên sờ môi mình, nhớ lại nụ hôn ôn nhu trong mộng, chóp mũi ta giống như ngửi được mùi hương dược thảo đặc thù kia, còn có tiếng thở dài ấm áp, hùng hậu… Ông trời ơi, tại sao ta lại thích phụ thân của mình?
Trái tim đập loạn nhịp. Ta kinh ngạc chợt hiểu ra, xong rồi lại lắc đầu liên tục. Làm sao có thể như vậy? Trước kia cảm thấy mất mác là do phụ thân bỏ mặc không thèm quan tâm tới ta. Sau đó, ta tự mình chìm trong giấc mơ có phụ thân hư ảo của mình nhưng rồi giấc mơ đó vỡ tan tành vì phụ thân quyết định gả ta cho người khác.
Cuộc sống của ta dường như vĩnh viễn không thể rời khỏi phụ thân.
Ta cười cười, nhấc mắt nhìn. “Không sao, chỉ là ta không quen thôi.”
Chương trước | Chương sau